Editor: Tường An
Tiêu Vĩnh Hãn điên rồi.
Thời điểm A La nghe tin này liền cả kinh, giương mắt nhìn Tiêu Kính Viễn, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng.
Trong ánh mắt kia mang vài phần xem kỹ, lại phảng phất như đã sớm nhìn thấu nàng.
Trong lòng nàng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, lập tức dời mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đang yên đang lành sao lại điên rồi? Ta nghe ý tứ lão tổ tông nói, lúc trước sức khỏe hắn đã không tốt lắm... chắc không phải là bệnh cũ tái phát đi? Kha thần y cũng không chữa được?"
Tiêu Kính Viễn chăm chú nhìn tiểu kiều thê nhà mình, da dẻ mịn màng non mềm búng ra sữa, mặt mày ửng hồng kiều diễm.
Có lẽ vì làn da quá mềm mịn cho nên dễ đỏ mặt.
Mỗi lần kích động, tức giận hay nói dối đều sẽ dễ dàng ửng đỏ.
"Sau khi hắn điên rồi, ai cũng không nhận ra." Tiêu Kính Viễn nhìn thê tử mình, chậm rãi nói tiếp.
"Không nhận ra ai? Vậy phải làm sao bây giờ?" A La nghe vậy, nghĩ đến tình cảnh Tiêu Vĩnh Hãn hiện tại, cũng khó chịu thay hắn.
Nàng mong Tiêu Vĩnh Hãn đời này có thể sống tốt, mặc dù hắn đã không có quan hệ gì với mình nhưng dù sao nàng vẫn nhớ ký ức đời trước. Quá khứ đã qua, yêu hận cũng tan thành mây khói, nàng vẫn hi vọng hắn sống tốt.
Tất cả mọi người trôi qua ngày tháng an lành, không liên quan đến nhau, cũng không cần nhớ thương gì nhau, mọi người đều sống yên ổn chẳng phải rất tốt sao?
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói: "Hắn chỉ gọi tên một người."
"A?" trong lòng A La hoảng hốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, lại thấy đáy mắt hắn ẩn chứa tình cảm thâm trầm khó hiểu.
Thời khắc này, nàng bỗng nhiên ý thức được.
Nên đến rồi sẽ đến.
Một số chuyện nàng che giấu hắn, hiện tại không giấu được nữa.
Nàng ngửa mặt nhìn hắn, khẽ cắn môi, ngữ khí suy sụp, nhận mệnh: "Thất thúc, có lời gì chàng cứ nói đi, không cần như vậy."
Hẳn là Thất thúc đã đoán được gì đó, hắn thông minh như thế, chỉ là không muốn nói trắng ra mà thôi.
Tiêu Kính Viễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ sau khi nàng gả lại đây, sân viện vắng vẻ này đã thay đổi, dần có thêm đủ loại hoa cỏ đa dạng, bức tường đối diện cũng họa một bức tranh núi Phú Xuân, hắn thậm chí còn theo yêu cầu của nàng làm vài cái xe ngựa gỗ nhỏ đặt ở góc sân, cảnh sắc có một phen thú vị.
Mỗi khi nhìn những thứ này, trong lòng hắn rất yêu thích.
Hắn là một người nhạt nhẽo, không thú vị, ngay cả cách sinh hoạt cũng rất cứng nhắc, giờ đây sân viện hoang vu của hắn bởi vì có nàng đến mà trở nên sinh động, cuộc sống của hắn cũng vì nàng mà trở nên có tư vị, có màu sắc hơn.
Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc phát hiện, lâu nay mình đã bỏ quên một vấn đề.
A La nói, trong mộng, nàng chết ở thủy lao Tiêu gia.
Nhưng nàng là nữ nhi Diệp gia, tại sao lại chết ở thủy lao Tiêu gia?
Lúc đầu vừa nghe chỉ nghĩ, có lẽ nữ nhi Diệp gia đến Tiêu gia làm khách mới xảy ra chuyện, bây giờ nghĩ lại, cho dù có người muốn hại nữ nhi Diệp gia thì sao lại chọn một nơi như thủy lao Tiêu gia? Đối phương hành động ở Tiêu gia chẳng lẽ không sợ dễ bị người khác phát hiện hơn sao?
Từ khi trong lòng có nghi hoặc này, Tiêu Kính Viễn biết, mình cách chân tướng không xa.
Hắn nhớ, lần đầu tiên gặp nàng, nàng nhỏ như vậy nhưng thật ra hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa nhỏ cùng trang lứa, thậm chí hắn dễ dàng xâm nhập khuê phòng của nàng.
Ngày thường nàng cùng đám cháu dâu chung đụng, không cần quá phí tâm cũng đã biết sở thích, tính tình, thậm chí là gia cảnh nhà mẹ đẻ của đối phương.
Còn có, kỳ thật nàng hiểu biết khá nhiều về hạ nhân Tiêu gia, ít nhất là biết rõ hơn hắn.
Cho nên, nữ nhi Diệp gia sẽ xuất hiện tại Tiêu gia, cuối cùng bị hại chết trong thủy lao Tiêu gia, nguyên nhân chỉ có một, chính là nữ nhi Diệp gia gả đến Tiêu gia.
Trong mộng, hoặc là nói, trong giấc mộng về đời trước của nàng, thật ra nàng đã gả đến Tiêu gia.
Nàng gả cho ai?
Tiêu Kính Viễn khẽ siết chặt nắm tay, nhớ lúc trước, hắn đứng ở chỗ cao, trầm mặc nhìn nàng cùng các cháu mình chơi đùa.
Lần đó, Vĩnh Hãn đàn một khúc, Kha Dung bồi bên cạnh, hắn nhớ rõ, A La từng quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt lúc nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Vĩnh Hãn lộ ra một cỗ bi thương, giống như người trải qua tang thương đi tới cuối cùng của nhân sinh thì phát hiện người bên gối phụ lòng mình đến thế.
Hắn từng nghi hoặc một đứa nhỏ như nàng sao lại có vẻ mặt như vậy, nhưng rất nhanh nàng lại là bộ dáng ngây thơ non nớt ngày xưa, phảng phất như vừa rồi hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi. Về sau, thời gian trôi qua, hắn cũng chậm rãi quên mất.
Nhắm mắt lại, Tiêu Kính Viễn hít thở sâu, hắn nghĩ tới một chuyện kỳ thật vô cùng trọng yếu, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều không nghĩ đến.
Hắn quay đầu nhìn thê tử của mình: "Ngày xưa Vĩnh Hãn thích đàn nhất chỉ có một khúc nhạc, nàng biết tên khúc nhạc đó không?"
A La nghe hắn hỏi, cũng không có gì để che giấu nữa, nàng quay mặt qua chỗ khác, hung hăng cắn môi, cắn môi dưới đến chảy máu.
"Ta biết..."
Hầu La Hương.
"Là Hầu La Hương." Tiêu Kính Viễn nói, "Chữ La kia, thật ra là tên nàng đi?"
"Phải." Chuyện đến nước này rồi, A La thừa nhận.
Tiêu Kính Viễn khẽ thở dài, vẫn nhìn thê tử, rốt cuộc nói ra đáp án của vấn đề lúc trước: "Sau khi hắn điên rồi, ai cũng không nhận ra, chỉ một mực gọi tên nàng."
Đáp án này tựa như một hòn đá ném vào mặt nước, A La cười khổ một tiếng.
Nàng không hề trốn tránh, nhìn thẳng Tiêu Kính Viễn: "Thất thúc, chàng cũng có thể đoán được, ta và Tiêu Vĩnh Hãn quả thật có chút liên quan. Giấc mộng ta từng nói thật ra chính là đời trước. Đời trước, ta gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, trở thành cháu dâu của chàng."
Thời điểm nói ra lời này, nàng cảm nhận được sự đau thương cùng tuyệt vọng.
Nàng chợt phát hiện, mình sai lầm rồi.
Nàng hẳn là nên sớm nói chuyện này cho Tiêu Kính Viễn.
Nếu hắn sớm biết, đời trước nàng thật ra là cháu dâu của hắn, có lẽ giữa hắn và nàng sẽ không có cái gì.
Nếu ngay từ đâu không có mối nhân duyên này, nàng cũng sẽ không bắt đầu, không để ý thì sẽ không khổ sở. Bây giờ nàng đã gả cho hắn, phảng phất như rơi vào hủ mật, được hắn thương yêu cưng chiều, hận thời khắc này kéo dài cả đời. Hắn đã trở nên không thể thiếu, giống như không khí, dung nhập vào cốt nhục nàng, thành một phần của thân thể nàng.
Nếu lúc này hắn lui lại, mạnh mẽ tách ra thì chính là rút gân róc xương, đau thấu tâm can.
Thống khổ như vậy, nàng làm sao chịu đựng được đây?
Cúi đầu, nàng không dám nhìn Tiêu Kính Viễn.
Hắn nhất định đang tức giận, có lẽ đang cau mày, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn mình.
Người như hắn vậy, làm sao có thể cho phép loại chuyện rối loạn lễ giáo này tồn tại?
Về sau... hắn sẽ đối đãi với mình thế nào, đối đãi người thê tử hắn mới cưới này thế nào? "A La..." Tiêu Kính Viễn nhìn tiểu thê tử cúi đầu không dám nhìn mình, nhìn nàng cắn chặt môi, nói: "Nàng cho rằng hiện tại ta nên làm thế nào?"
Hắn nên làm thế nào?
Trong lòng A La cười khổ, nàng hi vọng tất cả chưa bao giờ xảy ra, nàng hi vọng Tiêu Vĩnh Hãn đời này không nhớ những ký ức đời trước.
Nàng còn hi vọng, tất cả mọi chuyện đời trước như đá chìm đáy biển, ngay cả nàng cũng dứt khoát quên đi.
Đời này trọng sinh, có một nhân sinh mới, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Nhưng nàng biết không có khả năng, nàng không giấu được.
"Thất thúc muốn làm thế nào, đều có thể..." nàng thấp giọng nói như vậy.
Tiêu Vĩnh Hãn điên rồi, luôn miệng kêu tên nàng, sợ là chuyện này đã truyền khắp rồi.
Trên dưới Tiêu gia sẽ nghĩ thế nào, không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn.
Chuyện này, cho dù Tiêu Kính Viễn muốn che giấu để bảo vệ mình, e là không thể.
Huống chi, chỉ sợ hắn căn bản không thể chấp nhận loại chuyện vớ vẩn này đi?
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng tiểu thê tử giống như phạm nhân cúi đầu chờ tam đường hội thẩm, không khỏi thở dài.
"A La, ta quả thật giận nàng."
"Ta biết..." tuy đã sớm dự liệu nhưng khi nghe lời này, A La vẫn đau lòng, "Chuyện này ta vốn không nên gạt chàng, ta sai lầm rồi, chàng lại biết chân tướng, chàng đối với ta thế nào đều có thể."
Miệng nói như vậy, tâm lại lạnh lẽo.
Những chuyện bọn họ từng trải qua hiện lên rõ ràng trước mắt.
Vui vẻ, ngọt ngào, sủng ái, tình đầu ý hợp chung quy không thể vượt qua luân thường đạo lý?
"Ta giận nàng là bởi vì nàng luôn gạt không nói cho ta biết." ngữ khí Tiêu Kính Viễn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nàng cho rằng bời vì chuyện đời trước có lẽ có, ta sẽ rời xa nàng?"
"Ta..." A La đột nhiên ngẩng đầu, có chút không dám tin nhìn Tiêu Kính Viễn.
Trong con ngươi đen của hắn là nồng đậm bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Sao lại ngốc như vậy." Tiêu Kính Viễn thở dài.
A La chợt hiểu ý tứ của hắn, cắn cắn môi, vẫn cảm thấy không thể tin được: "Thất thúc, chàng thật sự không thèm để ý sao, đời trước của ta?"
Dù sao, trong suy nghĩ của nàng, hắn là một người rất tuân thủ lễ nghĩa, bối phận khác biệt, giống như kiếp trước.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Có lẽ vì quá lo lắng, thân thể đơn bạc của nàng khẽ run rẩy, tay cũng lạnh lẽo.
Hắn đem đôi tay kia vùi vào lồng ngực mình, ủ ấm cho nàng, lại ôm chặt nàng trong lòng.
"Cho nên mới nói, nàng là ngốc tử." bờ môi nóng bỏng của Tiêu Kính Viễn dán vào trán nàng, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói, có thể cảm nhận được nhiệt khí truyền đến.
"Nhưng chàng rốt cuộc nghĩ thế nào? Chàng một chút cũng không thèm để ý đúng không?" Trong lòng A La vẫn lo lắng, nàng không rõ vì sao hắn liên tục mắng nàng ngốc, lại không nói rõ ràng với nàng.
Nàng muốn nghe hắn nói ra... vỗ về tâm trạng bất an của nàng.
"Nói nàng ngốc nàng đúng là ngốc thật, nàng ngốc như vậy, đời trước không có ta chiếu cố, nàng sống thế nào được?"
Tiêu Kính Viễn vừa nói vừa xoa đầu nàng, nhưng đang xoa thì dừng lại.
Đời trước, nàng không có hắn chiếu cố, cho nên chết.
Tuổi còn trẻ liền bị người ta hại, chết trong thủy lao Tiêu gia.
Nghĩ đến đây, hắn cảm giác toàn thân phát lạnh, theo bản năng càng ôm chặt nàng hơn.
May mắn, đời này nàng ở trong lòng hắn, trốn không thoát.