Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc

Chương 2: Chọn ngày chi bằng nhằm ngày




Vài tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Nghênh Hòa mới giật mình phục hồi tinh thần lại, "Tới tới!" Cô sửa sang lại quần áo ở nhà rồi chạy ra phía cửa.

"Nhị ca!" Thẩm Nghênh Hòa nhợt nhạt cười, từ trong cửa ló cái đầu nhỏ ra, hiện tại nguy hiểm đã giải trừ, tự nhiên cảm giác khẩn trương cũng đã hoàn toàn không còn.

Thẩm Lâm Tu duỗi tay xoa đầu cô, vẻ mặt hòa ái, "Trở về nhà liền chui vào phòng, em là con rùa đen hay sao? Nhanh lên xuống nhà ăn cơm, đừng để người khác chờ."

Thẩm Nghênh Hòa thè lưỡi, thuận theo "a" một tiếng. Sau đó đi theo phía sau Thẩm Lâm Tu tung ta tung tăng đi xuống lầu.

"Đúng rồi, em thi đại học khi nào có kết quả?" Thẩm Lâm Tu đi phía trước tùy ý hỏi.

"Trong hai ngày hôm nay thôi, bình thường là ngày 22, ai biết được! Em mỗi ngày đều lên trường chính là đi xem tin tức."

......

Trước bàn ăn có điểm quạnh quẽ.

Thẩm Lâm Bắc không chút để ý dùng thìa khuấy khuấy trong chén, ánh mắt lại hướng tới cửa thang lầu chỗ hai người vừa xuống.

"Khụ khụ......"

Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt căng thẳng, chột dạ cúi đầu, trên mặt tươi cười chợt biến mất sạch sẽ, "Đại ca."

Thẩm Lâm Bắc nghiêng đầu sang hướng khác, hoàn toàn làm như không thấy Thẩm Nghênh Hòa, giống như hai người quan hệ trước tới giờ thật không xong, vậy mà vừa mới ở trên lầu, bọn họ rõ ràng...

Thẩm Nghênh Hòa liếc mắt một cái, ở phía sau lưng nhị ca Thẩm Lâm Tu bắt đầu làm mặt quỷ, trong lòng chửi thầm một câu, "Ở nhà giả dạng như vậy, thật là diễn viên hạng nhất!"

Thẩm Nghênh Hòa đi theo nhị ca mới vừa ngồi xuống, Thẩm Lâm Bắc liền bắt đầu ăn, hai anh em tùy ý trò chuyện công tác lần này của Thẩm Lâm Bắc, hoàn toàn ném Thẩm Nghênh Hòa sang một bên.

Thẩm Nghênh Hòa ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm một bàn thức ăn trước mặt mà nuốt nước miếng. Trong khoảng thời gian này cô tuy rằng đã thi xong không còn học nữa, nhưng mỗi ngày làm bộ có rất nhiều việc chạy đi chạy lại, ở bên ngoài một ngày chỉ mong chờ bữa cơm buổi tối này.

"Sao lại không ăn?" Thẩm Lâm Tu đang nói chuyện phiếm chợt nhìn thoáng, thấy kế bên Thẩm Nghênh Hòa đang nuốt nước miếng cố nén muốn ăn.

"Không phải đợi ba sao..."

Thẩm Lâm Bắc đối diện vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, "Hôm nay chỉ có chúng ta thôi, ba tối nay có tiệc, không ở nhà."

"Không nói sớm......" Thẩm Nghênh Hòa lẩm bẩm một câu, không nói hai lời nhấc đôi đũa, tiến thẳng đến dĩa vịt cô nhìn chằm chằm đã lâu. "Bang" một tiếng, hai đôi đũa chạm vào nhau.

Thẩm Lâm Bắc hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ từ trên cao nhìn xuống. Thẩm Nghênh Hòa vẻ mặt ủy khuất, hậm hực rút tay lại.

"Ca, anh cũng thật là, nhường em ấy một chút đi. Nghênh Hòa của chúng ta vừa mới thi đại học xong, chính là nên được bồi bổ đầu óc." Thẩm Lâm Tu vừa nói, vừa gắp một cái chân vịt đưa đến trong chén Thẩm Nghênh Hòa, hai người nhìn nhau cười, giống như hai anh em ruột.

Thẩm Lâm Bắc nhìn không được nhất chính là cái này, nhưng không tiện bác mặt mũi Thẩm Lâm Tu, chỉ là đón ý nói hùa theo một câu, "Ừ, đúng rồi. Đích xác yêu cầu bổ não..." . truyện teen hay

Thẩm Nghênh Hòa:......

Nói móc như vậy đối với Thẩm Nghênh Hòa đã quá quen, cô thậm chí có thể ăn một bữa cơm mà không bị ảnh hưởng gì. Qua loa ăn xong, Thẩm Nghênh Hòa gác đũa lên, "Đại ca, nhị ca, em lên lầu trước."

"Đúng rồi, vừa rồi Lâm Tu nói em đã thi đại học xong phải không, có kế hoạch gì khác không?"

Thẩm Nghênh Hòa ngoan ngoãn quay đầu trở về ngồi xuống bàn ăn, "Đúng rồi, đại ca, em có một ít thứ muốn thỉnh giáo."

Tình cảnh ăn nhờ ở đậu làm Thẩm Nghênh Hòa luôn luôn thích ứng trong mọi tình cảnh.

Nhưng cô thật minh bạch chính mình và mẹ về sau ở Thẩm gia sinh hoạt sẽ không được tốt nếu không lấy lòng đại ca trước mắt này.

Lão gia tử hiện tại bệnh nặng ở phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, toàn bộ Thẩm gia rất rõ ràng, tương lai khi lão gia qua đời, Thẩm Lâm Bắc là người kế thừa Thẩm gia.

Thẩm Nghênh Hòa có một vấn đề đặc biệt nghiêm túc, là học phí đại học của cô.

Mặc dù thi đậu đại học, nếu tương lai Thẩm Lâm Bắc không cho cô học phí, cô sẽ chính mình đi làm, nhưng trước mắt cô phải thu xếp học phí năm thứ nhất.

Tưởng tượng đến chuyện này cô liền đầy một bụng tâm sự.

Thẩm Lâm Bắc một bộ không nhanh không chậm, ăn một ngụm lại một ngụm cơm, Thẩm Nghênh Hòa chỉ biết ngồi chờ, cho đến khi nhị ca Thẩm Lâm Tu đứng dậy đi lên lầu.

"Hiện tại nói đi, chuyện em nên làm đều đã làm, anh không được gạt em. Em có một ít yêu cầu, anh không được đổi ý." Thẩm Nghênh Hòa khiêm tốn, duỗi tay nắm lấy chiếc đũa Thẩm Lâm Bắc.

"Em chẳng lẽ quên mất, em làm những chuyện như vậy bất quá là vì trả nợ cho người mẹ tiểu tam kia, đừng làm ra vẻ như là anh thiếu em cái gì!"

Thẩm Nghênh Hòa lập tức đứng dậy, như nổi bão, "Anh như thế nào lại có thể nói như vậy! Anh không phải nói chỉ cần em ngoan ngoãn nghe anh liền sẽ đáp ứng yêu cầu của em, nhưng hiện tại anh chiếm tiện nghi còn..."

Thẩm Lâm Bắc mắt đuôi diễn ngược nhíu nhíu, trước mắt quỷ mị.

Thẩm Nghênh Hòa giận dỗi ngồi xuống, ủy khuất lại nói không nên lời, không cản được có thật nhiều khó chịu.

"Anh không phải không muốn em? Đây coi như là chiếm tiện nghi? Nếu tính ra, vẫn là hai mẹ con em muốn càng nhiều hơn, không phải sao? Một đứa con của tiểu tam, thẳng đường lớn lên ở Thẩm gia anh đã không nói, người mẹ kia còn làm ra sự tình không biết xấu hổ kia, em cảm thấy em có tư cách gì nói điều kiện với anh?"

"Không được nói đến mẹ của em!" Thẩm Nghênh Hòa bạo nộ ra một câu, trong nháy mắt liền biết hối hận. Tròng mắt lay chuyển, thanh âm cũ hơi hơi run lên, "Đúng, là mẹ em làm không tốt, nhưng mà em đã thay thế bà ấy bồi thường cho anh..."

"Bồi thường? Không đủ!" Thẩm Lâm Bắc ngồi ngay ngắn, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn trên người Thẩm Nghênh Hòa từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, "Anh định ra thời gian cùng địa phương rồi báo cho em, nếu em còn ngoan ngoãn, vấn đề tương lai của em, anh sẽ giải quyết."

Thẩm Nghênh Hòa đầu vai một rũ, trên mặt nháy mắt trắng bệch, cô cẩn thận nhướng mày, liếc mắt ngắm người đàn ông đối diện một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không phải không thích, nhưng là rất quái lạ. Đại ca năm nay đã 33 tuổi, tuy rằng bảo dưỡng cực hảo, nhìn qua nói nhỏ đi mười tuổi cũng không quá đáng, nhưng mà mặc dù như vậy cũng không thể nha! Cho dù không có quan hệ huyết thống, rốt cuộc đều cùng ở Thẩm gia, huống chi còn cái vị hôn thê Hà Tuyết Tình kia, hai người ít nhất cũng ở chung cả 6 năm đi...

Thật là loạn đến không nghĩ ra được gì......

Thẩm Nghênh Hòa thở dài một tiếng gật gật đầu, lần nữa ngẩng đầu lên phát hiện ngồi đối diện Thẩm Lâm Bắc đã rời đi từ lúc nào. Cô giống như tử thi mà đứng dậy, lết lết hai chân đi lên lầu hai.

......

"Nơi này cũng không phải chỗ cho người ngồi ngốc ra, thư thông báo trúng tuyển nếu tới thì sẽ lập tức biến ngay." Thẩm Nghênh Hòa vừa tức giận nói vừa nhét đồ vào trong ba lô, sau đó mau chân đi ra cửa phòng.

Hoàng hôn vẫn như cũ thật khô nóng. Thẩm Nghênh Hòa nghĩ, có lẽ trên thế giới này chỗ duy nhất lạnh đến tận xương chính là đại trạch Thẩm gia, cứ việc ba cùng nhị ca đối với mình thật tốt, nhưng về điểm ấm áp này căn bản không làm cô thoải mái được. Cho nên chỉ cần rảnh rỗi, cô thà rằng ở bên ngoài khô nóng vòng đi vòng lại, ít nhất là tự mình tự tại.

Thẩm Nghênh Hòa nhìn chằm chằm mũi chân, ánh mắt chậm rãi hướng về phía trước, vì có một chiếc xe cản đường, tiếp theo "má ơi" một tiếng, Thẩm Nghênh Hòa quay đầu liền chạy về phía ngược lại, cái cặp sách cũ bị ném lên giữa không trung.

"A! Đau đau đau!" Khóe miệng Thẩm Nghênh Hòa xếch lên đến bên tai, cái mặt nghẹn đỏ bừng, cô quay đầu lại trừng Thẩm Lâm Bắc, sau đó không thể khắc chế rít gào, "Anh lại muốn làm gì! Em ra ngoài hít thở không khí cũng không được sao?"

"Hít thờ không khí thì được, nhưng em còn mang theo hành lý?" Thẩm Lâm Bắc miệt thị cười, cằm giơ lên hếch hếch về hướng ba lô của cô, trên cái ba lô cũ khóa kéo đã rách một nửa, lòi ra một cái quần lót. Hồ đồ Thẩm Nghênh Hòa cư nhiên ra ngoài vội vàng như thế, chính mình cũng không phát hiện ra.

"Anh buông tay! Buông tay!" Thẩm Nghênh Hòa ném cánh tay kia ra, sau đó giận dỗi tắc tắc lại ba lô của mình, "Đúng rồi! Em là muốn dọn ra ngoài. Vào đại học em sẽ rời khỏi Thẩm gia, huống chi thân thể mẹ em không tốt, cũng cần em chiếu cố."

"Lòng lang dạ sói."

Thẩm Nghênh Hòa thật là nuốt một bụng tức giận, nếu không phải cái người đàn ông áo mũ chỉnh tề trước mắt này, cô đến nỗi phải trốn bên ngoài sao? Ai không biết thực lực của Thẩm gia ở Bắc thành, nếu không phải tình cảnh gian nan, Thẩm Nghênh Hòa ước gì ở chỗ này dưỡng lão, nhưng mà ai cũng đều có thể, chỉ có cô là không thể!

"Yên tâm, em sẽ nghe theo lời anh nói. Anh không phải nói muốn chọn thời gian chọn địa điểm sao? Chọn được cho em biết thì tốt rồi."

Thẩm Nghênh Hòa ném xuống một câu liền tính toán xoay người rời đi, nhưng chợt lảo đảo một cái, không biết như thế nào đã đâm vào trong lòng ngực người đàn ông.

"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, chọn hiện tại đi." Thẩm Lâm Bắc vài bước đã kẹp Thẩm Nghênh Hòa tới chiếc xe trước mặt, kéo cửa xe ra, Thẩm Nghênh Hòa giống như một cái tay nải bị ném vào ghế phía sau.

Ngồi dậy, té ngã, tới lúc thân thể di chuyển được, xe đã rong ruổi trên đường cái.

"Đại thúc... Tôi cầu xin ngài còn không được sao? Ngài xem nha, năm nay ngài 33, tôi chính là mới 19, như vậy có thích hợp không? Hơn nữa dáng người như tôi, dung nhan như tôi, ngài nói đi, khắp nơi là đầy dẫy ra!" Thẩm Nghênh Hòa nghiêng đầu ra phía chỗ người lái, bộ dáng phẫn nộ vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn ra vẻ con buôn đang lấy lòng.

Thẩm Lâm Bắc đẩy tay ra về phía rau, Thẩm Nghênh Hòa lại lần nữa ngã ngồi trở lại ghế, "Em thiếu anh, anh chỉ là thu nợ, lớn lên khó coi cũng không thành vấn đề."