Tiểu Địa Chủ

Chương 6: Mua thịt heo




Người mua thịt heo rất nhiều, dù sao một thị trấn cũng rất lớn, kẻ có tiền cũng rất nhiều.

Đội ngũ ba mươi người nhìn như rất dài, nhưng Yến Bạch Thu cảm thấy rất nhanh đã tới lượt bọn họ.

Phía trên cậu là mấy đại thúc, đại thẩm, Yến Bạch Thu đứng ở bên cạnh Liễu Thanh Mai, dáng người cậu to béo, đứng ở một chỗ, cách mấy cái đầu, nhìn thấy rõ ràng chủ nhân của quầy bán thịt heo.

Sạp thịt rất lớn, bề mặt lên tới hai mươi mấy mét vuông, ở bên trong sạp là nơi cạo lông heo, ở bên ngoài để mấy cái giá cùng mấy cái xích sắt dùng để đựng và treo thịt heo. Cửa quầy là dùng mấy miếng gỗ ghép lại tạo thành, dài chừng năm sáu mét, to chừng hai mét, bên trên là một nồi thịt heo đã cắt sẵn.

Đứng giữa quầy là một đồ tể, mặc một thân y phục màu đen huyền bí, có phần không giống với tưởng tượng, vén tay áo lộ ra cánh tay và ngực, cũng không phải tứ chi ngắn mà thô to, tương phản lại là tứ chi thon dài, vai rộng, cánh tay hữu lực, mỗi một lần động tay, bàn gỗ run lên, dao trên tay nhanh nhẹn, thịt heo cốt nhục chia lìa.

Phân chia cực kỳ chính xác, người này chặt thịt heo xong liền ném cho một thanh niên đứng ở bên tay trái cầm cân, thanh niên kia cầm một cái cân, móc thịt vào, cân lên, vừa đúng số cân vị đại nương kia cần.

Dùng rơm rạ xoa thành một sợi dây thô bằng chiếc đũa, xuyên qua miếng thịt, sau đó một tay đưa thịt cho đại nương kia, một tay lấy tiền.

Phân công công việc hợp lý, hiệu quả thật nhanh, không tới một lát liền tới lượt Yến Bạch Thu.

Ba người đứng song song trước tiệm thịt heo, dáng người hai huynh đệ đặc biệt lớn, một người bằng hai, ba người bình thường, vì thế những người đứng đằng sau không nhìn thấy quầy hàng nữa.

Vị đồ tể mặc hắc y kia vẫn luôn cúi đầu chặt thịt, bộ dáng chuyên chú chuyển động cánh tay, thình lình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai núi thịt đứng ở trước mặt.

Người trước mặt rất béo, tròn tròn, từ đầu đến chân đều tròn như cục tuyết, mặc y phục không thích hợp, thịt mỡ nhiều đến lợi hại, có loại ảo giác tùy thời sẽ bị nổ tung.

Da mặt người đó trắng nõn, thoạt nhìn hẳn là được bảo dưỡng rất tốt, ngày thường ít phơi nắng gió, ngũ quan giống như bị đè ép, nhìn không rõ ràng, ánh mắt nhìn lướt qua, có ảo giác cái mặt lớn giống như cái mâm.

Đôi mày thanh tú, đôi mắt thon dài, đôi mắt mở ra chỉ bằng một phần ba người thường, nếu không phải có một đôi lông mi đen dày, dài, phỏng chừng cũng không thể nhìn thấy cái khe hở tinh tế đó, cái mũi ở trên gương mặt cũng không quá rõ ràng, môi dày vừa phải, còn tốt, không phải quá lớn, là người có mệnh phú quý.

Lại thấy người bên cạnh, nhỏ hơn một ít, đồng dạng cũng thật mượt mà, lại nhìn tiếp, còn tốt, gặp được một người bình thường.

Y bán thịt heo trong trấn cũng đã được hai, ba năm, phàm là người trong trấn tới mua thịt heo đều biết, chỉ cần nói muốn mua bao nhiêu tiền, y sẽ trực tiếp băm.

"Cho ta một trăm văn tiền thịt heo." Tay Liễu Thanh Mai chỉ một khối thịt ngon, ý bảo đồ tể chặt xuống.

Thịt heo có giá ba mươi văn một cân, một trăm văn cũng chỉ có thể mua được hơn ba cân xíu.

Liễu Thanh Mai thấy đồ tể kia đã chặt xong thịt cho mình, cảm thấy đưa hai đứa nhỏ đi theo mà chỉ mua ít như vậy, ăn một chút là hết, trong lòng có chút ê ẩm.

"Cầu Cầu, Tuyết Tuyết, các ngươi muốn ăn gì, nói đi, nương hôm nay sẽ mua nhiều thêm chút." Liễu Thanh Mai chỉ vài tai heo, xương sườn, chân, ý bảo hài tử tự mình chọn.

Yến Bạch Tuyết vui tươi rạo rực nhìn cái chân heo, nghĩ đến chân heo hầm, nước miếng cũng muốn rớt ra.

"Nương, ta muốn ăn móng heo." Yến Bạch Tuyết mềm giọng làm nũng, tiểu cô nương vừa nói, vừa cười rộ lên, có vẻ rất thỏa mãn.

Liễu Thanh Mai nhặt hai cái chân heo, đưa cho đồ tể mặc hắc y.

"Làm phiền chặt giúp ta một chút, Cầu Cầu ngươi ăn gì?" Liễu Thanh Mai cũng không có quên nhi tử.

Chỉ với vài đạo bạch quang, hai chiếc chân heo đã được chặt xong, miếng nào miếng nấy đều cực kỳ bằng nhau.

Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình có khả năng đã gặp cao thủ, muốn nhìn lại kỹ thuật dùng đao của người này, bèn chỉ vào chút sườn heo bên cạnh, sau đó nói:"Vậy cho chút xương sườn đi, ngô, tầm 50 văn. Ai, ngươi chú ý chút a, đừng trượt tay, đừng băm thiếu cho ta, băm thiếu ta lại phải đến tìm ngươi rất phiền toái."

Tư Trấn Khấu bình thường đều băm nhát một dứt khoát, bị một Yến Bạch Thu mập mạp như vậy uy hiếp, không biết sao, tay run lên, thật sự băm trượt.

Người ở thị trấn đều biết, từ ngày y mở cái quầy hàng này, thịt heo từ trước đến nay đều được băm rất chuẩn, không nhiều không ít, đủ đúng số lượng ngươi cần.

Nếu như tính không chuẩn, cũng chỉ có ít lần.

Tư Trấn Khấu ngẩng đầu, nhìn tên mập mạp lên tiếng uy hiếp, Yến Bạch Thu mập mạp chính là không biết sợ chết, ngạnh cổ, một bộ ta đây không sợ trời đất, kỳ thật lúc này trong lòng bàn tay đã ứa ra mồ hôi lạnh.

Gặp quỷ, nhìn bộ dáng đồ tể này thật sự không dễ chọc a, Yến Bạch Thu ở trong lòng nói thầm.

Vẻ ngoài của y một chút cũng không giống một đồ tể bình thường, thân hình lẫm liệt, tướng mạo cứng cáp, mi như được vẽ, trong mắt lập lờ hàn tinh, ánh mắt sắc bén giống như đao rời vỏ. Lần đầu tiên nhìn thấy người này, quả thật rất chói mắt, lại nhìn đến má phải người này, có một vết sẹo cực kỳ rõ ràng, từ trán kéo dài xuống tận hàm dưới, vết sẹo cực kỳ dữ tợn khủng bố, có thể nghĩ, một đao chém xuống trước kia nó khủng bố như thế nào.

Yến Bạch Thu theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Cảm giác thật sự gặp phải một nhân vật tàn nhẫn.

Khó trách người trong thị trấn đến đây mua thịt, ai cũng không hé răng, cầm thịt, đưa tiền, không nói hai lời, chỉ có duy nhất cậu là như người ngốc, kén cá chọn canh không nói, còn uy hiếp người.

Bất quá là cậu trả tiền mua thịt chứ cũng không phải không trả tiền, Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình không có làm sai chuyện gì, tiếp tục cáo mượn oai hùm, vươn ngón tay phì đô đô như cà rốt, rất có ý vị chỉ điểm giang sơn.

"Chú ý chút, đừng băm thiếu, chính ta sẽ ước lượng, thiếu một lạng bồi thường hai mươi lượng!" Yến Bạch Thu nghĩ thầm, dù sao ngươi bán thịt, ta làm ruộng, cũng không có liên hệ gì với nhau.

Liễu Thanh Mai tiếp nhận thịt cùng chân heo đã được chặt xong móc tiền ra trả tiền, nghe thấy lời nhi tử dặn dò đồ tể có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng không quản nhi tử, cảm thấy nhi tử nói rất có đạo lý, đi theo phụ họa hai câu.

Tiểu hắc tử cầm cân cảm thấy có chút vô ngữ, thuần thục lấy xương sườn đã băm tốt ra, cho vào cân, quả cân vừa kéo lên, ai nha, nhiều ra nửa cân!

Hắc tiểu tử một bộ dáng chấn kinh quá độ, thập phần không thể tin được:"Ngươi sao lại như thế này? Như thế nào dư ra nhiều như vậy?"

Tư Trấn Khấu đang cắt thịt cho một đại tẩu khác, cúi đầu, hoạt động cánh tay, nhìn như thực lơ đãng nói:"Vừa mới nãy trượt tay một chút, cứ theo giá ban đầu bán cho hắn, ngày sau nhất định sẽ không như vậy nữa."

Hắc tiểu tử bất đắc dĩ, đem xương sườn đóng gói tốt, đưa cho Liễu Thanh Mai đang vui tươi rạo rực, cảm giác như nhặt được tiện nghi.

"Ngươi thật sự rất tốt bụng a, ngày sau ta sẽ thường xuyên tới cửa hàng ngươi chiếu cố sinh ý."

Hắc tiểu tử mắt trợn trắng.

Xách theo chút thịt heo, Liễu Thanh Mai lại đi mua thêm chút gạo lức tiện nghi, một ít lương thực, một ít muối, ba người xách theo đồ vật đi về nhà.

Căn nhà kia ở chỗ thực hẻo lánh, khách thị trấn nửa canh giờ đi đường, thôn trang gần nhất cũng mất một khắc, sau nhà chính là một ngọn núi lớn, thường xuyên có dã thú lui tới, cực kỳ nguy hiểm.

Cách đó không xa có một cái miếu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai tăng nhân đi ra xách nước tưới rau, trồng trọt gì đó.

Thời điểm trở về, Yến Bạch Thu mệt thở không ra hơi, Yến Bạch Tuyết cũng vậy, thở hổn ha hổn hển, còn tốt đó là người một nhà cùng nhau đi đường, trên đường vừa nói vừa cười, có thể giải buồn.

Khi về tới nhà, Yến Bạch Thu nhìn thấy cha Yến Bạch Sinh đồng dạng một thân hình mập mạp, đang cầm cái cuốc khai thác đất trên sườn núi.

Lúc này, Liễu Thanh Mai liền gọi Yến Bạch Sinh trở về.

"Cầu Cầu, ngươi đi đón cha ngươi, thân thể ông ấy thân thể không tốt lắm, lần này lại cố hết sức khẳng định không chịu nổi." Liễu Thanh Mai rất là đau lòng.

Yến Bạch Thu gật đầu, hướng tới bụi gai trên sườn núi đi lên. Phụ cận cũng có đồng ruộng, nhưng phàm là nơi có địa thế tốt, thổ địa phì nhiêu đều đã có chủ, hơn nữa cái loại đất ở triền núi như thế này, hoàn toàn không thể trồng trọt.

Sau khi khai hoang, chỉ có thể trồng một ít cây nông nghiệp đơn giản, hơn nữa một khi bị quan phủ bắt được, còn bị tịch thu, muốn làm ruộng, chỉ có thể mua về, hoặc là thuê đất của địa chủ nơi đó, đúng hạn tới vụ mùa phải nộp thuế.

Cuộc sống đi tới bước đường này, Yến Bạch Sinh cũng là cùng đường, chỉ có thể cố một chút khai thác đất để trồng ít hạt giống, dù là rau hay lương thực. Hắn đã lớn tuổi, thân hình mập mạp, bụng phệ, mỗi một cuốc đều thở hồng hộc, cứ vài phút lại nghỉ một lát.

"Cha, nương bảo ta kêu ngươi trở về nghỉ ngơi một chút, cũng đã sắp hết ngày, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi trước đi." Thời điểm Yến Bạch Thu đi tới, khối đất nhà cậu mới hai hoang được mấy thước, cỏ đại được cắt đi, trên mặt đất đều là sỏi đá, cấu tạo đất và thổ nhưỡng vô cùng không tốt.

Yến Bạch Sinh thở phì phò, trên khuôn mặt bụ bẫm trướng hồng, thở hổn hển, còn muốn tiếp tục.

"Ta còn tốt, Cầu Cầu đi về trước đi..... "

Yến Bạch Thu đoạt lấy cái cuốc, lập tức đi về phía trước:"Không được, đi về thôi, cha, ngươi xem ngươi đã mệt thành cái bộ dáng gì, nghỉ ngơi trước, việc này cũng không có khả năng xong ngay."

Hơn nữa, tự mình trộm khai thác một miếng đất, là một quyết định không sáng suốt.

Đồng ruộng này không phải của mình, đến khi quan phủ phát hiện, không chỉ bị phạt, mà còn bị tịch thu, mất nhiều hơn được.

Yến Bạch Sinh thở dài, lê chân trầm trọng bước đi phía sau nhi tử, hắn liếc mắt nhìn những thửa ruộng tốt phụ cận, lại nhìn nhìn địa phương mình mình gần như bị phế đi mới khai khẩn được một khối nhỏ, yên lặng thở dài, hữu tâm vô lực.

Một địa chủ chưa bao giờ trải qua việc nhà nông, hôm nay xuống đất, chính là mệt bở hơi tai, hắn quan tâm chuyện toàn gia vào thị trấn vay tiền, thấy hài tử trở về, còn có chút vui vẻ, hẳn là mượn được đi.

"Cầu Cầu, nương ngươi đã mượn được tiền trở về sao?" Yến Bạch Sinh ở phía sau hỏi, một bên nhắc nhở nhi tử để ý dưới chân.

"Không_____" mới vừa mới nói một câu, Yến Bạch Thu liền bị trượt cái hố dưới chân, giống như quả cầu, trượt xa mấy mét, cũng may cỏ dại đủ dày, trên người lại nhiều mỡ, bò dậy cũng không có việc gì.

"A nha, cẩn thận một chút, đường này không quá dễ đi." Yến Bạch Sinh đau lòng không thôi, vội vàng chạy tới nâng Yến Bạch Thu dậy.

Yến Bạch Thu ngã xuống, mặt cỏ trơn trượt, cố thế nào cũng không đứng dậy được, cậu quơ quơ cái tay muốn đứng lên, nhưng cái eo cứ như đổ trì. Hai cha con, một người kéo cánh tay, cũng không thể gọi là kéo, trực tiếp ôm cánh tay, một người dùng sức bò, hây dô hây dô nửa ngày mới có thể đứng lên.

Yến Bạch Thu nghẹn khuất.

Này có phải quá kỳ cục hay không, ngã vì một cái hố nhỏ, cư nhiên không đứng dậy được!

_______

00:05"

20/1/22