Kiều Điềm nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của anh, cười trộm, "Thật ra nếu cậu muốn nhận học bổng, cậu có thể tham gia một vài kỳ thi toán học, thành tích môn toán của cậu không tồi."
"Thôi quên đi, mệt phải đến ngồi một chỗ cả ngày giải đề toán, học đủ để biết tính tiền là được rồi."
Kiều Điềm lại chỉ chỉ mặt anh, "Vậy cậu có thể tham gia cái gì mà tuyển chọn người mẫu soái ca dáng người đẹp, không chừng còn có thể một bước lên mây thì sao?"
Thẩm Dục sờ soạng mặt mình một phen, vừa định nói, đương nhiên, khuôn mặt này của tôi vốn không có chỗ nào chê được.
Nhưng lời còn chưa phát ra, Kiều Điềm đã nói: "Dù sao cả người cậu ưu điểm duy nhất cũng chỉ còn gương mặt này, không dựa vào nó kiếm cơm thì cuộc sống sẽ gian nan lắm!"
"............"
Con nhóc quỷ này!
Anh đây rõ ràng nhiều ưu điểm lắm không thấy sao?
Thẩm Dục vẫn luôn cảm thấy Kiều Điềm làm thế nào cũng vẫn là cô gái nhỏ đáng yêu, hiện tại xem ra, ma quỷ vẫn là ma quỷ, tóm lại là có thể làm người ta tức chết không cần đền mạng.
Thấy anh giận dỗi, Kiều Điềm cũng vui vẻ, ha ha cười, cười xong nhấp một ngụm coca, cắn một miếng cánh gà.
Không có ánh mặt trời, nhưng trên đỉnh đầu một mảng đèn mờ nhạt tỏa ra, chiếu sáng cả khuôn mặt cô gái càng thêm linh động.
Xem cô cười đến cao hứng, ăn ngon miệng, Thẩm Dục một chút cũng không giận nổi, dứt khoát ăn cánh gà lót bụng, dù sao sau khi trở về, cũng là tùy tiện gọi cơm hộp ăn chút mà thôi.
Trên đường trở về, Kiều Chinh gọi điện thoại cho Kiều Điềm, Kiều Điềm đơn giản kể lại một chút chuyện xe đạp bị xì lốp xe, cũng nói có bạn học đưa cô về nhà.
Kiều Điềm vốn không định để Thẩm Dục đưa cô về nhà, dù sao thì hôm nay anh cũng không đi xe đạp đến trường, đợi lát nữa anh trở về phải đi rất xa.
Nhưng ngược lại Thẩm Dục vỗ vỗ ngực, "Không sao, giúp người thì giúp tới cùng, nhà cậu cũng không xa, tôi đưa cậu về nhà, đợi lát nữa tôi gọi xe trở về là được, có thế nào thì cũng coi như là cảm ơn cậu hôm nay mời tôi ăn."
Bên ngoài tiểu khu, Kiều Chinh từ sớm đã được Kiều tiên sinh và Tôn nữ sĩ phân phó phải chăm sóc em gái, bây giờ trời cũng đã bắt đầu tối, em gái còn chưa về nhà, thân làm anh trai hẳn là nên ra cổng đón một chút.
Chỉ thấy từ xa xa, trên một chiếc xe đạp hồng nhạt, một nam sinh cao lớn lái nó hướng tới chỗ Kiều Chinh.
Tuy rằng sắc trời mông lung, nhưng Kiều Chinh liếc mắt một cái là có thể nhận ra xe của em gái nhà mình.
Xe tới rồi phanh lại, gương mặt đối phương càng rõ ràng.
Kiều Chinh còn nhớ cậu ấy, lần trước em gái bị thương ở công viên trò chơi nghe nói là nhờ cậu ta cứu một mạng, anh cũng đã đi thăm, hơn nữa còn cảm tạ.
Lúc ấy đối phương một đầu tóc hỗn độn, trên mặt tuy rằng hơi có chút bộ dáng của người bệnh, nhưng ánh mắt kia cho người ta một cảm giác như một mãnh thú cao ngạo khó thuần, vừa nhìn liền biết là cái thứ lêu lổng.
Kiều Chinh cảm thấy bản thân anh về phương diện nhìn người thật chuẩn, anh cảm thấy cậu không phải người tốt, vậy chắc chắn không phải là người tốt, nhưng mà tốt xấu gì cũng là người cứu em mình, là ân nhân của một nhà bọn họ, Kiều Chinh đương nhiên không đến mức vì cảm giác của mình mà nảy sinh mâu thuẫn với người ta.
Bất quá mặc kệ thế nào, đối phương dù sao cũng là nam nhân, nói cho cùng thì vẫn không tốt lành gì, Kiều Chinh ít nhiều cũng kiêng kị, em gái của anh là cô gái nhỏ như hoa như ngọc, cũng không thể để cô bị loại nam sinh như này lừa bán đi.
Từ ghế sau một người nhảy xuống, quả nhiên là Kiều Điềm.
"Anh......" Kiều Điềm hô.
Thẩm Dục cũng từ trên xe đạp leo xuống, đẩy xe cho Kiều Điềm.
Kiều Chinh tiến lên trước nắm được tay lái, nhìn Thẩm Dục, giọng vang vang, "Cảm ơn cậu đưa em gái tôi về."
Một tiếng cảm ơn này của anh hiển nhiên nghe thật xa cách, Thẩm Dục sao có thể nghe không hiểu, Kiều Chinh đề phòng anh, đến cả chuyện vì sao lại đề phòng anh, anh cũng không ngốc.
Nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc ngoan ngoãn kia, đại khái là mọi người nhìn bộ dạng anh cà lơ phất phơ, người mang mười phần lưu manh, nên đều muốn đề phòng anh à?
Bất quá Thẩm Dục vần thấy có chỗ kỳ quái, Kiều Chinh thân là anh trai Kiều Điềm, em gái nhà mình là cái dạng ma quỷ gì, chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao? Lại còn đề phòng anh.
"Không cần khách khí, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên." Thẩm Dục nói, nhưng sao thanh âm nghe lại không giống bạn bè tương thân tương ái hỗ trợ lẫn nhau.
Kiều Chinh đương nhiên không trả lời lại anh, vẫy vẫy tay, ý tứ người đã đưa đến rồi, cậu có thể cút đi.
Loại chuyện qua cầu rút ván này, hai anh em làm đến thuận buồm xuôi gió, Thẩm Dục nhìn Kiều Điềm vẫy vẫy tay, "Tôi đi đây."
Kiều Điềm "Ừ ừ" hai tiếng, như cũ vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn điềm đạm, Kiều Chinh lại không nhìn nổi cảnh em gái cùng một tên nam sinh khác đưa tiễn nhau, vội vàng thúc giục, "Về nhà nào, còn dây dưa gì nữa?"
"Vâng."
Hai anh em tiến vào tiểu khu, Kiều Chinh hỏi chuyện săm lốp, "Sao mà ngày nào đi học cũng xì lốp, em đây không phải ngốc đến mức tự mình làm hỏng chứ? Lại còn về nhà trễ vậy, là đi cùng...... cùng mấy bạn bè như đó đó ra ngoài chơi à?"
Kiều Chinh ý muốn nói là thiếu niên vừa rời đi kia.
Kiều Điềm cảm thấy lời này cũng chỉ có từ trong miệng anh cô mới nói nói được thôi!
"Anh này, anh không đi làm tác giả thật đáng tiếc, động não như vậy, tưởng tượng ra tới ngoài vũ trụ rồi, luyện thể dục làm gì, làm vận động viên làm gì?"
Đối mặt em gái đang ghét bỏ, Kiều Chinh không để ở trong lòng, cười nói: "Em cho rằng anh không viết tiểu thuyết à? Gần đây có viết đấy."
"............"
"Là《 Đấu phá thương khung 》đấy biết không, Thiên Tằm Khoai Tây viết đó."
Kiều Điềm sao có thể không biết? Cô đọc sách có thể còn nhiều hơn so với anh cô, từ tiểu thuyết đến tạp chí, cái gì cũng xem.
"Anh mày viết so với anh ta viết cũng không thua kém lắm đâu, không chừng so với anh ta còn hoa mỹ hơn." Kiều Chinh vô cùng khoe khoang, anh cảm thấy bản thân mình so với Thiên Tằm Khoai Tây cũng chỉ kém một lần công bố nữa thôi, anh còn chưa công bố đâu, bạn bè đều khen anh viết bài chửi nhau rất giỏi đấy.
Kiều Điềm không thèm cho anh mặt mũi, "Ờ." hành văn như thế kia của anh cô thì cũng chỉ có thể viết cái thể loại anh nói mà thôi, cô cho rằng văn vở của anh, đem so học sinh tiểu học còn không bằng!
Kiều Chinh đắm chìm trong nguyện vọng tươi đẹp sắp trở thành thành cây bút vàng, cũng mặc kệ em gái đả kích như thế nào.
Đi tới hành lang, anh mới nghĩ đến chuyện vừa rồi, "Đúng rồi, đừng đi gần nam sinh như vậy, biết không?"
"Vì sao?"
"Đàn ông không có cái thứ gì tốt cả, nghe anh."
"Ừm, vậy anh với ba thì sao?"
"...... Anh với ba giống vậy sao? Anh đây là người nhà của em đây, anh mày nói chính là những tên nam nhân thối tha bên ngoài kia,. Em mới có bao nhiêu tuổi, tập trung học tập chứ đừng cả ngày lơ mơ có được không, đặc biệt là loại chuyện cùng nam sinh về nhà giống như hôm nay, tốt nhất là không cần, nếu quá muộn rồi thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh, chính anh đây đến trường đón em về."
"Anh so với em sau khi tan học còn về trễ hơn đấy, huống hồ gì hằng ngày anh cũng thường xuyên cùng các nữ sinh trường anh tan học, tiễn người ta về nhà, có khi anh trai nhà người khác cũng thấy anh là tên nam nhân thối tha đấy."
Đại khái là Kiều Điềm nói thật quá có đạo lý, Kiều Chinh nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời.
Kiều Điềm từ trước đến nay không đem lời anh cô nói để ở trong lòng, tên gia hỏa này mắc chứng hoang tưởng bị hại, hơn nữa còn có một em gái ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, dễ thương như vậy, càng dễ mắc chứng rối loạn hoang tưởng nghĩ mình bị người khác khi dễ, Kiều Điềm cũng quen rồi.