Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 77: Trường quay




Kỷ HiểuNguyệt thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng, cũng may cô có mang quần áo đithay, nếu không đúng là đã bị Tề Hạo hại chết rồi. Hoa Hồ Điệp liếc mắt nhìn KỷHiểu Nguyệt thoắt cái đã trở nên rực rỡ, anh chàng không thấy bất ngờ, chỉ ngápmột cái rồi tiếp tục giả chết.

Từ lúcgặp lại nhau, đây là lần đầu tiên An Húc Dương thấy Kỷ Hiểu Nguyệt mặc đồ trẻtrung như vậy, không kiềm chế được liền giật mình đứng dậy.

Bỏ đicặp mắt kính đen cồng kềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô càng thêm thanhtú, quyến rũ, mái tóc đen còn ướt rối tung sau vai, sáng bóng. Chiếc áo tímnhạt, váy trắng tinh khôi kết hợp cùng đôi bốt đen bóng càng làm tôn lên dángvẻ yểu điệu của cô.

Khôngngờ bên trong bộ đồ lỗi thời lại ẩn giấu một thân hình đẹp, thậm chí còn xinhđẹp, duyên dáng hơn cả cô bé trong trí nhớ của An Húc Dương, đôi mắt anh thoángbừng lửa. Dù cách nhau một chiếc sô pha và một đoạn hành lang nhưng dường nhưanh vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm trên cơ thể cô

“Thanhthủy xuất phù dung” [1] chínhlà thế này đây!

[1] Câu thơtrong bài Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dalang ức cực du thư hoài tăng

Giang Hạ Vi thái thủ lương tể của Lý Bạch,ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên.

Sau khibị sói tập kích, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn trong trạng thái đề phòng, ngay cả ánh mắtAn Húc Dương cũng khiến cô lùi về phía sau một bước theo bản năng:

“Anhnhìn gì vậy?”

“Em đẹpquá!” An Húc Dương cất lời chân thành khen ngợi.



“Đẹpcái con khỉ! Dáng người đẹp thì có ích gì, ngày nào cậu ta cũng chỉ mặt bộ đồbỏ đi kia, có khác gì bông hoa nhài cắm vào cái bãi - gì - đó, đứng chung vớicậu ta chỉ tổ mất mặt! Có giỏi thì hôm nay cậu đừng mặt bộ đồ giẻ rách kia nữarồi đi ra ngoài cho mình”. Hoa Hồ Điệp vẫn rất tức giận, anh chàng kia thật sựnghĩ mãi không ra, rõ ràng Kỷ Hiểu Nguyệt đã ăn mặc giống hệt một bà phù thủymà sao trong mắt Tổng giám đốc Tề vẫn chỉ có mình cô ấy? Vì sao…vì sao…vì saohả?

Kỷ HiểuNguyệt mặc kệ cái tên đang bị rối loạn hormone nội tiết kia, cô hỏi An HúcDương:

“Ở đâycó giặt quần áo miễn phí chứ?”

“Ừ, anhvừa gọi quầy lễ tân rồi, lát nữa sẽ có người đến lấy, anh cũng gọi luôn cả bữatrưa nữa, chắc lát người ta sẽ mang lên”. An Húc Dương hít một hơi thật sâu, cốgắng lấy lại hơi thở đang có chút rối loạn.

“Khôngmuốn ăn”. Hoa Hồ Điệp mệt mỏi ngồi lỳ trên sô pha.

“Đừnggiả chết nữa, đứng lên đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt tiến lại kéo Hoa Hồ Điệp đứng lên.

“Tổnggiám đốc Tề ơi!” Hoa Hồ Điệp phút chốc gào khóc vô cùng thảm thiết.

“Khôngđược nhắc đến cái gã đê tiện ấy nữa!”

“Đồ congái vô lương tâm! Người ta đã cứu mạng cậu đấy!” Hoa Hồ Điệp trực tiếp bỏ quasự thật Tề Hạo đã cưỡng hôn Kỷ Hiểu Nguyệt. Tự lừa dối bản thân đó chỉ là hôhấp nhân tạo!

Anhchàng sai rồi, anh chàng không nên khoe mình biết bơi. Ôi trời ơi!

“Gì màcứu mạng, rõ ràng anh ta …chỉ là một tên xấu xa bỉ ổi!” Kỷ Hiểu Nguyệt nhớ lạihơi ấm trên đôi môi mình, đột nhiên có cảm giác toàn thân khô nóng, khuôn mặtphút chốc đỏ như gấc chín.

“Vì saoanh ấy không “Xấu xa bỉ ổi” với mình?” Hoa Hồ Điệp thất vọng than thở, kết quả…lập tức bị ăn đánh.

“Anhbạn, cơ hội phải do mình tạo ra!” An Húc Dương mỉm cười vỗ vai Hoa Hồ Điệp.

“Cơ hộigì?” Hoa Hồ Điệp trong nháy mắt sống lại, hai mắt nhấp nháy bắn tim tung tóe.

“Ví dụnhư…” An Húc Dương còn chưa kịp cấy lời.

“Cậuchết đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt vung tay đánh một cái vào đầu Hoa Hồ Điệp. Ngu ngốc!Tề Hạo có gì tốt đáng để cậu phải sống dở chết dở vậy chứ?

“Saocậu lại đánh mình?”

“Vì cậuđáng bị đánh đòn!”

“KỷHiểu Nguyệt!”

“Đượcrồi, được rồi, đừng ầm ý nữa!”

“Cáiđôi gian phu dâm phụ này!”

Bang,bốp, bịch…

Binh,binh, binh, binh…

Một látsau, phục vụ phòng đến lấy quần áo ướt của Kỷ Hiểu Nguyệt, tiện thể mang luônbữa trưa dành cho năm người ăn đến.

Hoa HồĐiệp tức giận ăn lấy ăn để còn liều mạng tranh đồ ăn với Kỷ Hiểu Nguyệt. An HúcDương hóa thân thành “Quái vật ăn thịt”, kiên quyết bảo vệ người trong lòng.Hoa Hồ Điệp đơn thương độc mã lại bị đả kích, anh chàng quyết định tuyệt thựcchống đối.

Cuốicùng…

Cuốicùng, Hoa Hồ Điệp dù tức giận đến mấy cũng phải đầu hàng… cái bụng của mình, bịđánh chết chỉ là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn! Hơn nữa “Rừng xanh cònđó, sợ gì không có củi đun”! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Kỷ HiểuNguyệt, An Húc Dương, hai người cứ chờ đó!

Rấtnhanh sau đó, Hoa Hồ Điệp đã có cơ hội báo thù.

Lịchquay của An Húc Dương đã gần đến giai đoạn kết thúc. Theo dự kiến ban đầu sẽhoàn thành trong hôm nay. Tối nay lại là Giáng sinh, có thể nhân dịp này tổchức luôn bữa tiệc mừng công cùng bữa tiệc mừng năm mới. Thật là một công đôiviệc!

NhưngAn Húc Dương cũng có kế hoạch của riêng mình. Anh muốn quay xong càng nhanhcàng tốt để sớm thoát thân, sau đó xin nghỉ phép dài hạn. Đến lúc ấy có thể ởbên Kỷ Hiểu Nguyệt dài dài rồi. Nhưng nghĩ đến việc nếu không có anh ở đây, KỷHiểu Nguyệt sẽ thế nào? Không biết Tề Hạo có tiếp tục quấy rầy cô không? An HúcDương tỏ ra vô cùng lo lắng. Ánh mắt Tề Hạo cứ hiện lên trước mắt anh. Đều làđàn ông, anh dễ dàng thấy được sự thèm khát mà chỉ có đàn ông mới hiểu đượctrong mắt Tề Hạo, một mối nguy hiểm tiềm tàng nhưng có sức uy hiếp rất lớn!

Bất kểTổng giám đốc Tề có ý đồ gì với Kỷ Hiểu Nguyệt, tóm lại chỉ cần Tề Hạo nhắmtrúng là không phải chuyện gì tốt đẹp!

Tề Hạolà một người đàn ông tai tiếng, lại là một gã xấu xa đầy cuốn hút, vì vậy…anhrất sợ.

Suy đinghĩ lại, An Húc Dương quyết định không đi nữa, anh muốn dành hai ngày này ởcạnh Kỷ Hiểu Nguyệt. Mấy cảnh quay cuối đợi qua Giáng sinh rồi tính sau vậy.

“Khôngđi? Không đi sao được!” Hoa Hồ Điệp nhanh chóng quay về từ cận kề cõi chết, anhchàng nhảy dựng lên như sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Mộtngười mê xem phim truyền hình như Hoa Hồ Điệp hiểu, kết thúc phim thường sẽ “ấntượng” như thế nào.

Ví dụ,nếu là bi kịch, nam nữ sẽ ôm hôn tạm biệt. Nếu là hài kịch, nụ hôn kia sẽ lâuhơn một chút, thậm chí có thể có những “Cảnh phải che mắt”, nhất là bộ phim AnHúc Dương đang quay lại là bộ phim thần tượng tình yêu mộng mơ lãng mạn. Hoa HồĐiệp trong lòng thầm lên kế hoạch. Nhất định phải để Kỷ Hiểu Nguyệt thấy An HúcDương quay cảnh hôn mới được. Nếu không thì ôm cũng tạm.

Ôi…ôi…ôi,mình thông minh quá đi mất!

Hoa HồĐiệp cố gắng tỏ ra nghiêm khắc:

“Ngàynào cậu cũng quay phim, không có thời gian ở cạnh Hiểu Nguyệt. Cậu có biết HiểuNguyệt đã chờ cậu quay xong bộ phim này vất vả thế nào không? Giờ sắp quay xongrồi, cậu lại nói không đi. Thật là không có trách nhiệm!”

An HúcDương: “*^%^%##***^%$”

Kỷ HiểuNguyệt: “&*^&%^$%#@*^”

Hoa HồĐiệp: “Cậu nhất định phải đi! Cùng lắm mình và Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ đi cùng cậu.Đến lúc đó cậu vừa có thể quay phim, vừa có thể thấy Hiểu Nguyệt, bọn mình cũngđược mở mang thêm kiến thức, biết quay phim là thế nào. Chẳng phải vẹ cả bađường!”

An HúcDương nghĩ: Thật ra ý kiến này không phải không thể thực hiện. Anh cũng muốnHiểu Nguyệt thấy anh làm việc, nhưng mà…

Kỷ HiểuNguyệt lại nghĩ: Thật ra ý kiến này không tệ. Dù sao cô cũng không có việc gìlàm, tiện thể đến phim trường xem qua đôi chút vì vốn cô chưa từng thấy phimtrường thực sự bao giờ. Không biết An Húc Dương “Vạn người mê” Lúc quay phimthế nào, co rất muốn nhìn tận mắt!

“Đượcđấy! Em cũng muốn xem anh quay phim!” Kỷ Hiểu Nguyệt tươi cười với vẻ mặt mongđợi. Cuối cùng cũng có việc để làm rồi.

An HúcDương có thể nói không sao?

Hoa HồĐiệp cảm thấy thập phần sung sướng hãnh diện! Ha…ha…ha, không cần đơị mười nămđã báo thù được rồi! An Húc Dương ơi là An Húc Dương, xem lần này cậu xử lý thếnào!

Kỷ HiểuNguyệt chỉ muốn xem người được mệnh danh là “Vạn người mê” quay phim mà khôngđể ý rằng bộ quần áo cô đang mặt đã tiết lộ bí mật của chính mình mà cô vẫnthường giấu kín. Chỉ là đến phim trường thôi mà, chắc sẽ không gặp phải Tề Hạođâu! Không mặc “Đồ phù thủy” chắc cũng không có vấn đề gì!

Chẳngai ngờ sơ sẩy nhất thời này lại khiến cô từ đó về sau muốn hối cũng không kịp.

***

Hôm nayquay một cảnh trong phòng, để tránh bị ảnh hưởng, An Húc Dương quyết định quayngay tại phòng mình. Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đến, căn phòng đã được trang trí xong,chỉ đợi An Húc Dương bấm máy.

Ngôisao lớn có khác, cả thế giới chỉ đợi mình anh! Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình nhưmột kẻ phạm tội – vì An Húc Dương đang phải đợi cô.

Lúc KỷHiểu Nguyệt vừa đến trường quay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ởđó. Đúng là khi không mặc “Đồ phù thủy”, Kỷ Hiểu Nguyệt rất có sức hấp dẫn. HoaHồ Điệp bị bỏ rơi lần nữa lại chịu đả kịch nghiêm trọng.

“An HúcDương, sao lại mời được cô bé xinh đẹp này đến đây vậy?”

“Chàoem, người đẹp, anh là Văn Sâm, em tên gì?”

“Oa,người đẹp đến quay thử sao?”

“Cô ấylà bạn của tôi, cô ấy tên gì không liên quan đến các cậu, đi làm việc đi!” AnHúc Dương nhanh chóng đứng chắn trước Kỷ Hiểu Nguyệt, sẵn sàng bảo vệ.

Nếu đếnđây làm khách thì không thể không chào hỏi chủ nhà được, Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻcười:

“Xinchào mọi người, tôi là Kỷ Hiểu Nguyệt, bạn của An Húc Dương, hôm nay đến xemanh ấy quay phim, hy vọng sẽ không quấy rầy mọi người”.

“Khônghề, không hề!”

“Hoannghênh, hoan nghênh!”



Ánh mắtnhững người ở đó hết nhìn An Húc Dương lại nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, ai nấy đều mỉmcười mờ ám. Xem ra, anh chàng “Vạn người mê” trước giờ chưa có scandal giờ đãbắt đầu phát triển theo hướng “Tình yêu không công khai” rồi

Hoa HồĐiệp cũng nghĩ ra một đoạn tự giới thiệu nhưng chưa kịp mở miệng đã bị ngắtlời, anh chàng một lần nữa rơi vào trạng thái bực bội.

Cuốicùng cũng đến lúc quay phim, bộ phim này rất “Sến”, Kỷ Hiểu Nguyệt càng xemcàng thấy tẻ nhạt.

“Nhìnđi, nhìn đi, sắp đến đoạn hay rồi đấy!” Hoa Hồ Điệp sung sướng, hai mắt tỏasáng.

Theokịch bản ban đầu, nữ chính rơi vào tuyệt vọng, buồn bã đến bên cửa sổ. Lúc mởcửa sổ ra, chuẩn bị tự gieo mình tự vẫn, nam chính xuất hiện, cứu nữ chính khỏicái chết trong gang tấc. Sau đó hai người đứng bên cửa sổ thề non hẹn biểnrồi…hôn nhau, rồi máy quay dừng lại trước khung cảnh tuyệt đẹp này.

Đươngnhiên phía ngoài ô cửa sổ này chỉ là mấy bậc thang đá cẩm thạch, bên dưới cómột ban công, nhờ góc quay nên người xem nhìn nữ chính như đang đứng ở cửa sổcủa một tòa nhà cao. Để khung cảnh thêm sống động y như thật, đạo diễn còn bốtrí đặt dưới cửa sổ một lan can giả cao nửa thân người. Mọi thứ đều đã chuẩn bịsẵn sàng, nam nữ chính cùng bước lên bắt đầu diễn.

Ha…ha…ha!KISS! Hoa Hồ Điệp cười tươi như hoa, cuối cùng cũng đợi được đến giây phút này,anh chàng chờ nó lâu lắm rồi!

Hai mắtKỷ Hiểu Nguyệt cũng sáng lên, “Vạn người mê” diễn cảnh hôn kìa!

An HúcDương hơi do dự nhưng khi quay đầu lại Kỷ Hiểu Nguyệt mỉm cười, giơ tay chữ V.An Húc Dương đột nhiên thấy buồn!

Dù chỉlà quay phim nhưng đây là cảnh hôn, Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự không để ý chút nàosao?

Ômtrong lòng bài thử nghiệm tâm lý, “Vạn người mê” nhập tâm diễn.

Nữchính bước qua lan can định kết thúc cuộc đời, nam chính nhìn nữ chính chânthành thổ lộ:

“HươngMinh, anh đến rồi! Hãy tin anh, anh chưa bao giờ muốn phản bội tình yêu củachúng ta. Anh chỉ sợ không thể yêu em nhiều hơn, sợ không thể khiến em hạnhphúc. Xin em hãy tha thứ cho sự yếu đuối của anh!”.

Nữchính cảm động, nước mắt ngắn dài.

“Không!Xin anh đừng nói vậy! Không có anh, em như ngọn cỏ không thấy ánh mặt trời,vĩnh viễn không thể có hạnh phúc. Chỉ có anh…ở bên anh mới có thể khiến em hạnhphúc!”

Lờithoại buồn nôn quá! Kỷ Hiểu Nguyệt thề dứt khoát không xem bộ phim này!

Trênmàn hình, nam nữ chính nhìn nhau âu yếm.

“HươngMinh…”

“TháiHy…”

Đầu namchính, An Húc Dương dần dần sát gần nữ chính, nữ chính nhập vai nhắm mắt lại.



Môi củanam chính sắp chạm vào môi nữ chính đột nhiên dừng lại, như đang chăm chú nhìncô gái trong lòng mình. Nhân cơ hội này, An Húc Dương khẽ liếc mắt về phía KỷHiểu Nguyệt.

NhưngKỷ Hiểu Nguyệt lại đang tranh giành di động với Hoa Hồ Điệp.

Ánh mắtAn Húc Dương nặng nề, anh cúi xuống hôn nữ chính, nụ hôn lướt rất nhẹ, không cóđộng tác tiếp theo, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản đặt môi lên như vậy.Mắt anh nhắm chặt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng trong lòng anh như bị vậtgì đè xuống, nặng trịch.

HiểuNguyệt, em thật sự không để ý chút nào sao?

“Cắt!Diễn sâu sắc hơn một chút đi An Húc Dương! Thử nghĩ xem, nam nữ chính đã phảitrải qua biết bao khó khăn mới được ở bên nhau, phải thể hiện được thần tháinày chứ! Diễn sâu sắc hơn nhé, làm lại một lần nữa”.

Nữchính hậm hực, An Húc Dương hôm nay diễn không tập trung, trước giờ chưa baogiờ cô ta thấy anh như vậy! An Húc Dương vốn nổi tiếng diễn rất nhập tâm, chắcchắn vì con bé kia! Nữ chính lạnh lùng liếc về phía Kỷ Hiểu Nguyệt.

Kỷ HiểuNguyệt đang mải tranh giành di động với Hoa Hồ Điệp nên không để ý cô đang tựtìm cho mình một kẻ thù mới. Mãi đến lúc An Húc Dương bắt đầu quay lại, Kỷ HiểuNguyệt mới chuyển sự chú ý sang hai nhân vật chính.

Lần nàyAn Húc Dương diễn rất xuất thần, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô gái trước mặt.Trong phút giây hình anh cô bạn diễn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt xinhxắn của Kỷ Hiểu Nguyệt.

Tronglòng An Húc Dương không ngừng tự hỏi: Không biết kết cục giữa anh và Kỷ HiểuNguyệt có được như thế này không? Người có tình liệu có được đền đáp?

Nhưnganh nhất định sẽ đợi đến lúc đó!

Khôngsao, Hiểu Nguyệt, dù bây giờ em không để ý cũng không sao, chỉ cần anh để ý làđược. Anh nhất định sẽ đợi em, một ngày nào đó…

Anh sẽkhông yếu đuối như nam chính, mà sẽ dũng cảm trân trọng, bao bọc người mìnhyêu.

Mái tócdài chấm vai của An Húc Dương tung bay trong gió, ánh trời chiếu nhẹ lên khuônmặt điển trai của anh, ánh mắt anh toát lên nỗi buồn, rồi nỗi buồn ấy biếnthành một tia sáng hy vọng, như thể trước mắt anh đang hiện lên một tương laitươi đẹp.

Mọi thứđều hoàn hảo.

Nữchính ấn tượng sâu sắc gương mặt trước mắt, không hề báo trước nhanh chóng rơisâu vào trong đôi mắt nặng tình, chứa đựng nỗi buồn và hy vọng ấy. Đúng là “Vạnngười mê”! Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, chẳng trách khiến người ta mê muội!

Nam, nữdiễn viên chính mỗi người đều ôm tâm sự riêng, đôi môi nam chính khẽ đặt lênmôi nữ chính…Nữ chính từ từ nhắm mắt lại…

Ánh mắtnặng tình của An Húc Dương lập tức khiến Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng nhớ lại chuyệnsáng nay.

Cảmgiác của nụ hôn…

Khuônmặt hấp dẫn đến xấu xa chợt hiện lên trước mắt cô, nụ cười ấy, đôi môi ấy, hơiấm ấy…

Kỷ HiểuNguyệt hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình, tức giận nghĩ: “Tề Hạo chết tiệt,gã đàn ông biến thái! Ôi nụ hôn đầu của tôi, thế là bị tên biến thái đó pháhỏng rồi! Đáng hận, thật đáng hận!”

“OK!Diễn tốt lắm, hoàn hảo!”

Phimtrường vang lên những tràng pháo tay, An Húc Dương nhanh chóng hoàn hồn.

Ngườianh hôn không phải Kỷ Hiểu Nguyệt.

Hồnphách Kỷ Hiểu Nguyệt cũng tức khắc quay về, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt côlà An Húc Dương đột ngột đẩy nữ chính ra rất mất phong độ, nữ chính đứng ngoàilan can không ngờ An Húc Dương làm vậy, bất ngờ mất trọng tâm, lùi ra sau mộtbước, đôi giày cao gót vì thế bị trượt, một tiếng hét kinh hoàng vang lên.

“Anny!”

“Anny,cô sao rồi?”

“Nhanhlên! Mau đến xem thế nào!”

“Hìnhnhư bị trật khớp rồi!”



Cảtrường quay phút chốc trở nên náo loạn.

Kỷ HiểuNguyệt và Hoa Hồ Điệp cười đến không đứng thẳng người lên được. Kỷ Hiểu Nguyệtthầm nghĩ: sau này không bao giờ xem phim truyền hình nữa.

Nữ ngôisao Anny được kéo lên, lúc đi ngang qua Kỷ Hiểu Nguyệt, còn hung hăng lườmnguýt. Nhưng trước hành động quen thuộc, Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không chútbận tâm.

Hoa HồĐiệp bỗng nhiên có hứng thú với “Những nụ hôn”, hóng hớt chạy lại gần An HúcDương:

“Vừanãy cậu cảm thấy thế nào?”

An HúcDương: “…”

Hoa HồĐiệp “Quay” người khác thành nghiện, anh chàng tiếp tục hỏi:

“HiểuNguyệt, không phải sáng nay cậu cũng được Tổng giám đốc Tề hôn sao? Cảm giácthế nào? Đấy hình như là nụ hôn đầu của cậu phải không?”

Kỷ HiểuNguyệt: “…”

Khôngnghi ngờ gì nữa, Hoa Hồ Điệp lại bị đánh.

Cùnglúc đó, Tề Hạo nhận được tin mật báo, khuôn mặt phút chốc trở nên tươi cườihạnh phúc. Là nụ hôn đầu tiên à…

(Nụhôn trong phòng nghỉ của Tổng giám đốc hóng hớt: “Tôi mới là nụ hôn đầu tiênnhé!”)

“An HúcDương, An Húc Dương, không ổn rồi. Vịnh Bích Hải đột nhiên xuất hiện rất nhiềuphóng viên, bọn họ đang đến đây, người của ta không cản được!” Trợ lý của AnHúc Dương đẩy cửa bước vào.

Phóngviên? Sao ở đây lại có phóng viên? Việc họ đến đây quay phim được giữ bí mậttuyệt đối, nhất là với cánh phóng viên.

An HúcDương: “Đợi anh một lát, để anh đi xem sao!”

Đợi?

Đây làkhu vực phòng V.I.P, người bình thường không được vào đây, nếu để đám phóngviên nhìn thấy cô, một người - không - phải - người - nào - cả ở đây thì dù côcó mười cái miệng cũng không cãi lại được! Kỷ Hiểu Nguyệt không đời nào làmviệc ngu ngốc này, cô gõ đầu Hoa Hồ Điệp đang không ngừng ăn năn hối hận:

“Cònkhông mau đi! Nếu người ta phát hiện bọn mình ở đây, sau này chắc không sốngyên ổn được!”

Dứt lờihai người lao vội ra khỏi phòng, rồi nhanh chòng tách ra chạy trốn. Kỷ HiểuNguyệt vừa rẽ vào một khúc ngoặt đã rơi vào vòng tay của một người. Cô ngẩngđầu lên, lập tức hít phải luồng khí lạnh.

Tên…tênxấu xa! Sao lại là tên xấu xa này? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Trước khi đốiphương có phản ứng, cô vội vàng bỏ chạy.

Nhìnkhuôn mặt xinh xắn không đeo cặp kính to đúng, thêm bộ đầm ngắn màu tím, haimắt Tề Hạo sáng rực lên, nụ cười càng hiện rõ vẻ gian tà: “Không, không, không,không nên gọi là “Oan gia ngõ hẹp”, mà phải là “Ôm cây đợi thỏ” chứ”.

Độiquân phóng viên hùng hậu này do anh đón đến đây bằng trực thăng để đối phóriêng với An Húc Dương. Dám tranh giành người phụ nữ của Tề Hạo, kẻ đó chánsống rồi sao!

Nhìntheo hướng bóng dáng Kỷ Hiểu Nguyệt đang bỏ trốn, khóe môi Tề Hạo khẽ cong lên,anh bình tĩnh mở cửa phòng bên cạnh, lững thững bước vào trong, thoải mái ngồilên ghế sô pha, thích thú nhìn ra cửa phòng rồi bắt đầu đếm:

“Một…hai…”

Kỷ HiểuNguyệt chưa đi được hai bước đã quay trở lại, nhiều phóng viên quá, bọn họ gầnnhư chặn kín tất cả các hành lang rồi!

Phíatrước có sói dữ chặn đượng, đằng sau có truy binh kéo đến, sao cảnh này quenthế nhỉ!

Kỷ HiểuNguyệt lùi lại phía sau, phát hiện cả hai đầu đều có phóng viên, thậm chí cóngười còn chỉ vào cô:

“Nhìnkìa, bên kia có người!”

Kỷ HiểuNguyệt sợ hãi, mặt mày trắng bệch, đây là khu vực phòng V.I.P, nếu bị người nàobắt được thì cô chết chắc. Không kịp nghĩ Tề Hạo vừa ở đây đã biến đâu mất, côchạy thẳng vào cánh cửa đang mở sẵn rồi đóng “Rầm” cửa lại.

Tốtrồi, yên lặng rồi, an toàn rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt không ngừng thở hổn hển.

Trongphòng, sói nhà ta cười vô cùng gian ác!