Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 10: Dỗ dành nhóc đáng thương




Hai người gần như dựa sát vào nhau, áo ngủ của Thời Nhạc rớt xuống, Bạc Văn Thời có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm da thịt ấm áp dán ở trên người mình.

Giống như nhuyễn ngọc vậy, khiến hắn gần như mất đi lý trí.

Thời Nhạc ăn vạ xong, thấy đối phương không có phản ứng gì, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.

"Sao anh không nói gì?"

Cậu muốn đợi Bạc Văn Thời mở miệng, sau đó mới dễ dàng thuận cột mà leo để nói điều kiện.

"Đi xuống."

Yết hầu của Bạc Văn Thời giật giật, trong mắt xẹt qua một ý nghĩ tối tăm.

Thời Nhạc thấy hắn muốn đuổi mình, cũng không nói gì, chẳng những không đi xuống, mà ngược lại còn dùng cả tay chân lấy hết sức bú sữa mẹ ra ôm hắn thật chặt.

"Không đi xuống!"

Thời Nhạc dõng dạc trả lời: "Anh sàm sỡ tôi nên phải chịu trách nhiệm."

Bạc Văn Thời chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào, không, là lưu manh khó đối phó như thế.

Nếu là người khác, muốn đến gần hắn cũng không thể. Nhưng người trước mắt lại không phải người.

Những thủ đoạn mạnh mẽ kia của hắn căn bản không thể thực hiện được.

"Nói đi, cậu muốn thế nào mới rời khỏi giường của tôi?" Lúc nói ra những lời này, đáy lòng Bạc Văn Thời cảm thấy sự kiên nhẫn của hắn lại được tăng lên lần nữa.

Thời Nhạc đang bám vào hắn như bạch tuộc, nghe vậy lập tức nói những điều kiện đã chuẩn bị sẵn ra.

"Tôi không có chỗ ở, cho nên muốn ở nhà anh. Tôi đã mang hành lý dọn đến phòng bên cạnh rồi."

Bạc Văn Thời: "......"

Dọn cũng đã dọn xong rồi, lúc này mới nói với hắn?

"Tôi, tôi muốn cái chìa khóa!"

Thời Nhạc nói thêm, đây mới là mục đích thật sự của cậu, mỗi ngày mặc quần áo Vô Thường xuyên tường không đẹp chút nào.

Sợ Bạc Văn Thời không cho chìa khóa, Thời Nhạc còn cố gắng kể cho hắn lợi ích của cậu: "Tôi ở đây có thể theo cạnh bảo vệ anh, anh không lỗ."

Tròng mắt Bạc Văn Thời nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ lên này, biểu cảm không có gì dao động, nhưng trong lòng đã phân tích tình thế rõ ràng.

Hắn không cản được tiểu Diêm Vương này đến ở.

Nếu đã biết không cản được, vậy hắn liền muốn chiếm được điều kiện có lợi nhất cho mình trong lần thoả hiệp này.

Phân tích xong, hắn nhàn nhạt nói: "Có thể ở lại đây, nhưng nhất định phải ở phòng bên cạnh."

Thời Nhạc nói "Ừm", sau đó gật đầu nhìn đã biết rất không có thành ý.

Đêm nay cậu lấy được chìa khóa, sờ được cơ bụng, còn ôm được ông xã.

Rất có lời.

Tuy chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng Thời Nhạc đọc nhiều truyện tranh, đối với chương trình của môn học làm thế nào để theo đuổi người trong lòng thì không thầy dạy cũng hiểu, tình huống như bây giờ, cậu biết rằng, không thể đòi hỏi nhiều.

"Vậy được rồi."

Rốt cuộc Thời Nhạc cũng buông lỏng tay chân, nhưng người lại không xuống giường, mà quấn chăn ngồi bên cạnh hắn, chờ hắn lấy chìa khóa.

"Cửa chính không có chìa khóa, là khóa mật mã."

Bạc Văn Thời nói một dãy số, sau đó đưa chìa khóa trong biệt thự, ngoài trừ phòng ngủ chính và phòng sách cho cậu.

Đưa xong, hắn nhìn về phía cửa, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: "Đi ra ngoài."

Thời Nhạc cầm một đống chìa khóa, có chút không muốn rời đi. Nhưng nếu cậu không đi đoán chừng sẽ khiến Bạc Văn Thời tức chết.

Thân thể Bạc Văn Thời vốn không được tốt lắm, Thời Nhạc lo lắng nghĩ, cậu cũng không nên bắt nạt nhóc đáng thương này nhiều.

Cậu lề mà lề mề bò từ trên giường xuống, vẫn không nhịn được mở miệng lải nhải nói: "Tôi của ngày hôm nay anh hờ hững, có lẽ tôi của ngày mai anh còn không thèm để ý."

Lảm nhảm như thế, quả thật nghe rất chua xót.

Xuống giường, Thời Nhạc không mặc áo ngủ, ngược lại còn quấn chăn.

Cậu thấy Bạc Văn Thời không có ý kiến với việc cậu đoạt chăn, dứt khoát quấn chăn xoay người đi ra ngoài, lần này lời lải nhải trong miệng đã thay đổi: "Bây giờ anh đuổi tôi đi, chắc chắn sau này anh phải cầu xin tôi lên giường của anh."

Bạc Văn Thời nghe cậu lảm nhảm, không dao động chút nào.

Không có khả năng.

Cầu nhóc lưu manh này lên giường của hắn, loại chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.

(Tự dưng thấy tiếng vả mặt đâu đây)

Thời Nhạc cuốn chăn của Bạc Văn Thời, quay lại phòng cho khách.

Dường như trên chăn còn lưu lại mùi hương trên người Bạc Văn Thời, là kiểu hương lạnh rất độc đáo, Thời Nhạc cực kỳ thích mùi hương này.

Cậu đắp chăn đàng hoàng, ngửi mùi hương như có như không trên chăn, chưa đến một phút đã không tim không phổi ngủ thiếp đi.

Mà phòng bên cạnh.

Bạc Văn Thời đè huyệt Thái Dương, xuống giường lấy chăn mới trong ngăn tủ ra.

Lúc sắp ngủ, hắn sờ đến chiếc áo ngủ ở trên giường.

Áo ngủ làm từ tơ lụa mỏng, đai lưng nhỏ nhắn tinh tế, gần như là trong chớp mắt Bạc Văn Thời nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy.

Chàng trai trẻ đỏ mặt, ở trong ngực hắn cọ rớt áo ngủ, cọ xong, cứ như vậy lộ ra da thịt trắng nõn không hề che đậy trước mặt hắn, còn đúng lý hợp tình trách hắn chơi lưu manh.

Thậm chí Bạc Văn Thời không thể không nhớ lại cảm giác khi da thịt chạm vào nhau.

Rất mềm.

Hắn nhắm mắt, ngăn cản mình nghĩ tiếp.

Một đêm này, Thời Nhạc ngủ ngon ngào ngạt, trong mộng cậu nhìn thấy Bạc Văn Thời tỏ tình với cậu, còn hôn cậu......

Cảnh trong mơ quá đẹp, cho đến khi mở mắt Thời Nhạc còn ôm chăn cười ngây ngô một hồi lâu.

Đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ hướng 8 giờ rưỡi, Thời Nhạc ngồi trên giường cười ngây ngô, dụi dụi mắt rồi mới rời giường.

Rửa mặt xong, cậu hắng giọng, dự định qua phòng bên cạnh nói chào buổi sáng với Bạc Văn Thời.

Nhưng đứng trước của phòng kế bên, nhìn gian phòng đã không còn ai, Thời Nhạc lập tức ỉu xìu.

Bạc Văn Thời lại đi rồi.

Cậu ỉu xìu đi nhặt quần áo Vô Thường bị Bạc Văn Thời để ở cửa, ỉu xìu mặc quần áo Vô Thường vào, lại ỉu xìu trở lại cửa hàng.

"Đại nhân."

Phạm Vô Cứu đang ở trong cửa hàng, hình như đang đợi cậu.

Thời Nhạc giơ tay xoa xoa mặt, nâng cao tinh thần: "Đến rồi đến rồi."

"Hôm nay chúng ta đi điều tra vụ án chết người đi."

Thời Nhạc gật đầu, nội thành còn có ba sự cố xe khách tử vong khác, rõ ràng là có tà môn ma đạo quấy phá, nếu như vậy thì hoàn toàn do là Địa phủ bọn họ quản lý.

Theo lời khai của chủ xe khách, lúc ông ta lái xe, trên đường lớn gặp mấy đứa trẻ, hơn nửa đêm ở trên đường lớn, là trẻ con thì tỷ lệ không lớn, là mấy tên tiểu quỷ thì tỷ lệ cao hơn.

"Vậy chúng ta lại đến hiện trường một chuyến đi."

Phạm Vô Cứu gật đầu, hai người đang muốn đi ra ngoài, thì một người bỗng nhiên đi tới từ phía sau.

Là Bạch Vô Thường Tạ Tất An.

Thời Nhạc không tiếp xúc với Tạ Tất An nhiều lắm, Tạ Tất An trầm mặc ít nói, gương mặt kia vừa nhìn đã biết là rất nghiêm túc, khiến Thời Nhạc cảm thấy hắn rất có uy nghiêm của thầy giáo trong trường.

"Phán quan bảo tôi và hai người cùng điều tra vụ án này."

Nhiều người cùng làm việc, Thời Nhạc đương nhiên sẽ không từ chối.

Ba người vừa rời đi, phía sau trong cửa hàng, mặt quỷ yếu ớt tung bay ngồi ở trên xà nhà, hâm mộ nhìn theo bọn họ.

Hức, không mang theo tôi.

Trên đường lớn.

Hiện trường sự cố đã sớm bị cảnh sát cho dọn dẹp một lần, nhưng manh mối Thời Nhạc tra cũng không giống như cảnh sát, cho nên, dù hiện trường bị rửa sạch hết dấu vết cũng không sao cả.

Cậu nhìn xung quanh một cái, phân phó nói: "Nhìn xem có thể tìm được mấy tên tiểu quỷ xuất hiện vào ngày hôm đó không."

Quỷ sai bắt quỷ, chuyện nhỏ.

Thời Nhạc vừa nói xong, Tạ Tất An liền lấy xích sắt ra, tìm kiếm quỷ hồn tồn tại ở gần đây.

Nhưng tìm hồi lâu, không tìm thấy tên tiểu quỷ nào, ngược lại tìm được mấy tên dã quỷ kết bạn với nhau.

Cô hồn dã quỷ không biết Thời Nhạc, nhưng với Hắc Bạch Vô Thường thì lại rất rõ.

"Đại nhân, chúng tôi, chúng tôi không làm sai chuyện gì hết."

Dã quỷ đối với quỷ sai đều mang theo e ngại trời sinh, cho nên lúc nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, tất cả đều sợ hãi.

"Không cần sợ, ta tìm các ngươi đến là muốn hỏi các ngươi chút chuyện."

"Đại nhân ngài hỏi đi."

Nghe thấy không phải muốn bắt mình, dã quỷ lập tức yên lòng, tích cực trả lời câu hỏi của Tạ Tất An.

"Trong đêm hôm trước, các ngươi có từng nhìn thấy mấy tên tiểu quỷ không?"

Nghe câu hỏi này, dã quỷ nhìn nhau, lập tức đoán được cái gì.

Thấy bọn họ do dự, sắc mặt Tạ Tất An tối sầm, nghiêm nghị thúc giục: "Nếu như từng gặp, phải trả lời thật. Dám lừa gạt không báo, các ngươi muốn bị đánh vào địa ngục sao?"

Mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có hình phạt tàn khốc.

Nhóm dã quỷ nhóm chấn động, lập tức thẳng thắn nói: "Từng gặp, là ba tên tiểu quỷ, bị người sống nuôi dưỡng. Đêm hôm ấy xuất hiện một lát, sau đó liền bị mang đi."

"Các ngươi có nhận ra thân phận của ba tên tiểu quỷ kia không, hoặc là tướng mạo của người mang bọn họ đi?"

"Không biết."

"Không biết."

"Tôi, ngược lại tôi thấy hơi quen mắt."

Tên dã quỷ trả lời sau cùng yếu ớt nói: "Trong ba tên tiểu quỷ đó, có một cô bé, là con gái của ông chủ lớn trong công ty khi tôi còn sống."

"Ông chủ lớn của ngươi là ai? Bé gái đó là ai?"

"Ông chủ lớn của tôi trước đây là tổng giám đốc của Bạc thị, bé gái đó là con gái nhỏ của ông ấy, tên là Bạc Nhuy. Hai cha con bọn họ đều đã chết, lúc cô bé đó chết, mới mười tuổi."

"Người sống nuôi dưỡng Bạc Nhuy là ai?" Tạ Tất An hỏi tiếp.

Dã quỷ lắc đầu: "Người sống đó tôi không quen biết, thấy hắn ta mặc áo bào màu vàng, có lẽ là một đạo sĩ."

Tạ Tất An lại hỏi thêm chút vấn đề, sau khi xác định không hỏi thêm được gì nữa thì mới cho bọn họ rời đi.

Sau khi mấy tên dã quỷ rời đi, Tạ Tất An nhìn về phía Thời Nhạc.

Thời Nhạc chau mày, đang suy nghĩ điều gì đó: "Bạc Nhuy, là em gái của Bạc Văn Thời."

Mà tiểu quỷ bị nuôi dưỡng, giống như là một loại hợp tác.

Người nuôi dưỡng cô ta, cung cấp thứ cô ta cần, cô ta thì để người nuôi dưỡng sử dụng.

Vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn này là vì tạo phiền phức cho Bạc Văn Thời, thậm chí người chế tạo tai nạn xe cộ muốn hại chết Bạc Văn Thời.

"Đây là kiểu em gái gì vậy."

Thời Nhạc buồn bực. Cũng may ba của cậu không muốn hai con, nếu như có hai con giống như Bạc Nhuy, giúp đỡ người ngoài hại anh ruột, có lẽ cậu sẽ phải tìm cách ném đứa em này ra ngoài.

Xác định có Bạc Nhuy tham dự, sự việc càng dễ xử lý hơn.

Bọn họ gọi hồn Bạc Nhuy về, hỏi một chút liền có thể biết thêm nhiều chuyện hơn.

Gọi hồn không cần Thời Nhạc tự mình ra tay, Hắc Bạch Vô Thường hoặc Thôi Phán Quan làm việc lâu năm ở địa phủ đều quen hơn cậu nhiều.

Có Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An gọi hồn thẩm vấn, Thời Nhạc cũng không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh.

"Hai người gọi hồn xong thì gọi tôi quay lại nhé."

Cậu định qua chỗ Bạc Văn Thời xem đối phương điều tra được gì. Thuận tiện đề phòng có người muốn hại Bạc Văn Thời.

Nghĩ đến chuyện lần này có Bạc Nhuy tham dự, Thời Nhạc thấy phiền lòng.

Cậu vừa xem sổ Sinh Tử, Bạc Nhuy, mười tuổi bệnh chết, là anh em cùng cha khác mẹ với Bạc Văn Thời.

Cùng cha khác mẹ, có quan hệ huyết thống.

Sao có thể xuống tay với người thân của mình chứ, Thời Nhạc không hiểu.

Chỉ là, xảy ra chuyện Bạc Nhuy, hình thượng nhóc đáng thương của Bạc Văn Thời ở trong lòng Thời Nhạc càng thêm vững chắc.

"Mình phải đi an ủi nhóc đáng thương của mình thôi."

Thời Nhạc nghĩ đến Bạc Văn Thời ngồi xe lăn, còn đang chăm chỉ làm việc kiếm tiền ở trong công ty liền mang tâm tình yêu thương, nhanh chóng đi tìm người.

Giờ phút này, trong văn phòng.

"Nhóc đáng thương" trong mắt Thời Nhạc, đang ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt nhìn người trước mặt, gương mặt lạnh nhạt vô tình, lạnh lẽo dưới đáy mắt khiến người kinh sợ.

Hắn như có như không gõ gõ mặt bàn, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, mỗi một lần gõ đều khiến trong lòng người báo cáo tin tức trước mặt run lên một chút.

"Ông chủ, đây đã là bản thảo quan hệ xã hội thứ năm, phương án đối phó đều rất hoàn thiện......"

"Làm lại."

Hai chữ lạnh lùng, khiến mặt mũi của giám đốc quản lý quan hệ xã hội trắng bệch.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Nhóc đáng thương ơi, ôm một cái!

Pi mi.