Kiều Điềm nháo như thế một lúc, buồn bực mấy ngày nay của Thẩm Dục tan đi không ít.
Tuy rằng thực sự tức giận, nhưng mà ít nhất cũng không quá khó chịu, chỉ là càng nói chuyện với Kiều Điềm, càng cảm thấy đây quả nhiên cứ như yêu quái, không thể quá thân cận với cô được.
Anh suy nghĩ, hay vẫn là quay lại chỗ ngồi lúc trước thì tốt hơn.
Còn chưa kịp hành động, Kiều Điềm đột nhiên chồm lại đây, làm Thẩm Dục hoảng sợ.
"Cậu muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chính là muốn hỏi cậu một vấn đề." Tiên nữ ngọt ngào vẻ mặt vô tội như thế, không lẽ nhìn cô rất giống người xấu à?
Nói xong, Kiều Điềm đem sách vở đẩy đến trước mặt Thẩm Dục, "Mình nghe nói thành tích toán học của cậu rất giỏi, thầy giáo vừa rồi có nói, đề này còn có một cách giải khác, cậu biết giải như thế nào không?"
Thẩm Dục tuy rằng ngày thường cà lơ phất phơ, đi học thường xuyên ngủ gật, không chuyên tâm nghe giảng bài, nhưng mà trên phương diện toán học anh rất giỏi, đây là điểm mà Kiều Điềm không thể không bội phục.
Cách giải thứ hai này, trong sách vở không viết, thầy dạy toán nói, tiết sau sẽ nói tiếp cách giải thứ hai này, bảo bọn họ thử tìm hiểu trước.
Tuy rằng rất nhiều sách giải đề bên trong có sẵn đáp án, nhưng Kiều Điềm không hề nghĩ sẽ trực tiếp xem đáp án.
Thẩm Dục nhìn trong sách vở đánh dấu đầy các loại chú thích, rõ ràng mọi trọng điểm đều ghi chú lại, gọn gàng ngăn nắp, một chút cũng không lộn xộn. Hơn nữa Kiều Điềm viết chữ nhỏ nhắn, cả hàng chữ mượt mà, nét chữ rõ ràng, nhìn cũng không hề hỗn độn.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, mãi đến khi Kiều Điềm lại lần nữa mở miệng, "Cậu nếu giải được, có thể nói cho mình giải như thế nào không?"
Thẩm Dục đem bút thả xuống dưới, lông mày theo thói quen hơi nhếch, "Cậu muốn biết à?" Đây là biểu hiện lúc anh cảm thấy hứng thú, tâm tình cũng không tệ lắm.
"Đúng đúng."
"Nhưng tôi không muốn nói!"
Thẩm Dục xoay người một cái, đứng dậy hét to gọi nhóm Hắc Bạch Vô Thường, "Liêu Bằng Đại Mao, đi WC nào."
Kiều Điềm nhìn bóng dáng anh mà tức giận, thật mong anh đang đi giữa chừng thì rơi vào bồn WC cuốn đi luôn đi.
Đương nhiên, Thẩm Dục không bị cuốn đi, anh dào dạt đắc ý trở lại lớp.
Con nhóc ma quỷ này chơi anh, hiện tại anh từ từ chơi lại.
Từ WC trở về, Thẩm Dục liếc mắt một cái nhìn đến cốc trà sữa trên bàn.
Đại Mao là người phản ứng đầu tiên, tiến lên đem cốc trà sữa trên bàn cầm lên, cười nói: "Dục ca, lại là nữ sinh nào đem trà sữa cho cậu nữa? Mình biết cậu không uống loại thức uống rác rưởi này, để mình uống đi, vừa lúc đang khát."
Đại Mao vừa mới chuẩn bị đem ống hút chọc vào, giây tiếp theo trà sữa bị Thẩm Dục đoạt lấy, "Dục ca?"
"Đừng động tới."
Đại Mao sửng sốt, "Dục ca, cậu không phải nói cậu không thích uống trà sữa sao? Cậu không uống vừa lúc cho mình đi."
Nhìn chỗ ngồi phía trước trống trơn, Thẩm Dục đại khái đoán được cái gì? "Bình này không được uống."
Liêu Bằng cũng thấy kỳ quái, "Vì cái gì?"
Học chung nhiều năm như vậy, Liêu Bằng tự nhận là thật hiểu biết Thẩm Dục, tuy rằng bọn họ thường xuyên tan học đi ăn ăn uống uống, nhưng Thẩm Dục tuyệt đối không thế nào thích uống trà sữa, huống hồ gì, trà sữa này đặt trên chỗ ngồi của anh, vừa thấy liền biết không phải anh mua.
Học sơ trung, cao trung nhiều năm như vậy, Thẩm Dục thu được lễ vật nhiều đến đếm không xuể, có thư tình, có chocolate, có đủ loại ăn uống, nhưng mấy thứ này, Thẩm Dục cái gì cũng không thích, đều đem cho anh em tốt bên cạnh.
Thân là bạn chí cốt của Thẩm Dục, Liêu Bằng hưởng lợi cũng không ít, ăn ăn uống uống cảm giác mỗi một tháng đều có thể béo lên mấy cân.
Nhưng đã túm chặt một cốc trà sữa như này, bộ dáng chết không buông tay, thật sự hiếm thấy.
Hai người cũng không nhất thiết một hai phải uống trà sữa của Thẩm Dục, vừa vặn chuông vào lớp vang lên, cũng không nháo nữa, chỉ là hai người trong lòng đều kỳ quái, Thẩm Dục đây là có chuyện gì?
Liêu Bằng hỏi Triệu Kỳ Kỳ, đối phương trả lời hai chữ: "Kiều Điềm."
Liêu Bằng bừng tỉnh đại ngộ, đây là trà sữa Kiều Điềm mua cho Dục ca, trách không được lại giữ như bảo bối.
Chính là hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Kiều Điềm vô duyên vô cớ như thế nào lại mua trà sữa cho Thẩm Dục?
Liêu Bằng hỏi lại, Triệu Kỳ Kỳ trả lời bốn chữ: "Liên quan gì mình."
Trà sữa thật sự đúng là Kiều Điềm mua, nhưng mà bởi vì cái gì, chỉ có Kiều Điềm cùng Thẩm Dục hai người đấy biết.
Thời điểm Kiều Điềm trở về, Thẩm Dục nhìn thẳng vào cô, trong tay giơ cốc trà sữa, "Hối lộ tôi à?"
"Sao có thể chứ, chỉ là tặng cậu uống giải khát thôi."
Không có việc gì không đăng tam bảo điện*, Thẩm Dục có ngu mới tin cô.
*Đại loại là không có chuyện nhờ vả thì không có ai lại cho không người khác cái gì
Anh trực tiếp đẩy trở về, "Tôi không uống trà sữa, tự cậu giữ lại uống đi."
"Ừm."
Lúc này trả lời quá nhẹ nhàng, đảo ngược lại làm cho Thẩm Dục không nghĩ tới.
Anh mở miệng trào phúng nói: "Đây là học bá nhiệt tình học tập đây sao? Nhiệt tình được ba phút rồi thôi à. Người xưa nói, làm người phải không ngại học hỏi kẻ dưới."
Mới nói xong một giây, Kiều Điềm liền mang vở xoay lại, "Mình đây hiện tại không ngại học hỏi kẻ dưới như bạn học Thẩm Dục, chỉ mình giải đề đi?"
"..."
"Nhìn mình đáng thương tới như vậy mà cậu cũng không thể chỉ mình giải mỗi cái đề này sao? Mình trên người chỉ còn có bốn tệ cũng đều đem đi mua trà sữa cho cậu rồi, cậu còn muốn cự tuyệt mình sao?" Rõ ràng vừa rồi còn vẻ mặt bình tĩnh, giờ phút này thay đổi thành bộ mặt ủy khuất, bộ dáng kia thật đáng thương, Thẩm Dục nhịn không được cầm vở che mặt cô lại, "Kỹ thuật diễn tốt đấy, cắt!"
Vốn tưởng rằng anh sẽ phối hợp biểu diễn, cô nàng nháy mắt thu lại biểu tình phù hoa, "Hứ, chắc gì cậu cũng đã giải được đâu."
"Chiêu khích tướng à?" Thẩm Dục hỏi.
"Không, mình thật sự cảm thấy như vậy đó, mình đi hỏi thầy dạy toán một chút, trông cậy vào cậu còn không bằng đi hỏi giáo viên"
Kiều Điềm đứng lên, làm bộ phải đi.
Thẩm Dục không kiên nhẫn hô: "Quay lại, ngồi xuống!"
"Được."
"Đem vở lại đây."
"Được luôn."
Hai người này một bên hồ nháo, lên xuống phập phồng, tâm tình Thẩm Dục mệt mỏi, nhưng quần chúng bên cạnh ăn dưa* thật ra lại thấy thật ngon.
*hít drama
Đã sớm biết vị học bá tiểu tiên nữ này cùng học bá mọt sách bình thường không giống nhau, biết vui đùa đúng lúc, nói chuyện nhẹ nhàng, đôi mắt cười tủm tỉm, mỗi một điểm, đều không hề giống mọt sách xíu nào.
Mà Thẩm Dục trong lúc ồn ào nháo loạn, thỏa hiệp với cô lúc nào cũng không biết.
Kiều Điềm cùng Thẩm Dục xung đột kỳ quái như thế này, dần dần, mọi người đều phát hiện, bọn họ đều quen với chuyện Kiều Điềm cùng Thẩm Dục ở cạnh nhau giận dỗi, Thẩm Dục lại sẽ thỏa hiệp.
Mọi người đều phát hiện Thẩm Dục thay đổi, ít nhất, thay đổi so với trước kia khác nhau không ít.
Nhốn nháo như vậy, đối với quần chúng ăn dưa như Liêu Bằng này nọ, mỗi ngày đều có dưa để ăn, thật ra cũng không tồi.
Nhưng đổi với An Nhiễm Nhiễm lúc trước đưa điểm tâm hối lộ cho Kiều Điềm, giờ phút này còn lại chỉ là ảm đạm buồn bã.
* * *
Tiết tự học cuối cùng, tất cả học sinh nghệ thuật đều sẽ đi học.
Kiều Điềm cầm bút vẽ mới vừa bước ra khỏi phòng học, đã bị An Nhiễm Nhiễm gọi lại.
"Kiều Điềm, cậu đến phòng vẽ tranh sao?"
Kiều Điềm gật gật đầu, "Ừm, đến phòng vẽ tranh, hôm nay vẽ trái cây, cậu thì sao, đến lớp âm nhạc phải không?"
"Ừm, mình luyện dương cầm."
"Vậy cậu chơi dương cầm khẳng định rất lợi hại đúng chứ?" Kiều Điềm hâm mộ nói.
"Còn chưa tới mức đó, mình từ nhỏ đã luyện tập dương cầm, phương diện này còn phải luyện thêm, Thẩm Dục so với mình lợi hại hơn nhiều. Cậu thì sao, cậu chơi dương cầm tốt không?"
Kiều Điềm xấu hổ lắc đầu cười cười, "Không giỏi đâu, trước kia mình có học qua một chút, nhưng chỉ còn nhớ rõ mấy cái hợp âm, nếu chơi chỉ chơi được bài Little Star, không giống các cậu học âm nhạc, tương đối giỏi phương diện này."
"Cũng không thể nói như vậy, cậu vẽ tranh cũng thực đẹp nha, mình còn không biết vẽ tranh đâu."
Hai người vừa đi vừa nói, đề tài trao đổi ngoài miệng thật sự làm hai người mau chóng thân thiết hơn.
Không thể không nói, trong âm nhạc có một loại hơi thở thanh quý mà Kiều Điềm học không tới được, như An Nhiễm Nhiễm trước mắt chính là kiểu này, có tiên khí.
Kiều Điềm khen An Nhiễm Nhiễm đẹp, An Nhiễm Nhiễm cũng không tiếc lời khen Kiều Điềm, hai người ở chung thập phần hòa hợp.
Nhưng thật ra Triệu Kỳ Kỳ nhìn Kiều Điềm vừa nói vừa cười cùng An Nhiễm Nhiễm, trong lòng nói thầm câu, "Không phải vốn là tình địch gặp mặt nhau thì sẽ ghét bỏ đến đỏ mắt hay sao?"
"Cái gì tình địch?"
Thanh âm của Thẩm Dục sâu kín truyền đến, dọa Triệu Kỳ Kỳ cả người nhảy dựng lên, "Má ơi, cậu muốn hù chết mình sao?"
"Hẳn là cậu muốn hù chết mình đấy, lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì, cái gì tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt." Đang nói chuyện, Thẩm Dục nhìn về phía cuối hành lang An Nhiễm Nhiễm đi cùng một chỗ với Kiều Điềm, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Triệu Kỳ Kỳ vội vàng xua tay, "Không có gì, không có gì?"
Nhìn Thẩm Dục đi tới cùng hướng với mình, Triệu Kỳ Kỳ lại kỳ quái nói: "Sao cậu còn không chịu đến lớp đi, cậu học phòng bên kia, qua đây làm gì? Muốn đi vẽ tranh à?"
An Nhiễm Nhiễm này cùng Kiều Điềm đi cùng một chỗ, Thẩm Dục cũng đi hướng bên này, tuy rằng đi hướng này cũng có thể đến phòng âm nhạc, nhưng đi như vậy là vòng xa hơn nửa đường, bộ muốn đi dạo khắp trường sao?
Thẩm Dục kiêu ngạo đáp lại, "Đi tham quan trường, mình thích thế, cậu quản được sao?"
"Rồi rồi rồi, mình quản không được."
Lúc xuống lầu, An Nhiễm Nhiễm cũng chú ý tới Thẩm Dục theo sát từ trên lầu xuống dưới, mà không chỉ An Nhiễm Nhiễm, Kiều Điềm cũng thấy.
Chân dài ba bước thành hai, một hồi liền đến trước mặt hai người.
Kiều Điềm duỗi tay cười cùng Thẩm Dục chào hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng quen thuộc, "Thẩm Dục, cậu cũng đi học sao?"
Chàng trai khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng nhìn hai người, nghĩ đến buổi sáng Kiều Điềm chọc tức anh một hồi, trợn mắt một cái liền bước nhanh rời đi.
"Cậu ta chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu vậy?" Kiều Điềm nói thầm.
An Nhiễm Nhiễm cười nói: "Không biết, cậu ấy từ nhỏ cứ như vậy, thật tùy tính"
"Ừmm."
Kiều Điềm thật sự không có để trong lòng, nhưng An Nhiễm Nhiễm lại trầm ngâm một hồi, tiếp tục nói, "Mình cùng Thẩm Dục lớn lên trong một cái tiểu khu, từ nhỏ mình đã quen biết cậu ấy."
Kiều Điềm theo tiếng gật đầu, "Ừ, mình nghe đám Liêu Bằng bọn họ nói qua rồi, nói cậu với Thẩm Dục cùng nhau lớn lên."
"Ừm, đúng vậy!" An Nhiễm Nhiễm cười cười, "Cậu ấy từ nhỏ tính cách chính là như vậy, thoạt nhìn không có chút gì bình dị gần gũi."
"Nga, đúng rồi đấy."
"Đây là bởi vì từ nhỏ quan hệ trong gia đình cậu ấy đã không tốt lắm."
Kiều Điềm lại đáp một tiếng.
An Nhiễm Nhiễm thấy cô không hỏi, cũng không tiếp tục nói nữa, Thẩm Dục không thích người khác bàn tán chuyện nhà cậu ấy, cô đương nhiên không dám nhiều lời.
Ánh mắt quét qua biểu tình trên mặt Kiều Điềm, tâm tư An Nhiễm Nhiễm xoay trăm ngàn lần, lúc sắp đến phòng vẽ tranh, An Nhiễm Nhiễm biết chính mình bây giờ mà không hỏi là không còn cơ hội, rốt cuộc nhẫn nại không được hỏi: "Kiều Điềm, cậu.. có phải cậu thích Thẩm Dục không?"