Tiểu Hầu Gia

Chương 114




Từ sau khi Bình công chúa qua đời, Đại Càn hơn trăm năm cũng không còn nữ tướng. Lúc này đang êm đang đẹp từ trong phủ Quận chúa lòi ra một “Tướng quân Thiên Trạch”, trong triều từ trên xuống dưới đều là một mảnh xôn xao. Tảo triều ngày hôm sau, mắt thấy Trần Thi Hàm nhận binh phù từ Đức Vinh Đế, Thế tử gia của Vũ An Hầu phủ là người đầu tiên can ngăn.

“Bệ hạ nghĩ lại!” Vũ An Hầu Thế Tử tiến lên một bước, cúi người trước Đức Vinh Đế cất cao giọngi: “Quận chúa thuở nhỏ được Vệ Phó Đô Thống dưỡng dục, võ nghệ cao minh là phúc của Đại Càn. Chỉ có điều…” Liếc mắt nhìn Trần Thi Hàm đứng bên cạnh y, cao chỉ vừa đến vai y, hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Quận chúa dù sao cũng là thân thể nghìn vàng, những năm gần đây lại thủy chung nuôi dưỡng trong khuê phòng. Cho dù có công phu quyền cước, nhưng lần này nếu như thật sự chống lại đám điêu dân hung hãn tàn bạo của Danh Trạch kia, chỉ sợ —— “

Trong lời nói mang theo gai nhọn.

Trần Thi Hàm ngược lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ cung cung kính kính chắp tay nói: “Nếu Bệ hạ chịu tin tưởng vi thần, thần nhất định không phụ sự phó thác của Bệ hạ.”

Vũ An Hầu Thế Tử nghe vậy, vẻ xem thường trên mặt càng sâu, mở miệng liền nói: “Lời ấy của Quận chúa sai rồi. Dẫn binh đánh giặc cũng không phải đùa nghịch hoa cỏ như trong cung, chỉ một chút sai sót, ngươi lại như thế nào không phụ lòng ngàn vạn tướng sĩ?”

Trần Thi Hàm đứng bên rồi lại nhìn sang  Vũ An Hầu Thế Tử, qua hồi lâu, mang theo nụ cười đầy kiêu ngạo: “Nghe thuyết pháp này của Thế tử, đừng nói là nhắc đến trận chiến năm ngoái đi?”

Vũ An Hầu Thế tử đứng ở đội ngũ đằng trước, nghe xong lời này, sống lưng trong nháy mắt liền cứng lại rồi, giật mình một lúc, giận dữ nói: “Ngươi!”

Năm ngoái Vũ An Hầu Thế Tử dẫn một vạn tướng sĩ trợ giúp biên cảnh.

Nói là trợ giúp, kỳ thật người sáng suốt đều biết, cũng chỉ là Vũ An Hầu đang trải đường cho con trai mình, giành chút chiến tích, cố ý sắp đặt vào lúc sắp sửa đại thắng phái người qua lấy chút tiếng thơm mà thôi.

Chỉ có điều ai biết được Vũ An Hầu Thế Tử này nhưng lại là kẻ không hiểu chuyện, ỷ vào thân phận làm mưa làm gió không nói, thừa dịp Chủ tướng ở bên ngoài, nhiễu loạn sắp đặt trong quân, lúc sau bị kẻ địch đánh tới, quân lính tan rã thiếu chút nữa hỏng mất đại sự.

Trong triều từ trên xuống dưới dĩ nhiên đều biết rõ chuyện này, hiện tại nghe thấy Trần Thi Hàm ở trước mặt chính chủ không e dè nói toẹt ra, cũng nhịn không được ở phía dưới nhỏ giọng bàn luận.

Vũ An Hầu Thế Tử như có gai sau lưng, sắc mặt hoàn toàn đen lại, nghe quần thần phía sau xì xào bàn tán, lại trừng mắt nhìn khuôn mặt phảng phất mang theo giễu cợt của Trần Thi Hàm, cảm thấy bực bội không thôi, hận không thể trực tiếp ăn sống nàng.

Đức Vinh Đế hứng thú dào dạt nhìn khuôn mặt từ xanh đến trắng của Vũ An Hầu Thế Tử, lại nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu đang đứng dưới điện im lặng rũ mắt, mặt trầm như nước, nhìn không ra một chút cảm xúc phập phồng, cảm thấy đầu có chút đau đè lại ấn đường của mình, sau đó tùy ý giơ tay, nói: “Đã đủ rồi.” Ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cười như có như không: “Lúc trước Trẫm cho các ngươi dẫn binh, từng người một nhát như thỏ đế, chính là ai cũng không dám thở mạnh một cái. Lúc này Trẫm tìm được người có thể đánh trận, các ngươi ngược lại chống đối?”

“Thế nhưng, Bệ hạ…”

Vũ An Hầu Thế Tử nghe vậy dường như lại muốn nói thêm gì nữa, chẳng qua vừa mở miệng liền bị Đức Vinh Đế ngăn lại, chỉ thấy nam nhân một thân ánh vàng kia chống long ỷ chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống y: “Thế tử cảm thấy chuyện Tướng quân Thiên Trạch lĩnh quân thật sự không ổn, như vậy, liền đổi cho Thế tử lĩnh quân bình định bạo loạn, ý của Thế tử thế nào?”

Vũ An Hầu Thế Tử bị hỏi nghẹn họng, sau đó liền úp úp mở mở: “Bệ hạ… chuyện này… chuyện này…”

Đức Vinh Đế rốt cuộc không nhẫn được nữa, phất tay áo, cũng không tiếp tục nhìn y, thản nhiên nói: “Về chuyện Tướng quân Thiên Trạch, ý Trẫm đã quyết, các khanh cũng không cần bàn lại. Bãi triều!” Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của mọi người, quay người liền rời đi.

Phúc công công thấy Đức Vinh Đế rời đi, cười híp mắt hô lớn: “Bãi triều”, sau đó, cũng theo sau Đức Vinh Đế lui ra khỏi Kim Lưu Điện.

Mắt thấy Đức Vinh Đế cùng Phúc công công lần lượt rời khỏi Kim Lưu Điện, văn võ bá quan cũng sắc mặt phức tạp dần tản đi, Văn Nhân Cửu vẫn luôn im lặng đứng dưới mới rốt cuộc nâng mắt. Ánh mắt của y rất nhạt, giống như nhìn cái gì lại giống như không nhìn cái gì, chỉ một cái chớp mắt, lại rũ xuống, sau đó liền theo mọi người rời đi Kim Lưu Điện.

Mà lúc này, Vệ phủ.

“Ý của Tẩu tử là…” Vệ phu nhân nhìn sắc mặt của Trần phu nhân, có chút do dự, “Chuyện nha đầu Thi Hàm dẫn binh, là chủ ý của Thái tử?”

Trần phu nhân bưng chén trà nhỏ, qua hồi lâu, thở dài gật đầu: “Đúng vậy.”

Vệ phu nhân nghe vậy, vốn là im lặng, ngay sau đó lại cảm thán: “Lúc trước khi nha đầu Thi Hàm được Đại nhân nhà ta nuôi dưỡng, Đại nhân liền thường xuyên nhắc tới nha đầu ở trên quân sự có phần thiên phú, chỉ tiếc đây không phải nam tử. Hiện tại thì tốt rồi…” Ngẩng đầu nhìn Trần phu nhân vẫn mang bộ mặt sầu thảm như trước, nói, “Trăm ngàn năm cùng lắm chỉ xuất hiện một vị nữ tướng quân như thế này, đây là chuyện tốt, tẩu tử phải nên vui mừng mới đúng, buồn bã như vậy làm gì?”

Trần phu nhân nghe Vệ phu nhân nói xong, cũng miễn cường cười cười, đặt chén trà xuống: “Nên vui mừng, nên vui mừng.” Sau đó nụ cười lại tắt, nhịn không được thở dài một hơi, nước mắt liền lã chã rơi xuống, “Ta chỉ là một phụ nữ bình thường, tâm niệm cùng lắm chỉ là hy vọng nữ nhi duy nhất có thể bình an sống mà thôi. Ai biết… ài, một đứa con gái đang êm đang đẹp, lại cứ khăng khăng ra chiến trường, ngươi bảo ta phải làm sao xử lý? Trần gia… Trần gia lại là người không có thực quyền, thế đạo hiện tại, nếu như nổi lên chút sóng gió, Hàm nhi của ta… Hàm nhi của ta…” Nói xong, chính là nghẹn ngào không nói nên lời.

Vệ phu nhân nhìn bà khóc đến đáng thương, trong lòng cũng một trận khó chịu. Bà liên tiếp sinh ra ba đứa con trai, thuở nhỏ liền xem Trần Thi Hàm như con gái mình. Hơn nữa cũng là đứa nhỏ bản thân mình nuôi vài chục năm, nếu nói là tình cảm, dĩ nhiên cũng không kém người bên cạnh là bao, Trần phu nhân không nỡ để nó ngày sau nhấp nhô, bà như thế nào có thể cam lòng?

“Tẩu tử yên tâm,” Vệ phu nhân đưa tay nắm chặt bàn tay Trần phu nhân, thấp giọng khích lệ: “Chính là một mình ca ca không được, chẳng lẽ cộng thêm Vệ phủ của ta vẫn không thể che chở cho nó sao? Hàm nhi không chỉ là con của Trần gia, đồng thời cũng là đứa nhỏ của Vệ phủ, Vệ gia ta tuyệt đối sẽ không mặc kệ Hàm nhi.”

“Lời này là thật?” Trần phu nhân chần chờ hỏi: “Muội cũng biết lời này của muội là có ý gì?”

Vệ phu nhân cả cười: “Tẩu tử chẳng lẽ không tin muội?”

Trần phu nhân nâng mắt nhìn Vệ phu nhân, nước mắt rơi càng dữ: “Vẫn là muội muội thương ta.”

Vệ phu nhân vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho Trần phu nhân, cười nói: “Tẩu tử nhưng vẫn giống như lúc còn trẻ, vô cùng thích khóc.”

Trần phu nhân nhận khăn, cũng nín khóc mỉm cười, nói: “Lại khiến muội chê cười.”

Vệ phu nhân liền trêu ghẹo: “Cũng không dám chê cười tẩu tử.” Thấy người kia cũng dần hết khóc, liền góp nhặt chút chuyện thú vị kể cho Trần phu nhân nghe, chớp mắt một cái đã tới buổi trưa, hai người lúc này mới dừng lại.

Trần phu nhân là được Vệ phu nhân tự mình đỡ lên kiệu, thẳng đến khi nhìn thấy kiệu của Trần gia đi xa, Vệ phu nhân mới dẫn theo nha hoàn của mình trở lại sương phòng.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy.” Nha hoàn cười hì hì, nói: “Nô tỳ vẫn còn nhớ rõ phu nhân năm đó, thời điểm làm cô nương* trong Trần phủ, những ngày cùng Trần phu nhân uống trà ngắm hoa.”

(*姑娘 chị hoặc e gái của chồng.)

Vệ phu nhân cười cười: “Ai nói không phải a?” Sau đó lại mang theo nụ cười khổ: “Chỉ có điều, cuối cùng a, không thể so với lúc trước…”

“Phu nhân như thế nào?” Nha hoàn có chút tò mò nhìn Vệ phu nhân.

“Không có gì,” Vệ phu nhân cũng không trả lời, chỉ phất phất tay áo: “Này không liên quan đến ngươi, ngươi đến thư phòng cầm chút giấy bút đến cho ta, ta muốn viết thư cho Đại nhân.”

Nha hoàn thấy Vệ phu nhân không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, vội vàng lui ra ngoài cầm giấy bút tới, sau đó đứng một bên, thẳng đến khi Vệ phu nhân viết thư xong, lúc này mới cầm bức thư đã viết xong đi ra ngoài.

Vệ phu nhân nhìn theo bóng lưng của nha hoàn dần biến mất trong tầm mắt, lúc này mới thầm thở dài: “Thái tử ngược lại hạ một nước cờ hay. Đây là dồn ép Vệ gia đứng về phía mình a…” Ngay sau đó rồi lại giống như nghĩ tới cái gì, lắc đầu cười khẽ, “Thôi thôi thôi, cũng đã đến lúc này rồi, cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình.”

Lại nói, một người có thể lớn mật đến độ can đảm đề nghị cho nữ nhi nhà mình dẫn quân, nghĩ như thế nào cũng xem như là một nhân vật đi? Vệ phu nhân chậm rãi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, rọi xuống người đều có chút mở mắt không ra.

Văn Nhân Cửu. Văn Nhân Cửu a.

*

Lúc Lạc Kiêu biết được Trần Thi Hàm đã được chính miệng Đức Vinh Đế phong làm “Tướng quân Thiên Trạch”, chính là đang xử lý quân vụ của quân doanh Lưu Châu. So với vẻ sửng sốt cùng hào hứng dạt dào của mấy Tướng sĩ khác, Lạc Kiêu lại lộ ra vẻ trấn định có chút khó tin.

Chu tham lĩnh không nhịn được, thấy bộ dạng này của Lạc Kiêu, lập tức tiến đến bên cạnh Lạc Kiêu hỏi: “Tướng quân như thế nào một câu cũng không nói? Chẳng lẽ người không có nhận xét gì về nữ oa oa Tướng quân trong Kinh kia?”

Lạc Kiêu nhưng cũng không trả lời, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn y, sau đó lại cúi đầu, một bên nhìn công văn trên tay một bên hỏi: “Chu tham lĩnh hy vọng ta nói gì?”

Chu tham lĩnh có chút nôn nóng, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái: “Đây chính là một cô nương a! Đại Càn này đã hơn trăm năm rồi, nhưng cho tới bây giờ còn chưa có cô nương nào làm Tướng quân!” Lại nhịn không được cười nhạo, “Ài, ta nói, đây quả nhiên vẫn là Đế Kinh không có người có thể dùng đi?”

Kiều Tư Lâm nhìn Chu tham lĩnh thao thao bất tuyệt, nhịn không được qua vỗ vỗ vai y, cười nói: “Ngươi a, ngươi a, bớt tranh cãi đi! Không ngậm bớt mồm lại*, sớm muộn cũng có một ngày ngươi chết tại cái miệng này!” Đẩy người qua một bên, hỏi:  “Chen vào đây làm gì, làm xong chuyện của mình rồi?”

(*Nguyên văn 口无遮拦 khẩu vô già lan: nói chuyện k suy nghĩ liền thốt ra, thường dùng cho nghĩ xấu là sẽ dẫn đến kết quả  không tốt.)

Chu tham lĩnh bị Kiều Tư Lâm mắng một trận, nhưng cũng không phiền muộn, cười “Hắc hắc” một tiếng: “Đây không phải là không có người ngoài, thuận miệng nói đùa sao, so đo như vậy làm gì!” Nói xong, vén lên quân trướng: “Được rồi, ta cũng không ở đây làm chướng mắt các ngươi, đi ra ngoài!”

Kiều Tư Lâm bất đắc dĩ nhìn Chu tham lĩnh, thấy người đi tồi, lúc này mới vài bước đi đến bên cạnh Lạc Kiêu, lấy ra một phong thư từ lồng ngực, nói: “Tướng quân, là thư từ Kinh thành.”

“Kinh thành?” Bàn tay cầm bút của Lạc Kiêu thoáng ngừng lại, nâng mắt lên, “Là Hầu phủ —— “

“Là thư từ Đông Cung gửi tới.” Kiều Tư Lâm không đợi Lạc Kiêu nói xong, cười hì hì cắt đứt lời hắn định nói, “Chính là thư do Thái tử điện hạ gửi tới.”

Lạc Kiêu rốt cuộc hạ bút.

Kiều Tư Lâm nhìn sắc mặt Tướng quân nhà mình, không khỏi cười trộm một hồi. Đưa thư qua, thấy bên kia vuốt ve phong thư một hồi cũng không mở ra, không khỏi hiếu kỳ: “Sao Tướng quân không đọc?”

Lạc Kiêu liền nâng mắt nhìn y.

Ánh mắt kia cũng không chút mùi vị uy hiếp, chẳng qua là cứ nhìn như vậy, rồi lại khiến cho người ta bỗng nhiên có chút sợ hãi. Kiều Tư Lâm liền biết mình đây làm chạm phải long lân (*vảy rồng) rồi, sờ sờ mũi cũng không dám nói đùa nữa, viện lý do với Lạc Kiêu, dưới chân cũng nhanh chóng bôi mỡ, ra khỏi quân trướng của hắn.

Lạc Kiêu thấy Kiều Tư Lâm đi ra, trong mắt rồi lại hiện lên chút ý cười bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn phong thư, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên chữ viết quen thuộc, sau đó mới đưa tay mở phong thư ra.