Những lúc tập trung vào công việc, Kỷ Hiểu Nguyệt như“cá gặp nước”, làm việc rất đến nơi đến chốn.
“Kếhoạch Tùng Ca viết rất khá, cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng ở chỗ này, khichúng ta làm webgame nên có phong cách riêng cùa mình, nếu chỉ đơn thuần rậpkhuôn thì hiệu quả sẽ không cao”. Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ tay vào một đoạn trong bảntrình bày kế hoạch của Tùng Ca.
Tề Hạođứng dậy hỏi:
“Chỗnào?”
“Ởđây”. Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn giữ thái độ nghiêm túc chỉ ra vài chỗ có vấn đề để TềHạo xem xét. Cùng lúc đó, Tề Hạo chợt nhớ ra có người nào đó từng nói về vấn đề“tay bẩn”, anh bỗng cảm thấy khó chịu, cố ý hỏi lại:
“Ởđâu?”
Đồngthời nghiêng người về phía trước.
“Ởđây”. Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đưa tài liệu ra giữa bàn, cơ thể cũng tự nhiênnghiêng theo hướng đó.
Cáchnhau chỉ một gang tay, Tề Hạo chợt ngửi thấy mùi thơm dễ chịu tỏa ra từ ngườicô, không phải mùi nước hoa, mà là mùi hương con gái, thanh khiết và dễ chịu,khiến thể xác và tinh thần nhiều năm “lăn lộn” trong hương nước hoa phụ nữ củaTề Hạo cảm thấy thư thái, thoải mái vô cùng.
Vì thế,anh cứ muốn dựa vào thêm chút nữa.
Nàng hồly nhỏ vẫn đang nghiêm túc trình bày về cách nhìn nhận của mình với bản kếhoạch, không thể ngờ kiểu trang điểm như bà cô già này của mình cũng có thể thuhút một tên háo sắc. Thậm chí cái tên háo sắc này còn đang thoải mái “ngắmnghía” từ cổ áo cô xuống. Đôi gò bồng đảo căng tròn được che chắn cẩn thận,không nhìn thấy rõ, nhưng không sao, trí tưởng tượng của “tên háo sắc” rấtphong phú, từ chiếc cổ trắng mịn kia không khó để tưởng tượng phía bên dưới…
Tề Hạothở dài, cái kiểu che che đậy đậy này càng chứng tỏ thân hình cô thật sự rấtđẹp! Chắc là... chạm tay vào sẽ thích lắm. Lòng bàn tay Tề Hạo bắt đầu râm ran,mặt bàn trơn bóng bỗng trở nên giá lạnh và thô ráp.
“…Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của cá nhân tôi, vẫn có một số chỗ chưa hoànhảo lắm...”
“Rấthoàn hảo!” Ai đó tâm trí đang để tận đẩu tận đâu, rất tự nhiên buông một câu,không hề cảm thấy áy náy với những gì mình vừa nghĩ.
“Thậtvậy sao?” Cô hồ ly nhỏ đáng thương bị lợi dụng nhưng không hề hay biết, vẫn rấtvui vẻ, ai lại không thích được khen chứ.
“Phải,còn đây là tiền thưởng của cô”. Tề Hạo lặng lẽ dựa vào chiếc sô pha mềm thượnghạng, tiện tay lôi từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ game, đẩy đến trước mặt KỷHiểu Nguyệt.
Ánh mắtKỷ Hiểu Nguyệt vừa chạm đến tấm thẻ màu vàng rực rỡ đặt trên bàn, gương mặt côlập tức biến đổi rất lớn, mắt chữ A miệng chữ O.
Thẻ10000 điểm! Cô chưa bao giờ thấy trên thị trường tấm thẻ nào có giá trị lớn nhưvậy!
“Đây làtấm thẻ được làm đặc biệt để thưởng cho cô, trên thị trường không có mệnh giánày đâu, đây là cái duy nhất. Nếu đề xuất của cô đạt hiệu quả tốt, cô sẽ đượcthưởng thêm. Đến cuối năm chia hoa hồng, cô sẽ được trích 1% lợi nhuận củagame”. Tề Hạo mỉm cười, thì ra cũng có lúc cô nàng trợn tròn mắt vì choángváng.
Kỷ HiểuNguyệt thật sự sốc. Chưa nói đến thông tin “trên thị trường không có mệnh giánày, đây là cái duy nhất”, chỉ riêng con số “1% lợi nhuận” đã đủ khiến Kỷ HiểuNguyệt trợn mắt há mồm rồi.
ChânLinh Thần Giới đang trong giai đoạn phát triển, trung bình mỗi ngày số ngườiđăng ký cũng lên đến hơn mười nghìn người, số người nạp tiền trung bình hơn mộtnghìn người, chỉ cần mỗi người nạp hai mươi tệ (số tiền nạp ít nhất của mỗi lầnnạp!), vậy là… là bao nhiêu đây, a a a!
Kỷ HiểuNguyệt một lần nữa đứng hình.