Tư Trấn Khấu mặt có chút âm lãnh, bất quá trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, gã sai vặt kia cũng không nhận ra, một lòng một dạ ôm khách.
Dù sao cũng có thể vớt vát, khách nhân vừa nghe giá cả tiện nghi có rất nhiều khách nhân động tâm.
"Quán cơm nhà ngươi không phải cấp khách nhân xào rau, như thế nào bắt đầu làm lẩu cay, trước đó vài ngày cũng chưa từng nghe qua?" Tư Trấn Khấu hỏi.
Gã sai vặt kia cười hắc hắc:" Đúng vậy, cửa hàng nhà ta từ hôm nay bắt đầu làm lẩu cay kia, khách nhân thích ăn, chúng ta liền cấp cho khách nhân địa điểm, giá cả lại tiện nghi, khách nhân người thật sự không tới nếm thử...."
Tư Trấn Khấu lạnh lùng nói:"Không cần."
Gã sai vặt kia cười cười, nói khách quan đi thong thả, chờ quay người đi vài bước liền hừ lạnh khinh thường, lại đem ánh mắt về phía trên đường tìm chào khách nhân khác.
Tư Trấn Khấu im lặng nhìn thoáng qua, ghi nhớ gương mặt gã sai vặt kia, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng.
Thời điểm đến cửa tiệm thịt heo, Thẩm Trác cùng Lăng Cửu vẫn còn ở đó, thịt heo còn một ít chưa bán xong, khi nhìn thấy Tư Trấn Khấu tới, liền đưa đến ánh mắt oán giận.
Giờ phút này là thời gian ăn cơm, chợ bán thức ăn không có mấy người, thịt heo còn gần một đầu không bán đi.
"Đại nhân, ngươi cuối cùng cũng trở lại a, ngươi không biết, không có ngươi thịt heo cơ bản là không bán được a." Người mua thịt heo vẫn nhiều như vậy, khả nhân tay không đủ (ý là dù có 2 người 4 tay nhưng vẫn là không đủ để làm), Lăng Cửu phụ trách chặt thịt, Thẩm Trác phụ trách đưa thịt cho khách và tính tiền. (Chỗ này có vẻ là do a Cửu không quen chặt thịt nên chỗ dư chỗ hụt nên nó mới bị lâu)
Tư Trấn Khấu nhìn tấm ván gỗ đặt từng khối thịt heo, cũng có chút buồn bực, suy nghĩ một lát liền nói:" Bắt đầu từ ngày mai, giết ít đi một con heo."
Lăng Cửu lạnh mặt nói:" Đại nhân muốn đi hoa tiền nguyệt hạ*, liền không để ý đến cửa hàng."
Tư Trấn Khấu phảng phất giống như không có nghe được, để thùng gỗ trong tay xuống, Lăng Cửu tò mò nhìn thoáng qua, vừa thấy đôi mắt liền sáng.
(*)Hoa tiền nguyệt ha ý chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Xuất xứ từ bài thơ của Bạch Cư Dị.
Tận thích sanh ca dạ túy miên
Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.
"Đây là tiểu mập mạp cấp đại nhân a, tiểu mập mạp làm người cũng không tệ lắm a, cho đại nhân nhiều đồ ăn như vậy." Lăng Cửu cảm thấy mỹ mãn, cũng không hề oán giận chuyện thịt heo không có bán xong.
Tư Trấn Khấu nói sự tình của cửa hàng Yến Bạch Thu, đồng thời cũng nói chuyện của quán cơm sườn phố và gã sai vặt ôm khách.
Thẩm Trác không khỏi nhăn mày, ngón tay sờ sờ cằm:" Đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện chuyện như vậy, sinh ý nhà tiểu mập mạp giảm bớt nhiều như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế sinh ý này khẳng định sẽ không thể như trước."
Lăng Cửu nói:" Ta suy đoán, cửa hàng như vậy không chừng không chỉ có một nhà, các nhà khác thấy được ngon ngọt, đều sẽ cùng làm."
Sinh ý này không giống với sinh ý nhà đại nhân hắn a, cả Thái Hoà huyện chỉ duy độc nhà hắn bán thịt, bá tánh muốn ăn thịt buộc phải đến nhà hắn, tự nhiên không có giảm giá cũng không có thủ đoạn ác ý như vậy xảy ra.
Tư Trấn Khấu cũng cảm thấy có chút phiền nhiễu.
Một nhà tiểu mập mạp nghèo túng, cuộc sống không quá tốt, toàn gia vây quanh một cái cửa hàng nhỏ chờ lập nghiệp, y cũng cảm thấy cao hứng cùng bọn họ. Nhưng loại chuyện này đã xảy ra, muốn ngăn cản cũng không có biện pháp gì tốt.
Thẩm Trác đôi mắt xoay chuyển, tâm tư biến đổi thật nhanh, hắn đề nghị nói:" Đại nhân, ta cảm thấy việc này nhà tiểu mập mạp còn chưa biết, chờ bọn họ biết được phỏng chừng một bộ phận lớn thực khách đã bị đoạt mất."
Lăng Cửu cũng có chút cảm thấy không công bằng, đương nhiên hắn cũng không phải vì đống xiên ngư hoàn kia của Yến Bạch Thu thu mua.
Lúc trước, cái lẩu cay này chỉ có nhà tiểu mập mạp mới có a, bắt trước không nói còn có tình đem giá cả hạ thấp xuống, này không phải cố ý làm khó tiểu mập mạp sao. Cứ như vậy, các thực khách trong lòng khẳng định là không phục, phỏng trừng còn không thể nào cân bằng.
"Xem ra chúng ta phải mau nghĩ biện pháp giúp đỡ mới được a, bằng không đều cầm ăn vài lần, không hỗ trợ sao được?" Ăn người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Thẩm Trác kiến nghị nói:" Đại nhân, ta cảm thấy chuyện này chúng ta vẫn nên là điều tra trước, nhìn xem trong thị trấn này rốt cuộc có mấy nhà làm ra loại lẩu cay này, đồng thời cũng đem chuyện này nói với tiểu mập mạp..."
Tư Trấn Khấu nhịn không được nhắc nhở:" Hắn không gọi tiểu mập mạp, hắn kêu Yến Bạch Thu." Tuy rằng nói tiểu mập mạp,nhưng kêu như vậy cũng rất khó nghe, nếu đã biết tên, vẫn là gọi tên đi cho thoải mái.
"Nga, tên Yến Bạch Thu a." Thẩm Trác ý vị thâm trường cười nói, thanh âm kéo dài.
"Việc này chúng ta cũng không cần thiết gạt, rốt cuộc Yến Bạch Thu mới là đương sự, chuyện này điều tra rõ ràng, cùng hắn bàn bạc một chút đối sách, tổng cũng không thể cứ như vậy cũng không giải quyết được gì." Thẩm Trác tiếp tục nói.
Lăng Cửu chống cằm, chậm rì rì nói:" Bất quá ta cảm thấy hương vị do Yến Bạch Thu làm ra không tồi, các cửa hàng khác dù có làm ra nhưng chắc chắn hương vị cũng không thể nào so sánh. Ngươi cũng đừng quên, lần trước chúng ta đi cửa hàng kia, người xếp hàng quá dài, phỏng chừng những người đó mắc mưu, cảm thấy không bằng, vẫn sẽ trở về."
Thẩm Trác lắc đầu, có chút không cho là đúng:" Hương vị không tốt thì thế nào, nhưng giá lại tiện nghi a, có những thực khách thích chiếm tiện nghi, những người này đã đi thì rất khó trở về."
Lăng Cửu không nói chuyện nữa.
Tư Trấn Khấu không có việc gì cũng không trở về nữa, sạp thịt liền để Thẩm Trác cùng Lăng Cửu ở lại phụ trách.
"Kia, nếu nói như vậy, ta sẽ đi tìm hiểu xem chuyện kia là đang xảy ra chuyện gì?" Trong lòng có việc, Tư Trấn Khấu cũng không có chậm trễ, liền chạy nhanh vào trong thị trấn.
"Hảo, đại nhân ngươi đi đi."
Đây chính là lần đầu tiên đại nhân truy người a, người trong lòng có phiền toái, chính là phải tích cực một chút a.
Tư Trấn Khấu buổi chiều không có việc gì liền dọc theo hai bên đường phố mà đi. Y cũng phát hiện phàm là đại tửu lâu hay những khách điếm, tạm thời chưa xuất hiện tình huống như vậy. Còn những quán cơm bên đường đã xuất hiện bắt chước, dọc theo đường đi một đường đi xuống đã có ba quán cơm nhỏ làm ra lẩu cay.
Gã sai vặt nhiệt tình ôm khách, rất nhiều khách nhân không rõ chân tướng không vào, vì tìm tòi đến cùng, Tư Trấn Khấu đều vào mỗi quán mua sắm một phần.
Theo như lời gã sai vặt kia, giá như vậy quả thật rất tiện nghi, bất quá cũng chỉ là thức ăn chay phân lượng nhiều (kiểu rau, củ, quả với các thứ làm bằng bột mỳ hay đậu nành ấy), những viên gì đó so với giá Yến Bạch Thu đưa ra không chênh là mấy, không có ngư hoàn, bò viên và cá đậu hũ. Đi theo Tư Trấn Khấu đi vào, thực khách cũng phát hiện liền lẩm bẩm như thế nào không có ngư hoàn gì đó.
Chủ quán có điểm xấu hổ, lời nói ra lại rất hàm hồ:" Xin lỗi các vị, bởi vì đã tới chậm, cho nên ngư hoàn đó đều đã bán hết, ngày mai khẳng định sẽ đặt hàng nhiều chút."
Những thực khách bị lừa vào đó trong lòng có chút buồn bực, lại cũng không nói gì thêm, đại bộ phận khách nhân thái độ cũng không tồi, Tư Trấn Khấu yên lặng không nói lời nào, tùy tiện nói một ít, liền ngồi xuống chờ đợi.
Vị trí nơi này tương đối rộng mở, phân lượng trong chén cũng nhiều, Tư Trấn Khấu trong bụng còn đói, y cũng muốn nếm thử. Nói thật, chỉ là lúc tiểu nhị bưng chén lên, nhìn đồ ăn trong chén không tính là hảo. Vẫn là Yến Bạch Thu làm nhìn muốn ăn hơn.
Chọn một ít đồ ăn đưa lên miệng, rau xanh còn có chút hương vị, nước canh không đủ vị, không có vị cay, chỉ có hương vị cay (ngửi mùi thì cay nhưng khi ăn lại không cay như mong muốn), một cỗ vị cay nồng sặc trong yết hầu, mấy miếng nuốt xuống, rất là nhạt nhẽo, kém xa nhà Yến Bạch Thu. Nếm mấy miếng, Tư Trấn Khấu cũng không có lập tức rời đi, liền ngồi ở nơi đó, thi thoảng hạ chiếc đũa. Y muốn nghe ý kiến của những thực khách kia.
Tới nơi này ăn lẩu cay cũng không có nhiều người từng ăn nhà Yến Bạch Thu, một đám đi lại một đám tiến vào.
"Ai, như thế nào vậy? Một thực khách kinh ngạc hỏi.
Người ngồi cùng bàn nhỏ giọng hỏi:" Làm sao vậy?"
"Chính ngươi nếm thử xem." Nói xong người nọ thở dài, lại cúi xuống ăn.
Người kia theo lời nếm nếm, tức khắc minh bạch ý tứ người đối diện, đồng dạng nhỏ giọng oán thầm.
"Liền cái giá này, ta còn tưởng mình tiện nghi a, một chút đều không thể ăn, ta không muốn ăn a." Những thực khách này đều là khách ăn lẩu cay nhà Yến Bạch Thu, lại ăn nhà này, liền cảm thấy hương vị hai nhà chính là một trời một đất. Chưa ăn nhà nhà kia ( nhà yến bạch thu đó) còn tốt, giờ ăn rồi mới thấy sự chênh lệch.
Tư Trấn Khấu nhìn những người khác, phát hiện thời điểm vào vô cùng cao hứng, khi ăn thì miễn cưỡng, tuy rằng có chút oán giận, nói khó ăn, lại vẫn ăn xong, chỉ là thoạt nhìn thần sắc có chút không vui. Đem những biểu tình của những khách nhân đó thu hết vào mắt, trong lòng Tư Trấn Khấu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thanh toán tiền, Tư Trấn Khấu lại đi mấy nhà khác, tình huống mấy nhà này cũng có chút tương tự. Tuy hương vị có vài phần tương tự nhưng tổng thế mà nói không thể nào vừa lòng người.
Trong đó oán giận nhất là không có đồ viên.
Một buổi trưa, y liền du tẩu trên phố, trước mắt xem ra, trong thị trấn trừ bỏ toàn gia Yến Bạch Thu còn có năm quán ăn cũng đẩy ra lẩu cay.
Mà Yến Bạch Thu đối việc này không biết gì hết, cậu cũng thực buồn bực vì sao khách nhân lập tức giảm bớt, người một nhà cơm nước xong, liền ngồi phát ngốc, kết quả một buổi trưa, cũng chỉ có một vài khách nhân đến. Tình huống như vậy trước đây chưa từng có, người nhà họ Yến tâm tình thập phần suy sút.
"Thôi bỏ đi, bán không ra liền không ra, không phải là bán hơn phân nửa rồi sao?" Yến Bạch Thu gắng gượng mỉm cười:" Chúng ta ngày mai liền làm ít đi một chút đồ ăn, cũng không tham nhiều như vậy. Này so với thời điểm trước kia ta bày hàng vỉa hè kiếm hơn nhiều, người hẳn là cũng biết đủ."
"Hơn nữa chúng ta ít khách đi một chút, người cũng không mệt mỏi." Thấy bộ dáng mất mát của người một nhà, trong lòng Yến Bạch Thu cũng không chịu nổi.
Mỗi ngày bán sỉ đồ ăn viên cũng gần hai trăm cân (1kg=0,5kg), hôm nay mới bán đi một nửa, nhìn một đống đồ phối như vậy thật sự là khổ sở lại tâm tắc.( Chắc nghĩa là khổ và buồn bực nhỉ)????