Tiểu Hồ Ly Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 8: Chuột




Ngoài trời quả nhiên là đang lạnh tới thấu xương, thế nhưng bên trong căn phòng của tòa lâu đài cổ điển nào đó hiện có một con hồ ly đang say giấc ngủ ngon lành của mình, bỗng nhiên có cái thứ gì đó mềm mềm nhẹ nhẹ cứ cọ cọ vào cánh mũi khiến cho cô nàng trên giường đang ngủ phải nhăn mặt nhíu mày kéo mở đôi mắt to tròn. Chớp chớp mắt nhìn đến thủ phạm làm mình phải tỉnh giấc giữa chừng kia đang tính tẩn cho một trận thì đúng là ngoài dự kiến. Tô Diệp hai mắt phát sáng ngay khi nhìn rõ cục bông trắng trắng phía trước là thứ gì.

Mèo a, là mèo a. Có chúa chứng giám cô yêu mèo biết bao a. Chú mèo như cục bông đằng trước trông đến biểu tình của Tô Diệp thì tỏ vẻ làm kiêu, lừ lừ mắt nguýt một cái liền " Ngaoo Ô " quay cái đít tròn tròn ngoắt nghẻo bỏ đi.

" Ơ.." Nhìn thấy tiểu mèo đáng yêu đang chuẩn bị nhảy bịch xuống khỏi giường thì lúc này Tô Diệp cũng hấp tấp muốn trườn đến tóm lấy thì bị cái gì đó cản lại Tô Diệp dừng lại trong chốc lát. Cô cố gắng bò dậy một lần nữa nhưng vẫn bị cản trở lại. Cuối cùng, khi nhận thức ra là có một cái gì đó đang quấn chặt quanh eo mình ,những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu thi nhau tuôn xuống trán.

Ôi làm ơn ,làm ơn ,làm ơn ,làm ơn đừng phải là cái mình vừa nghĩ đến ..

Cô từ từ lần tay mình xuống và chạm phải một thứ gì đó trên eo chính mình .Nó vừa mềm ,vừa mịn lại còn cứng cáp. Hơ hơ ,không sai tý nào ,chắc chắc nó là một cánh tay. Mà điều này thì chỉ dẫn đến một thứ ..Đầu Tô Diệp chậm chạp xoay sang bên cạnh.

Khốn kiếp!

Đập vào mắt cô không chỉ là một gương mặt cực kì quen thuộc đang nằm ngủ ngon lành sát bên mà còn ..mà còn trong tình trạng không mặc áo. Cô thét lên khi Ngôn Thần Hạo bất ngờ mở mắt ra nhìn cô. Lại thêm những giọt mồ hôi lạnh tuôn ra trên khuôn mặt nóng hừng hực.

Hắn khẽ nhếch mép và kéo tiểu hồ ly vẫn còn đang choáng váng lại gần hơn. Đọan hắn vùi mặt ra phía sau cổ cô và cảm nhận mùi hương của tiểu hồ ly đanh đá .Mùi hương của cô mới ngọt ngào làm sao.

" Hmm, chào buổi sáng cục cưng yêu dấu "

Ngôn Thần Hạo khe khẽ thì thầm ,tạo hiệu ứng thành một đợt sóng rùng mình chạy dọc sống lưng Tô Diệp, thật khó khăn để ngăn lại cái việc mặt mình mới sáng đã đỏ rực vì ngượng.

" Đồ... đồ Biếи ŧɦái, mau buông ta ra ngay lập tức "

Tô Diệp có chết cũng không muốn quay đầu lại nhìn hắn, cố gắng dùng tay mình cạy mở đôi gọng kiềm trên eo. Nhưng mà chết tiệt, càng gỡ nó lại càng siết chặt là làm sao. Ngôn Thần Hạo thích thú cười cười. " Trừ khi cô chịu hôn tôi "

" CÁI GÌ? " Tô Diệp bùng nổ, Ngôn Thần Hạo bất ngờ thay đổi tư thế, lần này thì Tô Diệp có muốn tránh cũng chẳng được khi mà hai tay hắn đặt ngay hai bên đầu cô. Aaaaa. đáng ghét, Tô Diệp mím chặt môi, khuôn mặt sượng lên như thể sắp anh dũng hi sinh tới nơi. Ngôn Thần Hạo trong lòng đã muốn cười thật to, việc trêu chọc tiểu hồ ly đối với hắn chưa bao giờ là đủ cả.

" Cũng có thể cho cô một lựa chọn khác, đồng ý làm người mẫu đôi của tôi thì tôi sẽ miễn đi nụ hôn này vậy "



Đây mới chính là mục đích thật sự của chàng siêu mẫu xấu xa, lý do vì sao hắn đêm qua lại ngon lành mà buông tha cô chớ. Không có gì là không có giá, một đêm yên giấc đổi lại một ngày phải chơi cùng hắn. Thế nào cũng cảm thấy còn thiếu nhưng sẽ tính sau a. Tiểu hồ ly.

" Oa oa Anh bị bệnh sao? tôi còn phải đi làm a, anh biết chỗ mà ta làm nó cao sang như thế nào không. Nghỉ một ngày thôi cũng đủ để tôi bị đuổi việc rồi, với lại ngoài kia thiếu gì chân dài cần gì phải là tôi a "

Tôi không cần chân dài, ngăn ngắn như cô mới tình thú "

Ngôn Thần Hạo cười đầy vô lại, cố tình áp sát mặt mình tới gần cô như muốn tạo áp lực. Tô Diệp đúng là khóc không ra nước mắt. Thằng khốn, dám bảo chân cô ngắn. Ngắn? Chết tiệt. Cái đồ mù thẩm mỹ, để xem, cô mà thoát ra khỏi đây kiểu gì cũng sẽ đi báo cảnh sát tống giam tên biếи ŧɦái đê tiện này vào ngục.

Chắc chắn.

Sau khi bị hắn lăn cho vài vòng thì Tô Diệp cũng đã giơ cờ trắng chịu thua. Bị hắn ép buộc đẩy vào phòng tắm, Ngôn Thần Hạo đứng ngoài cửa mỉm cười hét vọng vào. " Cô mà không nhanh, mười lăm phút nữa tôi sẽ xông vào cùng tắm đó "

" Câm ngay đồ biếи ŧɦái "

Trong phòng tắm liền vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng cùng tiếng hét tức giận khó kìm nén của Tô Diệp , Ngôn Thần Hạo bên ngoài liền bật cười thành tiếng, có cục bông nào đó đang ngọ nguậy bên dưới chân, hắn cúi người bế bé mèo của mình lên vuốt vuốt. Lúc này điện thoại liền tức khắc vang lên inh ỏi. Khó chịu ấn nút nghe, tai của Ngôn Thần Hạo dường như đã muốn thủng cả hai lỗ.

" DẬY CHƯA ? CẬU CÒN MỘT TIẾNG NỮA ĐỂ CÓ MẶT TẠI HỘI TRƯỜNG, mang theo cả cô người mẫu của cậu và.... NHANH LÊN CHO TÔI "

Lập tức dập máy không thương tiếc, Ngôn Thần Hạo trút giận lên cục bông tròn tròn trên đùi, vò vò cho chú mèo đáng yêu thành một tiểu dã miêu lông xù, dường như là bất mãn với chủ nhân của mình, bé mèo to gan vươn móng vuốt lên cào hai cào. Đẹp mặt, Ngôn Thần Hạo đã thành công ôm gối tức giận hét lớn. " Chuột, mày dám "

Xoảng.

Trước cửa phòng tắm, Tô Diệp hóa đá thành tượng, cốc nước trên tay cũng bởi vì vậy mà rơi xuống nền nhà tạo thành hiệu ứng va đập mạnh. Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, Tô Diệp lia mắt nhìn về phía cái cục tròn tròn màu trắng ấy đang ngu mặt nhìn mình thì không khỏi muốn gϊếŧ người. Sau cùng cô không dám tin mà nhìn thẳng hắn.

Khủng bố, tên siêu mẫu này đích xác là một tên khủng bố bệnh hoạn biến thái. Hắn... hắn dám đặt tên một con mèo là Chuột. Con mẹ ngươi sỉ nhục động vật thì cũng một vừa hai phải thôi, rõ ràng nó là mèo, là một con Mèo. Nó ăn chuột , không ăn đồng loại a, ngươi chẳng lẽ không thấy sao. Trời ạ, tại sao cô lại gặp phải tên này, tai sao chứ hả???

Ngôn Thần Hạo ngồi đối diện ngơ mặt nhìn Tô Diệp hết ngạc nhiên rồi hoảng sợ rồi lại ngạc nhiên. Cô ấy đang bị cái gì vậy, cười khổ. hắn nhẹ nhàng đứng dậy dùng điện thoại nhắn tin cho thằng bạn thân, lại như nhớ ra cái gì, Ngôn Thần Hạo vuốt vuốt cằm.