Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi

Chương 37: RƯỢU SAU LOẠN TÍNH




Y kể lể : “ Nương tử không thèm để ý đến vi phu…. Nương tử, vi phu có chỗ nào không tốt, vì cớ gì không nhanh một chút yêu thương vi phu nha…?!”“ Nương tử, chỉ một chút thôi… một chút thôi cũng không được sao?” y làu bàu, đôi con bình thường sâu như bể nay lại có chút xót xa, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài, đưa tay vỗ vỗ lưng của y, nhẹ nhàng mà từ tốn như đang xoa dịu nỗi đau trong y, Vân Tiếu Khuynh nhỏ giọng nói : “ Hàn Kỳ! ngươi lại nói cái gì vớ vẫn nha….”“ Ta nói khi nào không để ý đến ngươi đâu?” Nếu không để ý sao lại mỗi khi ngươi bị thương ta lại đau lòng, nếu không để ý thì há có thể để cho ngươi động tay động chân, không thương thì ngày ngày tiếp xúc ta đã chán ngươi lâu rồi, Hàn Kỳ! thật sự ta không hiểu yêu là gì, và yêu là như thế nào, nhưng là ta thật sự rất để ý ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao? tên ngốc này!!…“ Nhưng là nương tử…” y ủy khuất bĩu môi, vì uống rượu quá nhiều mà đôi gò má phớt hồng say lòng người, tựa như yêu nghiệt tái thế, đủ sức khuynh đảo thế nhân, y quyệt miệng, không cam lòng nói : “ sao nàng nghe nói ta sẽ tuyển sườn phi lại nói không liên quan đến nàng nha, nàng có biết nàng nói vậy, ta tâm hảo đau….”Vân Tiếu Khuynh cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân hắn bất thường là do đâu, nàng chỉ còn biết cười khổ“ Ngươi thực sự sẽ tuyển thêm sườn phi sao?” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu“ Đương nhiên là không” ngay lập tức y trả lời, không suy nghĩ“ Vậy thì ta có gì mà lo lắng đâu, Hàn Kỳ! đây không phải là không quan tâm mà là tin tưởng, ngươi hiểu sao? so với những thứ tình cảm yêu đương cháy bỏng hời hợt thì ta lại càng thích sự tín nhiệm tin tưởng từ đối phương hơn, Hàn Kỳ! ta tin ngươi dù có ruồng rẫy hết thiên hạ nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ lại ta…. Cho nên có gì phải lo lắng đâu?!”Hàn Kỳ nghe vậy, chỉ còn biết sững người nhìn nữ tử cười yếu ớt trước mặt y….Không phải không quan tâm mà là tin tưởng sao?!Sao y lại không nghĩ đến điều đó chứ, là vì y không tin tưởng hay y không tự tin vào bản thân mình, đối với nữ tử này y chưa từng có cảm giác nắm trong lòng bàn tay nên y luôn cảm thấy thấp thỏm bất an….Nữ tử lạnh nhạt nhưng đáy mắt nhàn nhạt ấm áp nhìn y mà nói : ‘ta tin tưởng ngươi có thể ruồng rẫy tất cả người trong thiên hạ nhưng tuyệt đối không bỏ lại ta….’Được người mình yêu tin tưởng như vậy, thì hắn Hàn Kỳ còn gì để mà tiếc nuối đây? Hàn Kỳ chợt cười, tiếu dung sáng ngời, tỏa nắng như ánh mặt trời rực rỡ, hai má lún đồng tiền in hằng trên má, chói lọi vô cùng….“ Nương tử”“ Ân?”“ Nương tử”“ Cái gì?”“ Nương tử”“ Hàn kỳ!”“ Nương tử! ta yêu nàng….”“ Ta biết……”“ Nương tử… ta có thể.. hôn nàng không?!” Mỗ nam mặt dày được một bước lấn một bướcVân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hắn…..“ Ô…ô
data-ad-slot="8346126209">