Tiểu Hồ Ly Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 13: Điên




Sau buổi chụp hình ấy , một mình Ngôn Thần Hạo tỏ ra vô cùng trầm mặc , hắn không biết mình đang làm cái gì , hắn chỉ biết hắn muốn cô, tiểu hồ ly đã làm hồn hắn điên đảo .Không biết nếu như tiểu hồ ly nhận ra được sự thật thì sẽ như thế nào đây? Cái gì cũng có cái giá của nó, tất cả những gì mà hắn làm, đều chỉ vì một mục đích không thể xác định được.

Là yêu hay chỉ là hứng thú nhất thời, hắn thật sự muốn kiểm nghiệm thử xem sao.

Buổi chụp hình kết thúc trong không khí vui vẻ nhưng cũng ảm đạm không ít đối với một số người, Ngôn Thần Hạo bước chân ra sau cùng đang nhăn mày vì sao tìm không thấy thằng bạn thân khốn kiếp, đang tính lôi điện thoại ra gọi điện mắng chửi cho kẻ đó một trận thì bất ngờ bên vai bị ai đó vỗ mạnh vài cái. Khó chịu quay đầu qua, lại chính là cái kẻ khốn kiếp hắn đang nguyền rủa trong lòng.

" Vẻ mặt như vậy? là chụp hình không được tốt sao?" Hoắc Viên Mộ tựa lưng vào tường nheo mắt đánh giá khuôn mặt nhăn nhó xấu xí của Ngôn Thần Hạo mà cười khẩy. " Cũng đúng thôi, đáng ghét như cậu thì làm sao phối hợp được với người mẫu nữ chớ "

Tung ngay một đá vào bụng Hoắc Viên Mộ không thương tiếc, Ngôn Thần Hạo lạnh mặt hừ lạnh " Thằng khốn nhà cậu có phải bị điên rồi không? đến sao không vào trong mà đứng ngoài này như thằng ngu thế hả "Vươn tay xoa xoa bụng, Hoắc Viên Mộ nhắm mắt nhún vai bước về phía trước, Ngôn Thần Hạo lại khó chịu lia ánh mắt đi theo cậu. Cái bóng dáng lúc nào cũng lẻ loi buồn bã ấy thật khiến cho người khác phải đau lòng. " Hoắc Viên Mộ "

Nhịn không được kêu lên một tiếng, Ngôn Thần Hạo chân trước chân sau tiến đến bên cạnh thằng bạn. Hoắc Viên Mộ chớp chớp ánh mắt đỏ rực của mình liếc sang bên cạnh " Chuyện gì ?"

" Đừng miễn cưỡng, nếu như chịu không nổi vậy thì trói buộc cô ta đi. Dùng đôi tay của chính cậu giữ lấy cô ấy trong lòng bàn tay. Cho dù chỉ là thể xác thôi cũng là của riêng mình cậu, mạnh mẽ lên chứ. Đồ nhát gan "



Ngôn Thần Hạo và Hoắc Viên Mộ ngay lập tức chết lặng, bọn họ đã vô thức mà bước ra khỏi tòa nhà, gió tuyết vù vù thổi bay vào mặt cậu lạnh buốt. Ngôn Thần Hạo cảm giác như toàn thân tê rần đi, bóng dáng Hoắc Viên Mộ cũng lặng lẽ mà xa dần về đoàn người phía trước. Sót lại sau cùng chỉ còn lại mỗi mình cậu đang chết đứ người tại chỗ.

Hắn vừa nói gì? trói buộc sao? chuyện đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ làm tổn thương người con gái đó...

Ngay sau lưng Ngôn Thần Hạo , hai tên mặc vest đen đang dùng cặp mắt diều hâu hung ác bắn thẳng tia nhìn hận thù về phía Thiên Sinh ở cách đó khá xa. Đây chính là cơ hội có một không hai, vừa mới ban nãy, bọn hắn không hiểu vì sao vừa nói được vài câu thì lũ Hoàng Gia kia liền tức khắc rời đi, thế nhưng chỉ là qua bên phía tòa nhà đối diện đứng chờ, vậy cũng tốt, ít ra bọn hắn còn cảm giác hy vọng kết liễu kẻ thù của mình. Rút trong ngực ra một chiếc micro nhỏ, tên vest đen nghiến răng " Đếm ngược từ năm trở đi, nhắm thẳng vào mục tiêu. Bắn vỡ não thằng khốn ấy cho ta "

Ngôn Thần Hạo không hề cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề liền quay vào trong toà nhà , tức tối kéo tay Tô Diệp đang đứng trò chuyện với trợ lý của mình.

“ Thả tôi ra , anh lại điên khùng gì thế “ Tô Diệp hết sức bất mãn cố gắng giật tay ra khỏi hắn …

Tức tối vì cái miệng nhỏ này suốt ngày chống đối lại mình, Ngôn Thần Hạo không suy nghĩ gì lập tức chặn cái miệng nhỏ phía dưới lại , không nói không rằng hôn một đường xuống đôi môi mê người kia rồi bế xốc cô lên , tiến ra xe trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người … “ Tôi quả thật là điên rồi “