Tiểu Hồ Ly Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 11




Bật cười ngặt nghẽo,Ngôn Thần Hạo nâng ly vang đỏ lên nhấm nháp, cảm nhận dòng chất lỏng ngọt ngào như cánh môi mềm mại của ai kia, hắn không tự giác được mà nở nụ cười khiến cho mấy chuyên viên trang điểm ngượng chín cả mặt.

Không chỉ có mình Ngôn Thần Hạo mà tiếp theo đây, chàng trai anh tuấn với vẻ ngoài lãng tử đã đốn ngã bao nhiêu trái tim cô gái, mặt người dạ thú Thiên Sinh . Chàng giám đốc giàu sụ tài trợ cho nhãn hàng thời trang đôi danh tiếng nhất nước mang đậm phong thái Vương giả tao nhã đẩy cửa bước vào. Đồng thời mọi người đều đứng dậy hướng hắn cúi đầu.

" Chào Giám đốc "

Nhìn quanh một lượt gật nhẹ đầu,Thiên Sinh liền liếc mắt qua cái người bên cạnh một cái, uầy, tiểu bạch thỏ lại ngẩn người. Chắc là khâm phục trước uy nghiêm của hắn chứ gì, đang cười thầm trong lòng nhưng đến khi nhìn kỹ lại thì hắn mới lồng lộn phát hiện con thỏ ngu ngốc này đang vì cái gì mà thất thần.

Đẹp quá, chưa bao giờ Khương Đường nhìn thấy ai đẹp như người đó, à ngoại trừ giám đốc. Chuẩn rồi, tiểu bạch thỏ đáng yêu của hắn đang ngây ngẩn trước vẻ đẹp không tì vết của siêu mẫu phong lưu đa tình Ngôn Thần Hạo a. Chà, chuyện thường ấy mà, từ tốn đứng lên đi về phía cô,Ngôn Thần Hạo không hề để ý đến khuôn mặt đang thối dần của Thiên Sinh , to gan lớn mật cúi người tính hôn vào má cô gái dễ thương này một cái thì ngay lập tức bị hắn thúc cho một cú trúng ngay chỗ " nhạy cảm ". Không dám tin mà trợn mắt nhìn cái kẻ sát bên,Ngôn Thần Hạo dù đau cũng cố gắng cắn răng cắn lưỡi để khỏi phải quằn quại hét lên, tuy nhiên bước đi khập khiễng cùng toàn thân toát mồ hôi đã bán đứng hắn. Quay trở lại chỗ ngồi,hắn tức giận trừng trộ dùng ánh mắt hình viên đạn khiêu khích Thiên Sinh cũng đang sôi máu phía đối diện.



Không biết có phải chàng mỹ nam nọ bị đau chân hay không mà đi thật khó khăn,Khương Đường cảm khái, đang định mở miệng hỏi cái người bên cạnh một cái thì bên má liền truyền đến cảm giác đau đau " Ái..."

Tố Diệp không dám tin mà trợn tròn mắt nhìn vào trong gương, hiện tại trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi dài quá hông vài phân, ngoài ra... ngoài ra thì chẳng còn gì khác nữa. Chịu không nổi ôm đầu hét lên đầy vẻ đau khổ,Tô Diệp hoảng hốt. Aaaaaaaaaaaaaaaa, không thể được, không thể được, " KHÔNG THỂ ĐƯỢC "

" Rất được mà " Giật thót mình cứng ngắc quay đầu ra đằng sau, ánh vào trong tròng mắt của cô chính là một Ngôn Thần Hạo điển trai vô cùng gợi cảm với chiếc áo sơ mi bán mở rộng để lộ vùng ngực rắn chắc, các thớ cơ mạnh mẽ lập lòa bên dưới ống áo được hắn tùy ý xăn lên trên khuỷu. Qủa nhiên rất rất mê người, hỏi sao lũ fan không nguyện ý chết dưới chân hắn cho được, ngay cả Tô Diệp đang bi phẫn cũng bị vẻ ngoài của hắn đốn ngã nói gì đến lũ não tàn ấy.

Dựa người lên một bên tường,Ngôn Thần Hạo nhàn nhã bắn tia nhìn đánh giá hướng về tiểu hồ ly đang ngây ngốc đằng trước, mặc dù chính mình là kẻ đã bày ra trò này để cô phải nghỉ việc tới tận đây chụp hình cùng hắn thế nhưng,hắn lại cực kỳ cảm thấy khó chịu. Một Tô Diệp xinh đẹp xấu hổ như thế đáng lẽ ra nên chỉ có mình hắn được nhìn đến cũng như chỉ có hắn mới có quyền được thưởng thức.Ngôn Thần Hạo không muốn ngoài bản thân mình ra sẽ có kẻ khác được chiêm ngưỡng tiểu hồ ly của mình.

Thế nhưng lỡ mất rồi, thở ra một hơi,hắn chậm chạp tiến về phía Tô Diệp đang thẫn thờ cầm lấy hai tay của cô mà vân vê, cảm giác da thịt bị người đụng chạm, Tô Diệp giật mình tỉnh táo lại thì đã phát hiện Ngôn Thần Hạo xuất hiện ngay trước mắt, hắn còn nhẹ nhàng mà cầm lấy tay cô mỉm cười dịu dàng, không hề có trêu ghẹo, không hề mang theo du͙ƈ vọиɠ xấu xa.hắn chẳng còn cố tình nơi nơi đè cô ra mà hôn chỗ này chỗ kia nữa, chỉ khẽ khàng đưa cô tiến ra bên ngoài hội trường.