Vầng sáng cổ quái kia không ngừng khuếch tán, dần dần dày đặc tựa sương mù, như thể trời đất sẽ bị bao phủ vào giây tiếp theo.
Lòng Diệc Thu căng thẳng, nhảy ra ngoài cửa, nhanh chóng chạy về hướng đó.
Nhiều ngày qua, hành tung của U Nghiên vẫn luôn là ẩn số, mỗi ngày chỉ thấy mặt một hai lần, vẻ mặt trông rất bình thường, Diệc Thu không dám hỏi cũng không nghĩ ra chuyện U Nghiên muốn làm là gì.
Nhưng mặc kệ U Nghiên muốn làm gì, nơi này vẫn là Tiên Lộc Môn, là tiên môn đứng đầu thế gian, yêu ma quỷ quái gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng không có máu sẽ không xong việc!
Trên đường chạy đến Trường Thanh các, Diệc Thu trông thấy trời đất bị màn sương bao phủ ở phương xa bỗng nhiên biến hoá, mấy đạo linh quang đan xen va chạm giữa không trung, sau một lúc giằng co ngắn ngủi nổ tung ầm ầm, làm cho bóng đêm vốn nên tối tăm trở nên sáng rực như ban ngày.
Mấy giây trôi qua, tất cả linh quang chợt tiêu tán không thấy, chỉ nghe được một tiếng gào thét thê lương như âm thanh của chim chóc, vang vọng tại đỉnh núi mây mù giữa đêm đen yên tĩnh.
Mà nơi xa, chỉ còn một ngọn lửa cùng với làn khói đặc cuồn cuộn ở trên bầu trời.
Điểu nữ nhân đang giết người phóng hỏa sao?
Vào khoảnh khắc ấy, Diệc Thu chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị nhấc lên tới tận cổ họng.
Nàng không thể không gia tăng tốc độ, nỗi lòng rối bời loạn như bị ma.
Tại sao Quỷ Kiến Sầu U Nghiên lại đột nhiên tạo ra dị tượng như vậy?
Nàng muốn giá hoạ cho Lạc Minh Uyên, để tiểu trư chân kia không thể ở lại Tiên Lộc Môn được nữa sao?
Không, từ trước đến nay người trong tiên môn luôn có thành kiến sâu nặng với yêu ma, thân phận bán yêu của Lạc Minh Uyên một khi bại lộ, tam tôn nếu muốn giữ được thanh danh của Tiên Lộc Môn, tất sẽ không che chở hắn, cho dù hắn không chết ngay tại chỗ, cũng sẽ bị tất cả mọi người trong tiên môn đuổi giết.
U Nghiên càng không phải là loại người dễ hứa hẹn, nếu nàng quyết định muốn giúp, chắc chắn không có khả năng chuẩn bị suốt mấy ngày để rồi hành sự lỗ mãng như vậy, kia có khác gì với hại người đâu chứ?
Nhưng nếu không phải vậy, tiếng than khóc vừa nãy lại là gì đây?
Nghe thế nào cũng đều giống như tiếng của một loài chim chóc, không phải Lạc Minh Uyên, chẳng lẽ là U Nghiên?
Đừng đừng đừng...
U Nghiên chính là Ma Tôn Ma giới, bối cảnh tiểu thuyết thiết lập ngay cả Thiên Đế cũng sợ nàng ba phần nên không thể nào bị một đám phàm nhân tu tiên gây thương tích đâu đúng không?
Diệc Thu không khỏi hoảng sợ trước những suy nghĩ của mình.
Nàng đã thấm mệt khi chạy, nhưng bước chân vẫn không chịu dừng lại.
Nàng thật sự không biết bản thân mình rốt cuộc đang lo lắng điều gì, nhưng lòng nàng cứ luôn bất ổn, quấy nhiễu làm tâm nàng không yên.
Khi tiểu Dương Đà chạy đến Trường Thanh các, các đệ tử Trường Thanh các đều hoang mang rối loạn chạy đi múc nước chữa cháy.
Nhà ở đang cháy là nơi Lạc Minh Uyên thường ở, ngọn lửa không nhỏ, thiêu rụi mấy gian phòng bên cạnh, cũng may giờ phút này bị một bức tường bằng linh lực cản trở mới không lan rộng ra những chỗ khác.
Sở Thính Lan ngồi đánh đàn, tiếng đàn không dứt, bức tường linh lực không yếu.
Mày Giang Hiên nhíu chặt lại, đứng cầm kiếm, thanh trường kiếm trong tay dính máu, chưa bỏ vào vỏ.
Mộc Thanh Sương đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng an ủi gì đó, xung quanh quá ồn ào, Diệc Thu muốn nghe lại không nghe rõ ràng lắm. Truyện hay luôn có tại || TгùмTru yệИ. VN ||
Nàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, ngay lập tức liền thấy được mấy sư huynh đệ cùng phòng với Lạc Minh Uyên, là những gương mặt quen thuộc, lúc trước ở dưới đài thí luyện, luôn thốt ra những lời khó nghe nhất đều là bọn họ.
Ngày thường, bọn người kia hay ra vẻ ta đây, ấy vậy mà vào giờ khắc này một đám lại mặt xám mày tro, trên người ít nhiều cũng có một vài vết thương, trên mặt viết bốn chữ "hoảng sợ thất thần" to đùng.
Giang Vũ Dao thì đứng cách đó không xa, tay cầm trường kiếm, tuy không nói lời nào nhưng đáy mắt lại hiện lên sự lo lắng sốt ruột rất rõ ràng.
Triều Vân ở bên cạnh nàng, nhẹ giọng an ủi điều gì đó.
Dần dà các đệ tử của hai các cũng chạy đến hỗ trợ, Diệc Thu tìm kiếm khắp nơi vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của U Nghiên và Lạc Minh Uyên, lòng nóng như lửa đốt, muốn tiến lên dò hỏi nhưng lại không dám mở miệng nói chuyện, đành phải đến gần Giang Vũ Dao và Triều Vân để thử nghe xem có tin tức hữu dụng nào không.
Nhưng vào lúc này, Hạ Tu Trúc vội vàng chạy tới, nhìn khắp nơi xung quanh mới bước nhanh đến chỗ Giang Vũ Dao và Triều Vân, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệc Thu nghe vậy bèn cảm động như gặp phải chí thân, hai cái lỗ tai nhòn nhọn lập tức dựng đứng lên.
"Vừa nãy có một con chim yêu đột nhiên xuất hiện, nó bắt Lạc sư đệ đi rồi..."
Diệc Thu nghe xong, vô cùng kinh ngạc.
Điểu nữ nhân bắt tiểu trư chân? Nàng đang muốn làm gì đây?
Chẳng lẽ, bắt xong rồi ném thẳng xuống núi?
Nhưng chẳng phải U Nghiên đã nói rằng, người ta có chân, muốn về sẽ tự mình về, làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
"Lạc sư đệ?" Hạ Tu Trúc ngây người một chút, có vẻ như không dám xác nhận mới nhíu mày hỏi, "Là sư đệ Lạc Minh Uyên?"
Giang Vũ Dao nhíu nhíu mày, không hề trả lời.
"Đúng là Lạc Minh Uyên." Triều Vân ở bên hỗ trợ đáp.
"Chim yêu bắt hắn làm gì?"
Lúc này đây, Triều Vân không hề trả lời, chỉ lắc lắc đầu.
"Có thương vong không?" Hạ Tu Trúc hỏi tiếp.
"Có hơn mười vị sư đệ bị thương, nhưng không tính nghiêm trọng, có điều ngọn lửa này..." Triều Vân nói, giương mắt nhìn về làn khói dày đặc ở trên bầu trời, thở dài, "Sẽ không dập tắt ngay được."
"Mọi người không bị thương nặng là tốt rồi." Hạ Tu Trúc nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mày của Giang Vũ Dao vẫn cứ nhíu lại, im lặng hồi lâu mới nâng mắt lên, gằn từng chữ một: "Phải đi cứu người!"
"Sư tỷ, lửa chưa dập xong, chưởng môn và Mộc sư thúc còn phải hộ pháp cho sư tôn của ta, có chuyện gì hãy đợi đến bình minh rồi nói."Hạ Tu Trúc khuyên nhủ, "Con chim yêu kia có thể dễ dàng xâm nhập Tiên Lộc Môn không một tiếng động, chứng tỏ tu vi rất lợi hại, không thể hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ..."
"Dù sao hai ngày nữa cũng sẽ xuống núi rèn luyện, đi ngay bây giờ thì có sao đâu?" Giang Vũ Dao dứt lời, siết chặt trường kiếm trong tay, "Ta đi xin chỉ thị của cha..."
"Sư tỷ!"
"Hạ sư đệ đừng khuyên ta nữa!" Lúc ấy, ánh mắt Giang Vũ Dao vô cùng kiên định, nàng nói, "Ngươi biết rõ, suốt mấy năm nay, trong Tiên Lộc Môn chưa từng có người để ý đến sống chết của Lạc sư đệ mà."
"......" Hạ Tu Trúc tạm thời mất đi ngôn ngữ.
"Ta làm sư tỷ lại không đi tìm hắn, hắn vẫn còn mạng sao?"
Hạ Tu Trúc nghe vậy, không tiện cản lại, chỉ nhíu nhíu mày, nói: "Ta đi với ngươi."
Triều Vân cũng vội vàng tỏ thái độ: "Sư tỷ, chúng ta cùng đi, xảy ra chuyện cũng dễ ứng phó."
"Không cần, con chim yêu kia bị chưởng môn đánh trọng thương, chưa chắc còn thừa sức lực phản kháng, ta đi một mình là được, các ngươi không cần phải đi cùng ta, để tránh chọc cho cha ta và hai vị sư thúc không vui." Giang Vũ Dao dứt lời, xoay người đi đến chỗ Giang Hiên, bỏ lại hai người Triều Vân cùng Hạ Tu Trúc đứng nhìn lẫn nhau.
Con chim yêu kia... Bị, bị chưởng môn đánh trọng thương?
Diệc Thu nghe vậy, hô hấp chợt ngừng lại, hơn nửa ngày vẫn chưa trở lại bình thường.
Nàng nhớ đến vết máu trên kiếm của Giang Hiên, nhớ đến dị tượng khiến người kinh hãi ở phía chân trời, cả cơ thể bỗng chốc lạnh cóng rét run lên, không biết phải làm thế nào cho phải.
U Nghiên bị thương?
Điểu nữ nhân cũng sẽ bị thương?
U Nghiên bởi vì nàng cho nên mới làm ra chuyện này...
Dù thế nào, nàng cũng phải đi tìm U Nghiên cho bằng được, nàng phải đi theo Giang Vũ Dao!
Nghĩ vậy, Diệc Thu mới lấy lại tinh thần,lo lắng lao nhanh đến chỗ Giang Vũ Dao đang đứng xin chỉ thị với Giang Hiên.
Nhưng chưa chạy được vài bước, nàng đã bị người tóm lấy cổ từ phía sau.
Phiền chết mất! Do cái cổnày dài quá phải không?!
Tại sao ai cũng thích tóm lấy nơi này của Thảo Nê Mã vậy?!!
Diệc Thu đột nhiên bùng nổ sức mạnh, cố gắng vặn vẹo toàn bộ cơ thể của mình, nhe răng trợn mắt bắt đầu giãy giụa.
Buông ta ra, ta muốn đi tìm điểu nữ nhân!
Giây tiếp theo, tiểu Dương Đà dưới sự kiềm chế bỗng nhiên hung tợn quay đầu lại, một mồm to chứa đầy nước miếng đều được đưa đến cổ họng và chuẩn bị phun ra, nhưng sau một khoảng dại ra ngắn ngủi, quay đầu phun ra đất.
"Theo đuổi chân tình thật cảm vậy." U Nghiên cúi người xuống, nhéo nhéo mặt Diệc Thu, "Sao thế? Ta mới đi một ngày mà ngươi đã muốn đổi chủ nhân rồi à?"
"Ngươi, ngươi!" Diệc Thu muốn nói chuyện, lại sợ bị người khác nghe thấy, vì thế duỗi dài cổ, tiến sát đến bên tai U Nghiên, nói nhỏ với giọng điệu cực kỳ kích động, "Ngươi! Ngươi có bị thương ở đâu không!"
Nói xong, nàng vội vàng quan sát U Nghiên từ trên xuống dưới, rồi sau đó lại xoay vòng quanh U Nghiên suốt ba vòng mới chịu dừng lại, ngửa đầu ngây ngốc nhìn nàng nửa ngày với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn từ bên ngoài, hình như U Nghiên không có bị thương gì cả.
Nhưng vừa rồi, vừa rồi rõ ràng Giang Vũ Dao nói Giang Hiên đánh trọng thương con chim yêu kia.
"Ngươi đang lo lắng cho ta?" U Nghiên nói, đôi lông mày xinh đẹp cong lại, ngón tay búng nhẹ lên trán Diệc Thu.
"Á..."
Điểu nữ nhân lại đánh Dương Đà.
Mặc dù cái búng rất nhẹ nhưng vẫn thấy đau, thù này cần phải nhớ thật kỹ.
"Ngươi có thể ngốc hơn được nữa không? Tại sao lại nghĩ rằng kẻ hèn phàm nhân có thể làm ta bị thương?" U Nghiên nói, đứng dậy nhìn về phía hai người Giang Vũ Dao và Triều Vân cách đó không xa.
Diệc Thu nhìn theo ánh mắt của nàng, dùng âm thanh người khác nghe không được nói thầm một câu: "Là Giang Vũ Dao nói, nàng nói có con chim yêu hình thù kỳ quái bắt Lạc Minh Uyên đi, có điều lại bị Giang chưởng môn đánh trọng thương..."
"Một chút mánh khóe, làm bộ thôi." U Nghiên nói, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, "Nếu 'chim yêu' kia không trọng thương, Giang Hiên nào dám để con gái của mình xuống núi tìm người?"
"Giọng ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người ta nghe được hả?" Mắt Diệc Thu trợn to hỏi.
U Nghiên rũ mi nhìn Diệc Thu một cái, ngón trỏ vừa cử động nhẹ, một đạo linh quang bay ngang làm vỡ vụn một thứ vô hình gì đó bên cạnh nàng —— nhìn qua, tựa như là kết giới cách âm.
Rồi sau đó, nàng khảy khảy lỗ tai Diệc Thu, cười nhạt xoay người rời đi.
Diệc Thu quay đầu lại nhìn Giang Vũ Dao đang tranh chấp với Giang Hiên, trầm mặc một lát, vẫn xoay người đuổi theo bước chân của U Nghiên.
Sau khi rời khỏi đám đông, không thể nén được sự tò nên nàng hỏi: "Người làm như vậy để làm gì?"
"Giang Vũ Dao quả thật rất để ý đến vị sư đệ này, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trong Tiên Lộc Môn lại không có người để ý đến tánh mạng Lạc Minh Uyên." U Nghiên nói tới đây, không khỏi cười nhạo, nói tiếp, "Sắp tới Giang Vũ Dao sẽ rời khỏi Tiên Lộc Môn ít nhất hai tháng, người cảm thấy sau khi tìm được Lạc Minh Uyên, nàng có thể yên tâm đưa hắn về sao?"
Diệc Thu nghe xong, vô cùng cảm thán, đầu óc đại vai ác thật là thông minh, sao nàng lại không nghĩ ra được chuyện này nhỉ?
U Nghiên làm như vậy, tuy không dám nói dài lâu, nhưng ít ra trong hai tháng này, Giang Vũ Dao nhất định sẽ mang theo Lạc Minh Uyên bên người để rèn luyện cùng nhau.
Hoá ra cốt truyện còn có thể đi theo hướng này!
"Vậy ngươi đưa Lạc Minh Uyên đến chỗ nào rồi?"
"Ném dưới chân núi." U Nghiên nhàn nhạt nói, "Tìm đại một chỗ, ta cũng không để ý lắm."
"Trói lại?"
"Nào có nhàn tâm làm chuyện ấy." U Nghiên nhắm mắt lắc lắc đầu.
"Vây chẳng phải hắn sẽ tự đi về à?" Tiểu Dương Đà ngẩng cổ, hỏi ra những lời mà U Nghiên đã nói mấy hôm trước, "Lỡ như trên đường không gặp Giang Vũ Dao thì làm sao đây?"
Nghe vậy, chân U Nghiên dừng lại, nghiêng đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm nàng mấy giây.
Diệc Thu bị nàng nhìn, cảm thấy khó hiểu vô cùng, đầu cũng hơi nghiêng, chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn lại.
Khoé môi U Nghiên bỗng nhiên nhếch lên, cười như không cười mà nói: "Cái này đơn giản, chỉ cần đánh gãy chân, chẳng phải sẽ về không được sao?"
Diệc Thu: "......"
Cừ lắm, thật sự đánh gãy luôn...
Không hổ là ngươi.