Nhờ lượng tiêu thụalbum khổng lồ mà danh tiếng Diêm Tiểu Đóa tăng vọt. Tuy trước kia không được diễn trong bộ phim bom tấn "Tề Thiên", nhưng chẳng mấy chốc cô đãđược mời đóng hai bộ phim khác dành cho nữ giới. Mặc dù không phải nhânvật chính, nhưng vai nữ phụ lại cực kỳ đặc sắc. So với vai trò diễnxuất, Diêm Tiểu Đóa thiên về ca hát và vũ đạo hơn. Bởi cô phát hiện rarằng thời gian cô lăn lộn trong giới showbiz càng dài thì bản thân lạicàng trở nên yếu đuối, dù chỉ một cảm xúc nhỏ trong phim cũng khiến côđắm chìm không tài nào dứt ra được. Vì vậy đối với cô mà nói, diễn xuấtlà một công việc rất khổ cực, chứ chẳng hề mặn mà thiết tha như âm nhạc. Những ngày như thế cứ lần lượt trôi qua, thấm thoát đã được nửa nămtrời.
Từ đầu mùa xuân tới cuối mùa hạ, danh tiếng lên caokhiến Diêm Tiểu Đóa không thể không xuất hiện trên các kênh thông tinđại chúng với tần suất dày đặc. Nhưng các nhà báo lại chỉ thích hỏi vềchuyện giữa cô và Cố Nặc Nhất. Những lúc ấy Diêm Tiểu Đóa chỉ biết imlặng là vàng, giương khóe miệng lên cười, không phản đối cũng không thừa nhận.
"Nghe nói Cố Nặc Nhất lại bị ngất trên trường quay, cô Diêm đã tới thăm
anh ấy chưa?"
Đôi mắt vốn đang cười bỗng rũ xuống ảm đạm, A Hoa chặn trước mặt Diêm TiểuĐóa, sang sảng quát lớn: "Đã bảo từ đầu là không được hỏi mấy câu
nhảm nhí kiểu này rồi cơ mà, sao chẳng chịu nhớ gì thế hả!"
Thái độ hung hãn của A Hoa khiến các nhà báo bất mãn, cả đám bắt đầu
cãi vã. Diêm Tiểu Đóa thấy phiền lòng, cô rời khỏi đám đông hỗn loạn trong sự hộ tống của đám vệ sĩ.
Tính khí nóng nảy của A Hoa dẫn đến kết quả bình chọn không tốt lắm. Điềukhiến cô đau đầu hơn nữa là, không hiểu tại sao trong scandal của cô lại xuất hiện tên của Hà Trục. Cái người đàn ông cô cố cũng không tránh nổi ấy luôn xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào, để cho bọn paparazzi săn ảnh vừa kịp chộp được những tấm hình đẹp nhất.
Cách trường quay không xa, Diêm Tiểu Đóa âu sầu ngồi trên băng ghế sau của chiếc RollsRoyce. Cửa xe mở rộng, cô biết nhất định sẽ có người chụp trộm, gươngmặt không giấu nổi buồn rầu: "Tổng giám đốc Hà, rốt cuộc là anh
có chuyện gì?"
Hà Trục vẫn cực kỳ chăm chú chuyên tâm cầm bút vẽ tranh: "Chỉ đơn giản
là đến thăm thôi."
"Anh cứ phải làm mọi chuyện rối tung lên mới được à?"
"Cô ghét tôi tới thăm đến vậy sao, cô sợ tên tôi và tên cô xuất hiện trên đài
báo chứ gì? Không lẽ cô vẫn nhớ nhung cái gã Cố Nặc Nhất thấy tiền là sáng
mắt kia?"
Diêm Tiểu Đóa lặng thinh không đáp, nét cười trên gương mặt Hà Trục dần
dần tiêu tan: "Cô định lúc nào sẽ quay về bên hắn?"
Cô ủ ê thở dài, thực sự không dám nói lời nào nữa, cho dù cô trả lời thếnào đi chăng nữa cũng sẽ đều bị Hà Trục chế giễu. Tốn chút xíu sức lực,Hà Trục
hí hoáy vài nét đã hoàn thành tác phẩm rồi đưa cho cô: "Ký tên."
Diêm Tiểu Đóa vâng lời ký tên mình lên, rồi cung kính đưa lại bức tranh cho anh.
Hà Trục không thèm xem mà nhét luôn vào trong kẹp giấy: "Cô biết mình kýbao nhiêu bức rồi không?" Thấy vẻ mặt bối rối của cô, anh dửng dưng nói: "Mười bốn bức rồi. Vẽ nhiều cũng thấy chán, nhất là vẫn một đôi mắt đó, bờ
mi đó."
Diêm Tiểu Đóa không kiềm được khẽ giọng làu bàu: "Vậy thì đừng vẽ nữa" Nhìn bức tranh vẽ mình lúc còn đangtuổi dậy thì, cô luôn có cảm giác như bản thân đang mơ một giấc mơ không bao giờ tàn.
"Diêm Tiểu Đóa, đợi cô ký đủ mười lăm bức, tôi có một niềm vui bất ngờ
dành tặng cô."
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trắng phóc của Hà Trục, tronglòng tràn ngập sự hiếu kỳ: "Vậy bây giờ tôi sẽ ký luôn, rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì vậy?" Cô vươn tay ra đòi bức phác họa của Hà Trục, bịanh dùng ngòi bút chọc vào lòng bàn tay, Diêm Tiểu Đóa đau điếng, chỉcòn biết rụt tay về.
"Lúc nào tôi nói ký thì mới tính."
Niềm háo hức của Diêm Tiểu Đóa cứ thế tan thành mây khói. Cô đẩy cửa
bước ra khỏi chiếc Rolls Royce: "Tổng giám đốc Hà, tôi đi làm việc đây."
Qua lớp cửa xe, Hà Trục cao giọng: "Này, Diêm Tiểu Đóa! Khi nào đóng xongbộ phim này thì lập tức trở về Bắc Kinh, công ty có một hội nghị quan
trọng chờ cô!"
Diêm Tiểu Đóa không dừng bước, chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi!"
Chiếc Rolls Royce nhanh chóng rời khỏi khu trường quay, Hà Trục mệt mỏi
ngồi tựa vào ghế sau. Anh nhắm nghiền mắt nói với tài xế: "Nói với chị giúp
việc, có thể đóng gói hành lý được rồi."
Tuy chưa biết chính xác ngày trở về, nhưng anh biết rằng ngày đó đã khôngcòn xa nữa. Thay vì cảm giác vui sướng và mong đợi ban đầu, giờ đây lòng anh lại vấn vương nỗi phiền muộn vì tất cả những điều sắp xảy ra.
Diêm Tiểu Đóa vừa tiễn Hà Trục thì Tiểu Liên lại tới thăm. Tất nhiên A Hoasướng rơn người, anh chàng đưa cho Diêm Tiểu Đóa món miến thịt mà TiểuLiên mang tới, rồi hai người họ biến đâu mất tiêu, chẳng thấy tăm hơibóng
dáng đâu. Sau khi kết thúc công việc, Diêm Tiểu Đóa ôm cặp lồng miến thịt trở
về khách sạn. Do phải nhanh chóng hoàn thành sớm các cảnh quay nên cô đãthức cả đêm, bây giờ rảnh rỗi rồi thì lại không ngủ nổi, đầu đau âm ỉ,trước giờ cô chưa từng bị thế này.
Bỗng nhiên cô nhớ lại câu hỏi của phóng viên hồi sáng, hình như Cố Nặc Nhất lại phát bệnh. Từ sau khoảng thời gian sống cùng với anh, Diêm Tiểu Đóa cũng học được cáchcách ly với truyền thông, vì thế cũng lâu lắm rồi, cô không cập nhật tin tức về anh. Thỉnh thoảng Cố Nặc Nhất gửi cho cô một tin nhắn, nhưng côkhông đủ can đảm để nhắn lại.
Diêm Tiểu Đóa phải uống haiviên an thần mới ngủ được, lúc tỉnh dậy vẫn thấy đầu váng vất. Cả đêm AHoa không về, Diêm Tiểu Đóa cũng không muốn quấy rầy anh ta. Nhân lúctình cảm mặn nồng, A Hoa đã chuẩn bị dẫn Tiểu Liên về quê thăm nhà, xincưới. Thực lòng Diêm Tiểu Đóa mừng cho A Hoa, cũng đến lúc nên có mộtngười phụ nữ quản lý anh ta rồi.
Mãi tới chiều hôm sau, haingười mới xuất hiện, Tiểu Liên chỉ ở lại một thời gian ngắn rồi phảiquay về Bắc Kinh. Ba người họ tụ tập ăn quán một bữa, A Hoa ôm vai TiểuLiên, thỉnh thoảng lại ghé sát vào tai cô thủ thỉ thân mật, sến sẩm đếnmức làm Diêm Tiểu Đóa nhịn hết nổi: "Hai người cố tình chọc tức em
đó à?"
Tiểu Liên đỏ mặt không nói lời nào, còn A Hoa thì trơ ra cười toe tóe: "Tiểu
Liên có bầu rồi, tháng sau bọn anh sẽ tổ chức đám cưới."
Tiểu Liên dùng đôi tay hồng hào đấm nhẹ vào A Hoa: "Ngượng chết đi được
mà anh còn nói ra nữa à."
Diêm Tiểu Đóa cứ tưởng rằng A Hoa còn độc thân dài dài, không ngờ ở độ tuổinên kết hôn, anh ta cũng tìm thấy một nửa còn lại của mình, lại còn sắpcó con nữa chứ. Mắt cô cay cay, hai người trước mặt lập tức trở nên mờảo: "A
Hoa sắp lên chức bố rồi, thế này thì heo nái cũng biết leo cây mất thôi."
Câu trêu đùa gượng gạo mang theo đôi chút ngậm ngùi, A Hoa hiểu, Diêm Tiểu Đóa lại nhớ đến những ngày tháng ở bên Cố Nặc Nhất.
"Chị Diêm Tiểu Đóa à, em nghe người ta nói Anh Cố Nặc Nhất tới gặp bố
mẹ của Vi An rồi" Từ sau khi làm lành với A Hoa, Tiểu Liên liền trở thành fan trung thành nhất của Diêm Tiểu Đóa, hiện tại ở Bắc Kinh cô đang làhội phó hội fan của Diêm Tiểu Đóa, cũng là người cập nhật tin đồnscandal nhanh nhất.
A Hoa thấy Diêm Tiểu Đóa cố tỏ vẻ làmnhư tai điếc, cuống quýt gắp thức ăn cho Tiểu Liên: "Bao nhiêu đồ ănngon thế này mà cũng không bịt nổi miệng
em."
Diêm Tiểu Đóa cố cười: "Không sao đâu, lâu rồi em cũng chẳng có scandal
để mà nghe, em mau kể tiếp đi Tiểu Liên."
Diêm Tiểu Đóa nghe Tiểu Liên kể mới biết, rằng hội fan của Cố Nặc Nhất từlâu đã chia ra thành hai phe đối lập: phe "Nhất Đóa" và phe "Vi Nhất".Hai phe đấu khẩu với nhau trên mạng với quy mô lớn làm dấy lên một lànsóng tranh luận dữ dội.
Những câu chuyện đấu đá ngầm ngầmqua miệng Tiểu Liên trở nên vô cùng sinh động ly kỳ. Thỉnh thoảng DiêmTiểu Đóa lại phì cười khi thấy cách diễn đạt khoa trương của Tiểu Liên.Chỉ có điều, mỗi khi Tiểu Liên nhắc tới cái tên đó, tim cô lại nhói đaunhư có một cây kim đâm thẳng vào, chẳng mấy chốc, toàn thân cô đã biếnthành một con nhím nhỏ.
Cuối cùng thì Tiểu Liên cũng lên tàu rời khỏi trường quay. Diêm Tiểu Đóa và A Hoa một người trước một ngườisau bước trên con đường rợp bóng mát, A Hoa thấy hơi trống trải, huýtsáo đằng sau Diêm Tiểu Đóa, nhưng không huýt ra giai điệu bài hát nàocả. Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không khí ở đây thậtthoải mái, có thể nhìn thấy rất nhiều sao, nhưng nỗi buồn trong lòngcũng cứ thế mà tăng lên. A Hoa hút xong điếu thuốc liền đuổi theo cô.
Diêm Tiểu Đóa rút một chiếc thẻ từ trong túi ra, đặt vào tay A Hoa: "Đây là
quà cưới của anh và Tiểu Liên, bên trong có một trăm ngàn."
A Hoa lật lật ngắm nghía tấm thẻ: "Món quà lớn thế này, anh không dám
nhận, đến lúc cô kết hôn anh đâu có nhiều tiền thế để mừng lại."
Diêm Tiểu Đóa gõ vào đầu A Hoa: "Ai kêu anh mừng lại chứ, đây là một
chút lòng thành của em. Anh hãy nhận lấy đi, không em áy náy cả đời này
mất."
A Hoa không từ chối nữa, anh biết rằng Diêm Tiểu Đóa vẫn canh cánh tronglòng chuyện suýt chút nữa anh phải ngồi tù. Nhưng anh hiểu hơn ai hết,Diêm Tiểu Đóa vất vả lắm mới kiếm được số tiền này, tuy bây giờ cô cóthu
nhập, nhưng sự nghiệp của cô mới chỉ đang bắt đầu, còn rất nhiều khó khăn.
A Hoa vỗ vỗ bờ vai càng ngày càng yếu gầy của Diêm Tiểu Đóa: "Anh em
tốt, quen em thật tốt biết bao."
Diêm Tiểu Đóa gạt phăng tay anh ra: "Kiếp sau em không muốn quen anh
nữa, toàn gây rắc rối cho em thôi."
Tuy bị nói vậy, nhưng A Hoa vẫn cười cực kỳ vui vẻ.
Mọi việc ở trường quay đã kết thúc thuận lợi, Diêm Tiểu Đóa muốn nghỉ
ngơi một thời gian ngắn, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh trở về BắcKinh của Hà Trục. Dần dần, Diêm Tiểu Đóa quen với việc ngồi khoang hạngnhất, cũng dần quen với chuyện nhóm "Đóa Hoa" căng băng rôn đón cô ở sân bay. Cô vừa vẫy tay cùng các fan, vừa bước vào xe của công ty. Giâyphút cửa sổ xe kéo lên thì cũng là lúc nụ cười của cô dần dần biến mất.Rõ ràng là không vui nhưng cứ miễn cưỡng mỉm cười, mắt cô chỉ cần nhấpnháy một chút thôi là giới truyền thông có thể sáng tác ra cả đống tintức nghe rợn cả người, vì thế cách tốt nhất là đeo mặt nạ. Hồi còn làdiễn viên nhí, cô chẳng hề có nhiều nỗi lo thế này.
Cô không về nhà, mà đi thẳng tới trụ sở Phi Thiên Entertainment. Hà Trục đã đợicô rất lâu trong phòng làm việc. Ở Phi Thiên Entertainment này, anhkhông đảm nhận vị trí quan trọng nào, ấy vậy mà cứ thế chiếm đóng cả một văn phòng lớn, lại còn dùng hơn một nửa không gian ấy cho mỗi một việclà vẽ tranh. Lúc Diêm Tiểu Đóa bước vào thì cũng là khi anh hạ bútxuống.
"Anh gọi tôi về gấp như vậy là vì có chuyện quan trọng sao?"
Hà Trục vặn vặn thắt lưng, tiện thể vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi:
"Chẳng có gì quan trọng cả, chỉ là hỏi thử xem cô có muốn tổ chức một buổi
liveshow hay không thôi."
"Một liveshow sao"
Hà Trục không chú ý tới ánh mắt mơ hồ của cô: "Sao hả? Không muốn à?"
Câu hỏi của Hà Trục làm cô lắc đầu lia lịa trả lời: "Không phải đâu." Có
người nghệ sĩ nào mà không muốn tổ chức buổi liveshow cơ chứ? Chỉ có điều cô cảm thấy hơi nhanh mà thôi.
"Tuy thời gian đầu tư vào cô không dài, nhưng số tiền đầu tư thì không nhỏchút nào, fan mê âm nhạc và điện ảnh trước kia của cô cũng không ít, mọi điều kiện tổ chức liveshow cũng đầy đủ cả rồi. Thông qua nghiên cứu của bên điều hành, sẽ chuẩn bị tổ chức một liveshow quy mô sức chứa haimươi nghìn
người cho cô."
Diêm Tiểu Đóa biết, đối với cô đây là một con số không hề nhỏ. Trong mắt cô thì nơi sáng nhất trongbóng tối chính là sân khấu lấp lánh ánh đèn. Cô đã đợi ngày này lâu lắmrồi, không ngờ lại trở thành hiện thực nhanh như vậy.
Theolời Hà Trục, buổi liveshow sẽ được ấn định tổ chức tại Bắc Kinh vào ngày 13 tháng 8. Tuy mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhưng lịchdiễn sẽ không thay đổi. Từ lúc bước ra khỏi Phi Thiên Entertainment, côvẫn chưa hết bàng hoàng. Ngày 13 tháng 8, một ngày thật đặc biệt đối với cô, cũng chính là ngày cô tránh né hàng năm. Nhưng buổi liveshow lạidiễn ra vào đúng ngày đó, cô có cảm giác đó chính là sự sắp đặt của sốphận. Dạo này A Hoa rất chăm chỉ làm việc, tinh thần làm việc cũng hănghái hơn trước rất nhiều. Anh chàng cứ ca cẩm rằng phải kiếm chút tiềnsữa cho con, anh không muốn đứa bé phải lông bông như mình. Thấy A Hoanhư vậy, Diêm Tiểu Đóa chẳng có lý do gì mà không cố gắng cả. Bọn họ bận tối tăm mặt mũi thế này đều vì chính bản thân mình, bởi chỉ khi nào côđạt được thành công, thì cuộc sống của họ mới trở nên tốt đẹp.
Chỉ còn ba ngày nữa là diễn ra Lễ trao giải thời trang âm nhạc Trung Quốcrất hoành tráng, cô nhận được lời mời của ban tổ chức, đang phân vânkhông biết có nên đi hay không, nếu đi sẽ chạm mặt rất nhiều người quen, cho nên
hai hôm nay cô toàn viện cớ ốm để tránh né, nhưng Hà Trục không chấp nhận
lý do đó.
Bốn tiếng trước khi bắt đầu lễ trao giải, Diêm Tiểu Đóa vẫn ngồi lỳ ở nhàkhông chịu chuẩn bị, thậm chí cô còn tắt máy. Tiếng gõ cửa bên ngoài rất to, cô kiễng mũi chân lên nhòm qua kính mắt mèo, quả nhiên là Hà Trục.Hà Trục nhìn thẳng vào kính mắt mèo cười, Diêm Tiểu Đóa hốt hoảng ngồithụp xuống. Hà Trục hắng giọng vài tiếng: "Cô mà không chịu mở cửa làtôi lại gọi đội
phòng cháy chữa cháy nữa đấy."
Chẳng còn cách nào khác, Diêm Tiểu Đóa đành mở cửa.
"Còn chưa chịu đi thay quần áo à, đang đợi tôi mặc giúp cô hả?"
Diêm Tiểu Đóa đứng một bên không ngừng vò vạt áo: "Không đi không
được sao? Thực sự tôi không muốn đi, gặp nhiều người như vậy tôi thấy sợ
lắm, tôi chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi."
Diêm Tiểu Đóa nói một hồi rồi mới thấy hối hận. Một khi Hà Trục đã đích thân tới, thì cô chẳng thể nào từ chối được cả. Quả nhiên Hà Trục có đầy đủlý lẽ: "Bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì, đây là thế giới cô đã đợi mỏi mắt để chen chân vào. Cô thấy mệt không muốn ra ngoài à? Không có cửađâu, kể cả
cửa sổ cũng không nốt."
Diêm Tiểu Đóa thởdài, những câu nói của anh toàn khó nghe vậy, nhưng cô biết rằng anhkhông có ý xấu. Hà Trục nhìn bốn phía xung quanh: "Công ty thuê cho mộtcăn hộ to đùng thì không chịu ở, không hiểu cô nghĩ gì mà cứ ôm khư khưcái chỗ to bằng cái nhà vệ sinh này, chuyện này đồn ra ngoài,
người ta lại bảo Phi Thiên Entertainment hà khắc với nghệ sĩ."
Thực sự căn phòng này chỉ có vài chục mét vuông, nó cũng không sánh được với phòng vệ sinh nhà Hà Trục, nhưng Diêm Tiểu Đóa không muốn đi, ổ vàng ổbạc cũng không sánh bằng ổ cò ổ rơm của chính mình. Thấy ánh mắt tránhné của cô, Hà Trục cũng đoán được vài phần: "Diêm Tiểu Đóa, bây giờ côvẫn thấy buồn, đúng không? Tôi nghĩ rằng nhất định cô rất hận tôi, hậntôi đã chia rẽ cô và Cố Nặc Nhất. Cô không muốn chuyển đi, vì sợ Cố NặcNhất
không tìm thấy cô chứ gì?"
Diêm Tiểu Đóa hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh cứ nhất định phải nói
ra như vậy sao? Cứ phải xát muối lên vết thương của người khác mới được à?"
"Tôi là người như thế đấy, tôi ghét nhìn thấy cô hạnh phúc, tôi chỉ muốn cô
đứng trên đỉnh cao nhất mà hận tôi thôi."
Diêm Tiểu Đóa vò tóc, cô sắp bị Hà Trục làm cho phát điên rồi: "Tùy anh,
tôi đi thay quần áo đây."
Ánh mắt Hà Trục ngưng lại, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ bịđóng chặt. Cô hận anh, có thể đây là chuyện sẽ diễn ra trong thời giandài. Nếu đúng là như vậy, liệu có thể coi là cái kết đẹp nhất không? Chí ít thì cô sẽ không quên được anh.
Cửa phòng ngủ "cạch" mộttiếng rồi mở ra, Diêm Tiểu Đóa ủ dột bước vào phòng tắm, cũng làm HàTrục bừng tỉnh khỏi phút ảo tưởng thẫn thờ. Anh hơi nhếch môi cười. Từbao giờ anh bắt đầu nghĩ tới những chuyện này? Đều là những chuyện anhchưa từng nghĩ đến trước khi tới Bắc Kinh.
Chiếc Rolls Royce luôn thu hút ánh mắt của mọi người ở mọi nơi, cho dù là giữa quang cảnh lóng lánh chói ngời của lễ trao giải. Một Diêm Tiểu Đóa trang điểm vớiphong cách hoàn toàn mới khoác tay Hà Trục mỉm cười trước một rừng đènflash, tạo dáng tao nhã phóng khoáng trước ống kính máy ảnh. Thay vì nói Diêm Tiểu Đóa thu hút giới truyền thông, chính xác hơn, người tập trung mọi sự chú ý chính là Hà Trục. Tuy xuất hiện rất nhiều chàng trai trẻtrung giàu có, nhưng Hà Trục tuyệt đối là người nổi bật nhất trong sốđó. Một khuôn mặt không tì vết, thân hình cao ráo vạm vỡ, thêm cả nụcười hút hồn. Anh xuất hiện trong làng giải trí, luôn kiểm soát cả lànggiải trí ấy. Biết bao nữ nghệ sĩ tìm cách để tiếp cận anh, nhưng bên anh lúc nào cũng chỉ có Diêm
Tiểu Đóa, làm họ thất vọng tức tối, cảm thấy không tài nào chấp nhận nổi.
Tấm thảm đỏ trải ra, không nghe thấy tiếng bước chân khi đi trên đó, dườngnhư họ đang lướt trên mây vậy. Diêm Tiểu Đóa ký tên mình trên bức tườngchữ ký. Giây phút thu bút lại, cô vô tình liếc nhìn thấy cái tên đó. Bachữ "Cố Nặc Nhất" nằm ngay bên phải tên của cô, như thể vị trí bên tráilà dành cho cô vậy. Một năm rồi không gặp nhau, lại dùng cách này gắnkết nhau lại, thậm chí chứ "Đóa" và chữ "Cố" còn hơi lồng vào nhau. Côbiết Cố
Nặc Nhất là người kiêu ngạo, trừ đoạn nhật ký ngắn đó ra, anh chẳng thèm
giải thích thêm điều gì nữa. Thỉnh thoảng anh nhắn tin cho cô cũng chỉ lànhững lời chúc tụng lễ tết vô thưởng vô phạt, ấy thế mà khiến cho DiêmTiểu Đóa bồn chồn suốt mấy ngày liền.
Rất nhiều người lụctục ngồi xuống vị trí của mình trong lễ đường, trai xinh gái đẹp ăn mặclộng lẫy tụ tập trò chuyện rôm rả. Điều khiến Diêm Tiểu Đóa bối rối là,chỗ ngồi của cô và Hà Trục ở ngay phía sau Cố Nặc Nhất. Nhưng hình nhưCố Nặc Nhất không nhận ra sự có mặt của cô, anh ngồi cùng Vi An. Cố NặcNhất không trò chuyện, không hàn huyên mà chỉ lẳng lặng ngồi yên tạichỗ.
Thời gian một năm có thể làm thay đổi rất nhiều người,Diêm Tiểu Đóa bắt đầu lại sự nghiệp, Vi An cũng trở thành Tân Hoa Đáncủa truyền hình. Tuy bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra cô tacực kỳ lạnh lùng. Lúc Diêm Tiểu Đóa ngồi vào chỗ, cô hít một hơi thậtsâu, chỉ hy vọng buổi lễ trao giải này mau mau kết thúc.
Sựxuất hiện của Hà Trục tập trung sự chú ý của biết bao người, từ nhữngđạo diễn quen thuộc, cho đến nhà sản xuất, các nghệ sĩ nữ đều đến bắtchuyện. Anh mỉm cười bắt tay từng người, thản nhiên nhận những lời khenngợi của họ, nhưng rất ít đáp lại những lời tán dương ấy.
Diêm Tiểu Đóa cúi đầu xuống, ánh mắt lơ đãng dán chặt vào người nào đó phíatrước. Dù chỉ nhìn từ sau lưng vẫn nhận ra rõ ràng anh gầy hơn trướcnhiều, xem ra thông tin trên báo đài không phải là giả.
"Anh Tiểu Nhất, chúng mình ngồi một lát rồi đi nhé. Hôm qua anh vẫn đau đầu, trở về phải nghỉ ngơi nhiều một chút." Giọng nói nũng nịu pha chút ngây thơ lọt vào trong tai, Diêm Tiểu Đóa cúi đầu thấp hơn nữa.
"Ơ, chị Diêm Tiểu Đóa ngồi sau chúng ta kìa!" Càng muốn tránh lại càng lựcbất tòng tâm. Vi An hớn hở đứng dậy, nhưng cô nàng không chào hỏi gìDiêm Tiểu Đóa mà chỉ cười ngọt ngào với Hà Trục: "Chào anh, tổng giámđốc Hà,
thật vinh hạnh khi gặp được anh!"
Diêm Tiểu Đóa gượng gạo đứng lên: "Tôi đi rửa tay một lát."
Cô vội vàng chạy qua lối đi. Lúc này Cố Nặc Nhất mới quay người lại. Hà
Trục nheo mắt nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt: "Chào anh Cố Nặc
Nhất, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp."
Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau chẳng khác gì nước gặp lửa. Vi An không
phát hiện ra điểm dị thường ấy mà cứ bắt chuyện y như các nghệ sĩ khác. Rõràng Hà Trục ung dung hơn hẳn Cố Nặc Nhất: "Tôi nghe Vi Vi nói cậu muốnthay đổi hình tượng. Cũng khó tránh, một người nghệ sĩ muốn bước lâu dài trên con đường nghệ thuật, chỉ dựa vào ngoại hình bắt mắt thì không đủ. Cậu
Cố có nhận lời về phát triển sự nghiệp ở Phi Thiên Entertainment không?"
Cố Nặc Nhất liếc mắt về phía xa thấy Vi Vi đang theo giám đốc Lưu dự lễ
trao giải, cau mày: "Không muốn."
"Ha ha, kiếm được tiền thì đều là bạn. Cậu cẩn thận quá như vậy không tốt
đâu."
Cố Nặc Nhất thấy khó chịu, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi: "Có một số người,
chỉ dây dưa một lần là đủ lắm rồi."
Thực ra Diêm Tiểu Đóa không vào phòng vệ sinh, chỉ trốn trong vườn hoa.Trong túi vẫn còn sót lại nửa bao thuốc hút dở của A Hoa. Tuy cô caithuốc lâu rồi, nhưng vẫn rút ra một điếu, kẹp trong tay rồi mới nhớ ralà chưa tìm thấy bật lửa. Bỗng nghe thấy tiếng đánh lửa vang nhẹ bêntai. Cô quay sang nhìn, thật không ngờ là Cố Nặc Nhất.
Ánhlửa xanh lam đung đưa trong gió, Cố Nặc Nhất ghét nhất là cô hút thuốc,thế mà anh lại châm lửa cho cô. Diêm Tiểu Đóa bỗng chẳng còn hứng hútthuốc nữa, cô bỏ lại điếu thuốc vào trong bao.
"Vẫn còn giận sao?"
Một năm trôi qua chỉ chờ được một câu nói này, cô không biết mình nên trả
lời như thế nào. Đúng vào giây phút cô hé miệng cười nhạt, lòng bàn taylành lạnh bỗng được một luồng hơi ấm nồng bao phủ. Bàn tay to lớn của Cố Nặc
Nhất phủ lên bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, lòng Diêm Tiểu Đóa rối bời.
Cô khẽ nhúc nhích muốn trốn tránh thoát khỏi sự trói buộc kia. Cố Nặc Nhất dường như càng muốn nắm chặt hơn nữa, nhưng hai bàn tay cuối cùng vẫnphải rời nhau ra.
Diêm Tiểu Đóa nhìn đồng hồ, vẫn còn nửatiếng nữa lễ trao giải mới bắt đầu. Cô không chào hỏi anh một tiếng nàomà quay người đi luôn.
"Em định bao giờ mới chịu làm hòa với anh thế?"
Diêm Tiểu Đóa loạng choạng suýt ngã. Gót giày quá cao, cô không cẩn thận
nên bị trật mắt cá chân. Cố Nặc Nhất tiến đến đỡ cô. Lúc này Diêm Tiểu Đóa mới đứng vững hơn một chút.
"Một năm trôi qua, em trầm tĩnh hơn nhiều, lặng lẽ ít lời. Nếu em không nói,
anh có thể hiểu là "im lặng là đồng ý" không?"
Từng câu từng chữ anh nói cứ ong ong bên tai, Diêm Tiểu Đóa như bị nhốt bêntrong vỏ ốc không thể cựa quậy nổi. Cố Nặc Nhất dang rộng hai tay ôm côvào lòng, hơi thở quen thuộc lại một lần nữa quanh quẩn bên mũi.
Lời anh nói tuy rất bình thản, nhưng trong lòng cô sóng gió đã dâng trào:"Vì muốn được gặp em nên anh mới tham gia Lễ trao giải này, thực ra anh
thấy nó vô vị từ lâu lắm rồi. Bé Ngốc à, chi bằng chúng mình về nhà đi."
"Anh Tiểu Nhất, sao anh lại chạy ra đây, em tìm anh lâu lắm rồi đấy."
Bỗng nhiên có người xông vào làm cho Cố Nặc Nhất thấy ngượng nghịu,
anh đành buông Diêm Tiểu Đóa ra. Vi An chạy về phía hai người, cô nàng thởhổn hển kéo cánh tay Cố Nặc Nhất nói: "Em cứ tưởng anh lại thấy khóchịu,
hóa ra là ở cùng chị Diêm Tiểu Đóa à."
Nhân cơ hội này Diêm Tiểu Đóa vội vàng chuồn đi, để lại Cố Nặc Nhất lòng dạ rốibời. Anh hất tay Vi An ra: "Rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Đã nói trước là đừng có bám lấy tôi rồi, cô không có tai chắc?" Anh chỉnh lại chiếc càvạt hơi chặt nơi cổ, giận dữ rời đi.
Đôi má ửng hồng của Vi An bỗng chốc trở nên trắng bệch, nhìn theo phía
bóng dáng thản nhiên trầm mặc của Cố Nặc Nhất. Cô thấy thật tủi thân. Lầnnào cũng quát mắng cô như vậy, cô chịu hết nổi rồi. Vi An ba chân bốncẳng chạy theo Cố Nặc Nhất: "Sao lại cứ phải là Diêm Tiểu Đóa? Cái cô ta có thì em
cũng có, em còn tốt hơn cô ta gấp trăm lần."
Nhưng Vi An chỉ nhận được nụ cười lạnh nhạt bất đắc dĩ. Cố Nặc Nhất muốn đẩycô ra, nhưng Vi An không chịu, cô bổ nhào vào lòng anh khóc như mưa: "Ít nhất thì anh cũng phải nói cho em biết lý do để em bỏ cuộc chứ, nếukhông em sẽ luôn chờ đợi anh. Sao chúng mình không thử một lần, em sẽkhiến anh Tiểu Nhất cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của em dành choanh."
"Vi An, cô biết không? Tôi cần sự ấm áp, chỉ có vậy thôi!"
"Em cũng có, em có thể khiến anh thấy ấm áp! Em sẽ làm bữa sáng cho
anh, giặt quần áo, giúp anh chăm sóc Bé Dưa, thực sự em có thể mà!" Dòngnước mắt lăn dài trên hai má Vi An. Một năm rồi kể từ ngày biết họ không còn qua lại với nhau nữa, cô vẫn luôn cố gắng hết sức. Nhưng Cố NặcNhất chính là một ngọn núi băng, dù cô có cố gắng đến mức tiêu hao toànbộ nhiệt tình, anh cũng chẳng mảy may tan chảy.
Cố Nặc Nhấtgặp rất nhiều người con gái bày tỏ tình cảm với anh, Vi An không phảingười điên cuồng nhất, nhưng anh vẫn muốn giải thích rõ ràng cho côhiểu: "Tôi tin vào tất cả những lời cô nói, nhưng xin lỗi, tôi không thể đón nhận được. Dù Diêm Tiểu Đóa chỉ dành cho tôi một chút hơi ấm, thậmchí ít ỏi tới mức không để ý là không tài nào cảm nhận nổi, nhưng chútấm áp đó
không ai có thể thay thế được."
Anh rời đi bỏlại Vi An, nói nhiều như vậy, không biết cô ấy có nghe lọt tai được chút nào không. Những người muốn đem lại sự ấm áp cho anh dùng hai chân haitay đếm cũng không hết, nhưng anh chỉ có thể nhớ mãi một mình cô bé Tiểu Đóa đưa đồ ăn vặt cho anh khi anh thút thít khóc thưở ấu thơ.
Lúc Vi An quay lại chỗ ngồi thì đèn xung quanh hội trường đã dần dần tốiđi. Hà Trục nhìn ba người với vẻ mặt khác thường, anh liền búng một cáivào cái trán thanh khiết của Diêm Tiểu Đóa: "Cô lại làm chuyện đáng hổthẹn sau
lưng tôi rồi chứ gì?"
Lưng Cố Nặc Nhất hơi cứng đờ, Diêm Tiểu Đóa nhận ra ngay. Lời nói của
Hà Trục lúc nào cũng dễ khiến người khác hiểu lầm, khiến người ta vừa bựcmình vừa xấu hổ, cô trừng mắt nhìn Hà Trục: "Xem lại lời nói của anh đi, đừng
có lúc nào cũng dùng mấy từ khó nghe như vậy."
Côvừa dứt lời, thì tất cả đèn đuốc đều vụt tắt, buổi lễ trao giải thờitrang và âm nhạc chính thức bắt đầu. Trên sân khấu rực rỡ huyền ảo tốinay đều là những nghệ sĩ sáng giá nhất của giới showbiz. Bao nhiêu niềmvui, bấy nhiêu nỗi sầu, cũng chỉ có chừng đó người vui, những người cònlại chẳng qua chỉ mang theo những tâm trạng khác nhau đến góp vui màthôi.
Các nghệ sĩ khoác trên người những bộ lễ phục xa xỉđang tao nhã bước lên sân khấu, nâng chiếc cúp sáng ngời lên nói lời cám ơn. Diêm Tiểu Đóa vừa vỗ tay một cách máy móc, vừa nở nụ cười ngọt ngào tạo dáng trước ống kính máy quay đang quét qua, thỉnh thoảng lại ngápmột cái vô vị. Cô đến cho đủ số lượng thôi, tìm được cơ hội tốt chuồn đi mới là quan trọng.
Những nghệ sĩ được nhận giải đang biểudiễn trên sân khấu, hết một bài hát, Diêm Tiểu Đóa mới nhận ra ghế ngồitrước mặt mình trống không, lần ngẩng đầu tiếp theo thì Cố Nặc Nhất đãbước lên sân khấu rồi. Cố Nặc Nhất dưới ánh đèn sân khấu đang mặc một bộ vest phẳng phiu, gương mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trên màn hìnhlớn, thì ra anh là khách mời đến để trao giải. Bỗng thấy Hà Trục thởdài: "Theo như tôi thấy, vốn dĩ là một chuyện tốt đẹp,
giờ sắp hỏng bét rồi."
"Ý anh là sao?" Diêm Tiểu Đóa nghe không hiểu lời anh nói. Cô thắc mắc nhưng Hà Trục không trả lời.
Trên lễ đường vang lên giai điệu quen thuộc, Diêm Tiểu Đóa giật mình, cô cốlắng nghe thật kỹ, không ngờ đó là bài "Dòng thời gian" trong album mớicủa cô. Vốn dĩ đây chỉ là bài hát cô hát lúc nhỏ, qua hòa âm phối khímới để tạo ra giai điệu chậm rãi kết hợp với ca từ mới mẻ cực kỳ đi vàolòng người. Đứng trên bục trao thưởng, Cố Nặc Nhất trịnh trọng đọc têncô. Diêm Tiểu Đóa ngẩn người ra, vẻ luống cuống bất ngờ liền xuất hiệntrên màn hình lớn. Lúc này cô mới hiểu "một việc rất tốt đẹp" trong lờiHà Trục nói. Thì ra ca khúc "Dòng thời gian" đoạt giải "Đĩa đơn hay nhất của năm".
Tứ phía vang lên những tràng pháo tay, những lời chút mừng quanh quẩn
bên tai cô. Diêm Tiểu Đóa được Hà Trục đỡ đứng lên, còn chưa kịp đứng vữngthì đã thấy trán nóng bừng, một luồng khí nóng bốc lên trong ngực, trước mặt công chúng Hà Trục lại hôn cô, hơn nữa giây phút anh hôn cô lạixuất hiện không sót chi tiết nào trên màn hình lớn.
DiêmTiểu Đóa tức đến nghiến răng. Hà Trục là người vậy đó, những trò đùa dai lúc nào cũng ung dung nhưng luôn làm cô xấu hổ không biết giấu mặt vàođâu. Nhưng máy quay đang chiếu thẳng vào cô, dù muốn mắng Hà Trục vàicâu nhưng cô đành nhịn.
Diêm Tiểu Đóa phiêu đãng bước lênsân khấu. Người con trai ấy đang đợi cô tại nơi sáng nhất của sân khấu.Đằng sau Hà Trục như cây kim châm, trước mặt lại là Cố Nặc Nhất như đaogăm cắt, làm cô hồn xiêu phách lạc.
Cô cũng không biết mìnhlàm cách nào để đến bên Cố Nặc Nhất, trong cái ôm theo nghi lế, lời thìthầm của anh vương lại bên tai cô: "Hắn ta dám hôn
em, anh không thể nào bỏ qua được."
Lúc Diêm Tiểu Đóa định thần lại thì cô đã rời khỏi vòng tay của Cố NặcNhất, cầm trên tay chiếc cúp nặng trịch, cô cẩn thận nâng chiếc cúp lên, cũng không biết mình đã nói gì vào micro, rồi cô nhanh nhanh chóngchóng rời sân khấu. Lúc cô về tới chỗ ngồi thì đã không thấy Cố Nặc Nhất đâu nữa. Anh không trở về chỗ, e là đã bỏ về giữa chừng rồi.
"Chúng ta cũng đi thôi!" Hà Trục kéo tay Diêm Tiểu Đóa rời đi. Lúc đi ra ngoài cửa, Diêm Tiểu Đóa hất tay Hà Trục ra, cô vẫn canh cánh trong lòngchuyện nụ hôn ban nãy. Nhưng Hà Trục chỉ huýt sáo rồi nhún vai bất đắcdĩ:
"Tôi có làm gì cô đâu, trông ánh mắt nhìn tôi như kẻ thù của cô kìa."
"Tổng giám đốc Hà, anh thật là quá đáng, dám hôn tôi trước bàn dân thiên
hạ! Đem tôi ra làm trò đùa anh vui lắm sao?"
Hà Trục bước lên chiếc Rolls Royce, anh kéo cửa sổ xe xuống nhìn cô: "Nếu
đó không phải trêu đùa thì sao?"
Diêm Tiểu Đóa nghẹn lời, cô quay đầu không thèm nhìn anh. Hà Trục nới
lỏng cà vạt, giọng nói có chút ấm ức: "Rốt cuộc cô có lên xe không?"
Diêm Tiểu Đóa không chịu thỏa hiệp, một mình cô trèo lên taxi. Đèn đuôichiếc taxi xa dần mờ dần, mãi tới khi hoàn toàn không thấy gì nữa, HàTrục
mới bảo tài xế: "Về thôi."
Chiếc xe lăn chầm chậm,trên cửa xe phản chiếu vẻ mặt mệt mỏi của anh, làn gió thổi tóc hất vềphía tai. Anh cũng không hiểu tối nay mình làm sao nữa, chẳng nghĩ ngợigì mà cứ thế lao lên hôn cô. Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, gương mặtnghiêng nghiêng của cô làm anh xao động. Lúc bờ môi chạm lên trán cô,anh thấy lành lạnh, đây chẳng phải nụ hôn đầu của anh, nhưng nó lại lànụ hôn khiến anh điên cuồng hơn cả nụ hôn đầu. Bản thân anh cũng khônghiểu tại sao mình lại hôn cô, anh chỉ muốn khi rời khỏi đây vẫn thảnnhiên ung dung như trước, nhưng giờ lại âm ỉ đau, ắt hẳn đây chẳng phảiđiềm lành.
Lúc Diêm Tiểu Đóa trở về đã trongtình trạng rã rời gân cốt, cô tiện tay cầm chiếc cúp để vào tủ đựng đồ,do va chạm nhẹ nên góc chiếc cúp hơi móp một chút. Đây là niềm vinh dựtrước giờ cô hằng mong mỏi, suốt một năm qua, khi bài hát của cô đượctruyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Diêm Tiểu Đóa biết rằng cô cách thànhcông mỗi lúc một gần. Nhưng khi thực sự chạm tới vinh quang, thì niềmsung sướng vốn dĩ nên có ấy lại bị hòa tan bởi những xúc cảm chất chứatận đáy lòng.
Cô đi tắm nước nóng, dùng khăn tắm lau khô mái tóc ướt đẫm. Chiếc điện thoại trên bồn rửa mặt không ngừng nhấp nháy,hết tin nhắn chúc mừng này đến tin nhắn chúc mừng khác lũ lượt kéo đến,nhưng Diêm Tiểu Đóa không muốn xem. Cô ngồi trên giường, lật chiếc gốibên dưới có chiếc áo sơ mi trắng lên, thời gian trôi, mùi hương trên áomỗi lúc một nhạt dần, gần như không ngửi thấy nữa. Cô cất chiếc sơ mivào tầng cuối cùng trong tủ quần áo, nơi chẳng mấy khi động tới. Đối với cả hai, lãng quên tốt biết bao nhiêu, nhưng để có thể thực sự lãng quên lại khó khăn biết chừng nào.
Diêm Tiểu Đóa hiểu rằng, những người yêu nhau dù có ở bên nhau cũng chưa chắc đã hạnh phúc. Giống nhưcô và Cố Nặc Nhất, có lẽ họ chỉ giống như hai luồng pháo hoa giữa bầutrời, khi gặp được nhau vô cùng rực rỡ, rồi cứ ngỡ rằng cả thế giới nàyđều đẹp đẽ như vậy. Nhưng pháo hoa sẽ tàn, vẻ đẹp
cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Tối nay Hà Trục hôn cô, nhất định Cố Nặc
Nhất sẽ hiểu lầm. Nhưng cô không muốn giải thích nhiều, biết đâu lại là chuyện tốt cho cả hai.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, liveshow cũng được chuẩn bị tuần tự đâu vàođấy. Đối với cô mà nói, một liveshow với hai mươi nghìn khán giả là mộtthử thách không nhỏ, mỗi ngày cô đều phải luyện hát và vũ đạo hết sứccăng thẳng. Chớp mắt một cái đã đến tháng sáu, chỉ còn hai tháng nữa sẽdiễn ra liveshow, mỗi ngày trôi qua lại thêm một phần căng thẳng.
Tiểu Liên làm cơm hộp nóng hổi mang tới cho Diêm Tiểu Đóa và A Hoa. Chuyệncưới xin của họ rất thuận lợi, nhà Tiểu Liên ở một vùng quê xa xôi hẻolánh, tiền cưới một trăm ngàn mà Diêm Tiểu Đóa tặng giúp Tiểu Liên đượcmột phen nở mặt nở mày với xóm làng. Nhìn Tiểu Liên và A Hoa vai kề vaiân ân ái ái, Diêm Tiểu Đóa rất ngưỡng mộ. Tình yêu đẹp nhất trong cuộcđời của mỗi người không phải là một tình yêu cuồng nhiệt, mà là sát cánh bên nhau từng giây từng phút.
Họ ngồi bệt trên góc sànphòng tập. A Hoa vừa gặm sườn vừa nói: "Anh nghe nói, người bên phòng kế hoạch sẽ mời một số khách quan trọng đến buổi
liveshow của em để có thể đảm bảo lượng khán giả."
Diêm Tiểu Đóa biết, tổ chức một buổi liveshow công ty phải chịu rất nhiều áp lực, tuy sở hữu tiền đầu tư lớn và các đối tác tốt, nhưng vẫn phảiphòng trừ chuyện không may xảy ra. Nếu liveshow lần này cô làm khôngtốt, về sau khó mà có liveshow khác.
"Hình như họ định mời Lạc Tịch tới, nghe nói có cả Cố Nặc Nhất nữa."
Diêm Tiểu Đóa nghe xong liền buông đũa: "Thật vậy sao?"
A Hoa gật gật đầu: "Ý tưởng ban đầu là như vậy. Người trong phòng kế
hoạch đâu biết chuyện xảy ra giữa hai người, họ chỉ thấy nếu làm như vậy sẽthu hút được khán giả. Nói cho cùng thì công ty Cố Nặc Nhất đang làm vàPhi Thiên Entertainment đâu phải một nhà, vẫn phải dựa vào quan hệ riêng mới
được."
Diêm Tiểu Đóa day day hai bên thái dương đang ê ẩm đau: "Hai người cứ
ăn đi."
Cô ra khỏi phòng tập, gọi cho Hà Trục: "Tôi không muốn mời Cố Nặc Nhất
tới, anh cũng biết giữa tôi và anh ấy có khúc mắc rồi cơ mà."
Hà Trục trong điện thoại chỉ cười nhạt: "Là cô quan trọng hóa tất cả mọichuyện thôi, chẳng qua chỉ tham gia biểu diễn với cương vị khách mờithôi mà, gặp dịp thì diễn thôi. Tôi là một thương gia, làm sao kiếm được tiền thì làm. Công ty đã quyết định mua lại công ty Kinh Ký mà Cố NặcNhất đang đầu quân rồi, hợp đồng đang trong giai đoạn đàm phán. Huống hồ Cố Nặc Nhất cũng
đồng ý tham dự rồi, cô còn lo ngại cái gì nữa?"
Anh ấy đồng ý rồi? Diêm Tiểu Đóa không dám tin. Cô đắn đo do dự mãi rồicũng gửi tin nhắn cho Cố Nặc Nhất để xác nhận, vài phút sau cô nhận được
tin nhắn hồi âm: "Gặp mặt nói chuyện đi."
Lâu lắm rồiDiêm Tiểu Đóa không bước vào khu này. Lúc này đang là giữa mùa hạ, hoahồng nở rộ ngút tầm mắt, những đốm hồng thắp lửa giữa màu xanh của lá.Diêm Tiểu Đóa chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, cô đứng bêncửa mà không đủ can đảm gõ. Nhưng rồi cửa vẫn mở, dường như
anh đã đợi cô từ lâu lắm rồi: "Em vào đi."
Mới cách đây không lâu mình cũng coi như là một nửa chủ nhân của căn nhànày. Cô quen thuộc với từng ngóc ngách nơi đây, nhưng vẫn thận trọngkhép nép theo Cố Nặc Nhất vào phòng khách. Trong nhà rất yên tĩnh, Diêm
Tiểu Đóa nhận ra có gì đó khác thường: "Bé Dưa đâu rồi?"
Chắc chắn rằng Cố Nặc Nhất ở đâu là Bé Dưa ở đó, nhưng sao cái cậu chàng bám người kia lại không xuất hiện để dính lấy cô? Cố Nặc Nhất vừa pha tràvừa nói: "Anh đưa Bé Dưa tới tiệm thú cưng tìm cho nó một người chủ mới
rồi, tháng sau sẽ đưa đi."
Cuối cùng vẫn đem cho người khác, lòng Diêm Tiểu Đóa thấy hơi mất mát. Côhiểu Bé Dưa, chỉ có trước mặt người quen nó mới là một chú mèo nũng nịu, nó không hề biết nịnh nọt, tìm cho nó một chủ nhân mới chưa chắc đã làmột việc tốt.
Anh đẩy chiếc cốc sứ thanh thoát tới trước mặt cô, nước trà màu vàng kim
lấp loáng đẹp mắt. Lâu lắm rồi hai người không ngồi riêng với nhau, lúc này cô thấy không được tự nhiên cho lắm. Đợi Cố Nặc Nhất yên lặng uống tràxong, Diêm Tiểu Đóa mới nói: "Anh đừng tham dự liveshow của em có đượckhông?"
Cố Nặc Nhất rót thêm một tách trà nữa: "Tuy anhkhông thích một số cổ đông ở Phi Thiên Entertainment, nhưng một khi công ty đã đổi chủ, anh cũng
không thể quá cố chấp."
"NặcNhất, một năm rồi, cũng đủ thời gian để quên rồi, cứ dây dưa không dứtthế này với cả anh và em đều không có lợi." Trước khi tới, cô rất sợnhững lời thế này sẽ làm anh tức giận, nhưng không ngờ khi nói ra rồithì cô lại là người đau trước.
Cố Nặc Nhất trầm lặng một lúc lâu: "Em vẫn không chịu tha thứ cho anh
sao?"
Diêm Tiểu Đóa tưởng rằng anh sẽ hiểu, nhưng ai ngờ còn cố chấp hơn cả
cô: "Từ trước tới giờ em chưa từng trách móc anh điều gì, thật đó."
"Vậy tại sao em không trở về. Lẽ nào là vì Hà Trục? Anh biết ngay, từ trước
tới giờ hắn luôn có ý đồ với em mà."
Cố Nặc Nhất không cẩn thận va phải chiếc đĩa sứ, tiếng đồ sứ vỡ choangvang lên chói tai, anh chậm rãi đi tới trước bàn trà. Tuy Cố Nặc Nhất là người lạnh lùng cao ngạo, nhưng rất ít khi anh ấy nổi giận, nhưng lầnnày rõ rằng anh đang tức giận.
Anh cao giọng chất vấn làmDiêm Tiểu Đóa run rẩy, cô cố gắng trấn tĩnh: "Em lúc nào cũng là gánhnặng của anh, ngay từ ngày đầu mình gặp nhau đã
là như thế rồi."
Cố Nặc Nhất lẳng lặng trở lại chỗ ngồi, hơn một năm qua rồi, Diêm Tiểu Đóa đang ngồi trước mặt anh vẫn yếu đuối như vậy.
Diêm Tiểu Đóa khẽ lau đi giọt nước mắt sắp rớt xuống từ khóe mắt, rồi nóitiếp: "Anh không những phải thu xếp những rắc rối mà em gây ra, mà còngiải
quyết ổn thỏa chuyện của A Hoa. Em chỉ luôn làm anh lo lắng, vì thế em đã cố
gắng cẩn thận hết sức, nhưng càng như vậy thì càng gây thêm phiền phức. Vòng tay của anh rất ấm áp, nhưng nhưng mà, nếu vì lý do em ở bên anh
làm anh mất đi nhiều thứ khác, thì em sẽ ân hận cả đời."
Đây chính là lý do của cô, Cố Nặc Nhất chẳng biết làm sao chỉ lắc đầu:"Không lẽ em là đồ ngốc à? Em đã trốn tránh anh cả một năm trời, chỉ vì
không muốn làm liên lụy đến anh, để anh nhận được khoản thừa kế đó sao?"
Khóe mắt cô đỏ hoe: "Hai trăm triệu nhân dân tệ là số tiền em không tài nàođịch nổi. Hồi năm sáu tuổi anh từng nói, muốn ngồi trên vai bố đến chùavãn cảnh, sau đó đi mua một xiên kẹo hồ lô, bố ăn một miếng anh cũng ănmột miếng. Hơn nữa số tài sản đó là thứ duy nhất Cố Tây Lương để lại cho anh, vì vậy em không có tư cách gì làm ảnh hưởng tới cuộc đời anh. CốNặc Nhất à, anh đừng tham gia liveshow của em nhé. Bắt đầu từ hôm naytrở đi,
chúng ta chỉ là những người bạn bình thường thôi nhé."
"Hai chúng ta, một là trở thành người yêu của nhau, hai là trở thành kẻ thùcủa nhau, không còn sự lựa chọn nào khác cả. Diêm Tiểu Đóa, anh biết làem không thể quên anh, và cũng đừng tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Anh cược vớiem
rằng, em sẽ không hạnh phúc khi rời xa anh đâu."
Vốn dĩ cô muốn mỉm cười từ biệt anh, nhưng cô không cười nổi: "Em cũng
cược với anh rằng, em nhất định sẽ hạnh phúc khi rời xa anh."
Vẻ cố tỏ ra thản nhiên của cô làm anh nổi trận lôi đình: "Có phải đối đầuvới anh, em đắc ý lắm không? Em có tin anh vứt hết đồ đạc của em rangoài cửa
sổ không?"
Diêm Tiểu Đóa bước ra khỏi cửa: "Tùy anh thôi, dù sao cũng đã hết mùa
rồi, giữ lại cũng chẳng ích gì."
Và rồi cô rời đi, cuối cùng tai cũng yên tĩnh trở lại, nhưng lòng Cố NặcNhất phiền muộn vô cùng. Anh nhìn màn hình điện thoại, hình nền vẫn làDiêm Tiểu Đóa đang ôm Bé Dưa say ngủ. Cố Nặc Nhất đứng trên ban côngnhìn xuống, nhưng chẳng thấy bóng dáng Diêm Tiểu Đóa đâu. Anh lấy chìakhóa mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính ra, quần áo của Diêm Tiểu Đóađược treo
ngăn nắp trên giá quần áo. Nhân viên đã nhận tiền boa của anh, nên chỉ cần
Diêm Tiểu Đóa xuất hiện ở khu này, bảo vệ sẽ gọi điện bảo ngay cho Cố NặcNhất biết. Vì vậy mỗi lần nhận được tin tức của bảo vệ, anh đều cố chấpcho rằng Diêm Tiểu Đóa nhất định sẽ gọi điện cho anh đòi đồ, nhưng từđầu đến cuối cô chẳng hề làm thế. Lăn lộn trong làng giải trí nhiều nămnhư vậy, Diêm Tiểu Đóa có vẻ như rất biết cách tiến thoái. Nhưng Cố NặcNhất biết, trừ cái một chút khôn vặt đó ra, thì cô không biết gì cả.
Chỉ còn một tuần nữa sẽ diễn ra buổi liveshow, Diêm Tiểu Đóa biết tin CốNặc Nhất phải tới Nhật Bản quay ngoại cảnh, tảng đá đè nặng trong lòngmới được gỡ xuống. Chỉ cần anh không tới thì giới truyền thông sẽ chẳngcòn chủ đề gì mà bàn tán, họ cũng sẽ thoát khỏi tầm ngắm của công chúng, như vậy là tốt nhất.
Diêm Tiểu Đóa ngắm nhìn sân khấu đượcdựng lên trong sân vận động, các thiết bị phức tạp đang được lắp ráp,chuyên viên ánh sáng và âm thanh không ngừng kiểm tra, điều chỉnh. Thỉnh thoảng khi ánh đèn rọi xuống, Diêm Tiểu Đóa lại cảm thán, nếu như mộtca sĩ chưa làm liveshow, thì đó là nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời sựnghiệp của họ.
"Chị Diêm Tiểu Đóa, tối ngày 13 tháng 8, nơiđây sẽ biến thành một biển đại dương hồng rực." Tiểu Liên kiêu hãnh nóivới Diêm Tiểu Đóa. Chớp mắt một cái đã đến tháng 8, lúc này cũng đã sátngày sinh nở của Tiểu Liên, nhưng cô vẫn vác cái bụng to liên lạc vớicác trưởng nhóm fan hâm mộ, phải tặng Diêm Tiểu Đóa một đêm đẹp nhất.Chính những "Đóa Hoa" đang bận túi bụi kia khiến Diêm Tiểu Đóa biết được thì ra có nhiều người yêu mến cô đến thế, có những học sinh phải ăn mìtôm cả tháng trời để mua vé vào, có cả những bà mẹ là fan của cô từ hồinhỏ. Giá vé đứng ngoài sân vận động đã tăng năm lần với giá gốc, thế màvẫn bị cháy vé. Lúc này, lòng cô ngoài cảm động ra thì còn cả nhẹ nhõm.Liveshow của cô sẽ chật kín chỗ ngồi, và cũng tràn ngập hứng khởi.
Đếm ngược từng ngày từng ngày, cuối cùng cũng tới ngày đó. Tuy vẫn còn nămtiếng nữa mới bắt đầu mở màn nhưng Diêm Tiểu Đóa sớm đã đứng đằng saucánh gà. Khán giả đang lũ lượt tiến vào, sân khấu vẫn rất yên tĩnh, chỉcó hai ba nhân viên đang sắp xếp bố trí. Diêm Tiểu Đóa hít một hơi thậtsâu, để bước tới ngày hôm nay, chỉ cần cô được đứng dưới ánh đèn sânkhấu - nơi sáng nhất trong bóng tối, là đã đủ lắm rồi.
"Tiểu Đóa, Lạc Tịch tới rồi kìa."
A Hoa nhắc nhở cô. Diêm Tiểu Đóa hoàn hồn trở lại, đi tới phòng hóa trang.
Trợ lý của Lạc Tịch tặng cô một bó hoa tươi, mùi hương của hoa bách hợpđang lan tỏa khắp căn phòng. Lạc Tịch dang tay ôm chặt lấy cô: "Chúcmừng em, Diêm Tiểu Đóa, nhanh như vậy mà em đã làm được liveshow rồi,chị hy
vọng con đường sau này của em càng ngày càng rộng mở."
Diêm Tiểu Đóa vô cùng xúc động: "Cảm ơn chị Lạc Tịch đã luôn nâng đỡ
em."
"Đó là sự cố gắng của chính em, thực ra chị đâu giúp được gì. À, đúng rồiDiêm Tiểu Đóa, chị muốn hỏi em chuyện này. Nghe nói Hà Trục bán hết cổphần ở Phi Thiên Entertainment rồi, em và anh ấy thân thiết nhau nhưvậy, chắc em phải biết nguyên nhân chứ? Liệu có phải định mở công tykhác
không? Bây giờ các nghệ sĩ đang thi nhau đoán mò kìa."
Diêm Tiểu Đóa ngẩn ra, lắc đầu lia lịa: "Đây là lần đầu tiên em nghe được
chuyện này."
Đúng lúc này, lái xe riêng của Hà Trục tới trường quay: "Cô Diêm, ông chủ
sai tôi đến đón cô."
Diêm Tiểu Đóa nhìn đồng hồ trên tường phòng hóa trang: "Có chuyện gì quantrọng lắm không? Sắp tới giờ mở màn liveshow rồi, e là tôi không đi
được."
"Ông chủ nói sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu ạ, tối nay ông ấysẽ bay về Mỹ, không biết sau này có quay lại không nữa, cho nên trướckhi đi
ông ấy muốn gặp mặt cô một lần."
Những lời củaanh lái xe làm tất cả những người có mặt đều trở tay không kịp, xem rathông tin mà Lạc Tịch nói không phải tin đồn vô căn cứ. Diêm Tiểu Đóakhông thoái thác nữa, ngồi lên chiếc Rolls Royce. Đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài, các fan đang xếp hàng đi vào, nhưng không ai biết rằng cô đangđi lướt qua họ.
Tài xế không đưa cô đến căn biệt tự, mà tới căn nhà nhỏ ba tầng. Cây
phong vẫn chắn đi cái nắng chói chang của ban ngày, những cơn gió mùa hè thổi qua, chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc. Chiếc Harley được dựng ngay trướccánh cửa cũ kĩ, chiếc xe rất sạch sẽ, không dính hạt bụi nào. Nhìn cũngbiết được, xem ra lau rồi Hà Trục không đi nó.
Cánh cửaphòng hướng về phía đông của tầng thứ ba vẫn đang đóng chặt, Diêm TiểuĐóa đẩy cửa vào, tiếng "cót két" đang quanh quẩn giữa không trung. Giống cảnh lần đầu tiên khi cô gặp anh. Thay cho bộ vest trang trọng và chiếc kính gọng vàng, Hà Trục chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường và quầnbò rách. Quay lưng với Tiểu Đóa, anh đang chuyên tâm vẽ, nghe thấy
tiếng bước chân của cô anh liền nói: "Lại đây."
Diêm Tiểu Đóa chỉ "ừm" một tiếng. Cô nhìn mọi vật xung quanh, những bứctranh được dán kĩ đặt ngổn ngang trong phòng, nhưng đều bị che một lớpvải trắng bên ngoài. Một cơn gió làm tốc miếng vải trắng lên, đằng saunhững bức tranh đó ẩn chứa một điều làm cô kinh ngạc hết đỗi - đều là vẽ hình cô, phong cách vẽ cũng không giống của Hà Trục lắm, nét vẽ có chút gì đó còn non nớt. Diêm Tiểu Đóa kéo tấm vải trắng ra, những bức pháchọa hiện ra trước mắt cô, một cô bé hơn mười tuổi vẫn tết tốc đuôi ngựa, khóe miệng khẽ nhếch, toát ra vẻ tinh nghịch.
Cô chậm rãi mở nốt những bức đã được dán kĩ, tất cả đều là cô. Nhìn thời gian viết trên giấy, đã cách đây tám chín năm rồi.
"Diêm Tiểu Đóa, mau tới đây chiêm ngưỡng tác phẩm mới của tôi này."
Ánh mắt cô hướng về phía Hà Trục, lần này là tranh sơn dầu. Diêm Tiểu
Đóa tưởng tranh sơn dầu là tranh khá trìu tượng thô cứng, nhưng không ngờcũng có những nét bút tinh tế đến vậy. Hà Trục thích Diêm Tiểu Đóa làmmẫu cho mình, anh vẽ bức ảnh cô chụp trên trang bìa của album mới, vôcùng gợi cảm.
"Đại minh tinh, mau lấy bút ký đi, đây sẽ là lần cuối cùng đấy."
Chiếc bút được đưa đến tay cô, trên cán bút vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hà
Trục. Cô ký tên vào chỗ anh chỉ định, rồi cô không thể không hỏi anh: "Tối nay
anh sẽ đi sao? Sao tôi không biết gì hết, anh cũng bán hết cổ phần trong Phi
Thiên Entertainment rồi đúng không?"
Hà Trục chỉ "ừm" một tiếng, sau đó mê muội nhìn bức tranh: "Đây là bức
thứ mười lăm rồi, muốn biết điều bất ngờ tôi dành tặng cô là gì không?"
Diêm Tiểu Đóa lắc đầu một cách mê muội. Đôi mắt anh bắt đầu ảm đạm lại: "Lúc diễn ra buổi liveshow, tôi sẽ có phần quà lớn dành tặng cô." Anh tháobức tranh từ trên giá vẽ xuống, rồi lấy chiếc bật lửa từ trong túi áora. Anh trượt tay một cái, nắp liền mở ra trong tiếng kêu tách tách,ngọn lửa xanh nhạt liền lẳng lặng phụt lên, những bức tranh cứ thế bịthiêu dụi trước mặt Diêm Tiểu Đóa.
Cô càng nhìn càng thấy mơ hồ khó hiểu: "Rốt cuộc anh định làm gì?"
Hà Trục không trả lời, cho tới lúc ngọn lửa biến mất. Anh cẩn thận từng
chút một bỏ tro tàn vào chiếc bình rỗng bên cửa sổ, tro tàn màu xám rơixuống đáy bình nhỏ nhìn xuyên thấu được, không một tiếng động.
Một dự cảm không lành ùa đến ngự trị trong lòng cô, cô lùi về sau vài bước, đứng bên ngoài ánh nắng nhìn những hành động kỳ quái của Hà Trục. Cô lơ đãng liếc mắt, thì nhìn thấy một thứ làm cô kinh hoàng. Diêm Tiểu Đóahốt hoảng, dựa vào tường mới đứng vững được. Trên những bức vẽ của bảytám
năm về trước, cái tên làm cả đời cô không thể quên nổi!
Cô còn chưa kịp định thần, thì Hà Trục đã kéo cô ra khỏi phòng: "Diêm Tiểu
Đóa, tôi dẫn cô đến một nơi."
Diêm Tiểu Đóa liều mạng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chẳng ích gì: "Rốt
cuộc anh là ai?"
Hà Trục không thèm đếm xỉa đến cô, cứ thế lôi xềnh xệch cô xuống dưới lầu, đặt cô lên xe máy. Hà Trục quên không mang theo mũ bảo hiểm. Trongtiếng gầm rú, chiếc xe lao đi như bay. Lúc này gió rất mạnh, Diêm TiểuĐóa không mở mắt ra được. Hà Trục phóng rất nhanh, cô chỉ biết ôm chặtlấy eo anh. Tóc anh bay loạn xạ đập thẳng vào má cô tựa như bị dao cứa.
Diêm Tiểu Đóa quên cả giãy giụa, cũng quên cả phản kháng. Chiếc Harley
phóng vào sâu trong núi, những ký ức bị đóng chặt bỗng trào ra như nước lũ:
"Dừng dừng lại, tôi phải trở về rồi!"
Nhưng tất cả đều đã muộn, chiếc Harley điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại.Cảnh tượng trong núi sâu vẫn giống y vài năm trước, Diêm Tiểu Đóa chỉnhắm chặt mắt và cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy.
"Diêm Tiểu Đóa, nhìn kìa, bên trên kia có quả chín đỏ mọng, mình ra đó hái
nhé?"
Cuối cùng cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình: "Đủ rồi! Tôi xin
anh hãy tha cho tôi được không?"
Chân cô mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy của cô cũng không nhận lại sự đồng tình của Hà Trục. Hà Trục vác cô trên vai rồi bước nhanhlên núi, Diêm Tiểu Đóa càng giãy giụa bao nhiêu, thì anh càng bước nhanh bấy nhiêu. Sau hơn mười phút, cuối cùng anh cũng leo lên được đỉnh núi. Diêm Tiểu Đóa bị anh vứt xuống khoảng đất trống, cô bị một vật cứng đập vào phần thắt lưng, toàn thân đau nhức. Cô bóp bóp eo rồi lồm cồm bòdậy, mới nhìn rõ, hóa ra vật cứng đó là tấm bia mộ. Tiểu Đóa lùi ngườivề phía
sau, cách xa một đoạn mới nhìn rõ tên trên tấm bia đó: "Mộ của Hà Phi"
Thời khắc khi đặt chân vào rừng rậm kia, cô liền cảm nhận được sẽ có chuyệngì đó không hay xảy ra. Nhưng cô không thể quay lại được. Cô cứ
tưởng rằng tất cả mọi chuyện đã kết thúc, nhưng ác báo vẫn đến với cô.
Hà Trục khom người, dùng tay đào một cái hố, đem chiếc lọ thủy tinh đựngtro tàn kia chôn xuống, rồi phủ một lớp đất lên trên: "Em trai tôi luônlà đứa nhút nhát, trước giờ chỉ làm một chuyện điên rồ nhất, đó là bấtchấp tất cả để thích cô. Những năm vừa qua cô sống thoải mái không? Côcảm thấy áy náy giây phút nào chưa? Mười lăm tuổi, cái tuổi đẹp biếtbao, vậy mà nó mãi mãi
rời bỏ thế giới này chỉ vì sự ngạo mạn chết tiệt của cô!"
Cô còn có thể nói được gì nữa? Đây là chuyện cả đời cô không quên nổi.Gương mặt cậu thiếu niên vừa sáng sủa vừa bẽn lẽn, cười lộ ra hai chiếcrăng
khểnh, hầu như toàn yên lặng đứng về một bên. Ngay từ lần đầu tiên nhìn
thấy Hà Trục cô đã cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi, vì đôi mắt nhỏ dài của Hà Trục và Hà Phi giống nhau. Đáng lẽ cô phải sớm nghĩ tới, nhưnglại sợ mâu thuẫn trong lòng đến nỗi không muốn nhớ thiếu niên kia.
"Thời gian không thể xoa dịu đi tất cả. Sau cái chết của Hà Phi, mẹ tôi luôntrong tình trạng hoảng hốt, bà vào viện an dưỡng đã bảy năm rồi, giađình tôi
bị cô hủy hoại như vậy đó. Diêm Tiểu Đóa, cô định lấy gì để bù đắp lại đây?"
Hà Trục bước từng bước tiến gần cô, nhưng Diêm Tiểu Đóa không tránh né.Sau cô là vách núi sâu thẳm, tay cô đang treo lơ lửng trên không, côkhông còn con đường nào để chạy nữa rồi. Diêm Tiểu Đóa nhẹ liếc mắt nhìn thì chỉ thấy cây ăn quả kia ở giữa sườn núi, lúc này quả kết đầy cây,núp trong màu xanh của lá cây lộ ra vài quả chín đỏ.
Mườingón tay cô đang bám chặt trên nền đất, do cô dùng quá sức, nên các đầungón tay rỉ những giọt máu đỏ tươi. Tóc bay phất phới trước trán cô:"Người ta thường nói rằng, một mạng đổi lấy một mạng, nếu một mạng này
đổi lấy sự tha thứ của anh, thì tôi cũng cam tâm."
Hà Trục nhìn khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng của cô đến chóng cả mặt,sự phẫn nộ bấy lâu bùng nổ: "Một mạng đền một mạng sao? Bây giờ mới giác ngộ được như vậy à, lẽ nào cô không thấy đã quá muộn rồi sao... Cô làngười chỉ yêu sự hư vinh, yêu tất cả những gì lộng lẫy, sao nỡ chết được
c h ứ? "
Diêm Tiểu Đóa cứ để im cho Hà Trục tức giậnnhư vậy, cô không hề nói xen vào. Mãi tới lúc Hà Trục không nói nữa, cômới đứng dậy. Từ nơi sâu thẳm trong rừng rậm, chỉ có một mình bia mộ của Hà Phi chôn ở đây. Hà Phi đang ngủ một giấc dài kia đang ở rất gần cô,vậy mà cô lại không hay biết. Diêm Tiểu Đóa vẫn nhớ như in đôi giày vảimàu trắng dính toàn đất của Hà Phi, cậu đứng trên cành cây yếu ớt, lunglay như sắp gãy kia. Hà Phi nói, Diêm Tiểu Đóa, cậu nói lời phải giữ lấy lời, chỉ cần tớ hái được quả đỏ mọng kia sẽ đi xem phim cùng tớ, sau đó làm bạn gái một ngày của tớ.
Giọng nói ấy của Hà Phi đangquẩn quanh trong núi, nhưng Diêm Tiểu Đóa choáng váng hơn cả, đó là cônhìn thấy cậu thanh niên kia đang từng bước
từng bước một trèo ra cành cây hướng về phía vực thẳm. Tay của cậu ấy
không đủ dài, cũng không đủ cao, cậu kiễng mũi chân lên cũng không thể háiđược quả đó. Diêm Tiểu Đóa sợ hết hồn, cô run rẩy hét về phía cậu: "Cậu
xuống đi, tớ đồng ý mà! Ở đó nguy hiểm lắm đó, cậu có biết không?"
Cậu thanh niên cẩn trọng kia đã kiên quyết, cậu lau mồ hôi trên trán, quật
cường nói: "Tớ không cần sự bố thí của cậu, nhất định tớ sẽ hái được."
Chưa kịp dứt lời, cành cây không thể chịu nổi sức nặng ấy trong nháy mắt gãy rời, Diêm Tiểu Đóa hoảng hốt nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt mình.Người Hà Phi giống như một hòn đá lăn từ lưng chừng núi rơi xuống, rồilại bị bắn lên, sau đó lăn từ trên núi xuống.
Mọi thứ diễnra quá nhanh, cô không nghe thấy ngay cả tiếng kêu cứu của Hà Phi, chiếc lông vũ bay phất phới trong gió liền rơi xuống mặt đất. Trong trí nhớcủa cô, đó là một ngày vô cùng hỗn loạn, xe cứu thương, cáng đỡ, mọngngười đi đi lại lại cách cô không xa. Thậm chí cô còn không dám tiến lại gần để xem, trong cô tràn ngập nỗi sợ hãi, cô sợ cậu ấy sẽ chết.
Mãi tới lúc còi của xe cứu thương rời đi, cô mới nhớ ra mình tự chạy ra từlâu rồi. Cô thất thần trở lại đoàn làm phim, do bị kinh động lớn nên côsốt liền mấy ngày. Đó là lúc mẹ cô vẫn còn sống, tưởng rằng Diêm TiểuĐóa quá mệt. Nhưng cũng may là phần diễn của Diêm Tiểu Đóa cũng sắp kếtthúc, sau đó liền rời khỏi đoàn làm phim. Do Diêm Tiểu Đóa phải tham gia một lễ trao giải, nên đã ở lại Bắc Kinh vài ngày. Cô nghe nói Hà Phivẫn còn sống, nên thấp thỏm lo âu đến bệnh viện thăm. Trong phòng bệnhcủa Hà Phi chỉ có một thanh niên trạc tuổi cậu, mãi tới hôm nay Tiểu Đóa mới biết đó chính là Hà Trục. Diêm Tiểu Đóa đợi tới lúc Hà Trục rời đimới bước vào phòng, Hà Phi đang hôn mê thỉnh thoảng mở mắt ra, nhìn thấy cô liền cười típ mắt rồi nhắm mắt lại.
Sau khi Hà Phi nhìnmặt bố mẹ gấp gáp từ Mỹ trở về lần cuối, mới rời khỏi thế gian này. Hômấy Diêm Tiểu Đóa cũng ở đó, chỉ là cô trốn sau bức tường ở ngoài phòngbệnh mà thôi. Nghe thấy tiếng thét xé nát ruột gan ấy, cô như người mấthồn. Cô quên cả việc sao mình lại trở về được chỗ ở, sau đó là nhữngngày tháng liên tiếp gặp ác mộng. Mãi đến nửa năm sau cô mới dần thoátkhỏi hố sâu tăm tối đó, nhưng cũng chỉ nửa năm ấy mọi thứ trong cô đềuthay đổi.
Diêm Tiểu Đóa cười thê lương, thấy Hà Trục đang ép cô tới vách núi: "Có
thể ông trời đang trừng phạt tôi. Nửa năm sau khi Hà Phi mất, tôi khôngnhững mất mẹ mà sự nghiệp cũng rơi xuống đáy vực. Cho dù có cố gắng thếnào đi chăng nữa, cũng không có khởi sắc gì." Khi một con thiên ngakhông thể bay được trên bầu trời rực rỡ kia, thì chẳng khác nào vịthoang dưới mặt đất cả. Diêm Tiểu Đóa tin vào vận mệnh, đến nỗi chuyệnmình trở nên xấu xí cũng do sự rời xa của Hà Phi: "Anh nói rằng tôi hamhư vinh cũng được, nói tôi yêu những thứ phù phiếm mờ mịt cũng được. Tôi liều mình dốc sức làm việc trong giới này lâu như vậy mà vẫn không chịu từ bỏ, lẽ nào tôi lại không tự hiểu mình sao? Ngày trước tôi có mẹ ởbên, thế nên mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, nhưng khi mẹ thực sự rời đi rồi tôi mới hiểu rằng không dễ dàng như vậy. Tôi không hợp với giớigiải trí này, nhưng vẫn cứ kiên trì sống chết với nó. Vì Hà Phi từng nói với tôi rằng, khi người mất đi sẽ biến thành những vì sao trên trời.Cậu ấy nói cậu ấy rất sợ bóng tối, vì thế muốn tôi đứng ở nơi sáng
nhất, như vậy khi nhìn thấy tôi sẽ không sợ nữa."
Diêm Tiểu Đóa nói đến đây liền bật khóc, những giọt nước mắt rơi xuống gòmá. Cô khuỵu gối quỳ trước Hà Trục: "Tôi không dám cầu xin sự tha thứcủa anh, người như tôi phải bị xuống địa ngục mới đúng. Nhưng tôi xinanh, xin anh để tôi hoàn thành buổi liveshow này. Tôi phải đứng dưới ánh đèn sân khấu để hát cho Hà Phi nghe, đó là điều tôi đã hứa với cậu ấy.Sau đó, anh
muốn xử lý tôi thế nào cũng được."
Hà Trụckhông đồng ý, sự thương cảm của anh sớm đã chết rồi. Hồi còn là mộtthiếu niên anh cũng từng cười nhạo Hà Phi, một thanh niên mười lăm tuổimà cứ yểu điệu như một cô gái vậy, hơn nữa lại sợ bóng tối không dám ngủ một mình. Hà Phi hay ôm chăn chui vào phòng anh, sau đó làm điệu bộđáng
thương nói với anh rằng: "Anh, em muốn ngủ cùng anh."
Lúc đó Hà Trục mười tám tuổi rồi, anh rất ghét đứa em trai luôn nghe lờilấy lòng khiến bố mẹ quý mến này. Anh vốn tưởng rằng không bao giờ vứtđược chiếc kẹo dính chặt này đi, nhưng Hà Phi lại đi thích Diêm TiểuĐóa, khi nghe những bài hát của cô liền ngủ ngon lành mà không quấy rốianh nữa, ban đầu Hà Trục không quen lắm. Trái tim trai trẻ ngày một điên cuồng, nhưng anh không quan tâm. Mãi tới lúc em trai rời xa khỏi cõiđời, Hà Trục mới hiểu Hà Phi thần tượng một cách cố chấp.
Một Diêm Tiểu Đóa đang quỳ trước mặt anh giống hệt thường ngày, hèn
mọn không một chút tôn nghiêm. Nhìn cô lúc này, anh thấy thật buồn bực. Nếu bảy tám năm về trước cô như thế này, thì em trai của anh đã không phảichết. Khi nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn, chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Hà Trục nhận ra ánh mắt cô hơi khác thường, và chưa kịpphản ứng gì, thì anh đã bị ngã trên đất, đầu đau dữ dội, cạnh người toàn mùi máu tươi. Hà Trục lắc lắc cái đầu bị đánh, khi chưa hoàn toàn tỉnhlại thì bị đánh thêm mấy nhát nữa.
Cùng với cú đấm vào đầu,là giọng nói Hà Trục hết đỗi quen thuộc: "Tôi đã nói rồi, đừng để tôiphát hiện ra âm mưu của anh, thì ra anh đúng là kẻ lập ra
mưu đồ trả thù."
Diêm Tiểu Đóa chưa từng nghĩ rằng Cố Nặc Nhất sẽ đuổi theo, lúc này anh phải đang ở Nhật mới đúng. Thấy Hà Trục bị đánh, Diêm Tiểu Đóa chạy xông lên chắn trước Hà Trục, nhưng không may bị Cố Nặc Nhất đá vào eo, eo cô vốn đã đau đớn giờ còn đau đớn gấp bội.
Cuối cùng Cố Nặc Nhấtcũng dừng những hành động lỗ mãng lại: "Em mau đứng dậy đi! Mọi chuyệnđều đã qua rồi, không ai sống cả đời trong kí ức
được. Sao em lại đổ tất cả mọi tội lỗi lên người mình, em là đồ ngốc à?"
Diêm Tiểu Đóa cắn răng chịu đau khuyên anh: "Tất cả là lỗi của em! Nặc
Nhất, nhiều năm như vậy rồi, sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi."
"Diêm Tiểu Đóa! Chẳng liên quan gì tới em cả, do gã con trai ấy cứ quấn lấyem nên mới xảy ra chuyện! Sao em không chịu hiểu chứ? Lẽ nào em phảinhân
nhượng với tất cả mọi người như vậy sao?!"
Diêm Tiểu Đóa thấy rất khó chịu, cô có nỗi khổ không thể nói ra được: "Sao
lại... không liên quan gì chứ... sao lại thế được chứ..."
Chuyện năm đó, Cố Nặc Nhất cũng biết, anh chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện về cậu thanh niên năm đó lại trở thành gông xiềng không thể nào gỡ ra nổicủa cô.
Lúc chiếc xe thể thao của anh lái về hướng sân vân động, anh nhìn thấy
chiếc Rolls Royce lướt qua. Trong anh bỗng lóe lên dự cảm, rồi bất giác cứthế theo đuôi chiếc xe, không ngờ Diêm Tiểu Đóa lại đang ngồi trên xe.Anh bám theo họ, nhìn thấy cảnh Hà Trục phóng xe như điên, sau đó laothẳng vào rừng rậm.
Hà Trục ngồi dậy, lấy ngón tay lau đivết máu trên miệng, vẫn cười tà mị như trước: "Cố Nặc Nhất, đúng là tênngốc, bị cô ta đùa giỡn quay như chong
chóng. Thật nực cười."
Cố Nặc Nhất kéo Diêm Tiểu Đóa dậy, đẩy cô ra phía sau mình: "Có gì đáng
cười, tôi nghĩ anh đang ghen thì đúng hơn."
Nghe Cố Nặc Nhất nói vậy, Hà Trục càng cười điên cuồng hơn: "Ghen? Sao
tao lại phải ghen?"
"Anh còn cần tôi phải nói ra nữa sao? Trực giác của tôi chính xác lắm."
Hà Trục lảo đảo đứng dậy: "Diêm Tiểu Đóa, cô muốn tôi tha thứ cho
không? Vậy để tôi đánh cậu ta năm cú, chúng ta về sau không ai nợ ai nữa."
Cô ngẩn người ra, sự thay đổi bất thình lình làm cô không kịp trở tay:
"Sao... anh nói sao cơ?"
Cô đứng sau Cố Nặc Nhất, nghe thấy tiếng cười khinh miệt của anh: "Hóa ravẫn là chuyện không nhịn nổi muốn đánh tôi à. Anh và em trai anh đềugiống nhau, toàn muốn những thứ không thuộc về mình. Chẳng qua là vịnvào cái cớ báo thù, thực ra anh hận cô ấy không yêu anh, mình còn khônghiểu nổi
con tim mình thì nói gì tới chuyện báo thù?"
Vẻ u ám của Hà Trục càng tích càng sâu: "Thật nực cười, cậu đặt ra giả
tưởng đó cho tất cả đàn ông sao?"
Ánh nắng dần dần loãng đi, chỉ đang lấp ló bên ngọn cây. Cố Nặc Nhất nhìnđồng hồ: "Năm cú thì năm cú, nhưng anh phải nhanh tay một chút, chúngtôi
còn phải về chuẩn bị cho buổi liveshow nữa."
Thái độ của Cố Nặc Nhất làm Hà Trục thấy khó chịu, Hà Trục xông lên phía
trước, hằm hằm đánh thẳng một cú vào phần đầu Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất rã rờingã xuống. Diêm Tiểu Đóa cũng căng thẳng vạn phần, Cố Nặc Nhất là mộtdiễn viên, nên không thể bị thương ở mặt được. Cô định tiến lên phíatrước ngăn lại, nhưng không có cơ hội tiến lại gần. Cố Nặc Nhất còn chưa kịp đứng dậy, Hà Trục lại đá một cú vào xương sườn. Anh chụm chân lại,mỗi lần xuất kích đều hướng vào chỗ phạm. Rốt cuộc người Hà Trục hận làai? Là cô hay Cố Nặc Nhất? Bây giờ Diêm Tiểu Đóa cũng không phân biệt rõ nữa.
Sau những những cú đấm đá, Cố Nặc Nhất vốn rất lâukhông chịu trả đòn bỗng xoay người né một đợt tấn công nữa của Hà Trục.Anh hổn hển đứng dậy, trên mặt anh hiện rõ vẻ lạnh lùng: "Đã nói trướclà chỉ có năm cú, nếu
thừa cái nào tôi sẽ đánh lại cái đó."
Hà Trục cũng mệt rồi, nhưng anh vẫn nhìn hai người trước mặt mình nhưtrước. Cố Nặc Nhất không dừng lại, mà lôi Diêm Tiểu Đóa rời khỏi ngôimộ:
"Mau đi thôi, nếu chậm thêm chút nữa sẽ muộn mất."
Diêm Tiểu Đóa thờ thẫn thất thần theo sau Cố Nặc Nhất lơ đãng quay đầu nhìn, Hà Trục vẫn đang chăm chú nhìn cô từ phía xa. Trên núi cao, mộ của HàPhi vẫn cô đơn lạnh lẽo như vậy, cậu ấy luôn như vậy không lớn thêm chút nào, mãi mãi vẫn là một đứa trẻ sợ bóng tối.
Mãi tới lúcxung quanh trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghethấy tiếng còi tàu bay trong gió, mắt Hà Trục hiện rõ vẻ mệt mỏi. Điệnthoại của anh rơi ở một nơi gần đó đang đổ chuông, anh nhặt lên, vẫn làsố điện thoại quen thuộc. Đầu dây bên kia với tâm trạng hỗn loạn, mỗilần đều nói những câu lung tung giống nhau. Hà Trục nhẫn nại nghe hếtrồi mới trả lời: "Mẹ... Hà Phi bận lắm, chỉ sợ lần này không về đượcthôi. Nhưng con sắp
trở về rồi, còn mang cả quà cho mẹ nữa..."
Cố Nặc Nhất và Diêm Tiểu Đóa đi xuống, mãi mới ra khỏi rừng rậm và lênchiếc Land Rover. Lúc này trời dần sầm lại, đồng hồ điện tử trong xehiện năm rưỡi, Diêm Tiểu Đóa ôm chặt lấy hai vai mà không nói lời nào,trong ánh sáng mập mờ vẫn có thể thấy khóe miệng đang sưng và tím của Cố Nặc Nhất.
"Lần này thì em tin chưa?" Ánh mắt kiên định của Cố Nặc Nhất lặng yên
xoáy sâu vào cô: "Chúng ta từng cược với nhau hai lần, nhưng em thua cả hai.
Em ra đi anh không thấy hạnh phúc, mà anh xa em cũng không hạnh phúc. Từtrước tới giờ, em luôn tin vào sự thông minh của mình. Nhưng Diêm TiểuĐóa à, em có biết rằng em là người ngốc nhất thế gian này không, xemtrọng
tất cả mọi chuyện, nhưng lại xem nhẹ chính mình."
Diêm Tiểu Đóa không nói nổi một lời xin lỗi, vì cô đã nói quá nhiều, đến nỗi tự mình thấy hai từ "xin lỗi" đó thật rẻ mạt.
"Không cần biết mọi chuyện sau này sẽ ra sao, nhưng buổi liveshow ngày hôm nay phải thành công mỹ mãn. Không chỉ vì chính em mà còn vì những
người hâm mộ đang mỏi mòn mong chờ."
Khóe mắt cô ươn ướt, cô hít một hơi thật sâu: "Em thực sự ngạc nhiên khi
nhìn thấy anh đấy."
Cố Nặc Nhất cười mỉm, lấy tay xoa xoa đầu cô: "Trước giờ anh chưa từngnghĩ tới chuyện rút lui khi ở bên em, vì thế, cho dù có khó khăn hơn đichăng nữa, anh vẫn muốn thử. Em cũng đừng có nói bạn bè bình thường gìcả, mối
quan hệ đó không hợp với chúng ta đâu."
Sau mộttiếng đồng hồ, chiếc xe đã đi vào sân vận động. Những nhân viên đón tiếp ngoài cổng nhìn thấy Diêm Tiểu Đóa cơ mặt mới dãn ra. Tuy hai ngườiđang trong tình trạng hơi hỗn loạn, nhưng bọn họ cũng không dám hỏinhiều. Mặc trên người một bộ đồ hoàn toàn mới, cô đang đứng ở đường đithông qua vũ đài nhìn ra bên ngoài, hai mươi nghìn chỗ ngồi đã chật kín, mọi người đang cầm trên tay đèn huỳnh quang cùng bảng đèn giơ lên.Giống y lời
Tiểu Liên từng nói, đêm nay, nơi đây sẽ biến thành một đại dương màu hồng.
Đạo diễn đã bắt đầu làm nóng sân khấu, mọi người thỉnh thoảng lại hô lên.Tay cô toàn mồ hôi. Đôi lúc trong đầu cô lại lóe lên hình ảnh Hà Trụcđang đứng bên tấm bia mộ. Cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu. Cô mong chờ buổiliveshow này từ lâu lắm rồi, vì ý nguyện của Hà Phi, cũng vì chính mình, cô phải bình tĩnh trở lại, không được phân tâm.
"Diêm Tiểu Đóa, uống chút nước trấn tĩnh đi."
Một nhân viên đưa cho cô một chai nước khoáng, Diêm Tiểu Đóa cầm lấy
uống vài ngụm. Thảo nào Cố Nặc Nhất thích uống nước lạnh, hóa ra nó thực sựcó tác dụng làm người ta bình tĩnh lại. Cô bị vỗ nhẹ vài cái vào vai,Diêm Tiểu Đóa quay đầu lại, Cố Nặc Nhất dùng bàn tay lau đi vết loangcủa mascara dưới đuôi mắt do trang điểm gấp: "Cố gắng thể hiện tốt nhé,anh vẫn sẽ hát
cùng em bài "Ngọt ngào" đó."
Tâm trạngrối bời của cô dường như được tiếp thêm một chút ánh sáng, có Cố NặcNhất yểm trợ, cô thấy ổn hơn nhiều. Diêm Tiểu Đóa đưa chai nước cho CốNặc Nhất: "Em biết rồi, anh cứ yên tâm, em sẽ không làm mọi người mất
mặt đâu."
Trước thời khắc bắt đầu, khán giả toàn bộ sân vận động đang đếm ngược từnggiây. Không ai biết rằng mấy tiếng trước chuyện gì đã xảy ra. Khi mọingười đếm đến "Một", vũ đài yên tĩnh ấy khói phụt lên. Cùng với ánh đènlấp lánh, là ánh mắt của hàng vạn khán giả đang hướng thẳng về trung tâm sân khấu, Tiểu Đóa hiện ra tựa như có phép thuật, bay lên sân khấutrong chùm hoa lửa lóe ra khắp nơi.
Bờ môi đỏ mọng bốc lửa,cùng với đôi mắt được trang điểm vô cùng sắc nét. Một năm trước mái tócnâu ngang vai đã kịp dài tới ngang ngực. Diêm Tiểu Đóa chăm chú nhìnxuống phía dưới khán đài, cô chỉ nhìn thấy bảng điện huỳnh quang màuhồng. Âm nhạc sôi động vang lên, cô đỡ chiếc micro đeo tai lên miệng,lúc cô vừa hát câu đầu tiên của bài hát, tất cả như phát cuồng lên.
"Tiểu Nhất, Diêm Tiểu Đóa thành công thật rồi, con mắt của em cũng không tồiđấy chứ. Chỉ có điều, chị thấy lo thay cho em." Lạc Tịch và Cố Nặc Nhấtđang đứng trong góc, nhìn cô biểu diễn trên màn hình lớn. Cố Nặc Nhấthiểu ý của Lạc Tịch, thế giới giải trí không giống những nơi khác, ở đây lao động một năm, bằng những người khác lao động cả mười năm ở một thếgiới khác, cùng với những mối quan hệ xã hội phức tạp và mọi thứ tồi tệcứ nối gót mà tới, làm người ta ứng phó không nổi, chỉ hơi sơ sảy là bịsa lầy trong đó. Huống hồ, Diêm Tiểu Đóa và Cố Nặc Nhất đang nổi nhưcồn. Chuyện tình cảm đối với họ mà nói giờ giống như đang nâng chiếcbình thủy tinh trong tay, chỉ cần một người không cẩn thận, chiếc bìnhsẽ vỡ vụn.
Đứng từ góc độ này xem Diêm Tiểu Đóa, cô được ánh đèn dịu bao quanh người. Bài hát khá hoang dại mà nồng nhiệt, nhưng CốNặc Nhất biết rằng tự
sâu thẳm trong mắt cô đang chất chứa bi thương: "Chị Lạc Tịch, em không
muốn nghĩ quá nhiều, chỉ đi một bước tính một bước. Nếu giữa hai bọn em tồntại khoảng cách, thì người bước nhanh hơn kia sẽ dừng lại một bước đểđợi người còn lại. Em biết chị hiểu mà, trước giờ em cũng không muốn tìm quá
nhiều con đường rút lui."
Lạc Tịch mỉm cười: "Chịtin em. Vậy thì, quyết định mà em nói với chị lúc trước, thực sự thựchiện sao? Không chừng lại tìm được cách tốt hơn thì sao."
Cố Nặc Nhất lắc lắc đầu: "Phải làm như vậy, em cũng không để cô ấy còn
đường rút lui."
Cô hát liền ba ca khúc, tiếp đó Lạc Tịch lên sân khấu với cương vị kháchmời. Diêm Tiểu Đóa nhanh chóng thay trang phục phía trong hậu trường, Cố Nặc Nhất nhìn Diêm Tiểu Đóa thở hổn hà hổn hển, liền hỏi: "Hát những ba bài
rồi mà em vẫn căng thẳng sao?"
Tay cô đặt lên ngực: "Có thể do lúc nãy em dùng lực quá nên bây giờ hơi
căng họng, và nóng rát nữa."
Cố Nặc Nhất thở dài: "Em không phải là người không có kinh nghiệm, hơn
nữa hôm nay phải hát cả một buổi đó."
Diêm Tiểu Đóa cười ngốc nghếch: "Em biết rồi, em biết rồi."
Lột bỏ lớp trang phục khiêu gợi nóng bỏng, cô mặc một chiếc váy lông vũ
dài thướt tha. Tiếp theo là những bài hát cũ kinh điển, cô không những hátnhững bài hát cũ, mà còn hát lại cả những bài hát đang thịnh hành. Sauđó, Cố Nặc Nhất sẽ hát cùng cô bài "Ngọt ngào". Bây giờ Cố Nặc Nhấtkhông chỉ là một sát thủ trái tim thiếu nữ, mà độ tuổi của các fan cũngdần dần mở rộng, sự xuất hiện của anh chín là quang cảnh tráng lệ nhấtcủa buổi liveshow lần này.
Đứng ở hậu trường nghe Lạc Tịchhát, tự đáy lòng Diêm Tiểu Đóa cảm thán, cô còn xa mới bằng được LạcTịch. Phong cách biểu diễn không cần bất cứ nhóm múa phụ họa nào, dù cóhát chay cũng vẫn làm hài lòng khán giả, đó là điều mà Diêm Tiểu Đóa côcả đời này hướng tới.
"Bé Ngốc à, chút nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được từ
chối đâu đấy nhé." Cố Nặc Nhất tỏ vẻ hết sức bí mật.
Diêm Tiểu Đóa như hiểu ý cười với anh: " Vâng."
Lại một lần nữa đứng trên sân khấu kia, tắt đi tất cả ánh sáng của các loại
đèn khác, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn chiếu laser. Cô đứng dưới ánh đènđó, ở một nơi không rộng lắm, mọi thứ xung quanh đều tối mịt. Cô ngẩngđầu lên đỉnh nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nhưng thật đáng tiếc khi đứng ở nơi sáng nhất thì không nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời nữa.Lòng cô đau xót, cổ họng đau rát của cô càng nghẹn ngào. Diêm Tiểu Đóatrấn tĩnh lại, nhìn quanh hội trường: "Đã có một cậu thanh niên từng nói với tôi rằng, sau khi cậu ấy mất sẽ biến thành sao trên trời, nhưng cậu ấy lại sợ bóng tối, và chỉ muốn nhìn thấy tôi đứng ở nơi sáng nhất, thì cậu ấy sẽ không thấy sợ nữa. Giờ đây, cậu ấy đã biến thành ngôi sao lấp lánh, và tôi cũng phải mất rất nhiều năm mới được đứng ở đây. Bài hátnày tuy giờ đã muộn nhưng vẫn dành tặng cậu,
và cũng tặng tất cả những em bé sợ bóng tối."
Đó là bài "Dòng thời gian", tuy cô đã hát rất nhiều lần, nhưng chỉ có lầnnày, cô mới hát tới chua chát cả cõi lòng. Cô nhớ lại Hà Trục tặng cômột hộp đựng đầy những ngôi sao được gấp bằng giấy, lúc nhìn thấy têncủa Hà Phi trong phòng tranh cô mới thực sự ngộ ra rằng, Hà Trục muốn cô nhìn thấy tấm lòng của Hà Phi, chứ không phải của anh. Nhưng trái timtrong sáng có chút điên cuồng kia, cô hiểu rõ từ bảy tám năm trước rồi,nhưng chỉ cất giấu trong trí nhớ. Tuy rằng cô đã từng là người đáng ghét và phản cảm, chỉ vì lỡ lời nói một câu mà thay đổi vòng luân hồi sinhmệnh của một con người. Sinh mệnh rất quan trọng, không thể bù đắp, nênlòng mới không cách nào giải thoát được.
Diêm Tiểu Đóa hátcàng thấy mệt, họng cô đau rát, giọng khàn dần. Cô cố gắng hết sức đểgiọng hát hòa với nhạc đệm, cô cũng không biết mình bị sao nữa, giờ côchỉ có thể kiên trì thêm một vài giây nữa thôi.
Bài hát "Dòng thời gian" kết thúc, tai cô ù ù, tiếng vỗ tay giống như tiếng máy bay nổ phất qua bên tai.
Cố Nặc Nhất và Lạc Tịch đứng dưới khán đài nhận ra có chút bất thường,
Lạc Tịch lo lắng nhìn Diêm Tiểu Đóa đang đứng không vững: "Cô ấy sao vậy,
vừa rồi vẫn bình thường cơ mà."
Hai tay Diêm Tiểu Đóa túm lấy váy, nhưng đã xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên trán rồi, nhìn lên màn hình lớn chỉ thấy cô cứ cúi đầu mãi.Qua chiếc micro nhỏ đeo bên tai, đạo diễn không ngừng gọi tên cô, nhưngâm thanh thoắt ẩn thoắt hiện nghe không rõ. Diêm Tiểu Đóa cố hết sức mới nghẩng đầu lên, cô nở nụ cười để trấn an rồi ngã gục xuống. Cả sân vậnđộng bỗng lặng ngắt như tờ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng quen
thuộc chạy tới. Cuối cùng, không chịu đựng nổi, cô nhắm nghiền mắt lại.
Cố Nặc Nhất ôm Diêm Tiểu Đóa chạy về phía cửa ra. Để phòng trừ sự cố xảyra nên đã có sẵn xe cứu thương đợi bên ngoài sân vận động, nhưng khôngngờ bệnh nhân đầu tiên lại là Diêm Tiểu Đóa. Lúc này sân vận động trởnên hỗn loạn. Đây là liveshow đầu tiên của cô, cô muốn được giải quyếtkhúc mắc bấy lâu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Lúc đó kim đồng hồ chỉ mười giờ mười phút, đối với Bắc Kinh mà nói, cuộcsống ban đêm mới chỉ đang bắt đầu, ở mỗi một nơi lại xảy ra những chuyện khác nhau. Chiếc Rolls Royce đỗ ở một nơi gần sân vận động, những cơngió mùa hè thổi luồn vào trong cửa xe, thổi tung mái tóc màu hạt dẻ củaHà Trục; trợ lý đứng ngoài cửa xe nghe điện thoại rồi nói với Hà Trụcrằng: "Buổi
liveshow xảy ra sự cố, Diêm Tiểu Đóa bị ngất, hiện giờ đang rất hỗn loạn."
Hà Trục nhắm mắt lại không nói lời nào, một hồi lâu sau mới dặn dò trợ lý: "Tất cả mọi chuyện ở đây giao cho cậu giải quyết, bán nhà càng sớm càng tốt,
phòng tranh cũng bán nốt đi, những bức tranh còn lại đốt hết đi."
Anh ấn núi bấm, cửa sổ xe dần đi lên, không gian kín mít bên trong xe cách biệt với thế giới bên ngoài.
Lái xe ướm hỏi anh: "Chúng ta rời khỏi đây được chưa? Nếu muộn thêm
chút nữa sẽ bị lỡ chuyến bay"
Hà Trục khẽ nói: "Đi thôi đi thôi."
Chiếc xe quay đầu, rồi lao thẳng về phía sân bay. Hà Trục ngồi bần thần, cử
động miệng vẫn thấy hơi đâu. Anh lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn cuốicùng, rồi ném luôn điện thoại qua cửa sổ xe. Tất cả mọi chuyện, kể cảmới bắt đầu hay chưa bắt đầu đều đã kết thúc cả rồi. Quang cảnh ngày rađi chẳng chút vui vẻ, lòng anh nặng nề, chỉ còn lại nỗi trống vắng thêlương. Lâu lắm rồi anh không trở về Mỹ, xem ra lần này quay lại rồi sẽkhông rời đi nữa, bởi nơi đây chẳng còn gì để anh phải lưu luyến, cho dù là hận thù hay nỗi nhớ mong.
Nửa tiếng sau Diêm Tiểu Đóamới tỉnh lại, nhưng cô phải nằm trong bệnh viện tĩnh dưỡng. Cô mất giọng hoàn toàn, những lời nói ra cứ tắc nghẹn nghe không rõ, về sau cô không muốn mở miệng nói nữa. Phòng bệnh cô nằm hướng về phía mặt trời, nămrưỡi sáng, ánh nắng ban mai đã chiếu rọi từ bên ngoài cửa sổ vào, mãitới sáu giờ chiều mới tối dần. Phần lớn thời gian cô chỉ ngồi thẫn thờbên cửa sổ, nhưng bên ngoài chỉ có một cây phong to, nhìn nhiều quá lạithấy lòng thêm phiền muộn.
Cố Nặc Nhất đúng giờ lại đến thăm cô, còn mang theo những món cô thích ăn. Anh cũng đón Bé Dưa về, thỉnhthoảng cũng lén đem Bé Dưa vào cho cô đỡ buồn, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫnkhông chịu mở miệng nói. Cố Nặc Nhất khuyên cô rất nhiều nhưng chẳng ích gì, anh không khỏi lo lắng: "Em phải mở
miệng thử nói mới được, có như vậy mới mau khỏi bệnh."
Lúc anh khuyên cô, cô chỉ mỉm cười coi như đáp lại. Điện thoại tuy đặt ởbên gối nhưng luôn ở chế độ tắt máy. Khi cô tỉnh dậy thì nhận được mộttin nhắn, là Hà Trục gửi, từng câu từng chữ đều in đậm trong tâm trí cô: "Sự trừng phạt lớn nhất đối với một người không phải là cái chết, mà là cảnh rơi từ chín tầng mây xuống địa ngục. Diêm Tiểu Đóa, tôi không thểđể cô thực hiện lời hứa với Hà Phi một cách dễ dàng như vậy được, nếuvậy chẳng bao lâu cô
sẽ quên đi. Chỉ có làm như thế này, cô mới mãi mãi nhớ tới nó."
Thông qua điều tra, lúc trước nhân viên đưa bình nước khoáng cho cô có chứathứ gì đó. Sau khi sự việc xảy ra, nhân viên đó biệt tăm mất tích. CốNặc Nhất muốn tố cáo, nhưng bị Diêm Tiểu Đóa ngăn lại.
Hóa ra đó chính là niềm vui bất ngờ mà Hà Trục dành tặng cô, mười lăm
tuổi Hà Phi rời khỏi thế gian, cô cũng ký tên mười lăm lần vào tranh của anh,
hóa ra tất cả chẳng qua chỉ để phục vụ cho tế lễ. Bây giờ nghĩ lại chuyệngặp mặt với Hà Trục, cho dù Diêm Tiểu Đóa có ở đâu đi chăng nữa anh vẫndễ dàng tìm thấy cô, bởi không giờ phút nào anh ngừng theo dõi giám sátcô. Chỉ là cô không muốn nghĩ sâu nghĩ xa, nhất là sau khi nhìn thấynhững thứ biểu đạt tâm ý của anh. Hà Trục sẽ không bao giờ bỏ qua chocô, cô đã hủy hoại cả
gia đình anh, tội nghiệt ấy, năm cú đấm làm sao bù đắp được?
Từ sau khi biết thân phận thực của Hà Trục, lòng cô chỉ còn lại một mảnhhoang tàn, ngay đến cả sự sợ hãi và phẫn nộ cũng không còn nữa. Sự ngang ngược tiếp cận của anh khiến cô cứ ngỡ anh chỉ là một người hâm mộcuồng nhiệt. Vẻ đẹp trai hút hồn ấy cùng với nụ cười híp mí ấy luôn làmđiên đảo lòng người. Tâm địa của anh thâm sâu, không tiếc đầu tư vàolàng giải trí, thu nạp cô dưới trướng. Từng câu anh nói đều không phảinói đùa, anh ghét nhìn thấy cô được hạnh phúc, anh bảo rằng muốn cô đứng trên đỉnh cao nhất mà hận anh.
Hà Trục nói đúng, sự trừngphạt lớn nhất đối với một người không phải là cái chết, mà đó là đangđứng trên chín tầng mây lại rơi thẳng xuống địa ngục. Có thể do trải qua quá nhiều buồn vui, lại còn rơi từ nơi chói lọi kia xuống, giờ đâyngoài tĩnh lặng ra cô không còn quá nhiều cảm xúc. Cô thường nghĩ, giả
sử Hà Trục biết tâm trạng của cô lúc này, liệu có thất vọng không nhỉ?
A Hoa cũng thường đưa Tiểu Liên đến, thường thì cô chỉ vẫy vẫy tay, sauđó đuổi anh về, vì A Hoa luôn ca cẩm muốn ôm quả bom lao thẳng đến Mỹthanh toán cái tên Hà Trục đã làm cho cô phiền não. Bác sĩ nói họng côsẽ bình phục trở lại, nhưng về sau có hát được hay không thì chưa chắc.
Cô chấp nhận điều trị một cách máy móc, nhưng thực ra trong lòng có chútkháng cự. Lúc không mở miệng nói chuyện, thính giác cô nhanh nhạy hơnbình thường. Cách đó một đoạn, cô đã nghe thấy tiếng vọng từ bên ngoàihành lang, tiếng bước chân đó hơi lạ, không phải tiếng bước chân củanhững người thường tới thăm cô. Cửa "cạch" một tiếng rồi mở ra, là ViVi.
Tâm trạng bình tĩnh của Diêm Tiểu Đóa bỗng dậy lên mộtgợn sóng, khiến cô không thể không dựng thẳng tấm lưng mỏng manh lên,chiếc gối ôm trong tay bị siết chặt đến nhăn nhúm.
Vi Vi bỏ kính râm xuống, bà khoác trên người bộ quần áo trang trọng, bớt
đi vài phần thời thượng và nhiều thêm vài phần mặn mà của tháng năm. Vi Vi không được như mấy năm trước, nếp nhăn ở đuôi mắt có phần sâu hơn, chỉmới gần đây dấu hiệu tuổi tác của bà mới lộ rõ. Tiểu Đóa và bà có mốiliên hệ với nhau vì Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa từng tưởng rằng họ sẽ hòa hợp với nhau, nhưng xem ra bây giờ im lặng mới là phương thức giao tiếp tốt nhất của hai người.
Vi Vi cũng không hỏi gì nhiều vềbệnh tình của cô, khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, họ cũng chẳng còn gìđể nói. Bà chậm rãi bước đến bên cửa sổ, Nhược Lan đặt lẵng hoa quả được bọc tinh xảo đặt trên bàn rồi ra ngoài cửa đợi. Diêm Tiểu Đóa chỉ khẽliếc mắt liền nhìn thấy tấm thiệp "Chúc mau bình phục".
Cuối cùng vẫn là Vi Vi mở lời, vẫn cách nói chuyện ngày xưa không kiêu ngạocũng không nhún nhường: "Chị biết việc chị xuất hiện ở đây không thíchhợp lắm, nhưng chị nợ em một lời giải thích. Lúc này chị đến là có lý do riêng, cổ họng em không khỏe, sẽ không nói những lời tàn nhẫn với chị." Trước giờ khí chất của bà luôn rất mạnh mẽ, khí chất mà Diêm Tiểu Đóavà những người phụ nữ khác ở tuổi của cô không thể nào có được. Sau phút trầm lặng ngắn ngủ, ánh mắt Vi Vi cũng dần ảm đạm: "Chị là một người mẹ thất bại, cứ mãi đắm chìm trong thứ tình cảm tồi tệ của mình không tựthoát ra nổi, mãi tới lúc Bé Cưng trưởng thành, dần dần xa cách, thì chị mới hiểu ra. Thời còn trẻ tính tình bốc đồng, hay tức giận, không lýtrí trong chuyện tình cảm, còn làm chuyện rất điên rồ. Giới giải trí này chỉ có vẻ bề ngoài hào nhoáng mà thôi, thực ra một cuộc sống bình lặnglâu dài chân thực hơn những hư vinh kia rất
nhiều."
ViVi nói rất chậm, giống như đang hồi tưởng lại mọi chuyện, cũng giống như đang sắp xếp lại cảm xúc. Diêm Tiểu Đóa chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cô lơđãng ngẩng đầu lên đã thấy hàng mi dài của Vi Vi long lanh. Vi Vi thởdài một tiếng, rồi nói tiếp: "Tuy chị đã kết hôn với người chồng bâygiờ, nhưng anh ấy có con rồi, muốn trở thành người một nhà cũng thật khó khăn. Chị chỉ muốn Bé Cưng tha thứ cho mình, muốn một hạnh phúc đơngiản nhất nhưng thuộc về chính mình. Bé Cưng từng nói nó chỉ muốn sự ấmáp, nhưng chị lại chưa
bao giờ cho nổi."
Đây là lần đầu tiên Diêm Tiểu Đóa thấy người đàn bà ấy yếu mềm, đứng
trước giới truyền thông, bất cứ lúc nào Vi Vi cũng kiêu hãnh, sao có thể để
người khác chê cười. Cô không biết làm sao để an ủi Vi Vi, chỉ đưa cho cô ấy khăn giấy. Nhưng Vi Vi lắc đầu không nhận.
"Chị làm như vậy không phải vì hai trăm triệu tiền thừa kế, có những thứkhông mua được bằng tiền. Em nói chị ích kỷ cũng được, nói chị đê tiệncũng được, với tư cách là một người mẹ, chị không thấy mình sai. Chị chỉ muốn người con mình yêu mãi mãi ở bên cạnh. Nhưng em lại là người duynhất làm Bé Cưng thấy ấm áp. Chị càng không muốn nhìn thấy hai đứa giẫmvào vết xe
đổ của chị và Cố Tây Lương."
Diêm Tiểu Đóacảm nhận được rất rõ, thời khắc Vi Vi nhắc tới tên Cố Tây Lương, giọngcô hơi nghẹn ngào. Năm đó hai người là nhân vật chính dư luận xôn xaobàn tán, nay đã có một người tan thành mây khói. Quá khứ mà chỉ nhữngngười trong cuộc mới thấu hiểu giờ cứ như thế bị vùi lấp trong dòng thời gian. Vi Vi hít một hơi thật sâu, rồi đeo kính lên: "Chị phải đi rồi,em tĩnh
dưỡng cho tốt đi nhé."
Diêm Tiểu Đóa mấp máymôi, giọng khản đặc gọi Vi Vi đang đi đến bên cửa: "Chị Vi Vi, từ trướctới giờ em chưa từng hận chị Chính chị làm em
biết được anh ấy yêu em nhiều đến mức nào."
Vi Vi đứng lại một chút, nhưng rồi vẫn đi ra khỏi cửa, tiếng giày cao gótvẫn văng vẳng trên hành lang. Cầm chiếc hộp nhung trong tay, mà mắt côươn ướt. Rốt cuộc thì anh cần bao nhiêu sự ấm áp? Cô chỉ cho anh mộtchút xíu, nhưng anh đã đáp lại bằng cả biển lửa nóng rừng rực.
Trong thời gian Diêm Tiểu Đóa tĩnh dưỡng, có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưviệc công ty Kinh Kỷ đang quản lý Cố Nặc Nhất bị Phi Thiên Entertainment mua lại, hay tin đồn Vi An cặp với một đại gia, hay như công ty lạiđình chỉ công việc của cô một lần nữa. Tất cả đều nằm trong dự kiến,buổi liveshow hôm đó sau đấy vẫn tiếp tục nhưng đều là do những vị khách mời chữa cháy, những fan bỏ giữa chừng chiếm tới hai phần ba. Có quánhiều người đòi trả lại vé, công ty cùng các nhà tài trợ bồi thường tiền chứ không bắt cô chịu trách nhiệm.
Những ngày tháng tĩnh dưỡng trôi qua thật chậm, thông thường cứ đến ba
giờ chiều Cố Nặc Nhất sẽ xuất hiện bên giường sau khi cô thức dậy. Diêm Tiểu
Đóa lờ đờ mở mắt, liền nhìn thấy má lúm đồng trinh bên môi Cố Nặc Nhất.
Thấy cô tỉnh dậy, Cố Nặc Nhất liền gọi điện: "Chú đến đi ạ!"
Anh chỉ xoa xoa đầu cô, rồi đưa cho cô một quả lê: "Cái này tốt cho họngem, nên ăn nhiều một chút nhé." Tiểu Đóa cắn một miếng liền đưa cho CốNặc
Nhất. Anh lắc lắc đầu: "Em tự ăn đi, lúc đang yêu nhau không được ăn lê."
Lúc này cô mới chợt nhớ ra cách nói "Phân ly", hóa ra Cố Nặc Nhất cũng tin mấy cái này.
"Mấy ngày nữa mình xuất viện về nhà nhé, ở nhà tĩnh dưỡng thoải mái hơn. Anh cũng muốn bàn với em về chuyện của A Hoa. Công việc bây giờ của cậu ấycũng không ổn định, nhưng cậu ấy là một người đàn ông phải nuôi giađình. Anh định cho cậu ấy mượn vài trăm ngàn về quê nhà làm ăn, vài năm
nữa con cái lớn lên, cậu ấy cũng không phải chạy đôn chạy đáo như thế này."
Tuy Diêm Tiểu Đóa không nói gì nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Đúng là yêu aiyêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng. Ngày trước Cố Nặc Nhất ghét A Hoa đến vậy, mà bây giờ còn đón nhận được. Chỉ sau mười mấyphút, có một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề xuất hiện trong phòngbệnh. Người đàn ông ấy đeo chiếc kính gọng vàng, nhìn có vẻ rất nghiêmtúc, cẩn thận tỉ mỉ. Cố Nặc Nhất gọi ông là luật sư Kiều.
Luật sư Kiều nhìn Diêm Tiểu Đóa, nói với Cố Nặc Nhất những lời từ tận đáylòng: "Cháu định làm vậy thật à? Ngày trước bố cháu dặn dò chú rất nhiều lần,
rằng nhất định phải giải quyết ổn thỏa phần của cháu."
Diêm Tiểu Đóa thấp thỏm nhìn Cố Nặc Nhất, nhưng anh lại rất bình tĩnh: "ChúKiều, do cháu tình nguyện từ bỏ, nhà họ Cố có nhiều người vậy, hai trăm
triệu tệ này để lại cho họ đi."
Luật sư Kiều tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn lấy tờ công văn từ trong túi ra:"Đây là tờ tuyên bố đã được chuẩn bị sẵn, cháu nhìn qua một lượt, nếukhông
có vấn đề gì thì ký vào đó."
Cố Nặc Nhất không cần xem, mà đặt bút ký tên mình nơi cuối trang. Luật
sư Kiều nhìn tờ tuyên bố, liền thở dài: "Bố con cháu đúng là bạc phận! Tuy
mấy năm nay ít gặp nhau, nhưng Cố Tây Lương luôn nhắc tới cháu. Những đứacon khác của ông ấy tranh giành tài sản đến sứt đầu mẻ trán, duy có
cháu cái gì cũng không cần."
Luật sư Kiều rời đi, Cố Nặc Nhất nói với Diêm Tiểu Đóa vẫn đang thẫn thờ:"Em thấy gì chưa? Anh vì em mà từ bỏ tất cả di sản và cổ phần. Diêm Tiểu Đóa, em nợ anh hai trăm triệu đó. Em phải nhớ cho kỹ vào, không cònđường
rút lui đâu, chỉ có thể ở cạnh anh thôi."
Đúng làcô nợ anh, trước giờ đều nợ rất nhiều, nợ anh tiền, nợ cả sự ấm áp. Côthấy hơi mơ hồ, cô kéo lấy tay của anh, rồi đan chặt mười ngón tay vào
tay anh: "Em biết rồi."
Tuy cô nói không rõ, nhưng Cố Nặc Nhất không quan tâm, anh chỉ cần câu nóiđó mà thôi. Cố Nặc Nhất lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, đeovào ngón áp út của cô: "Tặng ba lần rồi chiếc nhẫn này mới tới được tayem, anh
cũng không cầu hôn với em đâu, vì lẽ ra em đã phải lấy anh từ trước rồi."
"Ba lần sao?" Cô thì thào, nhưng Cố Nặc Nhất khăng khăng không chịu nói. Cô nào có biết, vào cái đêm đánh lộn hơn một năm trước, anh đã mua chiếcnhẫn này rồi, nhưng không khí lúc đó làm người ta ớn lạnh. Lần thứ hailà trong buổi liveshow, Cố Nặc Nhất tính sau khi hát xong bài "Ngọtngào" sẽ cầu hôn với cô, nhưng cô lại bị ngất. Người ta thường nói quátam ba bận, vì vậy anh không thể thất bại trong lần thứ ba được, cho dùkhông lãng mạn chút nào.
Sáng ngày hôm sau, Cố Nặc Nhất bảoTiểu Nhã mang tất cả báo thu thập được mang tới. Diêm Tiểu Đóa lật từngtrang ra xem, dòng đầu tiên của báo giải trí ghi "Cố Nặc Nhất từ bỏ disản vì Diêm Tiểu Đóa, hai người sắp kết hôn". Quả nhiên, anh ép cô vàobước đường cùng, không còn cách nào quay đầu lại được, chỉ có thể tiếptục ở bên anh.
Ở phòng bệnh thêm một tuần nữa, Cố Nặc Nhấtliền đón Diêm Tiểu Đóa quay về ngôi biệt thự. Bé Dưa đang đợi sẵn ở cửa, Diêm Tiểu Đóa vừa bước vào, Bé Dưa đã lập tức dành cho cô lời chào mừng nồng nhiệt nhất. Diêm Tiểu Đóa tưởng rằng sẽ không bao giờ trở lại cănnhà này nữa, nhưng ngay cả đôi
dép lê của cô, rồi quần áo ngủ, tất cả vật dụng đều được đặt ở vị trí cũ, như
thể cô chưa từng rời khỏi đây vậy.
Căn biệt thự được dọn dẹp rất sạch sẽ, Diêm Tiểu Đóa dọc bước từ hành langtầng một chậm rãi bước lên trên. Phong cảnh bên ngoài thật tuyệt, đằngtrước biệt thự có một đường hành lang hoa mây tím, những cánh hoa tímthỉnh thoảng lại lả tả rơi. Cô bước vào phòng ngủ, tủ quần áo bị khóangày trước giờ lại mở ra được. Chiếc váy trắng liền thân của cô và chiếc sơ mi trắng của anh treo sát cạnh nhau. Cô nâng lên ngửi, vẫn là mùi xà phòng thơm quen thuộc. Trong lúc hốt hoảng, vòng tay không gặp bấy lâunay ôm choàng lấy cô.
Vòng ôm của anh lúc nào cũnglàm cô thấy thật an tâm, Diêm Tiểu Đóa nhắm chặt mắt lại không dám mởra, vì cô sợ chỉ một giây sau người ấy sẽ biến mất. Cằm anh chạm nhẹ lên cổ cô, hơi ngứa và hơi đau nữa. Nụ hôn của anh nhè nhẹ chạm trên tráncô, cảm giác đã lâu không thấy lại ùa về. Đầu óc cô trống rỗng, một giây sau cô đã ngã trên giường rồi. Anh cố gắng kìm nén sự nôn nóng tronglòng, hơi thở nặng nề cùng với những động tác chậm rãi không ăn nhập với nhau. Họ không nói chuyện gì nhiều, Diêm Tiểu Đóa chỉ lẳng lặng hưởngthụ, lồng ngực nóng hổi cùng sự uyển chuyển không ngừng nghỉ. Ánh nắngxuyên qua tấm rèm mỏng tuyệt đẹp, đang chiếu vào người họ, hiện ra mộtcảnh sắc tươi đẹp.
Mãi tới khi Cố Nặc Nhất dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, Diêm Tiểu Đóa mới biết mìnhđang khóc. Sắc trời đã tối, cô theo thói quen trốn vào trong chăn. Thựcra trời không lạnh chút nào, chỉ là cô muốn trốn vào một góc nào đó antoàn hơn, nhưng cuối cùng vẫn chui gọn vào lòng anh.
Họkhông nói gì, cũng không nằm ngủ, chỉ nằm ôm nhau như vậy ngắm nhìn ánhtrăng rọi khắp phòng. Diêm Tiểu Đóa ho nhẹ hai tiếng, sau đó cố hết
sức hỏi anh: "Anh có đói không em đi nấu cơm nhé"
Cố Nặc Nhất ôm chặt lấy cô đang định lật chăn chui ra: "Em vẫn chưa khỏe
mà, để đấy anh làm cho."
Nói đoạn Cố Nặc Nhất khoác áo ngủ đi ra ngoài. Diêm Tiểu Đóa cũng biết
bệnh của mình, thực ra chẳng có vấn đề gì to tát cả, chỉ là họng không ổnlắm, hơn nữa chỉ qua một thời gian lại có thể nói chuyện như người bìnhthường, chỉ có điều tiếp tục ca hát đã trở thành ước vọng xa vời. DiêmTiểu Đóa không an tâm với tài nấu nướng của Cố Nặc Nhất cho lắm, cô cũng khoác áo ngủ chạy xuống bếp. Cố Nặc Nhất đeo tạp dề đang nấu bún tàu,chỉ sau mười phút là làm xong rồi. Nước bún thanh đạm, thêm chút rauxanh, cà chua và một quả trứng ốp la.
Diêm Tiểu Đóa thử mộtmiếng, mùi vị cũng không tệ. Vốn dĩ cô không trong mong anh làm ra nổimón sơn hào hải vị nào cả, chỉ cần no bụng là được rồi. Cố Nặc Nhất vừaăn vừa nói: "Tuy anh thích ăn trứng ốp la tái, nhưng khó làm quá, nênlàm kiểu cũ vậy." Diêm Tiểu Đóa mỉm cười, ăn luôn quả trứng ốp la chưathành công kia.
"Bé Ngốc à, mình đi đăng ký kết hôn trước đi, rồi chọn ngày tổ chức đám
cưới sau cũng được."
Anh nói rất đơn giản, tất cả đều thuận theo tự nhiên, cô cũng chẳng có lýdo nào để từ chối. Nhưng Diêm Tiểu Đóa cứ cảm thấy có thứ gì đó cô không buông ra được, nhưng ngẫm nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra là thứ gì.
Cố Nặc Nhất đi chụp ảnh rồi, chỉ còn lại cô và Bé Dưa trong ngôi biệt thự. Diêm Tiểu Đóa nhận điện thoại của Nhược Lan, muốn cô tới công ty mộtchuyến. Từ sau khi Hà Trục rút cổ phần ra khỏi công ty, Vi Vi lại trởlại vị trí quản lý, nghe nói bà đã mua khoảng một nửa số cổ phần củaanh.
Diêm Tiểu Đóa lái chiếc Land Rover tới Phi ThiênEntertainment. Chưa được nửa tháng, công ty đã ký thêm hợp đồng vớinhiều nghệ sĩ mới rồi, họ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt tràn ngập niềm vui và hứng khởi, tranh cãi ầm ĩ đi lướt qua cô. Diêm TiểuĐóa bước vào phòng làm việc của Vi Vi, bà đang viết gì đó, thấy cô tớicũng không nói gì cả, chỉ bảo Nhược Lan đi lấy ít đồ.
NhượcLan cầm bản hợp đồng của Diêm Tiểu Đóa tới. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, bản hợp đồng đã biến thành đống giấy vụn trước mặt Diêm Tiểu Đóa, Vi Vi đã xé nó. Diêm Tiểu Đóa chỉ biết ngẩn ra nhìn, không lên tiếng.
"Buổi liveshow xảy ra sự cố, vốn dĩ chị định tổ chức lại một buổi để đền bù
thiệt hại, nhưng cổ họng em thành ra vậy, nên cấp trên cũng bỏ cuộc rồi,quyết định tạm gác lại mọi chuyện để em tĩnh dưỡng. May mà chị ở công ty cũng nói được vài câu có trọng lượng, nên họ quyết định bỏ qua, để emra đi."
Có rất nhiều cách nói về việc sa thải một nghệ sĩ:tạm ngừng công việc, tạm nghỉ tĩnh dưỡng, cần học tập thêm, đều nhữnglời lẽ hết sức dịu dàng. Nhưng những nghệ sĩ đều hiểu hàm ý đằng saunhững câu nói đó. Thời gian trong hợp đồng của cô vẫn còn những bốn năm, trong thời gian này, cô không được tự ý tham gia bất kì hoạt động nào,như chim bị nhốt trong lồng vậy, muốn bay cũng không bay nổi. Liệu nhưvậy có tốt hơn không? Không sự nghiệp gì mà cứ bên Cố Nặc Nhất cả đời.Nhưng Vi Vi lại trả tự do cho cô.
Vi Vi bỏ đống giấy vụn vào trong hộp giấy: "Bé Cưng nói chị ích kỷ, nhưng lần này chị muốn cho nóthấy rằng, vì yêu và quan tâm đến nó nên những gì
làm được chị đều làm."
Diêm Tiểu Đóa chỉ chậm rãi nói câu "Cảm ơn", rồi quay người ra khỏi phònglàm việc. Ra ngoài cửa, cô bị Nhược Lan cản lại: "Diêm Tiểu Đóa à, emtìm cơ hội để mẹ con họ làm lành đi nhé, dù sao cũng là một người mẹ,hai năm nay
Vi Vi cũng không dễ dàng gì."
Diêm Tiểu Đóacố tình giả vờ như không nghe thấy gì, cô băng qua hành lang, đứng ởsảnh lớn của Phi Thiên Entertainment, liếc mắt là nhìn thấy con đườngsao lóng lánh. Cô lẳng lặng đứng đánh bóng bức chân dung lớn nơi cuốicon đường. Chính vì bức ảnh này, mà cô mới một lần nữa trở lại với côngchúng được, nhưng bây giờ xem ra nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Thựcra cô cũng biết rằng, Vi Vi tự tin rằng lần này cô khó mà vực dậy được,thực ra chuyện có hay không có hợp đồng cũng không quan trọng nữa rồi.
Cô bước ra khỏi cửa chính của Phi Thiên Entertainment, trong lòng khôngchút tiếc nuối nào cả. Cứ vậy, thực sự giờ cô đã được tự do.
Giờ vẫn còn sớm, mà cô lại chả có việc gì để làm cả. Cô lái xe dạo phố,nhưng đang bị tắc đường, cô bị kẹt trong hàng dài không chuyển động nổi. Ban đầu cô vẫn thấy bình thường, nhưng sau một thời gian dài cũng mấtdần kiên nhẫn. Lúc cô quay đầu ở ngã tư bên dưới, không cẩn thận va vàođuôi xe
bên trên. Diêm Tiểu Đóa chưa từng gặp chuyện như thế này, cô liền gọi A Hoa
tới, đưa chìa khóa cho anh rồi rời đi.
Cô đội mũ đeo kính râm đi dạo trên phố. Ở đây có khá nhiều ngõ nhỏ, cô vào bừa một ngõ, ở đó toàn người lạ, không ai biết chuyện vui buồn gì củacô cả, cũng không ai chú ý đến cô. Sau khi cô lơ đãng từ cuối một ngõnhỏ đi ra, kiến trúc mà cô không muốn nhìn thấy lại hiển hiện ngay trước mắt. Ngõ này thông với ngôi nhà ba tầng kia. Cô đến đây tất cả ba lần,lần đầu tiên là chạy trốn, lần thứ hai là suýt chút nữa thì rơi từ tầngba xuống, lần thứ ba là lần nhìn thấy ánh mắt u oán lạnh lẽo của ngườiđàn ông đó.
Con đường trồng đầy phong vẫn tĩnh mịch nhưtrước, xuyên qua con đường rợp bóng mát, cô mới phát hiện một cánh cửagỗ cũ nát khép hờ, nhìn qua khe cửa thấy có người đang dọn vệ sinh trong đó. Diêm Tiểu Đóa đẩy cửa vào, đi thẳng lên tầng ba, nhân viên dọn vệsinh bận bịu không chú ý tới cô. Trong phòng tranh yên tĩnh đó, tất cảtranh đều bị vứt hỗn độn trên mặt đất. Cô nhặt tờ giấy trắng bên dướichân lên, rồi phủi đi dấu vết chân trên giấy. Cô thử hỏi nhân viên dọnvệ sinh mới biết, tòa nhà này bị bán cho người trong trường nghệ thuậtrồi, dọn dẹp xong sẽ sửa sang lại.
"Vậy những bức tranh này xử lý sao ạ?" Cả căn phòng khói bụi mù mịt làm cổ họng đang đau củaDiêm Tiểu Đóa càng trở nên khó chịu hơn.
"Không ai cần thì chẳng phải chỉ là đống giấy vụn sao? Vứt đi là xong ấy
mà."
Câu trả lời thản nhiên của nhân viên dọn vệ sinh làm tim cô như thắt chặtlại. Cô không màng tới tro bụi bay đầy trời, cúi người xuống, tìm kiếmtrong đống giấy phế thải kia. Những bức tranh kia vẫn lưu tên của Hà Phi trên đó.
"Diêm Tiểu Đóa, tôi không thể để cô thực hiện lờihứa với Hà Phi một cách dễ dàng như thế được, nếu vậy chẳng bao lâu côsẽ quên ngay. Chỉ làm thế
này, cô mới mãi mãi nhớ tới nó."
Dòng tin nhắn của Hà Trục luôn hiện hữu trong tâm trí cô, trong con mắt củaHà Trục, cô là loại đàn bà chỉ biết đến hư vinh phù phiếm. Nhưng anhkhông biết rằng, Hà Phi sớm đã trở thành dấu ấn in đậm mãi mãi ở nơi yếu
đuối nhất trong lòng cô, trở thành vết thương không bao giờ khép miệng.
Diêm Tiểu Đóa thả tay ra, bức họa trên tay liền rơi nhẹ xuống lớp tro tàn.Lúc trong tay chỉ còn lại một tờ, cô phát hiện trên đó có một câu nóiđược viết bằng bút chì.
Điện thoại trên người cô đang rung lên, cô nhấc máy, Cố Nặc Nhất nói ở
đầu dây bên kia: "Bé Ngốc của anh à, tối nay anh trở về rồi!:
Diêm Tiểu Đóa lại thả tay, bức tranh cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất:
"Vâng, em biết rồi."
Không đợi tới lúc muộn lắm, Cố Nặc Nhất đã trở về, Diêm Tiểu Đóa làm rấtnhiều món ăn ngon, họ ngồi đối diện nhau, Diêm Tiểu Đóa vừa ăn vừa hỏi
anh: "Anh trở về có việc gì à?"
"Không có việc gì cả, chỉ lo cho em thôi. Bé Ngốc à, lần sau anh về mình đi
làm giấy đăng ký kết hôn nhé."
Diêm Tiểu Đóa chỉ "ừm" một tiếng coi như câu trả lời.
Sáng ngày hôm sau, Diêm Tiểu Đóa đưa Cố Nặc Nhất tới sân bay. Cô đứng
thần người một lúc lâu, nhìn anh bước vào phòng chờ VIP.
Trong lúc thất thần, chuông điện thoại vang lên. Nhìn số điện thoại lạ, nhưng đây là chiếc điện thoại Cố Nặc Nhất mới tặng cô, cô còn chưa quen chạmvào màn hình, không may chạm vào phần "nhấc máy". Điện thoại cứ thế được kết nối, điều làm cô không ngờ tới đó là, người gọi điện cho cô lại làtrợ lý của Hà Trục.
"Chào cô, làm phiền cô một chút. Cô vẫn cầm sợi dây chuyền Miffy phải
không ạ? Ông Hà bảo tôi tới lấy về."
Diêm Tiểu Đóa ngẩn người ra: "Được, anh tới lấy đi."
Trợ lý của Hà Trục đợi ngoài cổng ngôi biệt thự, Diêm Tiểu Đóa bỏ sợi dây
chuyền vào chiếc hộp cô tự làm, rồi đưa cho anh trợ lý. Giữa cô và anh, ngoài
hận thù ra liệu có còn gì nữa không.
"Cô có gì cần dặn dò hay nhắn nhủ với Hà Trục không?"
Diêm Tiểu Đóa lắc lắc đầu. Anh trợ lý mỉm cười rồi bước lên xe. Nhìn cửa xe
chuẩn bị khép lại, cô vội bước lại nói một câu: "Xin hãy gửi lời tới anh ấy rằng,
cảm ơn sự khoan dung của anh ấy."
Mọi thứ liên quan tới Hà Trục đều biến mất. Nhưng trong tâm trí của cô, đãtừng có một người con trai tuấn tú đứng đợi cô rất lâu ở trong ngõ nhỏcùng với mái tóc nâu nhuộm rực màu nắng.
Quay về ngôi biệtthự, cô không ngừng dọn dẹp vệ sinh, vì chỉ cần có thời gian rảnh là côlại nghĩ lung tung. Cô ôm Bé Dưa ngồi trên ban công, đến mãi màn đêmbuông xuống cô vẫn ngồi ở đó. Trên trời không có nhiều sao lắm, nhưngngôi nào cũng sáng lấp lánh. Tất cả mọi chuyện đều kết thúc rồi, ân oán, sự nghiệp đều kết thúc, nhưng cô vẫn không bỏ lại được.
Suy nghĩ kĩ lưỡng cả một buổi tối, Diêm Tiểu Đóa gọi tới một số điện thoạiđã từng gọi cho cô sau buổi liveshow: "Trưởng đoàn, tôi quyết định sẽ đi cùng
các ông."
Diêm Tiểu Đóa hiểu rằng, cô làm như vậysẽ khiến Cố Nặc Nhất bị tổn thương. Nhưng lời nguyền của Hà Trục vẫnđang phát huy tác dụng, cho dù là với Hà Phi hay Cố Nặc Nhất, cô khôngthể nào thanh thản được. Không làm gì cả mà cứ vô dụng sống như vậy, cônghĩ rằng, sớm muộn gì mình cũng phát điên mất.