Chương 52: Mười tên.
Rời khỏi Hà Châu thành!
Đế Nguyên Quân thẳng một hướng tiến về phía Nam Hoang Sơn Mạch!
Đi được khoảng chừng một canh giờ, Đế Nguyên Quân bước chân dần dừng lại, trên gương mặt lộ ra vẻ âm trầm rồi lên tiếng. “Các ngươi đi theo ta một canh giờ”.
“Đã tới đây rồi tại sao chưa ra mặt?”.
Rạo rạo!
Ở ngoài xa, cách Đế Nguyên Quân khoảng chừng năm mươi mét. Những thanh âm từ bên trong những bụi cây truyền ra ngoài. Cùng với đó, những bóng người từ bên trong đi ra, dần dần, những người đi theo đã lộ diện với số lượng mười người.
Khí tức trên người bọn họ đều là Ngưng Hải cảnh tầng thấp, mặc dù cảnh giới không cao nhưng hắn vẫn cảm nhận được sức mạnh của bọn họ, so sánh thì mạnh hơn những người bình thường một chút.
Chợt, có một tên có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng ba tiến lên một bước, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân giống như nhìn n·gười c·hết nói. “Không ngờ ngươi cũng có chút bản sự”.
“Có thể cảm nhận được bọn ta”.
Thấy vậy, Đế Nguyên Quân ngừng một lúc rồi lên tiếng. “Các ngươi đều là người của Ngọa Cương thành?”.
“Hahaha, còn hỏi”. Một tên khác có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng hai đi ra nói. “Đổ lão phái bọn ta đi g·iết ngươi”.
“Ta không biết ngươi đã làm gì mà khiến Đổ lão tức giận như vậy?”.
“Có trách thì trách ngươi đụng phải người không nên đụng”.
Đụng phải người không nên đụng?!
Một lời nói quá buồn cười, thân một cường giả Thánh Hoàng cảnh chi đỉnh lại đi chọc một người không nên chọc, ngay cả Thiên Đạo Tử cũng không làm gì được hắn mà một tên Thiên Địa cảnh tự cho mình là bàn thạch. Tự hỏi, là hắn chọc phải người không nên chọc hay là các ngươi?
Nghe đối phương nói vậy, Đế Nguyên Quân chợt nở một nụ cười lạnh, ánh mắt khinh thường nhìn đám người.
“Ngươi cười cái gì?”. Một tên khác đi ra, ánh mắt tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn.
“Ta cười vì các ngươi tự cho bản thân mình đúng”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc lạnh dần chuyển qua màu đỏ rồi tới tiếng gọi. “Tử Huyền”.
Ngay lập tức, Từ Huyền từ trên thắt lưng bay ra, từ một cây tăm màu đen biến thành một thanh trường thương dài hơn hai mét. Đế Nguyên Quân nắm chặt trường thương, gương mặt không một chút biểu cảm nói. “Đã là địch nhân của ta thì cần gì nhiều lời”.
“Ai muốn c·hết thì đến đây?”.
Đế Nguyên Quân một người một thương mạnh mẽ đứng trước mặt họ nói lớn tiếng.
Đáp lại, mười người kia cũng lấy ra v·ũ k·hí của mình, nào là đao, kiêm, thương, côn,... Khí tức của từng người đánh ra mạnh mẽ vô cùng, ánh mắt của bọn họ nhìn hắn với ánh mắt đằng đằng sát ý.
Mặc dù bọn họ không biết Đế Nguyên Quân là ai, không biết hắn có thực lực như thế nào nhưng đã nhận lệnh của Đổ lão thì bọn họ chỉ cần nghe theo mà thôi.
“Giết”. Một tiếng quát lớn vang lên, rồi sau đó, mười người đồng loạt lao lên.
Đế Nguyên Quân nhìn họ rồi cũng động, chỉ thấy hắn giẫm mạnh một cái rồi trực tiếp lao vào trung tâm địch, mười người nhìn Đế Nguyên Quân tự mình nhảy vào rọ nên khinh thường nói. “Hahaha, tự mình tìm chỗ c·hết”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười rồi nói. “Phải không?”.
Hai tay nắm chặt trường thương, Đế Nguyên Quân mạnh mẽ phát lực rồi đánh ra một thương.
Oanh!
Trường thương đánh ra mang theo một uy lực mạnh mẽ vô cùng, mười người nhìn một thương này bất chợt cảm nhận áp lực.
Trường thương đánh mạnh xuống đất khiến khu vực xung quanh bị nứt ra, mười người thấy vậy liền lùi lại. Trong mắt bọn họ, Đế Nguyên Quân lúc này đáng sợ vô cùng. Nhìn huyết khí lượn lờ xung quanh người hắn khiến bọn họ không rét mà run.
“Các ngươi đến không phải muốn g·iết ta sao?”. Đế Nguyên Quân chống mạnh thương xuống đất, giọng nói ngạo nghễ vang lên. “Tại sao chưa tới nộp mạng?”.
Mười người nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu một cái, một tên trung niên lao lên rồi hừ lạnh một tiếng. “Hừ, ta muốn xem ngươi có thực lực như thế nào?”.
Trung niên hai tay nắm chặt chuôi đao rồi giẫm mạnh chân nhảy lên cao rồi vung đoản đao chém xuống, thanh trường đao to bản nặng ngàn cân mạnh mẽ vô cùng.
Đế Nguyên Quân ngẩng đầu, trường thương trong tay hắn tiếp tục động. Lưỡi đao mạnh mẽ đánh xuống, Đế Nguyên Quân liền nhảy lùi ra sau rồi ném mạnh trường thương lao về phía trung niên.
Chợt, trung niên hai mắt đột nhiên ngưng tụ lại, một thương sắc nhọn lao đến, hắn chỉ kịp lách đầu qua một bên nhưng không tránh hết được, bị lưỡi thương xẹt qua một bên má sâu tới tận xương hiện lên.
Trung niên mặc dù b·ị t·hương nhưng không dừng lại, hắn tiếp tục lao lên, trên gương lộ ra vẻ tức giận quát. “Tên khốn, ta g·iết ngươi”.
Trung niên một lần nữa vung đao, lưỡi đao dưới ánh nắng chợt lóe lên một cái rồi bổ xuống. Nhưng Đế Nguyên Quân không hề để ý đến trung niên này. Chỉ thấy hắn đưa tay lên rồi kéo mạnh về.
Thanh trưởng thương giống như bị một sợi tơ vô hình nằm ở trong tay Đế Nguyên Quân điều khiển thình lình quay ngược lại. Chợt, nó kêu lên từng tiếng reo rồi bay ngược trở về.
Những người ngoài xa thấy vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Trường thương tăng tốc đâm xuống, chỉ thấy một thanh âm da thịt b·ị đ·âm xuyên vang lên. Lưỡi đao mạnh mẽ chém xuống chỉ cách đầu Đế Nguyên Quân không đến một gang thì đột nhiên khựng lại. Trung niên ánh mắt kinh hãi nhìn xuống ngực thì thấy mũi thương đã đâm xuyên qua ngực rồi ngã xuống. Trước lúc c·hết, hắn nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt sợ hãi thốt. “Không thể nào?”.
“Ta không thể c·hết?”.
Giải quyết được một tên, Đế Nguyên Quân một tay rút thương rồi tăng tốc lao lên, chín người thấy vậy cũng đồng thời công kích.
Huyền cấp trung phẩm thương pháp, Phá Thiên Kích!
Chín người hợp lực đánh ra một đại chiêu, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, hắn thúc dục hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi đánh ra đại chiêu.
“Ta có một thương, có thể các ngươi đại chiêu”. Đế Nguyên Quân hai tay nắm chặt cán thương rồi nhảy lên, một người một thương đánh mạnh về phía trước.
Tử Huyền cảm nhận được lực lượng nhập vào bên trong cơ thể nó nên vui sướng vô cùng, Đế Nguyên Quân xuất thương, một kích mạnh mẽ từ trên cao đánh xuống.
Thương pháp và chín người một kích v·a c·hạm bạo phát ra một loại lực lượng mạnh mẽ thổi mạnh ra xung quanh. Nhìn thương pháp bị chặn lại, Đế Nguyên Quân không hề lo lắng mà quát lớn một tiếng.
“Phá”.
Uỳnh!
Ngay sau tiếng quát lớn, Đế Nguyên Quân dốc sức đánh xuống, Tử Huyền dường như cảm nhận được ý định của Đế Nguyên Quân nên liên tục kêu lên những tiếng rít gào giống như đang phẫn nộ.
Thình lình, một t·iếng n·ổ lớn vang lên, Đế Nguyên Quân một thương đánh mạnh xuống nền đất. Chí người hợp lực đánh ra một chiêu bị Đế Nguyên Quân cường ngạnh phá vỡ rồi b·ị đ·ánh văng ra xa rồi ngã lăn lóc trên nền đất.
“Chuyện này không thể xảy ra?”. Kinh hãi nằm trên nền đất, một tên gồng mình đứng dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra.
Chín người hợp sức không thể cản được Đế Nguyên Quân, thậm chí còn bị hắn phá tan và b·ị đ·ánh trọng thương nhưng hắn thì một sợi lông tóc không bị ảnh hưởng. Lúc này, thực lực của bọn họ đã giảm sút nhưng Đế Nguyên Quân vẫn còn ở đỉnh phong.
Thử hỏi, bọn họ bây giờ chống đỡ được sao?!
Trong đầu họ, lúc này chỉ có một chữ duy nhất hiện lên, nếu họ bây giờ không chạy thì chắc chắn sẽ c·hết.
Chín người dốc hết sức rồi quay người bỏ chạy, còn Đế Nguyên Quân không nhanh không chậm, chỉ thấy thân ảnh hắn lóe lên một cái rồi biến mất. Không đến năm giây sau đó, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện sau lưng bọn họ, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh nói. “Các ngươi chạy được sao?”.
“Một khi các ngươi có ý định g·iết ta thì đừng mong toàn mạng rời đi”.
Đế Nguyên Quân tụ lực rồi ném thương lao nhanh về phía trước giống như mũi tên phá gió bắn nhanh về phía trước, chưa đến hai cái hô hấp thì phía trước truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vang lên. “Aaaaaaaaaa….”.
Một thương ném ra trực tiếp đâm xuyên người một tên!
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục lao lên, tay nắm chặt trường thương truy đuổi đến cùng.
Tám người còn lại, cảm nhận Đế Nguyên Quân đuổi đến càng ngày càng gần, nhận thấy bây giờ họ chạy không được nữa nên đúng lại, dốc hết toàn bộ sức lực, muốn một chiêu g·iết c·hết hắn.
“Tên quái vật, bọn ta liều mạng với ngươi”. Tám người đồng thanh quát lớn một tiếng rồi dốc hết toàn bộ chân nguyên trong người rồi đánh ra. “Đi c·hết đi”.
Huyền cấp thượng phẩm thương pháp, Vân Thương Tiễn!
Đế Nguyên Quân nhìn công kích lao tới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tám người kia lao lên, bất chợt, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười dữ tợn. Chỉ thấy hắn chân trái bước lên một bước rồi gồng người phóng trường thương đâm thẳng về phía tám người.
Đế Nguyên Quân hai tay giống như trường cung bắt ra. Trường thương lao đi vừa nhanh vừa mạnh giống như một đầu mũi tên, nhưng chỉ khác một điều là thanh trường thương bay trong gió rồi kéo theo một lượng lớn linh khí hóa thành một đạo vòng xoáy với trung tâm là mũi thương nhọt hắt.
Oanh!
Tám người dốc hết toàn bộ sức lực đánh ra một chiêu nhưng bị Đế Nguyên Quân một thương phá nát, trưởng thương không còn gì cản lại nên tiếp tục lao lên, trực tiếp g·iết c·hết tám người.
Nhìn từng t·hi t·hể ngã xuống, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không vui không buồn nói. “Giun dế vô tri thì tự chịu hậu quả”.
“Nếu như còn có người ngu ngốc không biết điều tìm đến thì… ”. Bất chợt, gương mặt Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ dữ tợn rồi nói. “Ngọa Cương thành sao?”.
“Đổ lão sao?”.
“Các ngươi đợi đó, đợi ta quay về. Lúc đó chính là thời điểm các ngươi đón nhận hậu quả”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái, mười cái nhẫn trữ vật bay đến nằm gọn trong lòng bàn tay rồi bóp mạnh một cái, thần thức còn lại của mười người bị bóp nát, nhẫn trữ vật mất thần thức giống như một cái nhẫn bình thường tùy ý xâm nhập, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động thì những thứ ở trong nhẫn bay vào bên trong nhẫn giới chi.
Sau khi hồi phục thương thế được một lúc, Đế Nguyên Quân cảm nhận chân nguyên trong cơ thể đã hồi phục được gần tám phần rồi đứng dậy, tiếp tục hướng về phía Nam Hoang Sơn Mạch mà đi.