Chương 17: Lâm Quỳnh âm mưu.
Ở trong phủ đệ Tiết phủ!
Một nam tử mười bảy tuổi hớn hở từ bên ngoài chạy vào, trên gương mặt hắn nở một nụ cười vui vẻ và liên tiếp hô hoán. “Hùng ca, Hùng ca,...”.
Ở trong căn phòng, Tiết Hùng đang bế quan thì nghe thấy tiếng Tiết Vân Đạt kêu gọi thì ngay lập tức tỉnh dậy và tỏ vẻ không vui quát lớn tiếng.
“Đệ không biết ta đang bế quan đột phá Ngưng Hải cảnh sao?”.
“Có chuyện gì?”.
“Hahaha, ta có một tin vui cho ngươi đây ca”. Tiết Vân Đạt không giấu diếm được nụ cười nói.
“Hừ, tin vui đệ nói không khiến ta thích thì cẩn thận, ta cũng đang bực mình đây?”.
“Ca yên tâm, tin này chắc chắn sẽ rất thích”.
“Nói nhanh đi, ta không có thời gian”.
“Uy, ngươi nói không có thời gian thì thôi, ta không nói nữa”. Tiết Vân Đạt cười khẩy rồi từ từ lùi lại.
Tiết Hùng trên trán nổi gân xanh, tay phải đưa lên nắm chặt cổ áo Tiết Vân Đạt rồi nói. “Đệ dám không nói”.
“Người đâu, mang roi tới đây”.
“Đừng, đừng. Ta nói, ta nói”.
“Lâm Tuyết Nhi trở lại rồi, là nàng ta”.
“Lâm Tuyết Nhi trở lại cái gì, nàng ta đã bị k·ẻ g·ian hủy đi dung nhan rồi phế bỏ đan điền rồi, thế còn quay lại cái gì”. Tiết Hùng suy nghĩ một lúc nói.
“Hahaha, ca đang nói gì vậy, ta vừa gặp nàng ở liên tộc đại tỷ đây. Nàng vừa đánh bại Hồ Sâm chỉ với một kiếm”.
“Ca xem như vậy có phải là quay trở lại rồi không?”.
“Hahaha, ngươi nói là thật?”. Tiết Hùng bán tín bán nghi nhưng trên gương mặt vẫn nở một nụ cười khoái chí.
“Tất nhiên, ngươi không tin thì ra ngoài mà xem, không chừng còn thu hút được nàng ta”.
“Nhưng, Lâm Tuyết Nhi đã có chồng rồi. Bây giờ ta đi thì không được hay cho lắm”.
“Ah, ca hoàn lương từ bao giờ vậy?”.
“Phải như lúc trước là không từ thủ đoạn để đoạt lấy chứ”.
“Ta không tin ca ca đổi tính rồi”.
“Hahaha”.
Cả hai người đang vui vẻ cười đùa thì đột nhiên, ở phía sau truyền đến những tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển. “Hai người có chuyện gì sao mà cười nói lớn vậy?”.
“Là Linh muội đó sao?”. Đáp lại, Tiết Hùng nở một nụ cười tươi nói. “Cùng ta đi ra ngoài xem đám đệ tử của những gia tộc kia có thực lực như thế nào?”.
“Sẵn tiện nhìn xem Lâm Tuyết Nhi”.
“Lâm Tuyết Nhi chỉ là một con quái vật kinh tởm không thể tu luyện thì có gì mà nhìn”. Tiết Linh gương mặt tỏ ra vẻ kinh tởm nói.
“Hahaha, đi theo ta là biết”.
Ở bên ngoài đại tỷ!
Lâm Tuyết Nhi lên đài lần này đã là lần thứ ba. Mặc dù hai trận vừa rồi không được suôn sẻ, hai người mà nàng đối đầu đều là đệ tử của gia tộc lớn rất có thực lực nhưng cuối cùng nàng cũng dành được phần thắng.
Đi xuống lôi đài, Lâm Tuyết Nhi tìm đến vị trí của Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười tươi nói. “Ta thể hiện như thế nào?”.
“Kiếm chiêu toàn lỗ hổng, phản xạ còn quá chậm, lúc ra chiều còn có quá nhiều suy tính”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu nói. “Nói chung là không được”.
“Xì, ta làm tốt như vậy rồi mà không khen được một tiếng”.
“Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chắc sẽ có người tìm ngươi khiêu chiến”.
Lâm Tuyết Nhi nuốt xuống một viên đan dược rồi bắt đầu luyện hóa, những hao tổn ở trên người nàng nhanh chóng hồi phục rất nhanh. Chẳng mấy chốc, thực lực nàng đã trở về đỉnh phong và khí sắc trên người vẫn sung sức như trước.
Trận đấu ở trên lôi đài vừa kết thúc thì ở phía bên dưới, một giọng nói lớn vang vọng truyền đến. “Ta muốn khiêu chiến Lâm Tuyết Nhi”.
Bất chợt, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi dần dần thay đổi, ẩn sâu ở trong đó có một chút lạnh lẽo. Đế Nguyên Quân nhìn nàng liền biết hai người trước đây đã có vướng mắc gì đó.
“Tiết Hùng, ngươi bây giờ đã là Thức Nhân cảnh đỉnh, còn Lâm Tuyết Nhi chỉ là Luyện Nhân cảnh đỉnh, trận chiến này ta thấy không cần bắt đầu”. Đứng ở giữa lôi đài, một vị lão giả lên tiếng.
“Không sao, ta sẽ phong bế xuống còn Luyện Nhân cảnh đỉnh”. Đáp lại, Tiết Hùng nở một nụ cười nói. “Như vậy có được không?”.
“Như vậy thì được”. Lão giả suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói. “Lâm Tuyết Nhi, ngươi có đáp ứng lời khiêu chiến hay không?”.
“Ta...”. Lâm Tuyết Nhi lưỡng lự trả lời, nàng quay đầu nhìn Đế Nguyên Quân như muốn có một câu trả lời, nhưng khi thấy hắn không có phản ứng nên mới gật đầu đồng ý.
“Người đến không thiện, cẩn thận một chút”. Nhìn Lâm Tuyết Nhi đi lên, Đế Nguyên Quân lên tiếng nhắc nhở.
“Ta biết rồi”. Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi rồi gật đầu nói.
Đứng đối diện ở trên lôi đài, Lâm Tuyết Nhi ban đầu tỏ ra sự lo lắng còn Tiết Hùng thì nhìn nàng với ánh mắt mê mẩn, giống như vừa gặp lại thứ mình muốn đã mất từ lâu.
Nhận thấy ánh mắt không sạch, Lâm Tuyết Nhi cầm kiếm lao lên, nàng không nói không rằng t·ấn c·ông, đánh mạnh trường kiếm hướng một bên vai Tiết Hùng mà chém.
“Tuyết Nhi muội, ngươi cần gì nóng tính như vậy?”. Tiết Hùng nhìn nàng lao lên rồi nở một nụ cười, một tay đưa lên giữ chặt chuôi kiếm nàng rồi nói. “Ta chỉ muốn nói chuyện với muội thôi mà”.
“Đừng nhiều lời, đã lên lôi đài thì chỉ có thắng thua, không phải là nơi nói chuyện”. Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi bừng bừng khí thế nói.
Nhưng Tiết Hùng không để ý lời của nàng, tay kia đưa lên muốn tháo khăn che mặt của nàng xuống.
Biết mục đích của Tiết Hùng, Lâm Tuyết Nhi dơ chân đá mạnh đẩy lùi Tiết Hùng ra xa.
“Muội vẫn như trước, tính cách này ta rất thích”.
Lâm Tuyết Nhi nhớ đến thời gian trước nên trong lòng có chút bực tức lao lên. “Bớt nói nhảm, nhanh đánh đi”.
“Ta thật sự không muốn khiến muội b·ị t·hương”. Đáp lại, Lâm Hùng chỉ tránh né, không một lần đánh trả.
“Đáng ghét”. Thấy công kích không thể đánh trúng, Lâm Tuyết Nhi hậm hực quát lớn, tâm trí nàng lúc này bắt đầu nóng bừng lên rồi t·ấn c·ông một cách vô thức.
Nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi biểu hiện, Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Tâm cảnh còn quá yêu, không có kinh nghiệm chiến đấu”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi t·ấn c·ông loạn xạ, Tiết Hùng càng thêm khoái chí, trên gương mặt hắn nở một nụ cười lớn.
“Muội t·ấn c·ông loạn như này là có lợi cho ta rồi”.
Chớp lấy thời cơ, Tiết Hùng nhanh tay lấy xuống khăn che mặt của nàng thì ngay lập tức c·hết lặng.
Bị Tiết Hùng giật xuống khăn che mặt, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới bừng tỉnh, nàng nhớ đến những lời nói lúc nãy của Đế Nguyên Quân. Bị Tiết Hùng giữ chặt thanh kiếm, Lâm Tuyết Nhi không một chút đắn đo đá mạnh một cái đánh bay Tiết Hùng rơi xuống lôi đài.
“Lâm Tuyết Nhi thắng”.
Trận chiến kết thúc, Lâm Tuyết Nhi nhanh tay lấy áo che mặt mình lại rồi đi xuống. Nhưng trong thời gian đó, những người phía bên dưới đã nhìn thấy nhan sắc của nàng rồi đứng c·hết lặng.
Mấy năm trước, Hà Châu thành từng nổi lên một vị thiên kiêu có vẻ đẹp như tiên nữ và có thiên phú vượt trội tên là Lâm Tuyết Nhi, nhưng hiện tại. Vẻ đẹp của nàng còn lộng lẫy hơn trước nữa, khí chất trên người nàng càng thêm cuốn hút, bất cứ nam nhân nào nhìn nàng cũng phải thốt ra. “Tiên nữ”.
Lâm Tuyết Nhi kéo Đế Nguyên Quân chạy đi, bỏ mặc những ánh nhìn của những người xung quanh. Lúc này, Tiết Hùng tay nắm chặt khăn che mặt của nàng rồi đưa lên hít một hơi nói. “Thật là thơm”.
“Tuyết Nhi, muội sẽ là của ta”.
Đứng nhìn ở ngoài xa, Lâm Quỳnh thấy dung nhan Lâm Tuyết Nhi đã trở lại và đẹp hơn xưa nên trong lòng càng thêm tức giận. Bất chợt, nàng nhìn về phía Tiết Hùng rồi nở một nụ cười âm hiểm.
Buổi tối hôm đó!
Lâm Quỳnh mời Tiết Hùng đến một khách điếm nói chuyện về Lâm Tuyết Nhi nên hắn không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Đẩy cửa đi vào bên trong, Tiết Hùng thẳng thắn hỏi. “Lâm Quỳnh, có chuyện gì muốn nói với ta sao?”.
“Ngồi xuống trước đi, chuyện này không phải một lần là nói hết được”. Lâm Quỳnh nở một nụ cười nhẹ nói. “Ngươi có biết Lâm Tuyết Nhi lúc trước vì sao bị k·ẻ g·ian hãm hại không?”.
“Cái gì?”. Tiết Hùng nghe thấy vậy liền dập bàn đứng dậy, ánh mắt dữ tợn nói. “Nhanh nói cho ta?”.
“Không cần phải vội”. Thấy Tiết Hùng nôn nóng, Lâm Quỳnh cười càng thêm âm hiểm. “Ngươi biết chồng của Lâm Tuyết Nhi hiện tại?”.
“Tên hắn hình như là Đế Nguyên Quân, là một tên phế vật thôi mà”.
“Hahaha. Như thế là không biết rồi, ngươi có biết hắn nắm giữ tín vận của Lâm gia. Bất kể ai có nó thì sẽ kết hôn với con gái của gia chủ”. Lâm Quỳnh ánh mắt suy tính kể lại. “Người đứng ở sau lưng Đế Nguyên Quân đưa cái nhẫn đó cho hắn, ngươi biết mục đích là gì không?”.
“Ta không biết?”.
“Rất đơn giản, người đó nhắm tới thiên phú của Lâm Tuyết Nhi từ trước, nhưng lúc đó thể lực của cha ta rất lớn và không lâu sau sẽ trở thành gia chủ tiếp theo. Nếu như vậy thì người cưới Đế Nguyên Quân sẽ là ta”.
“Nếu làm như vậy thì mục đích của họ sẽ không được viên mãn nên mới âm mưu g·iết c·hết cha mẹ Lâm Tuyết Nhi rồi hủy dung nhan của nàng, thậm chí phế bỏ đan điền”.
“Sau đó mới cho Đế Nguyên Quân tìm đến Lâm gia, nhưng lúc đó cha ta thấy hắn chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện và lúc đó có Ngô gia đến và muốn thông hôn nên cha ta mới đánh chủ ý cho Lâm Tuyết Nhi thành hôn với hắn”.
“Bây giờ thì biết nguyên nhân vì sao rồi chứ?”.
“Hừ, đúng là một lũ khốn nạn”. Tiết Hùng cơn tức bộc phát, tay phải phát lực đánh nát cái bàn rồi quát lớn.
Nhìn biểu cảm của Tiết Hùng như vậy khiến Lâm Quỳnh càng vui mừng, âm mưu của nàng vì thế đã thành công được một nữa.
“Đúng rồi, ta có ý này ngươi xem có được hay không?”. Lâm Quỳnh cười khẽ nói.
Tiết Hùng bị cơ giận che lấp nên ghé sát lại nghe xem. Sau đó, hắn liền nở một nụ cười khoái chí rồi cười lớn. “Hahaha, được. Cứ làm như vậy đi”.
“Nếu chuyện này thành công, xem như Tiết Hùng ta nợ ngươi một món nợ ân tình”.
“Sau này muốn ta giúp chuyện gì đều có thể”.
Cả hai người bàn chuyện đã xong, ai ai cũng nở một nụ cười rồi đi ra ngoài chia ra hành động.