“Trên đời này vô dụng nhất chính là tình cảm, ngoại trừ quấy nhiễu suy nghĩ của cháu ra thì chẳng có tác dụng gì.”
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Anh không nhớ được lần đầu tiên Cố Vinh Bách nói với anh những lời này là khi nào. Là lúc anh lo lắng cho Mạnh Thanh Như mà không có cách nào chìm vào giấc ngủ, hay là lần đầu tiên anh bị bạn mình phản bội?
Phần lớn phiền não trên thế gian chẳng qua chỉ đến từ những điều này, tình thân, tình bạn, và tình yêu.
Thỉnh thoảng Tiểu Hạ cũng phải đi xã giao cùng Cố Hành Chấp.
Tửu trang của Cố gia có tổ chức yến tiệc tư nhân, thân là Cố phu nhân, dù sao Tiểu Hạ cũng phải ra mặt, Phương quản gia khéo léo chọn trang phục giúp cô, Tiểu Hạ được ăn vận thật đoan trang xinh đẹp.
Thật ra cô muốn ở nhà chơi với Hạ Quân còn hơn tham gia yến tiệc gì đó. Dù sao cô cũng không biết những người tham dự yến tiệc đó ai, lại phải mỉm cười nữa mọi lúc nữa.
Mặc dù cô rất thích cười, nhưng cười nhiều quá thì hai gò má sẽ ê lắm.
“Anh trai, em mệt quá.” Yến tiệc vừa mới bắt đầu, Tiểu Hạ đã không khỏi len lén kêu mệt mỏi. Cô đưa lưng về phía những người kia, đưa xương quai hàm đã ê ẩm cho anh xem, trong mắt lấp lánh ánh nước, nhìn bộ dạng rất là đáng thương.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Cố Hành Chấp quả nhiên là đau lòng dẫn cô đi nghỉ, nhưng mà vừa mới bước vào phòng đã ôm cô hôn một hồi lâu.
Lúc hôn xong, quai hàm của Tiểu Hạ lại càng ê ẩm.
Anh giúp cô xoa bóp gò má, rồi lại ôm cô một lúc, hôn lên mặt cô dịu dàng nói: “Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Tiểu Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi tiễn anh ra cửa, sau khi đóng cửa lại, cô bưng khuôn mặt đang nóng bừng ngây ngốc cười.
Tiểu Hạ không hiểu việc đời nên không hiểu được tại sao anh phải mang cô tới tham gia những buổi yến tiệc này.
Bên ngoài vang lên âm thanh tiếng đàn vĩ cầm, cô nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy ánh trăng sáng ngoài trời đang chiếu rọi xuống mọi người.
Mọi người đều đang phụ họa theo âm nhạc du dương, khiêu vũ, nâng ly nói cười trên bãi cỏ của trang viên.
Tiểu Hạ cũng lắng nghe tiếng nhạc, trong đám đông cô tìm thấy bóng dáng Cố Hành Chấp, anh luôn là người nổi bật nhất trong đám đông, dường như không phải phí chút sức lực nào cô cũng tìm thấy anh.
Ánh mắt của Tiểu Hạ vẫn luôn dõi theo anh, khóe miệng của cô không kiềm được mà nở một nụ cười ngây ngô.
Bạch Tịch luôn nói cô ngốc, nói cô không biết cách che giấu sự yêu thích của mình, cô nói với Bạch Tịch, thích một người tại sao phải che giấu, cô chính là thích anh đó, liền bị Bạch Tịch xem thường.
Cô cười cười đuổi theo hình bóng người mình yêu, sau đó nụ cười nhạt dần.
Lúc yến tiệc diễn ra được nửa chừng thì Cố Hành Chấp quay trở lại phòng nghỉ của Tiểu Hạ, chuẩn bị đưa cô về. Mở cửa ra, cô lại không giống như bình thường chạy tới đón anh, mà quay lưng về phía cửa nằm nghiêng bên mép giường.
Anh cho rằng cô đang ngủ nên chân bước thật nhẹ, đi tới bên mép giường thì thấy cô nhắm mắt, trước tiên anh kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô. Sau đó gọi điện thoại về nhà, nói với Phương quản gia rằng tối nay bọn họ không trở về.
Tiểu Hạ nghe thấy anh gọi điện thoại, lồng ngực thấy càng thêm nặng nề.
Đợi anh cúp điện thoại, Tiểu Hạ đã mở mắt ra, cô dùng ánh mắt u oán nhìn anh.
Nhìn ra cô không được vui, anh xoa xoa đầu cô, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Tiểu Hạ không biết nên mở miệng như thế nào, cô tránh bàn tay anh, xoay người bước xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Anh gõ cửa gọi cô, Tiểu Hạ nói mình muốn tắm, không muốn để ý đến anh nữa.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, anh cũng không hiểu tại sao Tiểu Hạ lại trở nên ầm ĩ cáu kỉnh như vậy cho nên vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó chờ cô.
Lúc Tiểu Hạ tắm xong thì phiền muộn kia cũng đã vơi đi nhiều, lúc đi ra cô định trò chuyện với anh thì lại thấy khuôn mặt anh lạnh lùng, tim cô bỗng chốc như chìm xuống đáy biển, một nỗi chua xót không kiềm chế được mà dâng lên hốc mắt.
Cô dùng giọng nói rầu rĩ chúc anh ngủ ngon rồi chui vào chăn, cuộn tròn thân mình lấy chăn phủ kín mặt.
Trong im lặng, cô cảm nhận được anh đứng lên.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Nghe tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cô quấn chặt thân thể, cố dằn những giọt lệ trong hốc mắt, cô lo lắng nếu anh tới dỗ dành thì cô sẽ không kiềm chế được mà khóc lên.
Nhưng mà anh không đến dỗ cô, anh rời khỏi phòng.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Tiểu Hạ nằm ở trong chăn, ưu phiền trong tim muốn tràn hết ra ngoài, cô không nhịn được mà bật khóc.
Anh nhất định sẽ ghét cô.
Tiểu Hạ đang đắm chìm trong ưu phiền, cứ khóc mãi, ngay cả Cố Hành Chấp quay trở lại cũng không phát hiện ra. Cho đến khi chăn được vén lên, anh bế cô lên, cô mới sững sờ nhận ra, chậm chạp ôm lại anh.
“Tiểu Hạ, đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, không hỏi lý do mà nhẹ nhàng ôm cô dỗ dành.
Sau khi Tiểu Hạ khóc xong, muộn phiền cũng vơi đi bớt, dần dần bình tĩnh trở lại, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh qua vòng ôm.
Nỗi buồn của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô dụi dụi mắt rồi ngáp một cái, cơn mệt mỏi bỗng dâng lên.
Thấy cô ngừng khóc, anh mới cầm khăn lông giúp cô lau bớt nước trên tóc.
Tiểu Hạ thấy anh cầm khăn lông và máy sấy mới hiểu ra, vốn dĩ anh đi ra ngoài không phải vì thấy cô giận dỗi không để ý tới anh, bỗng nhiên cô thấy thật áy náy mà chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi, Anh trai. Em không nên không để ý tới anh.”
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng rồi mở máy sấy tóc. Tiểu Hạ ngoan ngoãn không dám lộn xộn, hơi nóng thổi cùng với động tác nhẹ nhàng của anh khiến cho đầu cô thấy cực kỳ thoải mái.
Tiểu Hạ đầu tóc rối tung nhìn anh, anh trầm mặc, không giống như đang tức giận cũng không có vẻ gì là đang vui.
Sấy tóc xong, mặc dù trong lòng cô vẫn hơi thấp thỏm, nhưng mà nhớ tới chuyện kia, cô vẫn không kiềm được mà nói với giọng hơi không vui: “Anh trai, em vừa mới giận anh đó.”
“Tại sao.” Tay anh hơi ngừng lại, khiến cho sự bình tĩnh thường lệ của anh bỗng ngưng trệ trong chốc lát, anh sợ cô sẽ nói ra những lời anh không muốn nghe.
Anh cũng có thứ để lo sợ.
So với những người khác, anh cảm thấy anh đối xử với cô chưa đủ tốt. Anh rất kiệm lời, lại không hay nói những lời mà các cô gái thích nghe. Lại càng không đủ dịu dàng để có thể dành cho cô sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ.
Tiểu Hạ cúi đầu nói: “Em vừa mới nhìn thấy anh cùng cô gái kéo đàn vĩ cầm nói chuyện với nhau.”
Bọn họ đứng rất gần, thị lực của Tiểu Hạ rất tốt, từ xa cũng nhìn thấy vẻ ái mộ trên gương mặt của cô gái kia.
Cô ấy khá xinh đẹp, tóc dài hơn cô, mắt cũng to hơn cô.
Cô vừa mới soi gương, bắt chước cô ấy chớp mắt, nhưng không bắt chước được vẻ mị hoặc quyến rũ của cô ấy mà chỉ thấy vẻ ngớ ngẩn.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh trai, có phải anh cảm thấy em quá nhỏ nhen không.”
Cô phân bua rằng cô cũng không phải là loại người nhỏ nhen, chẳng qua là sự yêu thích của cô gái kia quá rõ ràng, nên cô ghen.
Anh nâng mặt Tiểu Hạ lên, để cô nhìn anh. Tiểu Hạ nhìn vào mắt anh, nghe anh nói: “Tiểu Hạ, anh sẽ không bao giờ thích người khác.”
Tiểu Hạ biết, nhưng lại không khống chế được mà lo được lo mất, cho dù ánh mắt của anh kiên định như vậy, vẫn cảm thấy lo sợ: “Vậy nếu sau này anh thích người khác thì phải làm sao?”
Người bình thường sẽ nhẫn nhịn sau đó từ từ tháo gỡ cảm giác lo được mất này, nhưng Tiểu Hạ không làm được.
“Anh không biết, anh chỉ thích em, bây giờ là thế, sau này cũng vậy.” Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt cô.
Tiểu Hạ rất nhanh nở nụ cười, ôm cánh tay anh thật chặt không buông.
Cô tin tưởng từng lời mà người cô yêu nói, anh nói không thì chắc chắn sẽ không.
Yến tiệc vẫn chưa tan, tiếng đàn vĩ cầm vang lên. Tâm tình của Tiểu Hạ đổi từ mưa sang nắng, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
“Anh trai, thật ra hôm nay em phát hiện ra không chỉ có một người thích anh.” Cô nằm trong ngực anh, ung dung nói.
Lúc bình thường ở nhà cô cũng không có cảm giác gì, hôm nay mới biết được có bao nhiêu người mơ tưởng đến Anh trai của cô.
“Vậy sao lại chỉ ăn giấm của một người vậy.” Anh ôm cô, chậm rãi hỏi.
Đương nhiên là vì chỉ có cô gái đó là xinh đẹp nhất. Tiểu Hạ không dám nói, cô sợ rằng anh sẽ phát hiện ra vẻ đẹp của cô ấy.
Cô nói yếu ớt: “Tính tình em rõ ràng là tốt hơn anh nhiều, tại sao chưa bao giờ có nhiều người thích em như vậy chứ.”
Anh im lặng, trong khóe mắt lóe lên chút ưu tư không rõ ràng.
“Tiểu Hạ, anh đưa em tới là muốn cho tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh.” Tiểu Hạ còn đang suy nghĩ tại sao mình lại không được nhiều người yêu thích, đột nhiên nghe anh nói như vậy. Anh hôn lên gò má cô, “Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy em không đủ thông minh, để lần sau anh sẽ dạy em khiêu vũ.”
Tiểu Hạ ngẩn ra, cười gật đầu nói vâng.
Ngoài cửa sổ, âm nhạc vẫn vang lên như trước, Tiểu Hạ ôm eo anh xin xỏ: “Anh trai, em muốn uống rượu đỏ gì đó, anh cho em uống một ly thôi được không?”
Nơi này là tửu trang, khắp nơi tràn ngập mùi rượu.
Nhưng mới nãy Cố Hành Chấp một ly cũng không cho cô uống, đêm nay trăng đẹp như vậy, Tiểu Hạ đột nhiên bị mùi rượu mê hoặc, con sâu rượu ở trong bụng bỗng thức tỉnh.
Anh không bao giờ từ chối yêu cầu của cô, anh dặn cô khoác thêm áo ngoài rồi dẫn cô xuống hầm rượu.
Người bên ngoài không biết đã tản đi lúc nào, cho đến khi Tiểu Hạ ngủ quên được Cố Hành Chấp ôm ra, tửu trang đã khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Tiểu Hạ chìm vào giấc ngủ, trên mặt hiện lên một màu đỏ không tự nhiên. Bàn tay anh êm ái lướt qua, ánh mắt sâu thẳm chìm vào đêm tối vô biên.
Nhiều người thích cô như vậy, thật may là một người cô cũng không phát hiện ra.
Thế gian này vô dụng nhất chính là tình cảm, nó khiến người ta tự ti, lại làm cho người ta hèn mọn. Làm người ta quên mất dáng vẻ ban đầu tốt đẹp nhất của mình, lại cũng biến họ trở nên tốt đẹp nhất.