Tiểu Hầu Gia

Chương 131




Ngày hôm sau, Văn Nhân Cửu là tỉnh lại ở trong ngực Lạc Kiêu.

Rõ ràng cánh tay kia ôm cũng không chặt, nhưng y giãy thế nào cũng giãy không ra, đẩy hồi lâu, chân mày cau lại: “Lạc Tử Thanh, buông Cô ra!”

Lạc Kiêu bên kia vẫn luôn nhắm chặt hai mắt nghe thấy Văn Nhân Cửu đổi giọng liền mang theo ý cười mở mắt, ánh mắt tỉnh táo, không thấy buồn ngủ chút nào —— rõ ràng đã sớm tỉnh.

“Thời gian còn sớm, A Cửu không nghỉ ngơi một lát nữa sao.”

“Không cần.” Văn Nhân Cửu thản nhiên trả lời, lại phát hiện tay Lạc Kiêu vẫn không buông ra, quay đầu trừng hắn, người kia rồi lại giả bộ không biết, vẫn ôm y thân thiết hỏi: “Đêm qua A Cửu ngủ ngon không.”

Văn Nhân Cửu cũng không thèm nhìn hắn, Lạc Kiêu cũng không định để Văn Nhân Cửu nói tiếp, chỉ cười nhìn y, thấp giọng: “Ta rồi lại ngủ không được tốt lắm.”

Văn Nhân Cửu nghe thấy lời Lạc Kiêu nói, híp mắt chờ hắn nói tiếp. Lạc Kiêu liền vén qua một lọn tóc của y, giống như vui đùa lại giống như oán trách: “A Cửu hôm qua thoải mái xong liền ngủ, bỏ ta trằn trọc một đêm.”

Văn Nhân Cửu cười lạnh một tiếng: “Ngươi đây là trách Cô.”

“Cũng không dám trách ngươi.” Lạc Kiêu cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên môi y, tựa như thở dài, nói: “Mà thôi, vẫn là nên dậy. Lại nằm đây, chỉ sợ hôm nay liền không đi được rồi.”

Văn Nhân Cửu cảm nhận được cứng rắn dưới thân Lạc Kiêu lại mơ hồ đội lên, lông mày nhíu lại, vội xốc chăn rời giường. Lạc Kiêu liền nghiêng người nằm trên giường nhìn bóng lưng có chút kinh hoảng của Văn Nhân Cửu, ý cười bên môi thật sâu.

“A Cửu có cần ta tới giúp ngươi thay quần áo?”

“Không cần!” Câu trả lời này của Văn Nhân Cửu đáp đến cực nhanh, như là sợ Lạc Kiêu vừa sáng sớm lại làm trò quỷ gì. Lạc Kiêu ở sau lưng đáp lại, thật sự nằm yên trên giường nhìn y mặc quần áo.

Chẳng qua là Văn Nhân Cửu dù sao từ nhỏ cũng là được hầu hạ đã quen, lúc này bảo y tự mình mặc bộ quần áo Thái tử phức tạp muốn mệnh này, chính là làm khó người ta rồi.Lạc Kiêu ở phía sau thưởng thức bộ dạng vụng về hiếm khi có được này của Văn Nhân Cửu cả hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm để y tiếp tục lăn qua lăn lại, tự mình xuống giường giúp y mặc đồ.

Văn Nhân Cửu hơi hạ mắt, nhìn nam nhân đang vẻ mặt nghiêm túc cài nút áo cho mình, bỗng nhiên hỏi: “Lạc Kiêu, ngươi rốt cuộc thích gì ở Cô?”

Lạc Kiêu có chút ngây người, hắn nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu, thẳng đến khi mặc xiêm y hoàn chỉnh, sau đó mới hỏi: “Đang yên lành sao lại hỏi cái này?”

“Không thể hỏi sao?” Văn Nhân Cửu truy vấn.

“Có cái gì mà không thể hỏi?” Vẻ mặc Lạc Kiêu rất bình thản, giống như câu Văn Nhân Cửu đang hỏi hắn, chỉ đơn giản như sáng nay bọn họ ăn cái gì, “Ta thích tất cả bộ dạng của ngươi ở trước mặt ta.”

Văn Nhân Cửu cảm thấy Lạc Kiêu đây là đang qua loa có lệ: “Cái gì gọi là tất cả bộ dạng?”

Lạc Kiêu một bên mặc đồ cho mình một bên nói: “Ta thich nhìn bộ dạng bày mưu nghĩ kế, chỉ điểm giang sơn ở trước mặt mọi người của Điện hạ, cũng thích nhìn bộ dạng cau mày với ta, trốn tránh uống thuốc của Điện hạ.” quay đầu, khóe môi gợi lên một loại sắc thái ái muội, “Đương nhiên, bộ dạng vẻ mặt ngậm xuân, hai mắt đẫm lệ ở trên giường của Điện hạ, ta cũng vô cùng yêu thích a.”

Văn Nhân Cửu cũng không để ý đến lời trêu chọc của Lạc Kiêu, y dường như đã rõ ràng, lại dường như không rõ, y đứng yên, lông mày hơi nhíu. Giọng điệu của y rất nhạt, nhưng lại mang theo một loại nghi hoặc ngay cả bản thân cũng không thể phát giác: “Vậy nếu Cô không thích ngươi, ngươi cũng có thể thích Cô như vậy sao?”

Nụ cười trên mặt Lạc Kiêu hơi ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, hồi lâu, nhẹ nhàng đáp: “Cho dù Điện hạ không thích ta, ta cũng sẽ thích Điện hạ, đến chết mới thôi.” Đi tới, nâng tay vuốt vuốt mái tóc của Văn Nhân Cửu: “Điện hạ ở lại đây nghỉ một lát, ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị nước mang vào.”

Văn Nhân Cửu nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Kiêu, hồi lâu, hạ mắt xuống. Y nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Lạc Kiêu, còn có giọng điệu nhẹ bẫng như vậy, không biết vì cái gì, cảm thấy tim đập có chút nhanh.

Vì bận tâm đến thân thể của Văn Nhân Cửu, một đoàn người xuôi nam tốc độ cũng không nhanh, vừa đi vừa nghỉ, ước chừng dùng hơn hai tháng thời gian mới tới Miêu Cương.

Miêu Cương tuy nhỏ, sản vật ngược lại dồi dào. Vu chức sắp xếp một đoàn người ở trong cung điện của nàng, dùng nghi thức long trọng nhất của Miêu Cương để tiếp đoán đoàn người Lạc Kiêu, Văn Nhân Cửu.

Có liên quan đến hiệp nghị hòa bình trăm năm giữa Đại Càn và Miêu Cương đã sớm được hai bên định tốt, quá trình ký kết cũng không có gợn sóng gì, ký xong hiệp nghị lại thu thập thỏa đáng, sau đó mới chuyển tới tiết mục cuối cùng trên.

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu thừa dịp ban đêm đi đến trong phòng Vu Chức, bên trong ngoài Vu Chức, còn có một lão giả râu tóc bạc trắng, ông nhìn thấy Văn Nhân Cửu thì thi lễ. Văn Nhân Cửu miễn lễ cho ông, nhìn Vu Chức hỏi: “Người này là —— “

Vu Chức đáp: “Người này chính là Trưởng lão hiện tại của Vu tộc, cũng là Vu y có kiến thức uyên bác nhất trong Bạch vu tộc.” Ngay sau đó nói với Lạc Kiêu, Trưởng lão lúc xem bệnh cho người trước giờ không thích có người khác ở bên cạnh quấy rầy, Thế tử vẫn là theo ta ra ngoài chờ thôi.”

Lạc Kiêu hơi nhíu mày, làm như cũng không quá tình nguyện: “Ta đứng canh ở đây cũng không được sao?”

Vu Chức bật cười nói: “Điện hạ ở trong phòng ta, Thế tử còn sợ xảy ra sai sót gì hay sao.”

Lạc Kiêu vẫn không quá an tâm, đang muốn mở miệng, liền thấy Văn Nhân Cửu lắc đầu với hắn, ý tứ cũng là bảo hắn không nên nói nữa. Thở dài một hơi, rốt cuộc không tiếp tục cãi lại, gật đầu, nói với Văn Nhân Cửu: “Ta đây liền theo Đại vu ra ngoài chờ, nếu Điện hạ có gì dặn dò, mở miệng gọi ta là được.”

Nói xong, lúc này mới đi theo Vu chức ra phòng.

Chờ hai người kia đã rời đi, lão giả mới chậm rãi nói với Văn Nhân Cửu: “Điện hạ bình thưởng có lẽ không quá yêu quý thân thể cả mình a.”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn lão giả kia, hỏi: “Như thế nào không thương tiếc?”

Lão giả kia đáp: “Điện hạ nên hiểu rõ ý tứ của ta.”

Văn Nhân Cửu híp mắt nói: “Trong triều thế lực chưa ổn, Cô không thể nào thả lỏng được.”

Lão giả nhìn Văn Nhân Cửu, thở dài một hơi: “Điện hạ vẫn là đưa tay để ta bắt mạch cho người trước a.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, để cánh tay mình lên bàn. Lão giả đưa tay đến, kiểm tra mạch, sắc mặt có chút phức tạp.

“Như thế nào?” Văn Nhân Cửu thấy Vu y kia thật lâu không nói, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Lão giả chậm rãi thu tay lại, ông trầm mặc hồi lâu, dường như đang nghĩ phải nên mở miệng giải thích thế nào với Văn Nhân Cửu mới thỏa đáng: “Kim tuyến cổ phân thành tử – mẫu cổ*, sau khi tử – mẫu cổ tách ra, mẫu cổ ký sinh trên người có thể sống ít nhất hai mươi năm.” Lão giả nói rất chậm, “Nhưng mà Điện hạ, như Đại vu nói, nàng đưa mẫu cổ vào cơ thể người rõ ràng chỉ mới được mười năm, nhưng mà cổ trùng trong cơ thể người, cũng đã hiện ra trạng thái suy yếu hấp hối rồi.”

(*cổ mẹ cổ con)

Văn Nhân Cửu mặt không biến sắc, chẳng qua là ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Còn có biện pháp trị tận gốc?”

Lão giả kia cười khổ lắc đầu: “Trị tận gốc là không thể nào. Biện pháp duy nhất ngay lúc này, chỉ có dùng tắm dược điều dưỡng thân thê của Điện hạ trước, rồi tìm cơ hội thích hợp thay thế cổ trùng đã suy yếu trong cơ thể Điện hạ.”

“Hơn nữa, phương pháp này cùng lắm chỉ là miễn cưỡng kéo dài tính mạng mà thôi, nếu như Điện hạ ngày sau vẫn hao tổn thân thể mình như thế, chỉ sợ —— “

Ngoài phòng, Vu chức nhìn bộ dạng tâm thần không yên, nhiều lần ngóng về phía phòng của Lạc Kiêu, nhịn không được bật cười: “Thế tử rồi lại thật sự lo lắng cho Điện hạ.”

Lạc Kiêu liền cười: “Điện hạ là Thái tử tôn quý của Đại Càn, ta với tư cách hạ thần của y, dĩ nhiên phải lo cho y.”

Vu Chức nói: “Ngươi so với thần tử khác, quan tâm đối với Điện hạ chỉ có nhiều chứ không ít.”

Lạc Kiêu hạ mắt xuống, cũng không tiếp lời, dời sang chuyện khác: “Bệnh của Điện hạ đã rất nghiêm trọng.”

Vu Chức nghe thấy Lạc Kiêu hỏi, dựa vào tường cười nhẹ một tiếng: “Nếu không, ta như thế nào lại đuổi đến Kinh thành vào lúc này?” Nhìn Lạc Kiêu, giải thích: “Cảm ứng của tử cổ với mẫu cổ so với tưởng tượng của ngươi còn muốn xa hơn. Cuối năm trước, Điện hạ thế nhưng bệnh một cuộc?”

Vu Chức vừa nói, Lạc Kiêu lập tức nhớ tới năm trước lúc hắn hồi kinh ngày ấy, Văn Nhân Cửu đúng lúc nhiễm phải phong hàn, mặc dù không phải bệnh nặng gì, nhưng lại khiến y hôn mê cả một ngày.

“Đúng vậy.” Lạc Kiêu đáp: “Nhưng ngự y chỉ nói Điện hạ phong hàn nhập thể cộng với mệt mỏi quá độ, cũng không có trở ngại gì.”

Vu Chức cười cười nói: “Ngày đó, ta phun ra máu, hôn mê ba ngày.”

Lạc Kiêu cảm thấy kinh hãi.

Vu Chức nói: “Cổ của Vu tộc, người bình thường dĩ nhiên tra không ra cái gì. Lúc này ta đây mới đến Kinh thành, một là vì ký kết phần hiệp định này, thứ hai chính là việc ấy. Ta bên này mới bình định Miêu Cương, mới bước lên vị trí Đại vu, hiện tại ta cũng không thể chết như vậy được.”

“Ngươi là nói ——” Suy nghĩ trong đầu Lạc Kiêu có chút loạn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như thế, “Điện hạ ——” nói đến đây, nhưng lại không nói tiếp được nữa.

Vu Chức đưa tay gài lại lọn tóc rải rác bên tai, nói: “Yên tâm đi, Trưởng lão sẽ cố hết sức.”

Nếu như hết sức cũng vô dụng? Nếu như lấy cả toàn bộ Vu tộc của ngươi cũng không cách nào cứu được y? Đến lúc đó, lại phải thế nào?

Lạc Kiêu cũng muốn hỏi, nhưng mọi vấn đề cứ xoay quanh trong đầu hồi lâu, rồi lại thế nào cũng hỏi không ra miệng, bàn tay rũ xuống bên người siết chặt, qua hồi lâu, vẫn là nhịn xuống, chỉ đứng ngồi cửa, càng hiện lên lo lắng cất bước vòng quanh nơi một tấc vuông kia.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra, Văn Nhân Cửu từ trong ra ngoài, nhìn Lạc Kiêu một bước vọt tới trước mặt y, sắc mặt lo lắng, lông mày nhíu lại: “Ngươi làm gì vậy?”

Lạc Kiêu thấy sắc mặc Văn Nhân Cửu như thường, trong lòng có chút thả lỏng, thấp giọng hỏi: “Điện hạ… Vu y nói thế nào?”

“Còn có thể nói thế nào?” Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn y, “Cổ trùng suy yếu, sáng mai Vu tộc sẽ chuẩn bị tắm thuốc cho Cô  —— chờ ngày sau đổi cổ trùng, liền không còn gì đáng ngại.”

Lạc Kiêu nghe Văn Nhân Cửu nói một cách bình thản, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, ngẩng đầu liếc nhìn lão giả đứng phía sau bọn họ, thấy ông khẽ gật đầu, lúc này trong lòng mới thoáng buông lỏng: “Nói như vậy, là không còn gì đáng ngại?”

“Cô đã nói, ngươi còn muốn truy vấn cái gì?” Văn Nhân Cửu nguýt hắn một cái, phất tay áo nhàn nhạt nói: “Sáng ngày mai chuẩn bị nước tắm, hiện tại cũng không còn sớm, đi về nghỉ thôi.”

Lạc Kiêu đáp lời, chắp tay cáo từ Vu Chức cùng Vu y kia, theo sát Văn Nhân Cửu liền rời đi.

Vu chức cùng lão giả đứng yên hồi lâu, thẳng đén khi bên kia đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng, Vu chức mới hỏi: “Điện hạ —— “

Lão giả khẽ lắc đầu, Vu chức liền không hỏi nữa. Qua hồi lâu, thở dài, quay người trở về phòng của mình.