"Nhược Nhược lại tới đó sao?"
"Dạ , lần này con có dẫn theo bạn tới nữa!"-Mạc Chỉ Nhược mỉm cười với mẹ viện trưởng.
"Mau vào đi."-mẹ viện trưởng nhìn anh rồi gật đầu mặc dù cô nhi viện không lớn cũng nuôi được hai mưới đứa trẻ . Mạc Chỉ Nhược rất tự nhiên chơi đùa với chúng từ lúc tới đây cô vẫn liên tục mỉm cười dáng vẻ dịu dàng ấm áp đó khiến Lục Thiên Khải không tự chủ mà lấy máy ra chụp lại cô. Lúc này một cô bé đi tới kéo ống quần của anh.
"Anh ơi, anh là bạn trai của chị Nhược Nhược sao?"
Lục Thiên Khải nhìn con bé đôi mắt vừa to lại tròn con bé khiến trái tim lạnh giá cũng có chút tan chảy.
"Không phải anh là bạn chị Nhược Nhược."- Lục Thiên Khải ngồi xuống cùng con bé.
"Vậy thật tốt, anh thật đẹp trai Nhã Nhã rất thích anh sau này anh làm bạn trai Nhã Nhã được không?"
Lục Thiên Khải mặc dù gần ba tuổi lần đầu được một cô gái tỏ tình khiến anh chút bối rối vẫn lắc đầu. Trước giờ anh vẫn như vậy cứng ngắt không biết lấy lòng phụ nữ. Nhã Nhã thấy vậy liền khóc lóc chạy đến chỗ cô. Hai người ở quá xa anh không thể nghe rõ họ nói gì. Mạc Chỉ Nhược nhìn anh mỉm cười đi phía anh.
"Con bé là Tiểu Nhã năm nay ba tuổi con bé rất dễ thương phải không?"
"Ừ!"
"Nhưng con bé bị bệnh tim bố mẹ nó không thể chấp nhận lên đã để lại nó ở đây. Anh đứng thấy con bé nhỏ nó rất kiên cường." -Mạc Chỉ Nhược nhìn con bé ánh chút có chút chua sót. Thế giới này thật bất công. Lục Thiên Khải lại không nói gì. Đối với nhưng đứa trẻ lần đầu gặp mặt chưa chắc có lần hai này chỉ là trong lòng chút gì khó chịu không thể nói ra. Hai người ở lại giúp viện trưởng tắm và nấu ăn cho đám trẻ . Cuối cùng anh đưa cô trở về căn hộ của cô. Sau khi cô đi lên anh vẫn ở đó đợi đến khi có căn phòng sáng đèn anh đếm số tầng rồi mới rời đi.
Lần thứ tư hai người hẹn nhau ở một nhà hát lớn của thành phố xem một màng biểu diễn cổ điển. Sau đó tới nhà hàng lớn dùng bữa. Mặc dù căn bệnh anh vẫn chưa có tiến chuyển lớn nhưng đã khiến cuộc sống đen trắng của anh dần trở lên có sắc mầu.
Ngày hôm đó không phải là buổi hẹn hai người Mạc Chỉ Nhược bỗng nhiên gọi điện liên lạc với anh.
"Anh Lục tôi biết đường đột gọi như vậy không đúng ! Nhưng anh có thể cho tôi ứng trước một số tiền không?"- Mạc Chỉ Nhược bên kia chuyền lại giọng nói khẩn trương.
"Cô cần tiền sao?"
"Vâng"
"Bao nhiêu?"
"Khoảng 500 tr."-Mạc Chỉ Nhược ngập ngừng nói.
"Được ! Gửi số tài khoản cho tôi!"
"Anh Lục cảm ơn anh."
Sau khi tắt máy Lục Thiên Khải liền chuyển cho cô số tiền cô mong muốn.Sau khi có tiền giải quyết xong vấn đề của mình lần hẹn thứ năm cô đã chủ động nói về việc mình cần tiền. Chính là cô nhi viện mà hôm đó hai người tới bị vào đất thu hoạch . Họ muốn thu mua lại đất nhưng mẹ viện trưởng không muốn bán dù sao cũng là nơi sinh sống đám trẻ với số tiền đền bù quả thực không đủ mua đất ở nơi khác . Nhưng bọn họ lại bị uy hiếp bởi đám côn đồ mẹ viện trưởng chỉ có thể cầu cứu cô. Với số tiền cô lấy anh có thể thuê một căn nhà cho họ sống vài tháng sau đó mẹ viện trưởng sẽ liên lạc nơi khác giử đứa bé đi. Mạc Chỉ Nhược mặc dù rất buồn nhưng không thể làm được gì. Nơi duy nhất để cô quay về đã không còn nữa rồi!