Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 130: Chân tướng




Editor: Tường An

Lời hắn nói, Kha thần y và Kha Dung tất nhiên không hiểu.

Dĩ nhiên, Diệp Thanh Xuyên cũng không cần bọn họ hiểu.

Tiêu Kính Viễn lúc này đã không cần nói gì nữa, hắn chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn tất cả.

Chỉ thấy Diệp Thanh Xuyên bạch y thanh nhã như tiên nhân hạ phàm bỗng chốc biến thành diêm la đòi mạng, giống như phát tiết, ra sức đánh Kha thần y và Kha Dung.

Kha thần y muốn cứu nữ nhi nhưng chỉ đành bất lực, trơ mắt nhìn nữ nhi chịu tra tấn.

Một lúc sau, Kha thần y đã hấp hối.

Kha Dung dùng hết khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, hận ý trong mắt cơ hồ phun ra lửa.

"Diệp... Diệp Thanh Xuyên... ta không biết mình làm sao đắc tội ngươi, mà ngươi hại ta như vậy..."

Diệp Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, giống như nhìn một con côn trùng xấu xí.

"Ta muốn gặp Tiêu Vĩnh Hãn, để ta gặp Tiêu Vĩnh Hãn..."

"Vậy ta sẽ khiến ngươi sống, sống thật lâu, nhưng cả đời cũng không gặp được Tiêu Vĩnh Hãn." Diệp Thanh Xuyên khinh thường nhìn nữ nhân trên mặt đất, cười lạnh nói.

Kha Dung suy sụp ngã xuống, hữu khí vô lực lẩm bẩm: "Vậy thì ngươi đừng hòng gặp lại muội muội ngươi..."

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, nhất thời nhíu mày.

Diệp Thanh Xuyên hiển nhiên cũng nghe được: "Ngươi có ý gì?"

Kha Dung bỗng nhiên cười to, vừa cười vừa nói: "Tiêu Vĩnh Hãn lợi dụng Tiêu Nguyệt, biết một chỗ biệt viện, đến đó tìm Diệp Thanh La. Ta không biết người nào là thật người nào là giả, liền cho người theo Tiêu Vĩnh Hãn đến chỗ biệt viện đó, còn ta đến nơi này..."

Nàng vừa ho ra máu vừa nói: "Tuy ta trúng mai phục của các ngươi, nhưng Tiêu Vĩnh Hãn cũng nhất định sẽ mang Diệp Thanh La đi... Các ngươi vĩnh viễn không có khả năng biết Diệp Thanh La bị giấu ở nơi nào!"

Ánh mắt Kha Dung tràn ngập hận ý nhìn Diệp Thanh Xuyên: "Kha Dung ta tuy ăn nhờ ở đậu nhưng dù sao vẫn là người Kha gia, ta cũng có biện pháp riêng của ta, chỉ cần người của ta tìm được Diệp Thanh La, nhất định sẽ giấu nàng ta đi, đời này, các ngươi đừng mơ tìm được nàng ta!"

Tiêu Kính Viễn nghe lời này, nhất thời hiểu ra cái gì, tiến lên bóp chặt cổ Kha Dung: "Chỗ ngươi nói có phải là thủy lao hay không?" Kha Dung hô hấp gian nan: "Ngươi, làm sao ngươi biết thủy lao?"

Tiêu Kính Viễn nói: "Ta là người Tiêu gia, đương nhiên biết, ngươi cho rằng giấu A La dưới thủy lao thì chúng ta không tìm được sao?"

Kha Dung trừng Tiêu Kính Viễn, sắc mặt vốn trắng bệch nhất thời nghẹn đỏ bừng, nàng tuyệt vọng nhìn chằm chằm Tiêu Kính Viễn, ánh mắt tràn đầy không cam lòng.

Cuối cùng, khóe môi nàng tràn ra một dòng máu đỏ tươi, cố gắng phun ra vài chữ: "Vĩnh... Vĩnh Hãn..."

- ---------

Kha Dung chết.

Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên liếc nhìn nhau, bất chấp những thứ khác, tức tốc mang người chạy tới biệt viện nơi A La ẩn thân, khổ nỗi khi đuổi tới chỉ thấy lửa đỏ tận trời, chung quanh đầy thi thể và vết máu.

Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên đồng thời vọt vào biệt viện, nhưng tìm khắp trong phòng cũng không thấy A La.

May mắn, cũng không có bất cứ thi thể nào.

Bọn họ tìm được Lỗ ma ma, được bà báo cho biết quả nhiên là Tiêu Vĩnh Hãn mang A La đi.

Tiêu Vĩnh Hãn ở nơi nào? Hắn sẽ mang A La đi đâu? Thủy lao?

Hai nam nhân liếc nhìn nhau.

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, hỏi Diệp Thanh Xuyên: "Thủy lao rốt cuộc ở nơi nào?"

Diệp Thanh Xuyên cũng nhíu mày theo: "Ngươi không biết? Vừa nãy không phải ngươi nói ngươi là người Tiêu gia, biết thủy lao ở đâu sao?"

Trong lòng Tiêu Kính Viễn trầm xuống: "Không phải ngươi biết chuyện kiếp trước à, sao không biết thủy lao ở nơi nào?"

Diệp Thanh Xuyên liếc Tiêu Kính Viễn một cái, cười lạnh nói: "Ta làm sao biết được, năm đó khi ta trở lại Yến Kinh thì A La đã được hạ táng! Thủy lao của Tiêu gia các ngươi, ta làm sao biết được?"

Tiêu Kính Viễn nghẹn lời, một lúc sau mới cứng nhắc nói: "Nếu như thế thì nên giữ lại mạng Kha Dung!"

Diệp Thanh Xuyên im lặng một chút, hỏi Tiêu Kính Viễn: "Đúng vậy, sao ngươi lại bóp chết nàng ta?"

Tiêu Kính Viễn nhất thời bất đắc dĩ: "Ta cũng không phải muốn lấy mạng nàng ta, nàng ta đã sớm..."

Hắn muốn nói, nàng ta đã sớm bị ngươi đánh cho nửa chết nửa sống, ta không dùng khí lực thì tự nàng cũng sẽ chết, nhưng lại cảm thấy chuyện đã đến nước này, tranh luận vấn đề này với Diệp Thanh Xuyên hiển nhiên không có chút ý nghĩa nào.

Diệp Thanh Xuyên có bất mãn với mình, nhưng trước mắt hai người đều có cùng mục tiêu, bảo vệ A La.

"Tình hình hiện tại, chúng ta vẫn nên tìm ra vị trí thủy lao trước."

"Còn nữa, tìm ra cháu ngươi." Diệp Thanh Xuyên lạnh lùng nói: "Cháu ngươi tất nhiên biết thủy lao ở chỗ nào!"

Hai người đang nói chuyện thì thấy Tiêu Nguyệt toàn thân đầy vết thương chạy tới, quỳ xuống trước mặt Tiêu Kính Viễn, nói: "Là Tiêu Nguyệt vô năng không thể bảo hộ phu nhân, trúng kế của người khác!"

Diệp Thanh Xuyên nghĩ tới lời Kha Dung đã nói, lại nhìn Tiêu Nguyệt, lạnh lùng trào phúng: "Gia nô Tiêu gia các ngươi bồi dưỡng ra đều là cái đức hạnh này? Khó trách muội muội ta rơi vào kết cục như vậy!"

Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn về phía Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt từ nhỏ lớn lên ở Tiêu gia, ngày xưa nhìn có vẻ băng lãnh vô tình, không ngờ lại động tâm với Tiêu Vĩnh Hãn.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, phân phó thuộc hạ: "Trước tiên cứ giam lại đi."