Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian

Chương 25: Phiên ngoại thứ nhất - Long Cung (1): Đang yên đang lành




Trải qua một số chuyện không hay thì mỗi cặp đã có một cuộc sống hạnh phúc riêng. Chúng ta sẽ đi thăm ngôi nhà nho nhỏ của mỗi cặp nhé! Đầu tiên là tại Long Cung.

Tại Long Cung, Thành Long và Mi Lê đang thu xếp các văn án mà các quan thần tấu lên. Cô đọc và duyệt cái nào cần thiết, cậu chỉ cần đóng dấu. Một lát sau, cả hai trêu chọc nhau, quẹt những dòng mực đen vào mặt làm mặt ai nấy đều lem nhem. Đang đùa giỡn một cách vui vẻ thì binh lính vào báo cáo:

- Bái kiến đại hoàng tử và đại hoàng tử phi, công chúa Lăng Ngân ở khu vực sông Nãi Nãi muốn gặp ạ.

Cả hai nghe được liền nhìn nhau, Lăng Ngân là một cô công chúa ở đáy sông Nãi Nãi, cô em kết nghĩa của Thành Long và bạn thân của công chúa Linh Hà. Cậu mới ra lệnh cho binh lính mời Lăng Ngân vào, thấy cô em có vẻ mặt buồn rười rượi, cúi gậm đầu xuống, dáng đi có vẻ chán nản và ngồi ở trung tâm mà không thèm ngồi ở ghế. Thành Long chống cằm nhìn về phía đó mà điềm đạm hỏi:

- Chuyện gì thế?

Lăng Ngân thở dài, ngẩng đầu lên mà than thở nói:

- Em lại bị thất tình nữa rồi.

Thành Long lấy tay ôm trán, tỏ vẻ bất lực, đây đâu phải ngày một ngày hai cậu phải chứng kiến con em kết nghĩa này rên rỉ, than phiền vì bị từ chối đến hơn 100 lần đâu. Mặc dù là vậy, Lăng Ngân vẫn không chịu bỏ cuộc, kệ cho những lời không hay, bị tủi nhục thì vẫn quyết tâm tán đổ Lục Lòng - tứ hoàng tử của Long Cung.

Lăng Ngân mếu máo nói:

- Em không tốt hả? Sao vẫn không chấp nhận em?

Mi Lê liền trấn an:

- Tốt mà. Do cậu ấy vẫn chưa nhận ra thôi.

Thành Long chẹp miệng mà nói:

- Lục Long vốn dĩ lạnh nhạt, vô tâm lắm. Hy vọng em vẫn kiên nhẫn đến lúc nó nhận ra, có vẻ hơi xa vời.

Lăng Ngân nói:

- Vâng. Thế em về.



Mi Lê bảo:

- Đi cẩn thận đó.

Sau khi Lăng Ngân đi, cả hai vợ chồng Thành Long nhìn nhau thở dài mà lắc đầu. Giờ không biết làm thế nào để giúp con em này nữa.

Đến ngày hôm sau, Mi Lê đang ngồi tám chuyện với Linh Hà, bông dưng có một người con gái đi tới với bộ mặt kiêu ngạo, đứng trước mặt cả hai rồi quay qua nhìn Mi Lê, bĩu môi nói với giọng điệu khinh bỉ:

- Đây là vợ của anh Thành Long hả? Trời, người nhân gian mà cũng xứng tầm cưới một đại hoàng tử của Long Cung sao, khí chất của đại hoàng phi đâu chẳng thấy.

Linh Hà nghe vậy mà đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, lên tiếng:

- Chị dâu của tôi như thế nào, không cần cô phán xét đâu Ly Châu. Với cả, ai cho cô hùng hồn đến trước mắt tôi mà dám nói chị dâu tôi như vây.

"Bốp", một cú tát vào mặt cô ta từ phía Linh Hà. Cô ta đau đớn ôm mặt lại, trừng mặt lên nhìn Linh Hà. Cô ta là công chúa của một nhánh nhỏ thuộc sông Tiên Lãng, tính tình vô cùng bướng bỉnh, có phần cao ngạo, thường coi người khác không ra gì, lần đầu cô ta gặp Thành Long đã muốn cậu là của riêng một mình cô ta và cứ suốt ngày ỏng ẹo trước mặt cậu đến khi cậu bị Long Vương tống lên nhân gian, đương nhiên cậu không thích cô ta, né tránh, phũ phàng với cô ta vì tính cách, những chiêu trò và lời nói khinh người của cô ta. Linh Hà cũng rất ngứa mắt với cô ta, khi nào cũng lẽo đẽo anh trai mình rồi làm mấy trò phản cảm khiến Linh Hà muốn đấm cô ta một phát.

Mi Lê chứng kiến được nên mới đứng lên giật tóc của cô ta mà lên giọng cảnh báo:

- Tôi nghe danh cô cũng nhiều rồi. Tưởng một công chúa sẽ phải hiểu phép tắc hơn tôi chứ nhỉ? Xứng với chức vị này hay không thì tôi không biết, nhưng cô cũng không có cửa để bước vào chức vị đại hoàng phi đâu. Nên tránh xa chồng của tôi ra, anh ấy cũng không thích cô đâu.

Nói rồi liền hất cô ta ra làm cô ta loạng choạng ngã xuống, cô ta bực tức mà vùng vẫy ra sàn. Thành Long quan sát được liền mỉm cười, tự hào về vợ của mình. Linh Hà và Mi Lê hất váy mà đi khỏi.

Lời cảnh cáo của cô hình như không lọt vào tai cô ta. Sau ngày đó, cô ta bước vào làm phiền Thành Long. Cho đến một ngày, cậu khó chịu và tức giận khi có người làm việc đến nổi đau đầu như thế liền vứt luôn cây bút lông mà nhìn thẳng và lạnh giọng bảo:

- Tôi có vợ rồi, vì thế đừng làm phiền tôi nữa. Biến.

- Anh à...

Bỗng có binh lính tới báo cáo, cậu nghiêm mặt lại nói:

- Có chuyện gì?



Binh lính đáp lại:

- Dạ, đại hoàng phi đã có long mạch rồi ạ.

Cậu nghe xong liền vội vàng rời khỏi chỗ mà chạy đến phòng nghỉ ngơi, mặt mày hứng hở, bơ đẹp cô ta.

- Đáng ghét. Cô cứ chờ đó, tôi sẽ làm cô đau khổ.

Lăng Ngân với Linh Hà cứ quấn quýt bên Mi Lê, khi cậu bước vào, đẩy hai con em ra ngoài mà ngồi cạnh vợ mình, dịu dàng sờ bụng cô, niềm hạnh phúc lộ rõ ở khuôn mặt, ôn nhu nói:

- Không thể ngờ được, anh cảm thấy vui quá.

Mi Lê mỉm cười đáp lại:

- Em cũng rất vui.

Hai người em gái cũng vui lắm, Bách Long và Lục Long cũng đến thăm, tặng quà. Lăng Ngân vẫy tay chào Lục Long nhưng đáp lại là sự phũ phàng của cậu ấy. Bách Long thấy vậy liền đánh nhẹ vào người Lục Long mà nói:

- Này, anh khuyên một câu: Có không giữ mất đừng tìm.

Lục Long thở dài nói:

- Kệ đi. Không quan tâm.

Bách Long chẹp miệng bảo:

- Anh nhắc vậy rồi mà không nghe, đừng có than.

Lục Long bảo:

- Biết rồi.