Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc

Chương 8: Em tới công ty đi, anh nhớ em




Đồng hồ, ba lô, vài món trang sức nhỏ, còn có, toàn bộ tiền tiêu vặt, Thẩm Nghênh Hòa sơ lược tính toán, ngay cả bán tất cả những đồ này, nhiều nhất cũng chỉ được hai ngàn. Hiện giờ hai ngàn đồng đủ làm gì? Hai tháng tiền thuê nhà cũng không đủ...

Vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Nghênh Hòa bất lực nhìn lên.

"Nghênh Hòa, nhị ca muốn nói chuyện với em."

Thẩm Lâm Tu chỉ là đứng ở trước mặt, biểu tình trên mặt đều là xa cách.

Thẩm Nghênh Hòa chua xót cười, "Nhị ca, anh không cần phải nói gì. Em không trách Thẩm gia cũng không trách Thẩm Lâm Bắc. Mẹ em là tiểu tam nghênh ngang vào nhà, em là vì chính mình câu dẫn Thẩm Lâm Bắc, kết quả hôm nay đều là chúng tôi gieo gió gặt bão."

Thẩm Lâm Tu mày nhăn chặt, vốn cho rằng Thẩm Nghênh Hòa sẽ giải thích, cho nên trong lòng anh có chút chờ mong, bây giờ bị chính miệng Thẩm Nghênh Hòa đánh vỡ.

Nghĩ không ra, cũng không muốn tin tưởng. Thẩm Nghênh Hòa trong mắt Thẩm Lâm Tu thật đơn thuần, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Hồi lâu Thẩm Lâm Tu lại mở miệng, "Có lẽ rời đi cũng là một chuyện tốt, để mọi người bình tĩnh lại."

"Cảm ơn anh, nhị ca."

Thẩm Lâm Tu gượng ép nở một nụ cười, ánh mắt buồn rầu đánh giá khắp nơi, dừng lại ở đống "rách nát" bên người Thẩm Nghênh Hòa.

"Anh sẽ an bài cho em tìm được một chỗ ở, sắp xếp cho sinh hoạt cho em. Trước đưa cho em năm vạn, có đủ không? Về sau khi nào cần tiền thì gọi cho nhị ca."

Thẩm Lâm Tu vừa nói, đi về phía Thẩm Nghênh Hòa, vừa lấy trong túi áo ra tập chi phiếu, nhanh chóng viết lên.

Một tờ chi phiếu đưa ra trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, cô không duỗi tay ra lấy, lại ủy khuất đầy nước mắt, "Nhị ca, không cần. Anh làm như vậy sẽ chỉ làm Thẩm Lâm Bắc càng thêm hận em. Khó khăn chỉ là trước mắt, từ từ sẽ ổn thôi."

Thẩm Lâm Tu vươn người ra, để chi phiếu lên trên giường Thẩm Nghênh Hòa, "Vậy cứ cho là nhị ca áy náy với em đi, hy vọng em có thể nhận lấy."

Thẩm Lâm Tu có chút nhìn không được, anh xoay người bước nhanh ra khỏi phòng Thẩm Nghênh Hòa.

......

Thẩm Nghênh Hòa đứng trước một tiệm cầm đồ, do dự chừng hơn mười phút.

"Cô gái, cô tìm người?" Một người trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đẩy cửa ra, dùng ánh mắt khác thường đánh giá Thẩm Nghênh Hòa đứng ở đó.

"À..." Sắc mặt Thẩm Nghênh Hòa có chút khó coi, nhưng do dự một chút, sau đó tiến lên đưa cái hộp trong tay ra, "Tôi muốn hỏi giá trị của thứ này."

Người đàn ông nhướng mắt lên, "Mau tiến vào đi, tôi xem cho cô."

"Một vạn? Chú không nhìn lầm chứ? Đây là ngọc bội tốt nhất!" Thẩm Nghênh Hòa kích động như muốn nhảy lên, cô như gặp cường đạo, lập tức đoạt lại ngọc bội vào trong tay.

Thẩm Nghênh Hòa không ngốc, cứ việc 19 năm qua cô không có định nghĩa vật chất là gì, nhưng cũng không có nghĩa cô ngốc đến mức một khối ngọc giá trị cũng tính không ra lại ít đến như vậy. Càng đứng nói đây chính là lễ vật kết hôn của tổng tài Thẩm Hậu Đức tiếng tăm lừng lẫy Bắc thành.

"Cô gái, ngọc đều có giá thị trường. Có lẽ khối ngọc trong tay cô mấy năm trước đây thật quý báu, nhưng gần đây, loại ngọc này khai thác rất nhiều, đã không còn là đồ hiếm nữa."

Người trung niên hai tay chống lên quầy, nhìn qua thập phần vô tội. Kỳ thật anh ta nói đều không phải là toàn bộ dối trá, chẳng qua làm kinh doanh có một ít quy củ, lần đầu tiên ra giá không thể ra cao.

Mà cố tình Thẩm Nghênh Hòa căn bản không phải là người kinh doanh, thậm chí có thể nói là một cái chày gỗ. Hiện tại trong lòng cô suy xét là, muốn một vạn hay là chết đói ở ven đường, cô đang ở giữa cân nhắc.

"Vậy, đại thúc, một vạn thì một vạn, nhưng tôi có một điều kiện."

Người trung niên cũng có chút ngoài dự đoán, nhưng trong lòng lại một phen mừng thầm, rốt cuộc cô gái này tuổi còn quá nhỏ, cư nhiên như vậy mà mắc câu. Người này cũng coi như là đủ trầm ổn, anh ta không vội, chờ Thẩm Nghênh Hòa mở miệng ra lần nữa.

Thẩm Nghênh Hòa bận rộn duỗi tay lấy ba lô sau lưng, để lên quầy rồi xả ra một đống rối tinh rối mù.

"Đại thúc, ngọc bội này cho chú một vạn cũng được, nhưng mà tôi chỉ là cầm nợ chỗ này không phải bán, tôi có quyền chuộc lại. Còn nữa, chú phải mua hết toàn bộ đồ này của tôi, tôi muốn 2000, nếu chú thấy được thì giao dịch, không được thì thôi."

Người trung niên cúi đầu nhìn đống đồ, sắc mặt tức khắc đen thành một mảnh, "Cô cho chỗ tôi là mua ve chai sao?" Anh ta oai miệng giơ lên một cái đồng hồ cũ, quơ quơ trước mặt Thẩm Nghênh Hòa.

"Đại thúc, tốt xấu gì đây cũng là hàng hiệu, lúc trước mua rất mắc." Khuôn mặt nhỏ giương lên, khí tràng tự nhiên cũng không thua kém.

"Đi thong thả, không tiễn! Nếu cô đem ngọc bội bán cho tôi, có lẽ tôi còn có thể đáng thương cô còn nhỏ thuận tiện thu đồ của cô, cư nhiên cô còn muốn chuộc lại, cô cho rằng nơi này là hội Chữ Thập Đỏ hay sao? Cô muốn lừa chỗ tôi 2000 đồng, cô nghĩ tôi ngốc như vậy à?" Người trung niên tức giận nói, vừa đem đống rách nát đẩy lại trước mặt Thẩm Nghênh Hòa, thuận tiện còn làm một thế như xua đuổi.

Tròng mắt Thẩm Nghênh Hòa chuyển động, sắc mặt nhanh chóng âm trầm lên, "Đại thúc..."

Trong nháy mắt cô lộ ra vẻ than thở khóc lóc, "Đại thúc, chú không biết ngọc bội này đối với tôi quan trọng như thế nào đâu, là vật duy nhất mà cha tôi để lại, ông vừa mới qua đời, chú cảm thấy tôi có thể bán đi hay sao? Tôi nói muốn chuộc lại, kỳ thật chính là không nỡ, nhưng lòng tôi cũng rõ ràng, không nỡ thì lại có thể thế nào? Tôi nghèo tới một vạn đồng đều muốn, chú cảm thấy tôi có năng lực đi chuộc lại hay sao?"

Người đàn ông muốn phản bác, Thẩm Nghênh Hòa cũng không cho anh ta cơ hội, "Đại thúc, kỳ thật chú và tôi trong lòng đều rõ ràng, nếu ngày sau tôi chuộc lại thứ này, trước sẽ phải trả lại chú 2000 đồng, nhưng nếu tôi không có điều kiện chuộc? Chú kiếm không ít hơn 2000 đồng. Việc gì cũng có sự nguy hiểm có phải không? Tôi không có tiền còn chịu thua được, chẳng lẽ chú thua không nổi?"

Người bán từ do dự dần biến thành kinh ngạc, anh hoàn toàn không nghĩ tới cô gái trẻ trước mắt này lời nói thật có đạo lý rõ ràng.

"Khụ khụ......" Anh ta hơi hơi nghiêng người, ánh mắt qua lại chuyển động lên.

"Đại thúc, tôi thấy chú chính là người tốt, chú coi như giúp tôi, có được không?"

Người đàn ông thở dài một tiếng, xoay người lại, liếc Thẩm Nghênh Hòa một cái. "Được rồi, tôi cũng phá lệ, nhưng tôi phải nói cho cô biết, mượn đồ kỳ hạn không dài được, ngọc bài này tôi cho cô 3 tháng, nếu sau 3 tháng cô không chuộc lại thì coi như bán."

Thẩm Nghênh Hòa cắn chặt răng, sắc mặt nghiêm túc lên. "Được, ba tháng thì ba tháng."

......

"Con không cần phải nói, mẹ không đi chính là không đi, mẹ cũng không tin bọn họ có thể kéo mẹ từ nơi này ra ngoài! Nếu bọn họ thật sự dám làm vậy, mẹ sẽ khiến cho toàn bộ Bắc thành nhìn xem, Thẩm Lâm Bắc khắc nghiệt mẹ con chúng ta như thế nào!"

An Mai dựa vào đầu giường, lớn tiếng kêu cuồng loạn. Thẩm Nghênh Hòa vẻ mặt bất đắc dĩ, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Mẹ, là mẹ lúc trước phá hư gia đình người ta, mẹ làm vậy chỉ là xấu mặt mình thôi."

Thẩm Nghênh Hòa tuy rằng không nghĩ nói thẳng như thế, nhưng nếu không, An Mai sẽ làm ra cái gì, cô khó mà nói được.

"Nghênh Hòa con!" An Mai rõ ràng bị câu này kích thích tới, trong nhắy mắt nước mắt chảy tràn, "Con là chỉ trích mẹ hay sao? Mẹ làm hết thảy là vì cái gì, còn không phải là vì con..."

An Mai nói xong nức nở khóc, Thẩm Nghênh Hòa đi lên, ôm lấy bả vai An Mai, "Mẹ, đi cùng với con đi. Ở chỗ này ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày xem sắc mặt người khác mà sống, dọn ra đi là một loại giải thoát, không phải sao?"

Bả vai An Mai run rẩy, vẫn khóc như cũ, "Nhưng mà, chúng ta nào có tiền? Mẹ đã sống cuộc sống như vậy trước đây, chỉ cần tưởng tượng đến ở trong cái phòng nhỏ xíu thấp bé, cái này thiếu cái kia không có, mẹ liền..."

Thẩm Nghênh Hòa vỗ vỗ bả vai mẹ mình, "Tin tưởng con được không? Con đã trưởng thành."

Hồi lâu Thẩm Nghênh Hòa đỡ mẹ nằm xuống, một mình yên lặng đi ra ngoài. Ngày mai chính là khai giảng năm học mới, nhưng hiện tại cô phải tìm phòng chuyển nhà, chiếu cố mẹ sinh bệnh, hơn nữa phải tìm một công việc có thể duy trì sinh kế. Việc học chỉ đành phải chờ một chút.

Thẩm Nghênh Hòa thừa dịp mẹ đã ngủ đi ra ngoài một chuyến. Còn may đại học là trong cùng thành phố, cô đi tới trường xin hoãn thủ tục nhập học, sau đó đi đến trung tâm bất động sản.

......

Ngô thôn, tuy rằng cũng ở Bắc thành nhưng bởi vì bần cùng nên được gọi là, hình dung như thế nào? – "Thôn". Thôn nghe giống như ở một vùng quê nào đó, ở trong thành này có vẻ không hợp.

Thẩm Nghênh Hòa trong tay có một vạn hai ngàn đồng, kỳ thật cũng đủ để thuê một căn phòng tạm được, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hai mẹ con kế tiếp chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

"Nghênh Hòa, chúng ta trở về đi, mẹ ở không được nơi này." An Mai vẻ mặt đưa đám đi trong ngõ nhỏ, còn dùng tay quạt quạt khí trước mũi.

"Mẹ, thật ra cũng đâu kém như vậy, con nhớ rõ khi con còn nhỏ chúng ta ở chỗ còn không được tốt đến như vậy! Tuy rằng hoàn cảnh có cũ, nhưng mẹ xem nè, nơi này cái gì cũng có, bệnh viện, siêu thị, hơn nữa giao thông cũng thuận tiện."

Thẩm Nghênh Hòa không những không khổ sở, thậm chí trước mặt còn hiện ra hưng phấn nho nhỏ. Cô tưởng tượng đến từ hôm nay trở đi liền rời xa được lão biến thái Thẩm Lâm Bắc kia, đừng nói cho cô ở Ngô thôn, ngay cả cho cô ở hang thỏ, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Khả năng sẽ làm mẹ cô chịu một ít khổ sở, nhưng Thẩm Nghênh Hòa cảm thấy mỗi ngày nói chung sẽ từ từ tốt lên.

Đến trước cửa một căn nhà cũ nát, An Mai ngẩng đầu lên, tức khắc muốn ngất đi. Căn nhà hơi nghiêng nghiêng còn không nói, cửa sổ cũ nát, treo lung tung đồ vật, có vài cửa sổ chỉ còn khung gỗ, niên đại này đủ có thể gọi là đồ cổ.

An Mai co rụt cổ lại, duỗi tay kéo kéo tay Thẩm Nghênh Hòa, "Mẹ phải đi về, đánh chết mẹ cũng không ở đây. Chẳng sợ trở về phải quỳ lạy Thẩm Lâm Bắc mẹ cũng làm."

Tim Thẩm Nghênh Hòa đột nhiên đau xót lên, cô bướng bỉnh không đi nửa bước, "Mẹ, nếu mẹ muốn trở về vậy một mình mẹ về đi, con cả đời cũng không muốn trở về cánh cửa kia."

"Nghênh Hòa......"

Thẩm Nghênh Hòa nhanh chóng quay đầu lại, hướng đến An Mai, "Mẹ, con có tay có chân, con có thể nuôi mẹ. Con biết nơi này thật sự không tốt, nhưng con bảo đảm về sau sẽ cho mẹ sinh hoạt tốt hơn, chẳng lẽ mẹ như thế nào cũng phải quay lại cuộc sống cứ phải ép dạ cầu toàn?"

......

Quét tước suốt một buổi chiều, hai phòng một sảnh bước đầu xem như có chút dáng vẻ cho người ở. Thẩm Nghênh Hòa sờ soạng mồ hôi trước mặt, lộ ra nụ cười vừa lòng. Mẹ uống thuốc xong đã ngủ đi. Thẩm Nghênh Hòa buông giẻ lau trong tay ra, đứng dậy đi đến phòng bếp.

Thình lình tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Nghênh Hòa nhìn đến số điện thoại kia, tức khắc cả khuôn mặt biến đen.

"Chuyện gì?"

"Ngô thôn đúng không? Nơi đó thế nào?" Trong điện thoại truyền đến giọng Thẩm Lâm Bắc, nghe không ra cảm xúc gì, tóm lại chỉ thấy quái quái.

"Liên quan gì đến anh? Thẩm Lâm Bắc tôi nói cho anh biết, tôi ngay cả phải đi ra ngoài ăn xin cũng sẽ không lại cầu anh một chuyện gì!" Thẩm Lâm Bắc không nghĩ tới Thẩm Lâm Bắc sẽ phái người theo dõi cô, càng không nghĩ tới, anh cố tình ở thời điểm mình khó khăn nhất gọi điện thoại tới, bỏ đá xuống giếng.

"A?" Thẩm Lâm Bắc cười cười, như là hoàn toàn không thèm để ý đến cơn tức giận của Thẩm Nghênh Hòa, "Em bây giờ đến công ty đi, anh muốn gặp em."

Tay nắm điện thoại bắt đầu run rẩy, cô không biết Thẩm Lâm Bắc da mặt dày như vậy là như thế nào luyện thành, bất quá cô không muốn giận lên, càng giận không phải càng nói mình thật sự để ý sao?

"Anh cảm thấy tôi sẽ đi sao? Lúc trước tôi đối với anh, xem như đã hoàn lại, thanh toán xong cả rồi. Về sau không cần gọi đến những cuộc điện thoại nhàm chán như vậy nữa, chẳng lẽ anh không biết hiện tại di động có công năng chặn số hay sao?"

Tim Thẩm Nghênh Hòa đau đau, Thẩm Lâm Bắc cũng im lặng vài giây, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại buổi đêm hôm đó.

"Thẩm Nghênh Hòa, phí khai giảng của em như thế nào? Chẳng lẽ vừa mới thi đậu đại học liền phải bỏ học?"