Tiểu Hầu Gia

Chương 96




Thục phi lúc bị Cẩm y vệ xông vào điện, đang ngồi trước gương đồng bôi mẫu phấn Như Mạt mới lấy tới.

Màu đỏ rực rỡ đặt trong hộp nhỏ màu bạc, tựa như máu.

“Thục phi nương nương.” Vũ đội trưởng chắp tay với bên kia, y mặc dù là thị vệ nhị đẳng lệ thuộc trực tiếp Đức Vinh Đế, trên lý thuyết cũng không thuộc về phe phái của Hoàng tử nào, nhưng về tư, nhận được chỗ tốt từ Binh Bộ Thị Lang không phải là ít, lúc này đối mặt với Thục phi, thái độ nhìn qua lại tốt hơn rất nhiều so với đến chỗ Tri Nhã bên kia.

Thục phi miễn cưỡng liếc qua bên này, đưa tay chậm rãi tán đều phấn trên măt, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Ngày hôm nay có ngọn gió nào, lại thổi Vệ đội trưởng đến chỗ này của Bổn cung?”

Vệ đội trưởng ra hiệu hai bên trái phải, hai bên đều lui vài bước, y rồi lại lên trước, nhích tới gần Thục phi nói: “Ty chức nhưng là phụng mệnh mà đến.”

Như Mạt nghe xong lời này, chậm rãi nâng mắt nhìn một cái, sau đó lập tức hạ xuống, trên mặt không có biểu tình gì.

Thục phi ngồi trước gương trang điểm, thấy y dường như có lời muốn nói, vì vậy liền chậm rãi đậy lại hộp phấn, tiện tay đặt xuống bàn, xoay người ngửa mặt nhìn bên kia, làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe: “Nói đi, chuyện gì?”

Vệ đội trưởng liền nói: “Nhưng là có liên quan đến Nhã Hương Các bên kia.”

Sau khi Nhã tần từ Phong Hà Điện được Đức Vinh Đế chọn trúng, từ đó trở đi bay lên đầu cành, Thục phi liền oán hận nàng ta vô cùng. Giữa hai người như nước với lửa, này đã sớm không còn là bí mật. Quả nhiên, bên kia vừa nói ra ba chữ “Nhã Hương Các”, sắc mặt Thục phi lập tức trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy, nhíu mày nói: “Lại là cái đồ tiện tỳ kia!” Cười lạnh mấy tiếng, chợt ngồi xuống, giống như khinh thường lại như phẫn uất mà hỏi: “Tiện tỳ kia lại ở trước mặt Thánh thượng đặt điều gì về Bổn cung rồi hả?”

Ánh mắt Vệ đội trưởng quét qua Như Mạt phía sau Thục phi, sau đó giảm thấp âm lượng, nói: “Nương nương cũng biết hôm kia, Nhã tần sinh hạ thai chết đi?”

Này ước chừng là chuyện khiến cho Thục phi thư thái khuây khỏa nhất mỗi khi nghe được trong mấy ngày gần đây, trong mắt hiện lên một tia ác độc, khóe miệng rồi lại không nhịn được nở nụ cười: “Tiện nhân kia là đáng đời! Ha ha, ngay cả ông trời cũng không muốn nhìn thấy nàng ta có phận hưởng phúc, chẳng qua là trời phạt!” Nói xong một tràng, ngón tay siết chặt khăn trong tay, dùng sức hít thở vài cái, sau đó chờ đến khi đã dịu lại, mới hơi nhướng mày, giống như đã có chút rõ ràng, mở miệng hỏi, “Này lại nói thế nào? Chẳng lẽ Nhã tần bên kia còn nói là do Bổn cung hại nàng ta hay sao?”

Vệ đội trưởng liền gật đầu: “Mọi chuyện là Phúc công công bên kia truyền lời, tình huống cụ thể thế nào ty chức không rõ lắm. Nhưng nghe ý tứ quả thật theo như lời Nương nương nói.”

Thục phi trừng mắt, tức đến muốn ngã ngửa ra sau.

“Bổn cung hại chết con nàng ta? Này cũng không biết gọi là gì nữa! Bổn cung phải vì một phi tần nho nhỏ làm ô uế tay của mình sao?” Một tay đập xuống bàn trang điểm, phẫn nộ nói: “Nàng ta cũng không nhìn xem thân phận của mình, cùng lắm chỉ là gà rừng bay lên đầu cành, chính mình bị trời phạt không có nhi tử, rồi lại hắt nước bẩn lên người Bổn cung! Thật là… thật là gan chó lớn!”

Như Mạt thấy thế, mau tới khuyên nhủ: “Nhã tần mất sủng ái của Thánh thượng, lại không còn hài tử, hôm nay cùng lắm chỉ là chó nhà có tang! Nương nương cần gì phải vì một chó nhà có tang mà để trong lòng, này chẳng phải là không duyên không cớ khiến mình ấm ức sao.”

Thục phi hừ lạnh một tiếng, nhìn Vệ đội trưởng: “Vậy ngươi hiện tại dẫn Bổn cung qua chỗ Đức Vinh Đế để đối chất với tiểu tiện nhân Nhã tần kia!”

Vệ đội trưởng đã qua lại với Thục phi mấy lần, cũng là hiểu rõ tính tình của nàng, chỉ có thể gật đầu cười nói: “Chỉ là đi qua, thanh giả tự thanh (*trong sạch tự mình biết), Nương nương cũng không làm việc gì trái với lương tâm, đến lúc đó Thánh thượng tự nhiên hiểu được nên đứng về phía Nương nương.”

(*清者自清 người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng.)

Thục phi vẫn cảm thấy đi chuyến này chính là làm mất giá, nhưng này là chuyện Đức Vinh Đế đích thân phân phó. không cam lòng cắn cắn môi, quăng tay áo, đứng lên nói với Vệ đội trưởng bằng giọng điệu lạnh lùng: “Bổn cung liền nhìn xem, tiện nhân Tri Nhã kia rốt cuộc có thể ở trước mặt Thánh thượng làm thành cái dạng gì?”

Nói xong, liền muốn ra ngoài.

Chẳng qua còn chưa đi được vài bước, Vệ đội trưởng kia rồi lại quay đầu nhìn Như Mạt, bỗng nhiên nói: “Nương nương, Thánh thượng có lời, vị Đại cung nữ này của người cũng phải đi qua.”

Thục phi nhăn mày, dường như cảm thấy bị vũ nhục, liếc Như Mạt một cái, một chốc mới nói: “Như Mạt, ngươi cũng đi theo Bổn cung đi.”

Như Mạt rồi lại rũ xuống hàng mi che lại cảm xúc thỉnh thoảng lóe lên dưới đáy mắt, trên khuôn mặt thanh tú chỉ hơi lộ ra nụ cười nhợt nhạt ngoan ngoãn lại khéo léo, gật đầu đáp một tiếng: “Vâng”

Ngay sau đó theo sau Thục phi, cùng Cẩm y vệ ra khỏi Phong Hà Điện.

Phong Hà Điện cách Ngự thư phòng khá xa, một đoàn người đi chừng nửa canh giờ mới tới nơi.

Phúc công công đứng chờ ngoài thư phòng, nhìn thấy hai người Thục phi cùng Như Mạt đã đến, hành lễ với bên kia một cái, cười híp mắt nói: “Thánh thượng chờ trong thư phòng đã lâu, mời Nương nương người mau chóng đi vào a!”

Thục phi nhìn Phúc công công, gật đầu, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, chân rồi lại ngừng bước, nhìn bên kia lén đút thỏi vàng, thấp giọng hỏi: “Lại không biết tình huống của Thánh thượng bên trong như thế nào?”

Phúc công công cũng không nhận vàng Thục phi đưa tới, vẫn cười híp mắt như trước, thoạt nhìn giống như phật Di Lặc: “Cũng không dám nhận vàng của Nương nương. Nương nương vẫn là mau vào đi.”

Tính tình Phúc công công thế nào Thục phi còn không biết sao? Bình thường tặng chút vàng bạc, bên kia còn chê ít, chưa bao giờ chê nhiều a! Thục phi có chút kinh ngạc thu tay lại, trong lòng vốn không có cảm giác gì rồi lại bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không ổn. Quay đầu nhìn Như Mạt vẫn đứng bên cạnh mình, lập tức nhíu mày đưa tay đẩy cửa ra, tự mình đi vào.

Như Mạt cùng Phúc công công nhìn nhau, cặp mắt của hai bên đều là thâm trầm không thấy được cảm xúc bên trong. Như Mạt chẫm rãi rũ mắt xuống, không nói một lời, theo sát Thục phi tiến vào Ngự thư phòng.

Trong phòng ngoại trừ Đức Vinh Đế cũng không còn ai khác.

Thục phi nhìn xung quanh, không thấy Tri Nhã, trong lòng chẳng những không cảm thấy buông lỏng, ngược lại càng thêm sợ, ra sức đè xuống cảm xúc, cùng Như Mạt lần lượt vấn an Đức Vinh Đế, sau đó mới mở miệng nói: “Thánh thượng, đây là…”

Đức Vinh Đế nâng mắt nhìn Thục phi, thản nhiên nói: “Nàng biết hôm nay Trẫm gọi nàng tới làm gì không?”

Thục phi dừng một chút, chần chờ nói: “Có thể đoán được một hai.”

Đức VInh Đế gật đầu, tiếp tục nói: “Nhã tần sinh ra thai chết, lúc trước Trẫm chỉ cho là bản thân Nhã tần thân thể yếu ớt, có lẽ là ngoài ý muốn. Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, sự thật cuối cùng lại không phải như thế ——  Thục phi ngươi có biết rốt cuộc cái gì lại khiến cho hài tử trong bụng Nhã tần không còn.”

Giọng điệu Đức Vinh Đế cũng không quá mức kịch liệt, bỏ qua nội dung không đề cập tới, nhìn qua rồi lại giống như chuyện phiếm bình thường. Thục phi nhăn mày, có chút vội vàng tiến lên nửa bước, ủy khuất nói với Đức Vinh Đế: “Thánh thượng sẽ không phải cũng tin vào mấy lời nói bậy bạ của Nhã tần kia đi, tin rằng chuyện này là thần thiếp gây ra!”

Đức Vinh Đế không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn thẳng về phía Thục phi, con ngươi là một mảnh âm trầm.

Thục phi thấy bên kia không nói lời nào, cũng cảm thấy có chút luống cuống, trên mặt cũng không còn vẻ thong dong miễn cưỡng lúc trước: “Thánh thượng, người minh xét a! Thần thiếp… thần thiếp tuy rằng không phải lương thiện gì, nhưng cũng không làm được loại chuyện giết hại Hoàng tử đại nghịch bất đạo như thế a!”

Đức Vinh Đế nhàn nhạt hỏi ngược một câu: “Thật sao?” Ngay sau đó, không để Thục phi nói thêm lời nào, lấy ra một gói giấy từ trong tay áo, vứt xuống trước mặt Thục phi: “Thứ này Thục phi nhìn có quen mắt?”

Thục phi cau mày, hơi nghi hoặc nhìn gói giấy dưới đất, lập tức chần chờ đưa tay nhặt lên, nhìn bột phấn màu hồng bên trong, cúi đầu hít hà, mùi lãnh hương quen thuộc lập tức tràn ngập khoang mũi.

—— Đây là…

Đức Vinh Đế nhìn Thục phi hơi đổi sắc mặt, cười cười nói: “Xem ra Thục phi nàng biết.”

Quay đầu nhìn Như Mạt từ lúc vào phòng vẫn luôn cúi đầu không nói một lời đứng bên cạnh Thục phi, Đức Vinh Đế hỏi: “Trẫm nhớ ngươi… là Như Mạt đi?” Dừng một chút, thấy bên kia nơm nớp lo sợ gật đầu một cái, mới nói tiếpi: “Lúc nãy Nhã tần ở chỗ này của ta đã khai báo toàn bộ, hiện tại… nên đổi cho ngươi rồi.”

Như Mạt nghe vậy, cả người mãnh liệt run rẩy, lập tức theo bản năng liếc nhìn Thục phi bên cạnh.

Đức Vinh Đế cũng theo ánh mắt Như Mạt nhìn qua Thục phi, con mắt càng thâm trầm.

Thục phi bỗng bị Như Mạt nhìn qua, cau mày liền nhỏ giọng quát: “Ngươi nhìn Bổn cung làm gì!”

Như Mạt nghe xong câu này, như là đột nhiên bị dọa, vội vàng quay đầu về, ấp a ấp úng cả buổi, mới nói: “Nô tỳ… nô tỳ cái gì cũng không biết.”

Đức Vinh Đế liền nói:”Có cái gì ngươi chỉ cần nói là được! Trẫm ở đây, ngươi còn sợ cái gì hay sao?”

Như Mạt vẫn úp mở: “Không biết”, liên tục mấy lần, sắc mặt Đức Vinh Đế rốt cuộc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi sợ gia chủ của ngươi trừng phạt ngươi, cũng không sợ Trẫm khiến ngươi đầu thân chia lìa?!” Liếc qua nàng, “Nếu như miệng này đã không nói được, ngày sau liền vĩnh viễn câm miệng đi!”

—— Chính là có vài phần sát ý.

Như Mạt dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đức Vinh Đế, bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt đều là hoảng sợ, thật lâu, lại nhìn trộm Thục phi, há to miệng, như là rối rắm thật lâu, mới lắp bắp nói: “Thánh thượng… nô tỳ, nô tỳ không muốn chết a!”

Cùng lúc đó, Đông Cung.

Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu đang đánh cờ tại Thanh Lan Điện, Lạc Kiêu quân đen, Văn Nhân Cửu quân trắng. Đã thấy người nắm quân đen lông mày nhíu lại, do dự, làm như lâm vào khổ chiến, mà bên nắm quân trắng ngược lại vẫn là bình thản thong dong, trên mặt giống như có chút ý cười nhàn nhạt gần như nhận không ra.

“Này cũng đã qua thời gian một chén trà nhỏ, Tử Thanh còn chưa nghĩ ra một bước này nên đặt ở đâu sao?” Văn Nhân Cửu vuốt ve cờ trăng trong tay, hơi hạ mắt hỏi.

Lạc Kiêu cười khổ nhìn bên kia, rốt cuộc hạ quân cờ xuống: “Lần sau đánh cờ cùng Điện hạ, chỉ nhường ba quân sợ là chưa đủ.”

Văn Nhân Cửu lập tức hạ xuống một quân cờ chặn đường Lạc Kiêu: “Vậy ngươi muốn Cô nhường bao nhiêu?”

Lạc Kiêu nhìn bàn cờ, nghĩ đi nghĩ lại, sau khi chậm rãi hạ xuống một quân: “Nếu như nhường năm quân nói không chừng còn có cơ hội lật ngược tình thế.”

Văn Nhân Cửu lại hạ một quân, ăn hết một mảng quân đen của Lạc Kiêu trên bàn cờ: “Nếu như tiếp theo Cô nhường ngươi năm quân, ngươi vẫn như thế, ngươi tính làm gì?”

Lạc Kiêu liền hỏi lại: “Điện hạ muốn thế nào?”

Văn Nhân Cửu nghe xong Lạc Kiêu, hơi hạ mắt xuống, dường như đang nghĩ đến cái gì, một lát, nhấc mắt liền nói: “Tử Thanh liền nợ Cô một nguyện vọng, như thế nào?”

Lạc Kiêu liền nở nụ cười.

Văn Nhân Cửu híp mắt nhìn hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Ngươi cười cái gì nha? Tử Thanh cảm thấy Cô nói rất vui sao?”

Lạc Kiêu lắc đầu nói: “Chỉ là nghĩ, Điện hạ hoàn toàn không cần như thế.” Hạ mắt nhìn thế cờ, cong môi cười nói: “Chỉ cần Điện hạ muốn, thần như thế nào sẽ không khiến Điện hạ như nguyện đây?”

Văn Nhân Cửu hơi ngẩn ra, ngay sau đó buông mi, không đáp lại.

Sau đó hai bên lại đi đi về về vài chục bước, cờ đen rốt cuộc bị đánh tơi bời, không thể cầm cự, Lạc Kiêu thở dài, cười cười lấy về cờ đen trên tay, lắc đầu nói: “Điện hạ, thần nhận thua.”

Văn Nhân Cửu thắng Lạc Kiêu liên tục mấy lần, đánh cho Lạc Kiêu hoàn toàn mất đi lực chống cự. Tới tới lui lui mấy bàn, thẳng đến khi tận hứng rồi, lúc này mới dừng tay. Lại để Trương Hữu Đức dọn bàn cờ, rót cho mình một chung trà, nói: “Cũng đã lâu không được thỏa thích đánh cờ cùng ngươi như vậy.”

Lạc Kiêu cười khổ nói: “Rồi lại không thấy Điện hạ thả đường cho thần đi được mấy lần.”

Văn Nhân Cửu lườm hắn, nói: “Đã nhường cho ngươi ba quân, còn muốn Cô nhường tiếp, ngươi cũng hơi quá mức lòng tham không đáy rồi!”

Lạc Kiêu biện minh: “Lại nói, Điện hạ từ nhỏ chính là tinh thông kỳ nghệ (*thông thạo đánh cờ), hơn mười năm trôi qua, còn không phải là quốc thủ (*vô địch toàn quốc), bên trong Đại Càn sợ là cũng không tìm được đối thủ. Thần một mãng phu, đánh cờ với Điện hạ vốn là chênh lệch, Điện hạ rồi lại nói thần lòng tham không đáy, không công bằng như vậy thật sự là không có đạo lý!”

Văn Nhân Cửu uống một ngụm trà, dương dương tự đắc: “Ai bảo ngươi, ở nơi này của Cô nói công bằng, nói đạo lý!”

Lạc Kiêu bị biểu tình chuyện đương nhiên này của Văn Nhân Cửu chẹn họng, một hồi lâu chỉ có thể lắc đầu nói: “Mà thôi mà thôi, không nói cái này  ——” Chuyển đề tài, nghiêm mặt hỏi: “Lại nghe hôm nay Nhã tần chính là bị Thánh thượng gọi đến Ngự thư phòng?”

Văn Nhân Cửu gật đầu: “Nghe nói phụ hoàng nhưng là phẫn nộ, là liên quan đến chuyện kia —— cũng không biết sự tình như thế nào.”

Lạc Kiêu gật đầu, trong lúc nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trương Hữu Đức nhận được chỉ thị của Văn Nhân Cửu, liền đi qua mở. Ngoài cửa tiểu thái giám ghé vào tai ông nói gì đó, tiếp theo đưa qua một mảnh giấy, Trương Hữu Đức nghe vậy nhíu mày, nhận mảnh giấy sau đó nhanh chóng quay lại Văn Nhân Cửu bên này.

“Chuyện gì?” Văn Nhân Cửu hỏi.

Trương Hữu Đức đưa mảnh giấy cho Văn Nhân Cửu, nói: “Thục phi cùng Như Mạt vừa rồi đã bị Cẩm y vệ dẫn đến Ngự thư phòng, Thánh thượng lúc này sợ là đang gặp hai người đó!”

Lạc Kiêu nghĩ trước nghĩ sau, ngược lại đã rõ ràng: “Chỉ sợ Thục phi làm ra chuyện gì, bị Thánh thượng bắt được thóp.”

Văn Nhân Cửu trầm ngâm một hồi, rồi lại lắc đầu, híp mắt trầm giọng: “Nếu như Thục phi làm chuyện gì bị Phụ hoàng bắt được chỗ sai, Cô ngược lại cho rằng, có lẽ Như Mạt kia động tay động chân ——” Đứng dậy, mở ra mảnh giấy kia. Trên mảnh giấy lớn chừng bàn tay, chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa.

Đồng minh.

Văn Nhân Cửu nhìn qua nhìn lại mảnh giấy lớn chừng bàn tay kia, sau đó trong nháy mắt, rồi lại xâu chuỗi một loạt chuyện xảy ra gần đây.

“Mượn đao giết người, mượn đao giết người… một chiêu này dùng thật sự rất hay!” Văn Nhân Cửu nắm mảnh giấy kia, âm trầm nói.

“Cái gì?” Lạc Kiêu có chút chưa rõ.

Văn Nhân Cửu cười lạnh một tiếng, nói: “Mấy ngày qua, trong cung nháo ra mấy trò khôi hài kia, có lẽ đều là do Như Mạt vì muốn thoát thân mà tạo thành một bữa thịnh yến. Chỉ sợ ít ngày nữa, chim ưng này muốn tránh ra khỏi nhà tù của Thục phi, từ đó về sau trời cao biển rộng mặc nó tiêu dao  —— chỉ là nàng ta sợ hãi sau khi nàng ta rời đi, Cô không thể tiếp tục giúp cho nàng ta ngày sau đạt được vị trí Đại vu, lúc này mới cố ý cho người truyền tới bức thư này!”

“Đây là nhắc nhở Cô, chỉ cần giúp nàng ta, Miêu Cương chính là Đại Càn! Này không chỉ là nhắc nhở, cũng là đang thử thăm dò Cô!” Văn Nhân Cửu nói như thế, vẻ mặt mang theo chút sắc bén.

Lạc Kiêu hơi ngẩn người, sau đó cũng suy nghĩ thông suốt, khẽ cau mày nói: “Ý của Điện hạ là, chuyện thai chết của Nhã tần cũng là Như Mạt dàn xếp?”

“Mặc dù không phải nàng dàn xếp, lại cũng không thoát được có liên quan đến nàng!” Văn Nhân Cửu lạnh lùng nói.

“Nếu thật sự là thế, vậy tâm tư của nàng ta ngược lại sâu vô cùng. Thục phi, Nhã tần, Thánh thượng… thậm chí là chúng ta, đều khống chế trong mưu đồ của nàng ta.” Lạc Kiêu trầm ngâm một hồi, thấp giọng: “Dù cho kết đồng minh với nàng ta, chỉ sợ nàng ta thuần phục chỉ bởi vì hiện tại nhỏ yếu —— dù sao Miêu Cương cùng Đại càn đã nhiều năm như nước với lửa. Nếu như ngày kia Vu tộc tập hợp lại, khó tránh khỏi sẽ không để cho Miêu tộc lần nữa biến thành đối đầu với Đại Càn.”

Văn Nhân Cửu nhẹ nhàng thổi thổi lá trà bên trong ly: “Tử Thanh nói có đạo lý, Cô dĩ nhiên cũng biết rõ. Như Mạt người này, mặc dù là nữ tử, nhưng lại gan dạ sáng suốt không thua kém nam tử. Hiện tại gặp nạn, mới không thể không tỏ thái độ như thế. Nếu ngày sau thật sự quật khởi, chỉ sợ hủy bỏ minh ước cũng không phải là không thể được.” Nâng mắt, lại nói: “Chỉ là hiện tại phe cánh của Cô còn chưa đủ mạnh, nhiều nhất chỉ có thể đẩy mạnh lực lượng, dù sao tốt hơn nhiều so với kẻ địch tiềm tàng, Nam Cương cần người khống chế, mà Như Mạt hiện tại vừa vặn phù hợp tất cả điều kiện, nàng ta nguyện ý khiến cho Nam Cương thuần phục, cho dù là chân tình hay giả ý, ít nhất trong vòng hai mươi năm Miêu Cương sẽ thuộc sở hữu của Đại Càn, không phải sao?”

Lạc Kiêu vẫn nhíu mày: “Thế nhưng sau đó —— “

Văn Nhân Cửu híp mắt, nhẹ nhàng nói: “Trong vòng hai mươi năm, Cô muốn cai quản sơn hà, hai mươi năm sau, một quốc gia to lớn cường đại giàu có, chẳng lẽ Tử Thanh còn nghĩ rằng không đối phó được một Miêu Cương nho nhỏ?”

Lạc Kiêu bị câu hỏi của Văn Nhân Cửu khiến nói không ra lời.

Văn Nhân Cửu cười mà không phải cười hơi cong khóe môi, nhẹ nhàng nói: “Như Mạt là người thông minh, ở thời điểm này, một người thông minh chưa có thế lực, có năng lực chịu trở thành trợ lực cho Cô, cho dù thế nào, cũng sẽ không phải là một chuyện xấu.”

Lạc Kiêu nhìn vẻ mặt Văn Nhân Cửu, khẽ mỉm cười lại thở dài một hơi, gật đầu nói: “Đối với Miêu Cương, trong lòng Điện hạ khẳng định tự có suy xét (*沟壑 câu hác). Chỉ cần Điện hạ cảm thấy được, thần liền đứng bên cạnh Điện hạ. Nếu ngày sau ——” Nói đến đây, ngừng lại một chút, “Nếu ngày sau Miêu Cương có động tĩnh gì, thần liền đích thân dẫn theo đại quân xuôi nam, cho dù thế nào, sẽ không khiến cho Đại Càn cùng danh dự của Điện hạ bị tổn hại mảy may.”

Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, không nói với hắn được hay không được, đúng hay không đúng, chỉ thổi thổi trà uống một ngụm, khiến dung nhan ẩn hiện dưới hơi trà trắng xóa.

*

“Ngươi không muốn chết?” Đức Vinh Đế nhìn Như Mạt đang run lẩy bẩy, cau mày nhàn nhạt nói: “Nếu như ngươi có thể kể rõ đầu đuôi, Trẫm sẽ giữ cho ngươi không chết.”

Như Mạt nghe vậy, vừa kinh vừa sợ mà ngẩng đầu nhìn Đức Vinh Đế, lại có chút do dự, cuối cùng dường như không nhịn được nữa, mang theo chút nức nở liền nói: “Bẩm Thánh thượng, này… những phần hương này, là nô tỳ lấy cho Nhã tần!”

Lời vừa nói ra, Thục phi càng là không hiểu tại sao: “Không phải ngươi nói phấn hương này hết rồi sao —— “

Như Mạt sợ hãi nhìn Thục phi, không trả lời nàng ta, chỉ tiếp tục ấp úng nói: “Loại phấn hương này là một lại phấn thúc tình của Miêu Cương, dùng giữa nam nữ, có thể khiến nam tử hăng hái, dần dần đối với nữ tử sinh ra một loại lỗi giác ham muốn. Thục phi nương nương vì có thể vĩnh viễn nắm được tâm của Đế vương, lúc này cố ý để cho nô tỳ nghĩ hết biện pháp tiếp cận một thương nhân Miêu Cương, mua lại những phấn hương này từ tay hắn.”

Thục phi bỗng trừng lớn mắt, nàng thấy Như Mạt đứng bên cạnh đang nói xấu mình, dứt khoát như là không quen nàng: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Như Mạt nhìn nàng ta, ngay sau đó hốc mắt ửng đỏ tiếp tục nói: “Ai biết Nương nương ghen thành thói, lúc trước khi Nhã tần vẫn còn là cung nữ, cũng chỉ đụng phải Hoàng thượng một lần, Nương nương liền bất mãn trừng phạt Nhã tần, về sau, Nhã tần trong lúc vô tình phát hiện Nương nương dùng phấn hương, liền đòi nô tỳ cho, nô tỳ… nô tỳ cũng là thấy Nhã tần đáng thương, vì vậy —— “

Thục phi bỗng nhiên xông lên, quả thật muốn xé xác Như Mạt: “Ngươi tiện tỳ này rốt cuộc đang nói cái gì hả!”

Như Mạt né qua, lại không thoát, bị Thục phi nắm chặt vạt áo đánh mấy bàn tay, nàng khóc lóc nói: “Nương nương, chẳng lẽ lời nô tỳ không đúng sao? nếu không phải mỗi ngày người đều đánh chửi chúng nô tỳ, Nhã tần cũng sẽ không—— “

“Ngươi đang nói cái gì hả? Bổn cung căn bản không biết rõ phấn hương này! Ngươi tiện nhân này sap lại muốn hại Bổn cung!”

Đức Vinh Đế lạnh mắt nhìn hai người.