Tiêu Diệt Đấng Cứu Thế

Chương 19: Ma động Cấp A+ (1)




Những người thức tỉnh đã tiến hành rất nhiều cuộc nghiên cứu về quái vật.





Thông tin về đặc tính của lũ quái thú, thói quen và hành vi của bọn chúng, tất cả đều có thể được trao đổi lấy tiền.





Việc nhiều công trình nghiên cứu được tiến hành không có đồng nghĩa với việc có nhiều người chơi tham gia vào việc thực hiện chúng.





Khi một nhóm nhỏ người chơi phát triển một phương thức săn bắn thông qua nghiên cứu và kiểm nghiệm rộng rãi, hầu hết những người chơi khác chỉ việc mô phỏng lại nó.





Không có luật lệ cho việc cấp bằng sáng chế cho cách xử lý và săn bắt lũ quái vật. Dù cho có luật như vậy, việc vào hầm ngục và kiểm tra từng người xem họ có vi phạm bản quyền hay không là điều bất khả thi ...( nếu bạn rảnh thì cứ tự nhiên :0 ).





Kim Woo-jin thuộc tuýp người thích nghiên cứu.





Và vì một số lí do, cậu buộc phải nghiên cứu.





Bang Hội Cứu Thế đi trên một con đường danh giá, gánh trên vai sứ mạng cao cả và nặng nề hơn bất cứ ai. Tất cả để mang đến cho mọi người nhiều hơn những gì mà cuộc sống hiện tại đã và đang hiện hữu, bang hội đã tiến hành nghiên cứu, và nghiên cứu một cách điên cuồng.





Urk! Arrg!





Tình cảnh hiện tại là nơi một con troll đang bị hành hạ ( BDSM :V ) một cách thê thảm bởi năm bộ lính xương , và đó là thành quả cuộc thử nghiệm của Kim Woo-jin.





Tteolgeuleogtteolgeuleog!





Bốn con cốt binh liên tục chặt vào chân troll đầy tàn nhẫn, không một chút xót thương. Chắc là bởi bọn này là triệu vật của Woo-jin.





Ting!





Một trong đám ma cốt binh còn trở nên vô cùng hưng phấn và điên cuồng, nó bắn những mũi tên loạn xạ.





Tteolgeuleogtteolgeuleog!





Sau khi hết cung tên, tên cốt binh tiếp cận Kim Woo-jin và ngang nhiên vòi thêm hàng . ( ủa rồi thằng nào là đệ thằng nào vậy  ? )





Kim Woo-jin nở một nụ cười gượng gạo trước cử chỉ của thằng bé.





'Có lẽ được thưởng theo cách này là phần quà cho những nỗi khổ mà mình đã phải chịu đựng trước đây.'





Kim Woo nở một nụ cười cay đắng.





'Nhưng nếu chỉ với vậy mà đã hài lòng, thì mọi chuyện cũng chỉ đến thế thôi.'





Tất nhiên, Kim Woo Jin không thể thỏa mãn chỉ vì những tạo vật của anh ta có khả năng chiến đấu tốt.





Cậu chắc chắn không có ý định phó mặc số phận của mình cho mấy con lính xương.





Và trên hết là, Kim-Woo-Jin vẫn chưa quên.





‘Cho dù những cốt binh của anh có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, chúng cũng không phải đối thủ của (Lee-Sin à nhầm) Lee-Se-Joon.’





Kim-Woo-Jin không hề quên con mồi cuối cùng của cậu.





Tất cả 4 con Troll đều đã bị hạ gục.





Bạn đã dọn dẹp thành công một Ma động.





Tai của Kin Woo-jin lúc này văng vẳng tiếng báo thăng cấp và theo sau là âm thanh thông báo về việc dọn sạch ma động.





Ngay khi những âm thanh phát ra, Kim-Woo Jin mường tượng lại kế hoạch đã định sẵn trong đầu.





‘ 5 tháng 4, khi mình xong việc, có vẻ cũng cùng lúc với thời điểm cái sự kiện trọng đại ấy diễn ra’





Vào ngày 5 tháng 4 sẽ có một sự kiện trọng đại, nó đủ lớn để làm rung chuyển toàn bộ Đại Hàn Dân Quốc.





Khi Kim-Woo-Jin rời cổng ma động, cánh cổng như đưa lời từ biệt bằng cái nhiệt độ ấm áp cùng một mùi hương mãnh liệt của mùa xuân tươi mới, nó đối lập hoàn toàn so với tiết trời đầu xuân đầy lạnh giá, cái lạnh ấy làm làn da cậu sun hết lại trước lúc bước vào cổng ma động này.





Chiếc Damas (xe của main) trông tàn tạ chẳng khác gì cái xe phế liệu, nó nằm đấy đợi cậu trong cái tiết thời xuân sang đầy tươi sáng. (Edit: Mùng 103 Tết vui vẻ)





Kim Woo-Jin tiến tới chiếc Damas.








Cộp cộp cộp!! (Durucrucruc!!–Trans:Tiếng bước chân đó ngộ ha =)))) )








Cậu mở cửa xe








Lần này, một chiếc xẻng đập thẳng vào ngay vào tầm mắt Woo-jin.








Và cậu bắt đầu hì hục đào bới ở một bãi đất cách chiếc xe vài bước.








Cang!








Ngay sau đó , tiếng kim loại va chạm phát ra.








Một cái két sắt xuất hiện dưới cái hố.








Đây là một loại két chứa những vật dụng cá nhân thiết yếu của những người thức tỉnh, smartphone, chìa khóa xe và cả ví của họ.








Ttalkkaggg!!








Kim Woo-Jin bấm mật khẩu, mở két một cách điêu luyện.








Một lúc sau, cậu bật chiếc smartphone màu đen lên.


Cậu thấy được một số cuộc hội thoại. Cuối cùng, Woo-jin dừng mắt ở một dòng tin nhắn .





Bản báo cáo về tình trạng Ma động.








Có những tin nhắn nhận được từ một số máy cụ thể trong 12 giờ gần đây.








Và nó không để lại danh tính người gọi.








Kim Woo-jin gửi trực tiếp một tin nhắn đến số máy lạ đó.








50403202.








Đó là một mật khẩu.








‘Thằng khốn đa nghi.’








Hayashi Konsuke. Mật mã này là thứ cần thiết để nói chuyện với hắn.








Việc này cũng là điều hợp lý.








Một kẻ có liên quan tới nhiều hoạt động phi pháp ở nhiều quốc gia khác nhau thì khó mà có thể làm việc trực tiếp được. Chính vì thế, Konsuke luôn tạo một rào chắn giữa bản thân hắn ta và khách hàng.








Một hàng rào để bảo vệ hắn nếu khách hàng lật mặt hoặc điện thoại của họ bị đánh cắp, mật mã tồn tại như một công cụ để nhận diện người ở đầu dây bên kia.


‘Ngày Tháng Ngược.’ (Edit: nghĩa là sao 50403202 là năm 2023 tháng 04 ngày 05, vậy mà cũng là mật khẩu, chán éo thèm nói)








Mật khẩu sẽ là ngày hôm ấy được viết ngược lại.








Nó đồng nghĩa với việc rằng nó sẽ được thay đổi mỗi ngày, và việc này rất việc quả.








Uung!








Ngay tức thì, cậu nhận được một cuộc gọi từ một số máy mới.








Kim Woo-jin trả lời điện thoại.








“Ta thấy một cuộc gọi nhỡ.”








“Kẻ nào đấy? “








“Kim Woo-jin.”








“Vậy Park Je-soon?”








“Chết rồi.”








Đó là phần kết của một cuộc đối thoại ngắn gọn.








Tút ! tút..!








Đầu dây bên kia tắt điện thoại. Kim Woo-jin lập tức nhíu mày và nói








‘Thật là khó chịu khi lại nghe giọng gã sau khoảng thời gian dài.”








Thực ra, Kim-Woo-Jin vẫn đang suy ngẫm kĩ lưỡng về việc. Nên lợi dụng hay giết Konsuke.








Giờ đây, việc Woo-Jin nắm trong tay chiếc nhẫn ( vp huyền thoại được nhắc đến ở chương trước), mối quan hệ giữa Konsuke và Johann Georg hầu như sẽ biến mất, và giá trị của Konsuke đã hạ xuống rất nhiều.








Với giá trị bị giảm , việc Kim Woo-Jin loại bỏ Konsuke cũng không phải điều gì đó quá tệ cho lắm, nhất là đối với một kẻ có hại nhiều cho thế giới. Ngoài ra , đây cũng là một cơ hội để nuốt trọn những vật phẩm và tài sản Konsuke đã tích trữ bấy lâu. Song cuối cùng, cậu đã chọn lợi dụng hắn.








‘Nếu không phải vì sự kiện này, mình hẳn đã sớm trừ khử hắn ta mà không chút do dự.








Yếu tố tác động đến sự thay đổi quyết định của Kim Woo-jin đó chính là sự kiện lớn sắp sửa diễn ra.








Để kiểm tra về sự kiện, cậu tìm kiếm trên cổng thông tin sau khi lôi chiếc điện thoại ra. Ngay lập tức, một tiêu đề hiện lên.





Ma động rank A+ vừa được phát hiện ở Busan !








Đó là một sự kiện lớn mà cậu đã luôn chờ đợi.





Phát hiện Ma động 1 tầng. Cấp độ: A+





Yêu cầu: người tham gia phải dưới cấp độ 20.








Một Ma động cấp A+ xuất hiện!








Đó là những tin tức gây chấn động toàn bộ Đại Hàn.








Họ không thể không run rẩy








“A+ .... không phải đây là lần thứ 2 đối với Đại Hàn chúng ta rồi sao ?”








“Tính đến nay việc này chỉ xảy ra tổng cộng 20 lần trên toàn bộ Châu Á đại lục. Ngoài ra , khi nói về kích thước của Hàn Quốc, nó tương tự việc trúng vé số độc đắc thêm lần nữa vậy.”








“Một ma động cấp A+...” ( bàn tán xôn xao, xì xào, xục xịch :vv)








“Trong tổng số 20 ma động cấp độ A+, 7 trong số đó đã xuất hiện vật phẩm huyền thoại. Và mấy cái như vật phẩm độc nhất thì tuôn ra như mưa.”








Ma động A+ có cơ hội cao chứa những vật phẩm xịn, bao gồm cả những vật phẩm huyền thoại.








Mọi người gọi đó là Ma động, nhưng nó giống như một hòn đảo chứa đầy kho báu hơn.








“Ngoài ra số lượng tối đa có thể tham gia là 150 người? Chẳng phải đó là một con số rất lớn sao?”








“Lần gần đây nhất xuất hiện một ma động tương tự là ở Tokyo, Nhật Bản vào tầm một năm trước. Đây…chẳng phải là quá nhiều rồi sao?”








‘Chưa hết. Đây cũng là điều bất khả khi để một bang hội thầu độc quyền một hầm ngục cấp A hoặc cao hơn. Và kể từ thông tin cho biết đây là một hầm ngục cấp A+... Tôi chắc chắn rằng tất cả các bang hội khác cũng sẽ nhắm đến nó.”








‘Ít nhất thì cũng phải 10 bang hội trong số đó sẽ thầu, khi đó  mỗi bang hội sẽ có nhiều nhất 15 ‘Vé'.”








“ Hy vọng rằng trường hợp trên là điều sẽ xảy ra, hoặc 150 bang hội cùng thầu ma động này có là điều khả thi.”








Họ buộc phải hạn chế trong việc tiếp cận hòn đảo.








“Việc tổ chức thầu sẽ rất gay gắt. ”








“Chỉ tiền bạc nói suông thì e rằng không thể giải quyết.”








“Tôi thấy là.., đây chẳng phải thời điểm duy nhất chính phủ có thể lợi dụng người chơi sao? Có lẽ họ sẽ trói buộc những người thức tỉnh bằng bản hợp đồng.”


Thêm vào đó, để chắc chắn có “vé” vào cổng, họ phải trả rất nhiều tiền.








Chỉ có một bang hội có được “vé” mà hầu như không phải tốn bất kì công sức nào.








“Bang hội Cứu Thế chắc chắn sẽ có được ít nhất 10 ‘Vé’ trong sự kiện qui mô này.”








“Tất nhiên rồi, nếu họ mà không có chân trong sự kiện này, mọi người chẳng phải sẽ biểu tình trước Nhà Xanh ngay lập tức hay sao?.” (trns: tương tự Nhà Trắng của Mễ, but nó màu xanh...)








“Những người biểu tình đang tiến hành rồi. Và họ yêu cầu chính phụ có chắc một xuất cho Cứu Thế Hội.’








“Nếu bạn xét đến những cống hiến mà Bang hội này đã mang lại, đây chính là phần thưởng của họ.” Họ chính là bang hội đầu tiên được đảm bảo về “vé” vào cổng.








“Giờ đây, cuộc tranh chấp vé giữa giữa các bang hội khác ngày càng trở nên khốc liệt.”








“Trận chiến giành chỗ này không còn dừng ở từ tàn khốc nữa. Các phe phái của các bang hội sẽ làm bất cứ điều gì, miễn sao đạt được chỗ cho người của họ.”








“Văn phòng của các hội bắt đầu trở nên hỗn loạn.”








Các bang hội còn lại bắt đầu những cuộc chiến tranh lạnh để dành được vé, và nội bộ của mỗi bang cũng sẽ đấu đá nhau trong việc ghi danh thành viên vào danh sách tham gia.”








‘Khốn thật.’








Đó là cách mà đội trưởng đội hậu cần ma động, Jeong Woo-seok khơi mào cuộc chiến cạnh tranh hay gắt.








‘Tôi nghĩ 20 vé đã là nhiều hơn là đủ, nhưng không một ai chịu nhượng bộ và sẵn sàng để người khác chiếm chỗ của họ. Chết tiệt, chúng ta lại là những người đầu tiên nhận được vé.”








Chỉ một lúc trước, khi hội Phượng Hoàng xác nhận đã có được 20 vé vào, Jeong Woo-seok đã nghĩ việc này đáng lý phải dễ thở hơn vậy mà.








Cuối cùng chỉ còn lại 2 chỗ sau khi đã chia đều cho 3 phe phái trong hội.








Ông đã nghĩ rằng 3 phe chính của hội sẽ dễ dàng thỏa hiệp nhằm đi đến một thỏa thuận chung.








“Chắc là bọn họ chỉ muốn đội của mình có vé…”








Sẽ vẫn sẽ ổn ngay cả khi 3 phe không hoàn toàn tham gia vào sự kiện lần này, nhưng còn cái ý kiến nên cho nhiều đội cùng tham gia vào sự kiện bị họ bác bỏ hoàn toàn.








Điều này cũng đồng nghĩa với việc sự cạnh tranh cho các vị trí còn lại là cực kỳ gay gắt.








Điều này cũng khá là dễ hiểu thôi.








Nếu những người chơi đến từ những bang hội khác nhau tham gia, họ có khả năng sẽ không tránh khỏi một trận chiến sống còn.








Ngược lại, việc những thành viên cùng bang hội có một trận chiến đẫm máu là điều rất khó xảy ra, dù bất kì lí do nào đi chăng nữa.








Song, cũng chả có ai có ý định hợp tác cả. Bởi lẽ ai ai cũng tràn đầy sự tự tin.








“Cái tự tin ấy đến từ trang bị, vật phẩm cấp độ 10 hoặc hơn thế được chất đống trên người họ kể từ lúc sự kiện này bắt đầu.”








Và đúng như vậy…








‘Ngay từ thời điểm chọn thành viên, không quá khó để thu hút người chời bằng những vật phẩm độc nhất.’








Đã được 4 năm kể từ khi thế giới biến thành một trò chơi. Và giống như hầu hết các trò chơi khác, bây giờ có hàng đống món hàng ngon nghẻ cho người chơi mới bắt đầu.








Jeong Woo-seok thấy việc này thật sự cũng chẳng khó khăn gì cho lắm khi trang bị các vật phẩm độc nhất hoặc có phẩm chất cao hơn lên những người chơi tham gia sự kiện lần này và biến họ thành những pháo đài di động.








Cho dù có đầu tư bao nhiêu đi chăng nữa, một khi vật phẩm huyền thoại xuất hiện, mọi công sức bỏ ra đều là xứng đáng .








Mặt khác, ma động này chứa đựng một có một lượng công trạng và danh vọng khổng lồ khó mà kiềm lòng được.








‘Họ ngạo nghễ, họ kiêu ngạo trước hiểm nguy cũng tốt thôi.”








Song, có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả cái danh vọng trong cái sự kiện hung ác này.








Dù dưới bất kì hình thức nào, câu chuyện về việc chọn cho ra được 20 thành viên để mà tham gia vào sự kiện lần này chắc hẳn không thể kết thúc dễ dàng được.








‘Đau đầu vãi.’








Câu truyện nay rồi sẽ tiếp diễn ra sao. Không ai biết trước được.








Điều duy nhất Jeong-Woo seok có thể khẳng định vào lúc này là hầu như không thể thầu cả 20 vị trí được, trong số này sẽ có ít nhất một đến hai ghế bị để trống.


Và ngay khi trường hợp đó xảy ra, các khoảng trống đó sẽ được lấp đầy bởi một ai đó. Có tận 20 ghế cơ mà, đâu có ai ngu mà bỏ trống chứ?








‘Bất kì kẻ nào có khả năng nhận tấm vé ấy hoặc là có một thế lực cực khủng chống lưng, hoặc là chẳng có cái củ cải gì. ‘








Trong giây lát, hình ảnh về một chàng trai thoáng lướt qua tâm trí của Jeong.( Mùi gì nghèo zậy tar =)))) )








“Như là cậu trai Kim Woo-jin”








Kim Woo-jin








Khi Nghĩ đến chàng trai này, ông khẽ gật đầu.








‘Phải rồi, cậu ta là một người rất là chân thành, chăm chỉ, và không kém phần tài năng. Ít nhất thì cũng sẽ không có rắc rối gì xảy ra nếu cậu ta tham gia. Đằng nào cũng tốt hơn việc đặt ai đó vào trị trí này bằng tiền và rồi sau đó gây ra mấy cái vụ lùm xùm.’








Song, giờ đây xuất hiện trên gương mặt lại là một nụ cười đầy gượng gạo.








Việc Kim Woo-jin chiếm được chỗ hiện giờ gần như là điều bất khả thi.








‘Không đời nào một người chơi như cậu ta lại có thể lấy được một “vé”. Trừ khi tên của cậu được nhắc đến từ ai đó có quyền lực ngang ngửa Park Yong-wan.’


Chỉ trừ khi phép màu thật sự xuất hiện.





P/s: mn đọc chuyện vui vẻ , cmt xôm nhé, nhiều là được, cmt của các bạn là động lực ra bài của chúng tôi :>. Giờ chắc cũng khuya rồi, thôi thì các bác à, schalf gut =))))