Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian

Chương 37: Hở tí là trêu...




Khi về tới nhà, Hoàng Sơn bước chân vào phòng khách thấy Thiên Bình đang nằm chổng mông trên sofa kia một cách chán đời. Anh mới bỏ cái túi xách xuống bàn, đá cái ghế kia mà cậu đang nằm một cái mà nói:

- Nhàn rỗi quá nhỉ?

Thiên Bình mới ngốc đầu lên nhìn anh rồi phát ra giọng cười hề hề, anh chống nạnh rồi nghiêng người để lấy chiếc gối gần đó và ném thẳng vào mặt cậu.

- Cười cái đầu anh. Đi nấu cơm đi.

Cậu ôm chỗ mà anh đã ném vào, là ôm mặt ngồi dậy, bĩu môi nhưng anh đã liếc cho một phát cậu phải phóc dậy, cậu mới bảo:

- Tôi sẽ đi nấu, bếp ở đâu?

Anh im lặng chỉ tay vào hướng bên góc trong kia, cậu thở một hơi có vẻ nặng nề rồi chân bước đi một cách chán nản.

Một lát sau, hai người ăn cơm với nhau trong không khí im ắng bao trùm. Bỗng dưng anh buông đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Bình, cau mày lại và hỏi:

- Này, tôi mới thấy thông tin trước đây của cậu từng làm pháp y. Vậy tốt nghiệp trường nào đấy?

Thiên Bình nghe xong cũng buông đũa xuống mà bảo:

- Anh nghĩ cái gì thế? Tôi làm nghề ăn cướp mà.

Hoàng Sơn lạnh giọng nói:

- Trả lời đúng trọng tâm.

Cậu mới cười trừ ra rồi trả lời:

- Trường đào tạo pháp y ở thành phố T.

Anh mới ồ lên một tiếng, anh lại tiếp tục hỏi cậu:

- Bằng loại gì?

Cậu bình thản như hôm trước ở đồn cảnh sát, trả lời:

- Cử nhân xuất sắc.

Anh nhướng mày, giờ không biết biểu hiện cảm xúc lúc này thế nào. Anh giơ tay vuốt trán một cái nhẹ mà nhìn cậu nói:

- Có bằng cử nhân pháp y loại xuất sắc, được làm pháp y không làm mà bỏ đi làm nghề ăn cướp.

Cậu hỏi lại:

- Anh điều tra và biết hết rồi, đúng không?

Anh giật khoé môi mấy phát, nói:

- Tôi biết nhiều lắm, yên tâm. Dù vậy, nếu có chuyện gì cũng không nên làm việc đó.

Cậu mới nói lại:

- Ừ. Nhưng dù sao tôi có được phép lên Thiên Đình nữa đâu. Buồn.

Hoàng Sơn nhếch môi một cái mà hỏi:

- Vì sao thế anh bạn?

Cậu đáp:

- Tại hồi xưa nghịch quá, thế là bị tống xuống luôn.

Hoàng Sơn chẹp miệng nói tiếp:

- Giờ vẫn nghịch thấy bà cố.



Cậu bĩu môi rồi lại thắc mắc hỏi anh:

- Còn anh?

Hoàng Sơn nói:

- Do người lớn muốn tôi tự lập, biết thêm nhiều về thế giới trần gian này nên đưa tôi lên chứ không bị tống như anh đâu.

Cậu nhăn nhó bảo:

- Hở tí là trêu tôi.

. . .

Sau khi ăn xong, hai người họ ở trong phòng khách để xem tivi. Bỗng dưng Hoàng Sơn chợt nhớ ra bức ảnh của hai người còn lại nên đã đứng dậy đi lên phòng rồi lại đi xuống, tay cầm hai bức ảnh mà đưa trước mặt Thiên Bình, nói:

- Xem anh có biết gì về họ không?

Thiên Bình cầm lấy xem thử, tay vuốt cằm mà nói:

- Trong hai người này thì tôi quen biết được một người thôi, là Hoả Tiêu Kha. Hiện làm nghề như anh. Người còn lại thì tôi không biết rõ thông tin cá nhân, nhưng nghe nói đây là tiểu hoàng tử của Long Cung. Anh biết rồi còn hỏi tôi làm gì?

Hoàng Sơn bảo:

- Hỏi cho chắc ăn.

Thiên Bình mới chề cái môi ra mà nói:

- Không tin.

Hoàng Sơn mới phũ phàng bảo:

- Có bắt anh tin tôi đâu.

Thiên Bình mới hừ một tiếng, rồi ôm chiếc gối bên cạnh im lặng xem tivi, Hoàng Sơn cũng không quan tâm đến luôn.

Tại thành phố T cùng giờ, có một chàng trai đang xem xét tài liệu hăng say đến mức quên ăn luôn buổi trưa. Khi đồng nghiệp đi đến đặt đồ ăn trên bàn người thì mới sực nhận ra là đã quá giờ trưa.

- Làm vừa thôi.

- Vâng, em cảm ơn sếp.

- À, cấp trên có thông báo là cậu chuyển công tác sang thành phố V đấy vào hai ngày nữa đấy.

- Sao nhanh vậy sếp? Em còn chưa chuẩn bị gì.

- Tôi còn bất ngờ nữa ấy, cố gắng lên.

- Vàng ạ.

. . .

Ngày 6 tháng 1 năm 20XZ, tại thành phố V, Hoàng Sơn đang làm thủ tục cho Thiên Bình để vào đội pháp y của thành phố. Anh muốn đánh chết con người này, bởi tiền án cũng không phải nặng nhưng nhiều nên hơi khó xin. May là đội bên kia nhìn được bằng xuất sắc của Thiên Bình cộng với nể tình Hoàng Sơn nên mới đồng ý. Sau khi làm xong xuôi mọi thứ thì anh về nhà, đưa tập hồ sơ cho cậu mà bảo:

- Nếu anh mà nghỉ ngang là tôi đánh chết anh luôn. Nghe chưa?

Thiên Bình ngồi sửng người, nuốt nước bọt ừng ực mà suy nghĩ: "Dữ vậy cha nội?", nhưng cậu cũng phải gật đầu mà nghe lời anh. Sau đó, cả hai đi đến nơi làm việc của mình.

. . .

Ngày 7 tháng 1 năm 20XZ, tại đồn cảnh sát chi nhánh V, anh đang làm việc thì cấp trên tới thông báo một chuyện.

- Hôm trước tôi thông báo cho mọi người có người chuyển tới chi nhánh chúng ta công tác. Mời cậu vào.

Người đó đang ở ngoài, nghe thấy tiếng kêu của cấp trên nên đã chỉnh trang và nghiêm túc bước vào. Người đó cúi đầu chào tất cả mọi người xung quanh và lên tiếng:

- Tôi là Hoả Tiêu Kha, từ chí nhánh T tới. Mong mọi người giúp đỡ.



Cấp trên mới chỉ hướng chỗ anh đang đứng mà nói với Tiêu Kha:

- Đây là đội trưởng của đội hình sự, tên Hoàng Sơn. Có gì thắc mắc, cứ hỏi cậu ấy.

Tiêu Kha mới bảo:

- Vâng.

Cấp trên gật đầu rồi tạm biệt mọi người, Hoàng Sơn đi khỏi chỗ của mình mà tới gần Tiêu Kha rồi đẩy cậu đi đến chỗ trống.

- Từ giờ, chỗ này là chỗ làm việc của anh.

Tiêu Kha gật đầu nói:

- Cảm ơn.

. . .

Tại chỗ pháp y, vì Thiên Bình mới đến chỉ có thể đứng cạnh mà xem thôi. Cậu cứ ngáp ngắn ngáp dài mà nhìn pháp y kia mổ xẻ, cậu thấy động tác của người này khó chịu quá nên mới giật con dao mổ, hất người đó ra và làm một cách thành thục, nhanh gọn.

- Làm gì lằng nhằng vậy? Cơ thể này bị thối rữa ở trong, bao phủ khắp lục phủ ngũ tạng.

Một người khác nghiêm túc nói:

- Vậy... không thể trong một hai ngày bao phủ hết được.

Cậu gật đầu nói:

- Đúng thế.

Người pháp y kia mà ban nãy bị cậu hất ra đó cũng lên tiếng:

- Chắc chắn cơ thể này đã trúng một thành phần độc hại nào đó trong một thời gian rất dài.

Cậu nghiêm túc nói:

- Đoán xem thời gian đó là bao nhiêu lâu?

Người pháp y đó đáp lại:

- Xét cho thấy, chắc tầm ba tháng.

Cậu gật đầu và nói:

- Chúng ta nên điều tra thành phần đó rồi đưa cho cảnh sát điều tra tiếp, nếu kiểm tra có thành phần khác thì cứ làm.

Mọi người gật đầu và giải tán ra mà làm việc. Thiên Bình cầm con dao mổ mà thở dài, người pháp y hồi nãy tiến tới gần cậu mà hỏi:

- Cậu giỏi vậy sao làm công việc bất lương thế? Nhìn cậu cũng khá trẻ, 26 tuổi sao?

Thiên Bình mới mỉm cười đáp:

- À, tại hồi trước vì có sự 1cố khiến cho người khác vào tù oan nên tôi mới bỏ nghề. Làm ăn cướp cũng vui, có điều vào đồn hơi nhiều chút thôi.

Người pháp y kia bảo:

- Ai cũng có sai lầm mà, đừng trách bản thân quá. Làm việc tiếp thôi.

Thiên Bình gật đầu rồi đi tới chỗ bàn làm việc của mình. Một tiếng sau, có người đưa cho cậu một tập tài liệu và nói:

- Xem rồi có thể đưa tới đồn cảnh sát chi nhánh V giúp được không? Tôi bận mất rồi.

Thiên Bình vui vẻ nói:

- Ừ. Nếu bận thì cứ đi đi, tôi đưa cho.