Chương 4: Sỉ nhục
Dìu Đế Nguyên Quân về phòng, Lâm Tuyết Nhi trách cứ nói. “Biết bọn họ nhắm vào người rồi mà tại sao còn đồng ý”.
“Không thể không đồng ý”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Ta mà không làm vậy thì không chỉ mình ta, mà còn ngươi cũng sẽ bị chúng nhắm tới”.
“Nhưng...”.
“Không nhưng nhị gì hết, đây là ý của ta nên ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều”.
“Bây giờ ta muốn tỉnh dưỡng một chút”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói. “Ngươi ở đây đợi ta, bây giờ ta đi sắc thuốc”.
Lâm Tuyết Nhi rời đi, Đế Nguyên Quân ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu vận chuyển công pháp. Ngay lập tức, trong cơ thể, một cảm giác thoải mái dần dần lan truyền khắp cơ thể.
Những thương thế trên người cũng dần hồi phục trở lại.
Một canh giờ sau!
Lâm Tuyết Nhi tay mang một chén thuốc đi vào bên trong, vẻ mặt hớt hải lo lắng nói. “Nhanh uống chén thuốc này rồi đi thôi”.
“Thuốc thì ta không cần nhưng bây giờ còn đi đâu?”.
“Là Lâm Bỉnh Thiên, Lâm Quỳnh ép đi”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu nói. “Hay là mình đừng đi”.
‘Lâm Tuyết Nhi mặc dù có tư chất nhưng ’.
“Tại sao không đi?”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi nói. “Sẵn tiện, ta muốn đi ra ngoài một đoạn thời gian”.
“Ngươi muốn đi đâu”. Lâm Tuyết Nhi lo lắng nói. “Có thể đưa ta đi cùng được không?”.
“Hiện tại thì chưa được”.
“Tại sao?”.
“...”. Đế Nguyên Quân từ chối trả lời.
“Đi thôi”.
Hai người cùng nhau đi ra, lúc này. Tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ và chuẩn bị rời đi.
Khi bọn họ nhìn thấy Đế Nguyên Quân vẫn có thể đi ra được nên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh, Đế Nguyên Quân tiếp tục là vấn đề để họ lấy ra làm trò cười.
Khi kiệu hoa từ trong đi ra, những người Lâm gia xếp thành từng hàng đi ra ngoài, duy chỉ có hai người Đế Nguyên Quân bị xếp đi ở phía sau như hai tên gia đinh.
Dưới ánh mắt nhìn khinh bỉ của những người xung quanh, Lâm Tuyết Nhi cảm giác có chút không vui. Mặc dù đã nhiều lần bị người khác sỉ nhục nhưng ở trong hoàn cảnh này khiến nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Tiến vào Ngô gia, Đế Nguyên Quân bị bất ngờ vì nơi này khác biệt hoàn toàn so với Lâm gia. Khuôn viên rộng lớn, vị thế đắc địa, linh khí ở đây nồng đậm hơn nhiều.
Từ trên kiệu đi xuống, Lâm Quỳnh nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi nói. “Tuyết Nhi muội, ngươi nhanh đến giúp ta”.
Vì xung quanh có rất nhiều người để ý nên Lâm Tuyết Nhi chỉ có thể chịu đựng. Bị Lâm Quỳnh đặt tay lên đầu rồi từ từ đi xuống, trông không khác gì một nữ hầu đang cung phụng ở bên chủ nhân. .
“ y za… Xin lỗi Tuyết Nhi muội muội, là ta lỡ tay”. Bước chân vừa chạm đất, Lâm Quỳnh giả vờ bước bị quá chân nên ngả người về trước rồi kéo phăng cái khăn che mặt xuống rồi giẫm đạp lên mấy cái rồi nói.
Và những người xung quanh, ai ai cũng biết ở trong Lâm gia có một người phế vật và xấu xí luôn luôn đeo một tấm khăn che mặt. Lúc này, những người xung quanh ai ai cũng nhăn mặt lại.
Không còn tấm khăn che lại, gương mặt Lâm Tuyết Nhi lộ rõ. Gần như toàn bộ gương mặt đã bị biến dạng hoàn toàn, từng vết sẹo lớn và những vết lửa cháy xém trông rất đáng sợ.
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, Lâm Quỳnh còn quá đáng hơn nữa. “Đành nhờ muội rồi”.
Lâm Quỳnh nói xong liền nở một nụ cười ác độc, ép buộc Lâm Tuyết Nhi đi phía sau để giữ chân váy dài khỏi bị kéo lê trên nền đất.
Trên đường đi vào chính điện, nàng bị không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng với dáng vẻ kinh tởm, thậm chí còn có người chịu không được mà mở lời phỉ báng nàng.
Quá uất ức, nàng vừa đi mà hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đế Nguyên Quân đi ở phía sau chứng kiến hết những chuyện này mà không đứng ra ngăn lại, vì để cho Lâm Tuyết Nhi có thể vượt qua được bóng đen trong lòng thì chỉ có cách phải đối mặt với nó mà thôi.
“Ta mong ngươi có thể vượt qua được chuyện này?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi.
Đi vào bên trong chính điện, những người cao tầng của Ngô gia đã ngồi chuẩn bị sẵn ở trên cao, ánh mắt họ mong chờ nhìn ra bên ngoài.
“Hahaha… Lâm gia chủ, nhanh lên đây ngồi với ta”. Thấy đám người Lâm gia đi vào, Ngô gia chủ đứng dậy.
“Được… được”.
Lúc này, tân lang tân nương cũng đã tiến vào.
“Lâm gia chủ, sao ngươi lại để một người ghê tởm như vậy làm phù dâu?”. Ngô gia chủ nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi liền lớn tiếng, ngay lập tức. Toàn bộ ánh mắt của những người có mặt đều nhìn về phía nàng rồi bắt đầu bàn tán.
“Ngô gia chủ đừng giận, đó là con gái duy nhất của nhị đệ. Mặc dù ngoại hình có ghê tởm nhưng dù sao cũng là muội muội nên...”.
“Chuyện này thì ta hiểu, nhưng không ngờ lại kinh tởm như thế này?”.
“Thế còn người đứng bên cạnh nàng ta là ai?”. Ngô giả chủ nhìn Đế Nguyên Quân hỏi.
“Đó là con rể của Lâm gia, cũng là chồng của Lâm Tuyết Nhi”.
“Ồ, đúng là phế vật phải đi cùng với phế vật”.
“Hahaha… Ngô gia chủ, ngươi nói đúng”.
Bị người đồng tộc, nhất là người thân của nàng lại có thể buông ra những lời lẽ như vậy, Lâm Tuyết Nhi bị bức tới mức mà khóe miệng thổ huyết.
“Haizzz, lúc trước từng là một đại mỹ nữ và cũng là đệ nhất thiên kiêu nhưng hiện tại trông chẳng khác gì một con chó sắp c·hết ở ngoài chợ”. Ngô gia chủ ánh mắt thương hại nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi buông ra những lời nhục mạ thậm tệ. “Nếu như là ta thì chắc đã t·ự v·ẫn từ lâu rồi”.
“Hahahahaha”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi toàn thân run rẩy, Đế Nguyên Quân ánh mắt lúc này cũng đã trở nên âm trầm hơn trước rất nhiều, sát ý cũng vì thế mà dần dần ngưng tụ.
“Ngô gia chủ, thân là trưởng bối nhưng lại buông ra những lời nói khó nghe đối với hậu bối chân yếu tay mềm”.
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Ngô gia chủ tâm địa thật độc đoán”.
“Chỉ là một con chó cũng dám bất kính”. Ngồi ở đối diện, một nam tử khoảng chừng hai tám tuổi khí thế bừng bừng đứng dậy.
“Ngọc Nhi, đừng vì một con chó c·hết mà sinh khí, như vậy là không tốt”. Ở trên cao, Ngô gia chủ cười khinh miệt nói.
“Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.
“Con chó còn biết suy nghĩ trước sau, còn ngươi thì không bằng một con chó”.
“Lâm gia chủ, ta nói với con rể của Lâm gia có vẻ hơi nặng lời rồi”.
“Không sao, Ngô gia chủ cứ tự nhiên, Lâm gia ta không cần phế vật như chúng”.
“Hahaha… Tốt”.
Không khí ở bên trong sảnh lớn tràn ngập những tiếng cười lớn thì ở phía bên ngoài, một giọng nói vang vọng truyền vào. “Ta đã bỏ lỡ chuyện gì vui vẻ rồi sao?”.
“Ồ, Tiết gia chủ, nhanh vào bên trong này”.
“Hahaha… Ngô huynh, đã lâu không gặp”.
“Tiết đệ hôm nay đến khiến ta rất mừng”. Ngô gia chủ nồng nhiệt chào đón.
“Tiết Hàn (Tiết Linh) tham kiến Ngô gia chủ”.
“Tốt, tốt. Nhanh vào bên trong”.
Tiết Linh, Tiết Hàn vừa đi vào thì bước chân đột nhiên dừng lại, cả hai người cùng nhau nhìn về một hướng rồi lộ ra vẻ bất ngờ.
“Đây không phải là con chuột nhỏ đã chạy mất sao?”. Tiết Hàn nhìn thấy Đế Nguyên Quân liền nở một nụ cười kỳ dị nói.
“Người này, ngươi từng gặp qua rồi sao?”. Ngô gia chủ kinh nghi hỏi.
“Thật không dám dấu, hắn là một tên nô lệ khai thác quặng của Tiết gia lúc trước đã bỏ trốn”. Tiết Hàn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân nói.
“Có chuyện này nữa sao?”.
Ngồi ở trên cao, Lâm Bỉnh Thiên sắc mặt có chút trầm xuống, hắn không ngờ Lâm gia lại có một người con rể từng là một tên nô lệ, chuyện này khiến mặt mũi của Lâm gia như bị mất hết.
“Hahahaha… Một tên nô lệ cưới một con quái vật, đúng là trai tài gái sắc. Lâm gia chủ, ngươi vừa thu được một chàng rể tốt đó chứ… Hahaha”.
Bị Ngô gia chủ thẳng thừng chê cười, Lâm Bỉnh Thiên gắng nuốt xuống cục tức, ánh mắt đay nghiến nhìn Đế Nguyên Quân như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Hoàng gia, Hoàng phủ chủ tới”.
Đột nhiên, ở bên ngoài. Một giọng nói lớn vang vọng, khiến những người xung quanh phải để ý, ánh mắt họ đều nhìn ra bên ngoài cổng lớn thì thấy có bốn người đang tiến vào bên trong.
Người đi đầu đó là một vị trung niên nhân với dáng vẻ phất trần, đó là thành chủ của Hà Châu thành, tên là Hoàng Đồ Vân. Và cũng là gia chủ hiện tại của Hoàng gia.
Đi bên cạnh, là một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, nàng là con gái thứ hai của Hoàng Đồ Vân, cũng là một đại mỹ nữ của Hà Châu thành, thiên phú cũng mười phần trác tuyệt, mặc dù lúc trước vẫn thua kém Lâm Tuyết Nhi một chút, nhưng hiện tại thì nàng được xem như là đệ nhất thiên kiêu tên là Hoàng Vân Uyển.
Còn đi sau cùng là hai vị lão giả, đó là hai cận vệ thân cận của thành chủ với thực lực đạt tới Ngưng Hải cảnh đỉnh phong, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Chúc mừng Ngô gia chủ”.
“Hahaha… được Hoàng phủ chủ tới chúc mừng, đây là phúc phận của Ngô gia ta”. Ngô giả chủ gương mặt nở một nụ cười tươi, hai tay đưa lên cao kính cẩn nói. “Xin mời vào bên trong”.
“Hình như vừa rồi có chuyện gì đó xảy ra sao?”. Hoàng Đồ Vân ánh mắt nhạy bén nhìn xung quanh nói.
“Hoàng phủ chủ quá lời rồi, không có chuyện gì đâu”. Ngô gia chủ sắc mặt có chút chùng xuống trả lời.
Ngay lập tức, những người xung quanh hiểu ý của Ngô gia chủ nên không một ai lên tiếng.
“Nếu như Hoàng phủ chủ đã đến rồi thì nghi lễ cưới cũng nên bắt đầu rồi”. Ngô gia chủ không muốn mọi chuyện đi quá xa nên ra lệnh.
Nghi lễ bắt đầu, Đế Nguyên Quân quay qua nói với Lâm Tuyết Nhi. “Ta bây giờ đi ra ngoài, ngươi cũng nên về nghỉ ngơi đi, nơi này không nên ở lại lâu”.
“Còn thương thế của ngươi”. Lâm Tuyết Nhi xé một mảnh vải lên che đi gương mặt nói.
“Ta không sao”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân quay người rời đi. Tiếp sau đó là Lâm Tuyết Nhi.
Nhìn hai người đi ra, Hoàng phủ chủ suy nghĩ một lúc rồi không tiếp tục để ý nữa.