Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 27




Sáng sớm hôm sau, Ngụy Đức Hải che mũ lên mặt ngủ say bên ngoài, đương lúc ngáy ngon, Ninh Viện Viện đã dùng lực "ầm" một tiếng đẩy cửa chính của Ngự Long điện ra, sáng nay lúc nàng ta vừa tỉnh dậy đã nghe nha đầu bên người nói Tiêu Chiêu Nghi của Hồi Phong các bị người ta đâm một kiếm giết chết rồi?! Tiêu gia chính đối tượng mà Ninh gia lôi kéo, Ninh gia và Tiêu gia vừa mới tiến hành một cuộc bàn bạc hữu nghị, chưa được vài ngày tiểu nữ nhi của Tiêu gia đã chết trong cung, thân là Quý Phi quản lý hậu cung, nàng ta nên giải thích thế nào đây?

"Không phải hôm qua Hoàng Thượng lưu lại Hồi Phong các sao? Tiêu Chiêu nghi đã xảy ra chuyện gì?" Ninh Viện Viện tức không kịp thở, thoáng cái đã chạy vào phòng, đùng đùng nổi giận trực tiếp chất vấn người nằm trên long sàng.

Những ngày qua, nàng ta đối với Hoàng Đế giả càng ngày càng không để trong lòng, đồ giả cũng chỉ là đồ giả, dù có ngụy trang thế nào cũng không sánh được với đồ thật, nàng ta nghĩ vậy trong lòng, được đà càng thêm càn rỡ.

Trên long sàng, màn lụa màu vàng kim che khuất hơn nửa cảnh xuân, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra là một nam một nữ đang ôm nhau nằm ở bên trong, thậm chí lúc Ninh Viện Viện đi vào còn nghe được âm thanh rên rỉ như mèo con của nữ nhân.

"Ân?"

"A, đừng mà, sắp bị ngươi giày vò chết rồi..."

Vĩnh Hi đế phủ thêm áo lót, xốc màn giường lên, thấy rõ bóng người hô to gọi nhỏ trước mắt, ngưng mày nói: "Đây không phải là Ninh...Quý Phi à?" Hắn nghiến hai từ Quý Phi một cách nặng nề.

Ninh Viện Viện không nghe rõ ngữ khí của hắn, chỉ cho rằng hắn vẫn là Hoàng Đế giả, vì vậy hai tay đặt ngay ngắn trước bụng kiêu ngạo mà lạnh lùng nói: "Chớ nên giở trò lựa bịp gì với ta, chuyện của Tiêu Chiêu Nghi ta sẽ giúp ngươi xử lý, về sau nếu lại xuất hiện tình huống thế này, chính ngươi phải đền mạng, Ninh gia ta sẽ không xen vào nữa." Hiện tại Hoàng Đế giả vẫn còn hữu dụng, không nên trừng trị hắn, Ninh Viện Viện đối với chuyện này hiểu rất rõ.

"Xem ra, Ninh gia đối với ngôi vị Hoàng Đế nguyện tất phải có nhỉ." Vĩnh Hi đế không mặn không nhạt nói một câu. "Dĩ hạ phạm thượng, không sợ diệt cửu tộc sao?"

Thần sắc của Ninh Viện Viện run lên, liếc nhìn Vĩnh Hi đế thật kỹ, cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó. Có điều, nàng ta tất nhiên là không thể nghĩ đến Vĩnh Hi đế thật từng chết trước mắt mình lại có thể đang đứng trước mặt mình.

"Sợ diệt cửu tộc? Lúc đó, chẳng phải ngươi cũng là kẻ thông đồng làm bậy sao, hiện tại ngươi là Hoàng Thượng, Ninh gia còn phải sợ cái gì?" Nàng ta nhìn thoáng qua tấm chăn mở lộ ra một người ở sau lưng Vĩnh Hi đế, trong mắt hiện lên vẻ sát ý: "Chuyện này sao có thể nói ra ở trước mặt người ngoài? Nữ nhân ở trên giường này không được giữ lại, ngươi tốt nhất nên xử lý ngay lập tức."

"Khẩu khí thật lớn." Vĩnh Hi đế cảm thấy có hơi buồn cười. "Hoàng vị lấy trời làm họ, bằng các ngươi những kẻ thần tử họ Ninh cũng dám nghĩ mà so sánh? Thời điểm một năm trước khi trẫm bình định loạn thần tặc tử vẫn chưa bị trẫm giết hết sao?"

Vẻ mặt của Ninh Viện Viện dần dần cứng lại, nàng ta lui về sau một bước, chỉ vào Vĩnh Hi đế: "Ngươi..." Nàng ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất khó tin. Nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, nàng ta lại không thể không tin.

Ngay lúc này, một thứ mềm mại lướt qua mắt cá chân nàng ta, chậm chạp chuyển động từng chút một, mềm mềm đầy thịt, lông dường như không dài, nhưng tốc độ di chuyển rất chậm...Trong nháy mắt, trong đầu nàng ta nghĩ đến những thứ trơn mềm như rắn hay thằn lằn từng nhìn thấy trên tường nhà, tóc gáy cả người lập tức dựng đứng.

Tiếng chó sủa yếu ớt vang lên bên tai, Ninh Viện Viện cứng cổ nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy một con cún nhỏ vẫn chưa mở mắt đang run rẩy đi về phía giường lớn, vừa đi vừa dùng cái mũi không ngừng ngửi ngửi trên mặt đất, dường như đang tìm kiếm mùi vị của chủ nhân. Bốn móng vuốt nhỏ của nó lạch bạch vỗ lên mặt đất, thực sự khiến cho người ta yêu mến.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Ninh Viện Viện lại phát lạnh.

Chỉ thấy nữ nhân ở sau lưng Vĩnh Hi đế cũng mê man mở mắt dịch người đến cạnh giường, duỗi đôi tay ngọc xuống dưới nhấc chó nhỏ lên, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói cũng ôn hòa: "Con trai à, sao ngươi lại tìm tới bên này được vậy?"

"Vinh Phi!" Ninh Viện Viện dường như nghe thấy hàm răng của mình va nhau lạch cạch.

Tân Cửu tùy ý để con cún nhỏ vẫn chưa mọc răng vừa ăng ẳng kêu vừa cố sức dùng lợi mài mài ngón tay nàng, đặc biệt kinh ngạc nhìn Ninh Viện Viện, chợt cảm thấy buồn cười: "Ninh Quý Nhân chẳng lẽ là ngủ hư đầu luôn à? Còn nữa, tần phi vị thấp nhìn thấy Hoàng Thượng và Bổn cung lại không quỳ xuống mà còn hô to gọi nhỏ, dĩ hạ phạm thượng, nên bị xử trí như thế nào, tự ngươi biết chứ?"

"Không, không phải tần phi vị thấp, ta là Ninh Quý Phi, dưới một người trên vạn người..."

"Thật sao, ai phong ngươi làm Quý Phi? Cái đồ dỏm kia?" Vĩnh Hi đế nhíu mày, độ ấm quanh thân lại giảm vài phần, hai đầu mày phảng phất đầy vẻ ác liệt, thậm chí có thể dồn ép người khác không thở nổi.

Ninh Viện Viện trợn tròn mắt, nửa buổi nhả không ra được một chữ. Hiện giờ nàng ta đại khái cũng đã hiểu được, hai người trước mặt này vậy mà lại là Vĩnh Hi đế và Vinh Phi đã chết, kế hoạch của Ninh gia bọn họ hoàn toàn bị người ta nắm giữ trong lòng bàn tay, thậm chí tất cả mọi người Ninh gia đều bị lừa đến mê muội.

Hai chân Ninh Viện Viện không còn sức, ngồi bệt mông xuống đất, đôi mắt dần dần mất đi thần thái.

Nàng ta hiểu rõ, cho dù không để ý tới thanh danh Vĩnh Hi đế giết cha trảm huynh đầy ngoan độc trước đó, chỉ dựa vào nguyên nhân làm ra những chuyện mưu nghịch này, nàng ta và Ninh gia sợ là khó thoát khỏi cái chết rồi.

"Trước cứ quỳ đi." Tân Cửu vuốt lông cho cún con: "Đợi Hoàng Thượng bớt giận rồi sẽ có cách xử trí ngươi sau."

Ninh Viện Viện cứng người quỳ trên mặt đất, sàn nhà là đá cẩm thạch trơn bóng, quỳ ở bên trên tuy không cảm thấy đau, nhưng quỳ lâu rồi hai chân sẽ dần dần mất đi cảm giác, Ninh Viện Viện liếc nhanh về phía Tân Cửu, ánh mắt đột nhiên tăng thêm một chút hy vọng, nàng ta há mở miệng, còn chưa kịp nói gì, nước mắt đã chảy xuống rồi.

"Tỷ tỷ..." Ninh Viện Viện nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài, đọng lại bên quai hàm, rồi sau đó rơi tí tách trên mặt đất. Nàng ta yếu ớt nói: "Thời điểm bọn họ bảo ta đi làm chuyện này, ta đã không muốn rồi, không phải là vì thân phận của Hoàng Thượng, mà là vì, từ lúc mới bắt đầu...ta đã thích Hoàng Thượng rồi, nhưng bọn họ lại ép ta làm thế! Bọn họ dùng mẫu thân để ép ta, ta nghĩ, nếu như ta làm vậy, ta sẽ cùng theo để bồi táng. Tỷ tỷ, ngươi xem, ta mặc dù giúp Ninh gia làm việc ác, nhưng phần tình cảm ở trong lòng này so với tình cảm mà ngươi dành cho Hoàng Thượng lại không kém nửa phần."

Nói đến câu sau cùng, trên mặt Ninh Viện Viện tuy là đang nỉ non nhưng lại giống như đang cười, bên môi nhếch lên một đường cong, phối hợp cùng với sắc mặt tái nhợt, trong nhu nhược mang theo một ý kiên cường, vô cùng có khả năng rung động lòng người.

"Bắt đầu từ ngày các ngươi biến mất, cả ngày lẫn đêm, ta cũng rất khó đi vào giấc ngủ lúc nửa đêm, vừa nhắm mắt lại là có thể nhớ tới lúc Hoàng Thượng ngắm nhìn tỷ tỷ, nét cười thật tâm đó, ta chưa từng nhìn thấy...Ta rất ghen tị rất ghen tị, ta từng giờ từng khắc đều là ghen tị nhưng bất lực. Ta yêu Hoàng Thượng, nhưng cho dù hắn không phải là Hoàng Thượng, ta vẫn yêu hắn như cũ. Đến tình cảnh như bây giờ, ta không oán người khác, ta chỉ oán chính bản thân mình, không thể giữ chặt tính mạng của mình ở bên trong phần tình cảm rực rỡ này."

Ninh Viện Viện hoàn toàn đem Tân Cửu trở thành một thính giả, nhưng thực tế thì lời của nàng ta là đang nói cho Vĩnh Hi đế nghe đấy.

"Muội muội..." Trong đôi mắt Tân Cửu cũng đong đầy nước, trong tay ôm cún con đang ngủ say, nhìn Ninh Viện Viện mà đau lòng nói: "Thì ra ngươi cũng yêu Hoàng Thượng sâu sắc như vậy, tin rằng Hoàng Thượng sẽ không bởi vì sai lầm nhỏ nhặt này mà đánh mất đi một nữ nhân yêu thương hắn, muội muội, ta nguyện ý, nguyện ý tác thành cho ngươi, ở trong phần tình cảm này, ta...ta từ bỏ."

Nói xong, nàng còn chìm đắm trong cảm xúc mà ngâm nga một bài thơ: "Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ*."

Vĩnh Hi đế: "..."

Đôi mắt Ninh Viện Viện càng phát sáng, nhưng vẫn cố nén lại sự hưng phấn từ nội tâm: "Này, này sao có thể chứ, Hoàng Thượng là yêu tỷ tỷ mà..."

Tân Cửu thực chất là ăn no rỗi việc thôi, bắt đầu chan chứa nước mắt diễn kịch Quỳnh Dao: "Thế nhưng trong thế giới tình yêu, không có lời nói nhường nhịn, chỉ có hai người không còn yêu nhau nữa, bên thứ ba mới có thể tiến tới. Hoàng Thượng, người có yêu thần thiếp không?"

Ninh Viện Viện diễn vẫn rất có cảm giác, thành công diễn được một cô gái bị thực tế ép buộc không thể không từ bỏ tình yêu đau khổ này, nhưng mà rất không may ở một điểm cần nhấn mạnh là, đối tượng mà nàng ta diễn cho xem là Vĩnh Hi đế không hề có một chút thương tiếc nào với nàng ta, đối diện còn có một Tân Cửu đang làm quái.

Bởi vậy, đã hoàn toàn trở nên khôi hài rồi.

Vĩnh Hi đế vuốt trán, thở dài một tiếng, ôm Tân Cửu vào ngực vừa hôn hôn trán của nàng: "Ngươi quên rồi sao, trẫm đã nói trước đó, với ngươi, chính là kìm lòng không đặng."

Mặc dù giữa chừng diễn ra một hồi hài kịch hoa lệ, Vĩnh Hi đế vẫn có thể rút bản thân ra khỏi đó, tìm lại nhân vật của chính mình, giọng nói khàn đặc còn lưu lại dư vị tối hôm qua, nói không cảm động là giả rồi.

Tân Cửu rụt lại cơ thể, trốn tránh như thể đang bận nhìn chó con.

Vĩnh Hi đế vuốt ve mái tóc mềm như nhung của nàng, xoay người lại âm thanh lạnh lùng nói: "Ngụy Đức Hải, đưa Ninh Quý Nhân về Ninh gia cho ta, nói cho bọn họ biết, vị đại Phật trong cung này, nếu trẫm không muốn, vậy cũng đừng nghĩ tới."

"Vâng." Sau khi Ngụy Đức Hải hành lễ, hai tiểu thái giám theo sau đã trói Ninh Viện Viện lại.

Bị một màn hài kịch này trùng kích, đầu Ninh Viện vẫn đang chìm trong trống rỗng, cho đến khi bị người ta áp giải đến cửa đại điện mới nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nếu nói lúc này còn không biết mình bị người ta đùa giỡn thì nàng ta cũng đã sống vô dụng hơn mười năm rồi.

Ngoài điện ánh mặt trời chói mắt, cảnh tượng trước mặt đột nhiên bắt đầu trở nên trắng xóa.

[Đinh! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 100%, thành công tiêu diệt Hoa Hồng. Ban thưởng kim tệ: 100, ban thưởng điểm mị lực +10, ban thưởng kỹ năng: Mãn Hán toàn tịch (trù nghệ).]

Ở trong điện, nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Tân Cửu ấn mở màn hình nhiệm vụ, chỉ thấy trên màn hình hiện ra trù nghệ Mãn Hán toàn tịch vừa được thêm vào, còn lại mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ đã biến thành 50%, điểm mị lực là 90, độ hảo cảm của Đế Vương là 82, kim tệ là 700, mà Hoa Hồng vừa rồi đã là đóa hoa thứ năm bị tiêu diệt. Nói cách khác, chỉ cần tiêu diệt năm đóa hoa đào còn lại, bản thân đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.

"❀❀❀❀❀❀

Vì sao phải đưa Ninh Viện Viện về Ninh gia mà không phải là nhốt vào thiên lao, Vĩnh Hi đế tất nhiên hiểu rõ trong lòng. Hắn vốn không sợ Ninh gia chó cùng rứt giậu, đưa Ninh Viện Viện trở về có chăng là đánh tâm lý Ninh gia một kích trí mạng trước: chuyện của các ngươi ta đã biết rồi, ta đã dám đưa người về, căn bản không sợ các ngươi làm gì cả.

Vì vậy, thời điểm tảo triều, Ninh Thái phó nộp chiết tử xin nghỉ phép rồi.

Hắn ta không dám tới.

Không đến thì tốt. Vĩnh Hi đế giật giật môi, nhìn một đám hậu sinh trẻ tuổi được Hoàng Đế giả đề bạt đứng phía dưới không khỏi cười khẽ một tiếng, hắn nhàn nhã đặt chén trà xuống, ngón trỏ lướt qua khóe miệng, lười biếng dựa ra sau, lạnh giọng nói: "Tuyên chỉ."

"Vâng." Ngụy Đức Hải lần nữa xuất hiện trước mặt chúng thần tử, ra vẻ ưỡn ngực hóp bụng, sau đó thành kính mở thánh chỉ ra. Nhưng mà người trong triều đều đang ngẩn ngơ, Ngụy công công...chết rồi sống lại a.

*Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (多情自古空餘恨, 此恨綿綿無絕期): đây là hai câu thơ mà Trư Bát Giới trong Tây Du Ký (bản TVB) từng nói tới. Đặc biệt, câu thơ thứ hai "thử hận miên miên vô tuyệt kỳ" có xuất xứ từ thời Đường, là câu thơ cuối trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:

Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, dạ bán vô nhân tư ngữ thì

(七月七日長生殿, 夜半無人私語時)

Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi

"(在天願作比翼鳥, 在地願為連理枝)

Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ

(天長地久有時盡, 此恨綿綿無絕期)

Giải: Bỉ Dực Điểu là loài động vật trong truyền thuyết, loài này chỉ có một cánh, cần phải có hai con Bỉ Dực Điểu mới có thể bay được; Cây Liền Cành (Liên Lý Chi) thì chỉ người yêu nhau sau khi mất đi được chôn cất ở hai bên con đường, từng phần mộ lại mọc lên một gốc cây, khi gốc cây này cao lớn, liền quấn lại với nhau, trở thành cây liền cành. Truyền thuyết, hai câu thơ cuối là tuyên ngôn tình yêu tự định của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi.