*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Uyên Quyển
Beta: Huyết Điện Hạ
Long Ẩn lẳng lặng nhìn hồng ngư trong hồ nhỏ du động, trong lòng có điểm phiền toái. Loại cảm xúc này thật hiếm gặp, cho nên thực không thoải mái. Bất quá người ở bên ngoài nhìn vào, y vẫn là trầm tĩnh lạnh lung như vậy, phiêu dật như tiên, thẳng đứng trên cây cầu giữa tiểu hồ, mỹ đến không giống người trần thế.
Long Ẩn ngẩng đầu, nhìn lướt qua chung quanh, từ bên hồ nhỏ đến nhã xá (phòng nghỉ thanh tao), có ít nhất hai mươi người vây quanh quan sát y, ánh mắt sáng như tuyết đều tập trung trên người y nhiều như vậy, làm cho y càng thêm phiền toái. Xoay người rời khỏi cầu, quay về trong phòng, một mình đóng cửa tĩnh tọa.
Này thực là một nới kỳ quái, xung quanh có rất nhiều người kỳ lạ.
Long Ẩn hồi tưởng lúc ấy, y bị những người đó mang đi, trên mã xa phong bế xóc nảy một thời gian ngắn, sau đó bị đưa ra, dẫn vào một gian phòng ở rất lớn.
Trong phòng âm u, màn gấm rũ trướng, trong phòng xông hương liệu quý báu. Bất quá Long Ẩn không thích nơi này, bởi vì không có cảm giác trong lành. Người áp giải y tất cả đều lui ra ngoài, bất quá còn canh giữ ngoài phòng, Long Ẩn nghe được tiếng hít thở, cho nên không nghĩ đến lập tức thoát thân, chờ cơ hội thích hợp nhất, không cần cấp Địch Tiểu Hầu phiền toái.
Tâm tư của y lại chuyển tới trên người Địch Tiểu Hầu. Tối hôm qua mãi cho đến sáng nay tình cảm mãnh liệt cùng ngọt ngào, cũng đủ cho y hiểu ra được rất nhiều điều.
Không biết qua bao lâu thì có người tiến vào, đồng thời y cảm giác được ngoài phòng người cũng đều lui xa, y ngẩng đầu, nhìn thấy một lão nhân mặc minh hoàng phục sức đang nhìn y.
Người nọ thực kích động, Long Ẩn cũng rất lạnh lùng, trên mặt băng tuyết giống nhau, không có một tia tình cảm.
“Ngươi… Ngươi…” Người nọ trong mắt nổi lên lệ quang, đi tới muốn ôm Long Ẩn. Long Ẩn nhẹ tránh mình, lui xa hơn một trượng. Người nọ hoảng sợ, vội kêu: “Chớ đi!”
Long Ẩn kỳ quái nhìn lão, lão do dự đi lên hai bước, thấy Long Ẩn không cử động, mới chậm rãi tới gần, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá Long Ẩn, sau một lúc lâu mới hỏi nói: “Long Nhiễm là gì của ngươi?”
Long Nhiễm là tên mẫu thân Long Ẩn, nhiều năm không người nhắc tới, chính y cơ hồ đã quên, từ trong miệng người này thốt ra, thực tại làm cho Long Ẩn lấy làm kinh hãi, đáp: “Là mẫu thân của ta”
“A… Kia tên của ngươi là?”
“Long Ẩn”
Người nọ rõ ràng có chút cảm giác không thể tiếp thu, lại cẩn thận đánh giá y, lẩm bẩm: “Nàng có con đã lớn như vậy” Lại hỏi: “Mẫu thân ngươi hiện tại tốt chứ?”
Long Ẩn nói: “Đã mất nhiều năm.”
“A!” Người nọ kinh hãi kêu một tiếng, vội hỏi: “Khi nào? Như thế nào… Như thế nào lại mất?”
Long Ẩn đơn giản đáp: “Thời điểm sinh ra ta” Y cũng chưa từng nhìn qua mẫu thân mình, hoàn toàn không có ấn tượng, cũng không như người bình thường đối mẫu thân có loại cảm giác nhụ mộ (quấn quýt), ngữ điệu vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Người nọ rơi xuống vài giọt lệ, thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi gần y, ánh mắt phức tạp nhìn Long Ẩn.
Long Ẩn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh chung quanh, nghĩ khi nào thì thuận tiện rời đi. Bên ngoài những người đó y không sợ, nếu không nhớ Địch Tiểu Hầu, không bị cái lưới đánh cá lớn cổ quái đặc biệt kia bao lại, y sẽ không rơi vào tay những người này!
“Phụ thân ngươi là ai?” Người nọ lại hỏi, Long Ẩn bình thản trả lời: “Không biết” Y chưa bao giờ biết cha mình là ai, cũng không có ai cùng y nhắc tới. Y từ nhỏ tu hành, đối với tử hòa thân tình (chết, tình thân, tình ái) đều cực đạm. Y năm ấy mười tuổi, tổ phụ mẫu (ông bà) thản nhiên đến gặp y cáo biệt, biến mất vô tung, có thể là quy tiên đi, cũng có thể là ly khai, y không biết, cũng chưa bao từng truy cứu, tâm của y từ nhỏ đã được giáo dục đến bình thản vô ba, thân nhân tồn tại cùng rời đi, tựa như trong thiên địa hoa nở hoa tàn, không khiến cho y suy nghĩ nhiều.
Người nọ cũng không buông tha cho y, lại truy vấn sinh thần y. Long Ẩn đáp, người nọ ngưng thần suy tư, trên mặt lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ. Long Ẩn có chút không kiên nhẫn, nhìn xiềng xích trên tay, mang cái này theo tuy rằng không tiện, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng tốc độ của y.
Người nọ chú ý tới, đứng dậy lại đây, ôn hòa nói: “Ta cho ngườii mở này ra, ngươi đáp ứng ta, không cần lập tức rời đi, được không?” Trong lời nói dẫn theo một chút năn nỉ, nhưng vẫn là không tự giác có thái độ mệnh lệnh. Long Ẩn không thích, nhưng cũng không phản bác, lưu lâu chốc lát cùng lưu ít chốc lát, cũng không có gì khác nhau, có thể trừ đi trói buộc này, vẫn là tốt.
Người nọ thấy y gật đầu, lấy ra chìa khóa mở khóa trên tay y, lại cúi thân, mở xiềng xích dưới chân. Long Ẩn cúi đầu nhìn lão tóc hoa râm bên dưới kim quan (1), trong lòng đột nhiên có điểm thương hại, nguyên lai người phàm đã già chính là dạng này. phụ thân Địch Tiểu Hầu cũng là như thế này, thật sự là đáng thương, mà người tu hành liền không giống với người phàm, tổ phụ (ông) Long Ẩn rời đi khi đã trăm tuổi, tiên phong đạo cốt, phát ô xỉ bạch (tóc đen răng trắng), thoạt nhìn so với người này còn trẻ hơn.
Trở về nhất định phải mang Địch Tiểu Hầu cùng nhau tu hành, Long Ẩn hạ quyết định. Y mới không nghĩ đến tương lai đối mặt một con khỉ vừa già lại xấu, đầu bạc mập béo đâu!
“Long Ẩn, trẫm là phụ thân của ngươi” Người nọ lời ra kinh người, Long Ẩn lạnh lùng liếc lão một cái, mặt không chút thay đổi, chỉ đối tự xưng của lão cảm giác kỳ quái.
“Thật sự, trẫm thật là phụ thân thân sinh cuả ngươi!” Người nọ thấy y tỏ vẻ không hề tin tưởng, lo lắng đứng lên: “Hai mươi sáu năm trước, trẫm đi ngang qua Gia Sơn (núi cỏ lau), vô tình gặp được tiên tử, quyến rũ tới động phủ, ngụ lại hơn tháng, sau người trong kinh có việc, không thể không rời đi, từ đó về sau không có tin tức, cũng không biết có ngươi”
Long Ẩn khẽ nhíu mày, người nọ nghĩ y không tin, lại vội giải thích: “Tháng tám năm đó chúng ta gặp nhau, ngươi là Đoan Ngọ năm sau sinh ra, thời gian vừa vặn ăn khớp”
Long Ẩn đối lời này không phải không tin, nhưng dù cho người nọ là phụ thân thì như thế nào?
Người nọ thấy y vẫn không nói, có điểm nóng nảy, kéo y đi đến vách ngăn khắc hoa nhiều bảo (vật báu) phía trước, Long Ẩn thấy đối diện đồng thời đi tới hai người, một già một trẻ, cư nhiên cùng hai người bọn họ giống nhau, không khỏi lắp bắp kinh hãi, dừng bước. Nguyên lai nơi này một mặt có khảm gương thủy tinh thật lớn, nguyên là vật phẩm quý hiếm ngoại nhân tiến cống, so với gương đồng trong động phủ Long Ẩn rõ ràng hơn.
“Ngươi xem, phụ tử chúng ta có phải hay không rất giống nhau?” Người nọ khẩu khí sốt ruột, chỉ đến người trong gương mặt mày lẫn thân hình, Long Ẩn nhìn kỹ, quả nhiên có chỗ tương tự. Long Ẩn diện mạo giống mẫu thân nhiều hơn, khí chất cực lãnh, người nọ lại đã tuổi già, cho nên không nhìn rõ, cũng không biết là có bao nhiêu giống nhau, nhưng tỉ mĩ nhìn lại, liền phát hiện hai người gương mặt mặt mày thân hình, lại có sáu bảy phần tương tự.
Long Ẩn mặt không đổi sắc, người nọ là phụ thân y hay không, với y mà nói, không hề quan hệ. Người nọ lại kích động đến rơi lệ, quay lại ôm lấy y, khóc nói: “Ẩn nhi, Ẩn nhi, đứa nhỏ số khổ, rốt cục phụ thân cũng tìm được ngươi!”
Long Ẩn nhẫn nại mặc lão ôm lấy, đối phụ thân từ trên trời rơi xuống này rất không quen thân cận.
Người nọ khóc một hồi, lau lau lệ, kéo y đến cẩm tháp (2) ngồi xuống, một khắc cũng không buông tay. Long Ẩn cảm thấy không thoải mái, giãy tay lão, người nọ ánh mắt phức tạp nhìn y, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi không biết, trẫm là đương kim thiên tử, ngươi là của trẫm…” Lão ở trong lòng tính tính, mới nói: “Tứ hoàng tử, vốn nên phong vương, chính là vẫn không biết sự tồn tại của ngươi, để ngươi lưu lạc bên ngoài, trẫm thực xin lỗi ngươi”
Long Ẩn lãnh đạm nhìn lão, cảm giác đối vị hoàng đế phụ thân này, cùng mới vừa rồi không có nửa điểm bất đồng. Y là Long Ẩn, ẩn sĩ chiếm giữ trong núi tu hành, nhận thức của y đối thân phận của mình không có gì thay đổi.
“Thời điểm mới vừa gặp ngươi, trẫm hoảng sợ, bộ dạng ngươi cùng mẫu thân ngươi giống nhau như đúc, ta thật sự nghĩ đến…” Hoàng Thượng ánh mắt lại có điểm mơ hồ, Long Ẩn nghĩ thầm: Như thế nào người già nhiều nước mắt như vậy, phụ thân Địch Tiểu Hầu cũng thế, của y… phụ thân của y cũng vậy. Tuy rằng đối thân phận người này không để ý, nhưng Long Ẩn trong lòng đã muốn thừa nhận lão là phụ thân rồi, nhưng phụ thân thì thế nào? Long Ẩn vẫn là nghĩ kế lập tức rời đi.
“Không nghĩ tới nàng đã sớm mất đi. Ai, nhiều năm như vậy không hề có tin tức, ta lúc nào cũng bận tâm nàng, ai ngờ…” Hoàng Thượng nói mãi không thôi, trong lòng nghĩ đến trong thanh sơn bích thủy đột nhiên xuất hiện một mỹ mạo tiên tử kia, lúc ấy cảm giác của lão, thật sự là khiếp sợ a! Cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền đi theo nàng, bị nàng đưa đến một động phủ thần kỳ, thời gian ôn nhu diễm phúc hơn một tháng ấy, lại cả đời này vĩnh khó quên. Quả thực như lên tiên cảnh. Nếu không phải lại nhớ tới phải về kinh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không thể không nhẫn tâm rời đi, chỉ sợ bây giờ còn cùng tiên tử ở trong núi hưởng thụ yên bình.
Ai, chuyện cũ không thể truy, hối hận thì đã muộn, lão đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lắc đầu thở dài, Long Ẩn đứng lên nói: “Ngươi là phụ thân của ta?”
Hoàng Thượng vội gật đầu. Thiếu niên thần tiên này thật sự là con của lão? Lão cũng cảm giác có điểm như thực như huyễn, nhưng sinh thần Long Ẩn cùng tướng mạo không giả, lão xác định đây là long tử của lão.
“Ta phải đi” Long Ẩn bình thản nói. Hoàng Thượng trừng to mắt: “Cái gì?”
“Ta đi đón Địch Tiểu Hầu, chúng ta trở về núi” Long Ẩn nói thẳng, y chính là nghĩ như vậy.
Hoàng Thượng giận dữ: “Không được!” Thật vất vả mới tìm được đứa con đưa về, tại sao có thể như vậy đi? Lại nói y tìm Địch Tiểu Hầu làm gì?
Long Ẩn cảm thấy phải có sự đồng ý của lão mới có thể đi, cho nên xoay người vừa muốn đi ra, Hoàng Thượng hét lớn một tiếng: “Đứng lại!” Long Ẩn đã muốn ra cửa, ngoài cửa thị vệ vội vàng ngăn trở, Long Ẩn thân hình chớp động, mười mấy tên thị vệ loạn đụng vào một chỗ. Y đã đứng trên tường cung cao cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền rời khỏi.
Hoàng Thượng gầm lên: “Ngươi dám đi ta sẽ giết cả nhà Địch Tiểu Hầu!”