Tiêu Diệt Đấng Cứu Thế

Chương 10: Ma động cấp B (3)




Người chơi thường không hòa hợp với nhau, đặc biệt hơn, khi cùng trong một ma động, quan hệ giữa họ lại càng thêm căng thẳng.





Quái vật vẫn chỉ là quái vật, căn nguyên dẫn đến căng thẳng chính là từ sự cạnh tranh gay gắt của của những người chơi với nhau.





Áp lực ngày càng nặng nề hơn.





Nếu một ma động bị xóa xổ, nó sẽ biến mất cho dù cơ thể người chơi có còn ở bên trong đi nữa. Nói cách khác, không còn môi trường nào tốt hơn để bạn thủ tiêu kẻ thù như thế nữa.





Dù thế, vẫn có những trường hợp người chơi phát tín hiệu cầu cứu.





'Ngay cả kẻ thù truyền kiếp của tôi cũng được, bất kỳ ai...làm ơn!'





Tình trạng của nhóm Yang Se-kyung hiện cực kì thảm khốc. Tình hình hiện tại của đội không có vẻ gì là còn hy vọng cả.





Kieeuuu!





Kieehh!





Một đội quân gồm hơn 50 yêu tinh vây quanh nhóm của Yang Se-kyung với  đôi mắt trừng nguồn ngụt sát khí.





"Trông nó thế nào?"





“Vết thương quá sâu. Tôi phải khâu nó lại thật cẩn thận.”





Ngay lúc ấy, nhóm của Yang Se-kyung đang xếp theo hình bán nguyệt. Ở trung tâm là một người đàn ông lưng dựa vào thân cây, mà thổ huyết. Một người đàn ông khác trước mặt anh ta đang dành toàn lực cứu chữa cho chàng trai bị thương.





"Chết tiệt! Tại sao lại là linh mục?





Người bị thương lại là người trị thương.





Đây là một trong những vấn đề tồi tệ nhất mà một đội có thể gặp phải. Giá trị của một linh mục trong một ma động là không thể diễn tả được, nơi mà nguồn cung thuốc men bị hạn chế.





'Cái quái gì đã tấn công cậu ta?'





Điều khiến Yang Se-kyung phát điên cả lên là thực tế cô không thể biết được con yêu tinh nào đã tấn công người trị thương của họ.





Không, đó không thể là một con yêu tinh được.





'Chết tiệt. Mình chắc chắn. Có thứ gì đó đã biến thành yêu tinh. '





Nếu chỉ là một con yêu tinh bình thường, nó sẽ không thể nào vượt qua một trong những thành viên của Yang Se-kyung và đâm vào sâu trong xương sườn người linh mục với một con dao cùn được.





Cái thứ đó đeo mặt nạ của một con yêu tinh.





‘Mình đã quá bất cẩn. Nghĩ lại thì, sẽ không chỉ có yêu tinh nào trong một ngục tối cấp B.’





Một con quái vật bí ẩn mạnh hơn nhiều so với một con yêu tinh lại đeo mặt nạ trông giống như một con yêu tinh. Hơn nữa, nó đang nhắm vào nhóm của Yang Se-kyung.





Họ không còn cách nào khác ngoài việc vội vàng bắn tín hiệu cầu cứu.





'Ai cũng được mà, làm ơn.’





Bất chấp lời nguyền cầu của cô, Yang Se-kyung không nghĩ rằng cơ hội nhận có người nhận tín cứu giúp đỡ cao cho lắm.





Trước tiên, chưa chắc sẽ có người chơi nào ở gần đây để nghe được tín hiệu và thật khó nói rằng người đến hỗ trợ cũng không hơn gì nhóm của Yang Se-kyung.





Rõ ràng là những người có thể hỗ trợ sẽ nhận thức được rủi ro và thận trọng hơn.





Nói một cách đơn giản, sẽ mất nhiều thời gian để có người đến giải cứu. Vị linh mục rất có thể sẽ chết nếu không được cứu chữa kịp thời.





'Mẹ kiếp.'





Khi những suy nghĩ của Yang Se-kyung đạt đến đỉnh điểm, đôi mắt cô chìm trong tuyệt vọng.





Chính lúc đó.





Hwaruruc!





Một ngọn lửa bùng lên bao quanh đội của Yang Se-kyung!





"Lửa?"





Kieehh?





Đầy ngạc nhiên, nhóm của Yang Se-kyung và lũ yêu tinh đều quay về hướng ngọn lửa.





Puk!





Sau đó, một vật thể có kích thước một  đầu của yêu tinh bay về phía bọn quái đang phân tâm.





Kkeuk!





Một con yêu tinh đã bị thứ gì đó tấn công; ngã xuống đất sau khi thốt ra một tiếng hét ngắn.





Pu-ukk!





Sau đó, một vài vật khác bay tới, đập vào đầu lũ yêu tinh.





Kieeehh!





Những con yêu tinh cảm thấy bị xúc phạm bởi sự phiền toái này.





Tuy nhiên, cơn giận không kéo dài được lâu.





Kieehh?





Đó là bởi vì bọn nó đã nhận ra rằng chúng không bị tấn công bằng đá mà bằng đầu của chính các thành viên trong tộc của chúng.





Sát khí hừng hực,sự khát máu của chiến trường bắt đầu hạ nhiệt nhanh chóng.





“Tôi, tôi tự hỏi đó là ai?”





“Tôi không thể tin rằng họ đã cắt đầu lũ ấy và ném nó”


“Thật khủng khiếp.”





Ngay cả các thành viên trong nhóm Yang Se-kyung, những người bị bao vây bởi yêu tinh cũng kinh hoàng trước cảnh tượng này.





Kết quả là, không còn một con yêu tinh nào đủ dũng cảm ở lại. Lũ yêu tinh nhìn xung quanh với vẻ mặt kinh hoàng.





Vútttt!





Tiếng roi vun vút xé rách  da thịt yêu tinh tràn ngập trong không khí.





Kkeuk!





Một con yêu tinh bị roi quất phát ra những tiếng thét thảm thiết. Tình hình đã được giải quyết cơ bản chỉ với điều này.





Một vệt lửa lan rộng,những cái đầu bay từ chính những người đồng đội của bọn chúng, một cuộc tấn công của kẻ thù bắt đầu và kết thúc với tiếng rên la thảm thiết của những người bạn đồng tộc.





Trong tình huống như vậy, yêu tinh thực sự có khả năng giữ được bình tĩnh và hoạt động bình thường?





Kieeehh!





Kieeee!





Những con yêu tinh bắt đầu chạy trốn.





“Ah!”





Khi lật ngược được thế cờ, Yang Se-kyung và nhóm của cô thở phào nhẹ nhõm mà không nhận ra.





'Họ đã đến.'





'Cảm ơn Chúa.’





Cảm giác nhẹ nhỏm khi sống sót qua những giây phút cận tử đã lấn áp họ. Tuy nhiên, khoảng khắc ấy không kéo dài được lâu.





“Tôi không biết bạn là ai nhưng thật sự cảm ơn vì sự giúp đỡ này.”





Bởi vì sự xuất hiện của một người hoàn toàn bất ngờ.





“Tên, tên của cậu là gì?”





“Tôi là Kim Woo-jin”





Woo-jin  đã xuất hiện.





Không lâu sau khi lũ yêu tinh rời đi, hai bên khác đã đến. Các câu hỏi mà hai bên đặt ra khá là tương đương nhau.





"Gì? Mọi người ổn chứ?





“Những con quái vật đâu? Mấy người không gửi tín hiệu cầu cứu chỉ vì thấy cô đơn đâu, phải không?”





Họ hỏi những câu hỏi liên quan đến những gì đã xảy ra mặc dù mọi thứ đã kết thúc từ lâu trước đó.





“Ôi trời, kkakdugi cũng đến à. Tên của chàng trai đây là gì vậy?”  (kkakdugi một loại kim chi củ cải cay)





"Gì? Oh, cậu đã tham gia nhóm của họ sao? Tôi nghe rằng cậu không phải là một nhân vật có tiếng tăm cho lắm . Được rồi, cậu tên gì?”





Họ cũng không biết đến Kim Woo-jin.





"Cậu nói gì cơ? Anh chàng này?”





“Chàng trai này đã cứu mấy người sao?”





Đương nhiên, cả hai bên đều khá ngạc nhiên khi Kim Woo Jin đã cứu nhóm của Yang Se-kyung. Tất nhiên, bất ngờ không đồng nghĩa với tôn trọng.





“Tôi có nghe rằng các cậu đều đã tự dọn sạch một ma động trước khi gặp nhau... nhưng để yêu cầu giúp đỡ chỉ vì một sự cố nhỏ như thế này thì...Ầy, tôi đoán nó không đúng lắm nhỉ.”





“Chậc, chậc, điều này có lẽ sẽ không xảy ra nếu các người đồng ý làm lính của tụi này trước khi vào ma động.”





Thay vào đó, hai bên coi thường đội của Yang Se-kyung vì đã được Kim Woo-jin giải cứu.





Đó cũng là cách họ coi thường Kim Woo Jin. Họ không coi Woo-jin là một người chơi quan trọng.





Mấy cái lời đánh giá như vậy không thể xúc phạm được Kim Woo-jin. Nó không làm cậu ấy tức giận chút nào.





Trước hết, những thứ này không phải là việc của Kim Woo-jin. Trước khi Kim Woo Jin trở về quá khứ, mọi người ở đây chỉ là một trong số 119 con cừu hiến tế lưu lạc trong ma động này.





Đối với Woo Jin, thái độ của họ không thành vấn đề.


'Ngay bây giờ là thời điểm tốt. Làm thế nào mình có thể dụ dỗ họ đồng ý với vụ cá cược này đây? '





Kim Woo Jin đã luôn làm việc như vậy.





“Có vẻ như chỉ có yêu tinh. Theo câu chuyện của họ, một con quái vật có khả năng biến hình trong nhóm yêu tinh và có thể nó là một con yêu tinh đột biến.”


Kim Woo Jin quan sát các trưởng nhóm của hai bên trong khi nói những lời này.





“Không nhầm đấy chứ? Ban đầu, mấy người có thể bị cắn bởi một con chihuahua nhưng sau đó, nó trở thành một con chó săn, phải không?”





“Có lẽ mấy người đã nhìn nhầm. Ý tôi là, tại sao lũ yêu tinh lại bỏ chạy nếu chúng có ai đó mạnh đến vậy? Có phải mấy người đang nói với tôi rằng lũ đó đã bỏ trốn vì sợ thằng nhóc này không?”





Tất nhiên, thái độ của họ rất dửng dưng.





“Riêng trường hợp này, chúng ta cần làm việc cùng nhau và kết hợp sức mạnh lại.”





“Đã xong rồi. Cuộc thảo luận đó đã kết thúc trước khi chúng ta vào cổng. Chúng ta sẽ thân ai nấy lo.”





“Nếu chết, đó là số phận của mấy người. Đây không phải là nơi mọi người chiến đấu cho cuộc sống của họ sao? Mấy người không nên đến ngục tối nếu sợ chết như thế.”





Dù nhiều lần bị phớt lờ, Woo Jin vẫn khăng khăng nói.





“Không phải tất cả chúng ta đều đến từ Hội Phượng hoàng sao? Tôi nghĩ ít nhất chúng ta nên làm việc cùng nhau dù chỉ một chút.”





Kim Woo-jin thở dài và tiếp tục.





“Không giống như việc chúng ta đang đặt cược vào ai sẽ giết con trùm, ta nên hợp tác với nhau.”





Vào thời điểm đó.





"Tôi thích ý tưởng này. Haha."





Một người đàn ông ngắt lời Kim Woo-jin.





“Không có gì ngạc nhiẻn khi tôi thấy chán thế này. Tôi đoán đó có lẽ là vì không có giải thưởng. Cậu có nói cậu là Kim Woo Jin? Nói đúng đấy. Hãy đặt cược. Giống như đưa một cái gì đó cho người bắt được ông chủ của cái ma động này.”





Đây là lúc họ cắn mồi của Kim Woo-jin. Tất nhiên, không một ai có thể nhìn xuyên qua âm mưu này.





“Nghĩ thế nào về tiền mặt? Huh? Một trăm triệu mỗi người nhé? Chúng ta sẽ kiếm được một giải thưởng khoảng 1,5 tỷ won ? Mọi người ở đây đều có dư ấy nhỉ.”





Thay vào đó, người đàn ông tiếp tục nói chuyện táo bạo về việc đặt cược.





“Nếu sợ, mấy người có thể ra khỏi đây.”





Hắn ta thậm chí còn ném một lời nói đầu khiêu khích.





“Chỉ có 100 triệu?”





Và đáp lại sự khiêu khích ấy, Yang Se-kyung đã đáp lại bằng một sự khiêu khích khác.





Cô ấy đã từng tuyệt vọng kêu nhờ sự giúp đỡ từ bất cứ ai một thời gian trước đây, nhưng tính cách của cô sẽ không cho phép bản thân chịu đựng sự phỉ báng như vậy.





Không, cô ấy thậm chí còn tức giận hơn vì được Kim Woo-jin giúp đỡ.





'Chết tiệt, nếu ngục tối bị xóa xổ như thế này, mình sẽ không thể trưng cái mặt này ở nơi công cộng nữa.’


Nếu ngục tối bị chinh phục, cô và nhóm của mình có khả năng được biết đến như một nhóm siêu sao được giải cứu bởi một kẻ yếu kém.





“Sau đó, thế nào với 300 triệu thay vì 100 triệu?”





Các nhóm trưởng khác đã sẵn sàng đặt cược.





Chính lúc đó.





“Hãy đợi, đợi một chút.”





Kim Woo Jin, người vẫn im lặng, nói với giọng đầy lo lắng.





“Tôi không có nhiều tiền. Ngay cả xe của tôi cũng là một cái xe cũ vì tôi không có tiền.”





Tuy nhiên, những người xung quanh anh không chú ý đến những lo lắng của Kim Woo-jin. Họ thích thú hơn với những lời của Kim Woo-jin.





Một người đàn ông hét lên.





“Hãy cá cược chìa khóa xe của chúng ta. Người giết con trùm sẽ lấy hết xe trong bãi đậu xe.”





“Lần tới, đừng có mà gửi tín hiệu giải cứu nữa. Phiền thật đấy."





“Hãy để bên ngoài ma động. Đừng quên để sẵn chìa khóa xet, tôi sẽ trả tiền vé taxi cho. Haha.”





Ba bên lại tản mác sau cuộc chia tay.





Đương nhiên, họ không thề có hứng thú với Kim Woo Jin trong quá trình đó.





"Cảm ơn cậu."





Sự chú ý duy nhất mà Kim Woo Jin nhận được là từ Yang Se-kyung và nhóm của cô khi họ bày tỏ lòng biết ơn.





Kiểu đối xử này khiến Kim Woo Jin cảm thấy hơi khó hiểu.





‘Mình thật sự không mong đợi lắm mấy cái này.’





Mặc dù cậu hy vọng rằng cậu sẽ không được đối xử tốt, và thậm chí muốn bị phớt lờ vì nghĩ rằng cậu sẽ bị xem thường đến mức nào?





'Họ thật đáng chết.'





Cũng có thể hiểu được tại sao bang hội Phượng Hoàng cho phép những người chơi như thế trở thành đối tượng thử nghiệm cho ma động này.





'Tất nhiên những tên khốn đó không thể đối phó với nhờn nhờn một cách chính xác, chúng thiếu thị lực để quan sát xung quanh đủ tốt.'





Nhờn Nhờn. (Slime ấy)





Đó là con quái trùm hiện đang trú ngụ trong ma động này. Đó cũng là một con quái vật rất khó đối phó.





Mặc dù Nhờn Nhờn trong các trò chơi và tiểu thuyết bình thường thậm chí còn giống thức ăn gia súc hơn là yêu tinh, nhưng ở đây lại khác.





Nhờn Nhờn, có thể thay đổi hình dạng của nó thành bất kỳ quái vật nào, cực kỳ rắc rối để đối phó. Nó khó chịu hơn nhiều so với mọi người tưởng tượng. Để chống lại nó, cần có kinh nghiệm đối đầu với nhiều quái vật khác nhau.





'Thật hài hước khi hy vọng người chơi có đủ kinh nghiệm khi họ chỉ có tối đa là cấp 10.'





Mặc dù những người chơi ở đây đầy hứa hẹn và có trình độ, tài năng xuất sắc nhưng họ thiếu những kinh nghiệm cần thiết.





Đó là lý do tại sao ngục tối này biến thành một ngôi mộ cho nhiều tài năng đầy triển vọng.





Những người chơi có đủ kinh nghiệm chiến đấu để bắt được lũ Nhờn Nhờn ẩn thân giữa đám đông yêu tinh có thể được tính trên đầu ngón tay.





Tất nhiên, đây không phải vấn đề gì với Kim Woo Jin.





***





Cuối cùng, mọi chuyện diễn ra như những gì Woo-jin đoán.





'Dù sao, mình đoán mình có thể nhận được nhiều lợi ích hơn từ tình hình khó khăn này.'





Do lòng tự trọng cao của họ, một cuộc thi với giải thưởng đã được tạo ra. Hơn nữa, phần thưởng này cũng không thề nhỏ.





'Cảm ơn chúa. Mình sẽ không có đủ tiền để trang bị đầy đủ cho tất cả ma cốt chiến binh ngay cả khi mình có tất cả tiền trên thế giới. '





Hơn nữa, sau khi cậu xác nhận khả năng chiến đấu của mấy con ma cốt binh của mình,cậu cần phải đầu tư vào thiết bị bọn nó ngay lập tức.





Đó không phải là lý do duy nhất Kim Woo Jin nghĩ đến.





'Họ sẽ tự nguyện làm mồi thôi .'





Quan trọng hơn với Kim Woo Jin, ba bên sẽ chỉ nhắm đến việc bắt con nhờn nhờn, quái vật trùm.





Cả 3 đội sẽ chủ động khám phá và xua đuổi nhớt nhớt, bỏ qua phần còn lại.





'Trong khi bọn họ làm điều đó, tất cả những gì mình phải làm là siêng năng bắt những con chiên nhỏ.'





Từ quan điểm của Kim Woo-jin, có Nhớt nhớt như một món tráng miệng sau khi lấp đầy cái bụng bằng những con yêu tinh tràn ngập trong ngục tối này là chiến lược phù hợp nhất.





Hai bộ xương yêu tinh cũng bày tỏ sự  đồng ý với Kim Woo-jin.





Tteol-geu-reok! Tteol-geu-reok!





Chúng đang ra hiệu rằng chúng cực háo hức chiến đấu.