Tiểu Địa Chủ

Chương 26: Khai trương quán ăn nhỏ




Lẩu cay ở thế giới này quả đúng là chưa gặp qua bao giờ, tên vừa nghe đã dậy mùi thơm, ăn vào lại càng thơm ngon, quần chúng hẳn là sẽ dễ dàng đón nhận.

Yến Bạch Thu nhớ tới thế giới trước kia, mặc dù nhà ở huyện thành nhưng cậu lại rất ít khi để ý, sau này lúc đi công tác tại các thành thị khác mới phát hiện loại đồ ăn vặt giá thành rẻ lại vô cùng ngon này nơi nào cũng có bán, sau đó mới nhìn thấy cũng có ở huyện thành nhà mình, chỉ là đồ ăn tuy giống nhau, nhưng hương vị ở mỗi nơi lại mỗi khác.

Khi ăn lẩu cay, người ta sẽ luôn nhớ tới hương vị cay nóng đặc biệt kia. Còn cả các loại rau dưa, chả viên, mì chua cay ở trong một chén nước dùng nho nhỏ có hương vị vô cùng độc đáo, khiến người ta ăn một lần sau đó liền nhớ mãi không thôi, không cách nào quên được.

Do cửa hàng có diện tích nhỏ nên Yến Bạch Thu mới lựa chọn làm lẩu cay. Làm lẩu cay yêu cầu rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn như đủ loại rau dưa cắt lát, rau cần xắt nhỏ, bí đao cắt miếng, mầm đậu nành, đậu xanh tươi mát ngon miệng, còn cả phù trúc (váng đậu), đậu hũ cắt khối, đậu hũ chiên, đậu hũ ngâm, đậu hũ khô, các loại nấm như nấm hương, nấm rơm, nấm kim châm,... rồi cả lá rong biển, ngó sen,...

Những nguyên liệu chay này cũng giống các loại thịt viên thơm ngon tỷ như ngó sen viên,bò viên, tôm viên, cá viên,... đều được đem đi chiên qua. Sau đấy sẽ được bỏ vào nồi nước dùng đã pha chế nóng hôi hổi cùng các loại hương liệu, rồi đun sôi bùng làm cho gia vị ngấm vào trong, mùi hương kia tỏa ra thật sự rất tuyệt vời.

Đương nhiên ngoại trừ một số nguyên liệu đó còn có không ít món chính như mì sợi, mì gạo, miến...

Nói đến đây, Yến Bạch Thu cảm thấy nước miếng của mình cũng sắp chảy ra rồi. Cậu vẫn đang thao thao bất tuyệt kể với người nhà về lẩu cay cùng với cách làm.

"Món này không cần xào nấu, trước tiên chỉ cần chuẩn bị tốt nguyên liệu rồi mang đi, bên kia mua hai cái bếp lò là được." Yến Bạch Thu giải thích nói.

Yến Bạch Sinh gật đầu, trong lòng rối rắm, Cầu Cầu làm sao lại nghĩ ra kiểu ăn như vậy chứ?? Nhưng ngoài miệng ông vẫn khích lệ: "Cái này cũng không tồi đâu, chỉ chiếm diện tích nhỏ, nghe có vẻ giống như ăn lẩu."

Yến Bạch Thu hắc hắc cười: "Đúng là có chút giống."

Liễu Thanh Mai ngồi một bên đề nghị:"Nhưng chỗ ngồi ở tiệm hẳn là sẽ rất nhỏ, khách tới thì nên ngồi ăn ra sao?"

Đối với vấn đề này, Yến Bạch Thu đúng là đã nghĩ tới biện pháp giải quyết. Suốt dọc theo đường trở về cậu vẫn luôn nghĩ về nó.

Cửa hàng kia chỗ ngồi thực sự rất nhỏ, nếu như bày thêm cái bàn lại thêm vài cái ghế thì lập tức không còn chỗ trống. Nhưng rồi cậu nhớ đến những cửa tiệm đồ ăn nhanh ở thế giới trước kia, bên trong bày biện đơn giản, trên vách tường ghép một tấm ván gỗ bề rộng chừng ba, bốn mươi cm, khách nhân ăn cơm sẽ đối mặt với vách tường, tiết kiệm được không ít không gian. Hai bên vách tường từ cửa vào đều thiết kế như vậy, một trái, một phải mỗi bên chỉ cần ghép một tấm ván gỗ là sẽ ngồi được đến mười người.

Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai cảm thấy thật không thể tưởng tượng, đây đúng là lần đầu tiên họ nghe được cách bày quán như vậy.

"Không sao cả, cứ dựa theo lời con nói mà làm."

Chuyện này xem như đã quyết định, trong lòng cả nhà đều chờ mong mưa có thể sớm tạnh.

Ông trời xem như mở mắt, sau nửa đêm mưa liền ngừng, đồng thời cũng không còn gió lạnh lùa đến.

Bởi vì buổi chiều không có rèn luyện như thường lệ, chưa hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, nên vào buổi tối, hệ thống giảm béo nhắc nhở, Yến Bạch Thu tuy rằng vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì hoàn thành bài tập. Tương tự, mấy ngày nay trọng lượng cơ thể cậu giảm xuống chỉ còn hơn một nửa so với trước đây.

Ngày hôm sau trời không còn tiếp tục mưa nữa, thời tiết mát mẻ, bầu trời nhiều mây, còn thường xuyên nổi lên một vài trận gió lớn, mặt đường lầy lội vì thế nên cũng được gió thổi khô đi không ít.

Bởi vì mấy ngày nay không chuẩn bị lương bì cuốn  cùng bánh tráng nướng, công chuyện hôm qua quá nhiều, lại bị việc tính toán chuyện cửa hàng làm chậm trễ, vậy nên sáng sớm nay trông thấy mưa đã ngừng, cả nhà đều đi hỗ trợ.

Yến Bạch Sinh do mấy hôm nay trời mưa, nước trong ao cá dâng lên không ít nên việc đánh cá tạm thời ngừng lại, vì vậy ông cũng đi theo hỗ trợ. Cả nhà để nhanh chóng làm xong việc mà bữa sáng cũng không ăn, lương bì cuốn cùng bánh tráng nướng làm xong, tuy rằng không được nhiều như mấy buổi trước nhưng có thể đem đi bán là tốt rồi.

"Không có việc gì, cũng không cần vội. Hôm nay ta đem bán mấy món lương bì cuốn sẽ thuận tiện nói chuyện khai trương cửa hàng với những thực khách đó." Yến Bạch Thu cũng không lo lắng.

"Vậy được, đơn giản hôm nay ta cũng chẳng có việc gì làm, tiện đường vào trong trấn nhìn thử xem cửa hàng khai trương cần có các loại chén đũa, bàn ghế như thế nào, nhìn xem nhiều một chút tóm lại cũng tốt."

Yến Bạch Sinh cũng muốn đến xem xét kiểm tra một chút, thuận tiện hỗ trợ khiêng đòn gánh, trước đem đồ cần để bày quầy ăn đưa vào trong trấn.

Mặt đường còn có chút lầy lội, phụ tử hai người đi thực chậm, trò chuyện suốt một đường về việc mua vật dụng cho cửa hàng, cũng không có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Yến Bạch Thu liền dặn dò các yêu cầu khi mua chén đũa:"Cha, người vào trong trấn tìm mua giúp ta loại bát miệng rộng, đáy bát sâu, còn về giá cả, tạm thời cứ chọn loại rẻ rẻ một chút."

Yến Bạch Sinh cẩn thận ghi nhớ:"Được, ta đã biết, còn có yêu cầu mua gì ngươi trước cứ nói với cha, cha đi tham khảo giá cả xung quanh, thuận tiện xem qua mấy chỗ. Còn nữa, Cầu Cầu ngươi hiện cần số lượng bao nhiêu chén bát?"

Yến Bạch Sinh cảm thấy nhi tử của mình dần dần có chủ kiến, việc này ông quả nhiên hồ đồ, một chút chủ kiến cũng không có.

Yến Bạch Thu cẩn thận tính toán, chén bát ở đây giá cả không rẻ, như những loại bát gốm đen bình thường một cái cũng phải đến mười văn tiền, còn những loại sứ trắng đẹp hơn một chút có thể nói là càng đắt, còn loại chén trắng tinh như ngọc, không chút tì vết phải dùng bạc mới mua được.

Cho nên trước hết cứ chọn loại giá rẻ một chút, dù sao ở nơi này trừ bỏ mấy quán trọ, quán rượu lớn là dùng chén sứ trắng, thì hàng quán, sạp nhỏ ven đường hầu hết đều dùng bát gốm đen.

Đây là dạng bát ăn chất liệu tương đối thô ráp, phần lớn là màu đen hoặc màu xám, gần như mọi nhà bình dân đều là dùng bộ đồ ăn giá rẻ này.

"Vậy trước lấy tầm năm mươi bát, còn có, cha, người hỏi mua thêm mấy loại chén hoặc đĩa nhỏ để đựng nước chấm, mấy cái này đều chỉ cần hai mươi chiếc là được, những thứ khác như cũ đều đơn giản thôi."

Quán nhà bọn họ vừa mới khai trương, mỗi vật dụng cần mua đều phải tiêu một ít tiền, cứ như nước chảy hoa trôi, tiền đều chỉ còn thấy mỗi cái bóng dáng.

"Được, một lát nữa ta sẽ đi xem." Yến Bạch Sinh đáp.

Hai người một đường thảo luận, bất tri bất giác đã vào đến trong trấn. Bởi vì họ đến chậm, nên chỉ chiếm được vị trí đằng sau, Yến Bạch Sinh an ủi nhi tử, kêu cậu không cần nóng vội.

"Không sao đâu Cầu Cầu, bán không hết thì chúng ta mang về cũng được."

Yến Bạch Thu cảm thấy không đến mức đấy. Tuy rằng lúc này họ đến chậm, nhưng rốt cuộc vẫn là buổi sáng, người đi lại nhiều, hơn nữa hôm nay mang khá ít thức ăn, sẽ không có chuyện bán không hết.

Nhưng mà Yến Bạch Thu ngoài miệng vẫn đáp ứng ông.

"Được, ta sẽ chú ý." Yến Bạch Thu nói, liền bắt đầu nhóm lửa. Cha cậu lo lắng không phải không có đạo lý, lúc này tới muộn, không ít người đã dùng xong bữa sáng, vị trí quầy của cậu lại thay đổi, nhiều khách nhân quen thuộc không biết cậu tới bày quán, liền bỏ lỡ. Hôm nay cũng không đắt hàng giống như những lần trước, người đến ăn không nhiều, bán cũng không nhanh, nhưng lại có thêm không ít gương mặt mới.

Những người này là vào trấn dạo phố, hoặc là tới mua sắm, nhìn thấy Yến Bạch Thu làm ra loại đồ ăn mới mẻ, ăn vào còn phát hiện hương vị cực kỳ ngon.

Yến Bạch Thu cũng không phải gặp ai cũng vào lôi kéo mua bán, cậu đem cửa hàng còn chưa khai trương nhà mình ra quảng bá, nhưng rồi nhìn thấy những thực khách đó có thái độ thật thân thiện, còn cùng cậu tán gẫu một hai câu, cậu liền nương theo giới thiệu một chút.

"Lương bì cuốn nhà ngươi hương vị thật đúng là không tồi, trước kia như thế nào không thấy qua?" Có thực khách tỏ vẻ đáng tiếc nói.

Yến Bạch Thu nắm chắc thời cơ. Bởi vì không như mấy bữa trước bị khách hàng tụ tập vây quanh, cậu cũng không sợ phải luống cuống, bèn cùng khách nhân nòi nhiều thêm vài câu.

"Ta tới nơi này bày quán cũng được một thời gian, chẳng phải vẫn luôn không có vị trí cố định sao? Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, vài ngày nữa ta sẽ khai trương một tiệm ăn, đến lúc đó chẳng những có lương bì cuốn, còn có thêm nhiều món ngon khác, hoan nghênh đại gia đến thưởng thức."

Mỗi lần đánh tiếng quảng cáo, Yến Bạch Thu đều tặng những khách nhân thân thiện đó một hai khối đậu hũ chiên giòn, thứ này tuy nhỏ nhưng tác dụng lại thật lớn, những khách nhân đó đều cảm thấy thật bất ngờ, còn vô cùng cao hứng đáp ứng, nói đến lúc đấy nhất định sẽ đi qua xem thử.

Kỳ thật đây cũng chỉ là một cử chỉ vô tình của Yến Bạch Thu, nhưng lại phát hiện thu hoạch cũng không tệ lắm, nên một lúc sau cậu không bán đậu hũ chiên giòn nữa mà trực tiếp tặng.

Bình thường mở hàng chỉ một, hai giờ là hết, lần này tốn đến tận ba giờ. Đem đồ ăn bán xong, cũng đã quảng cáo cửa hàng với thực khách, Yến Bạch Thu lúc này mới thu thập đồ đạc trở về.

Đột nhiên nghĩ đến hình như bản thân đã quên mất việc gì, cẩn thận hồi tưởng, Yến Bạch Thu không khỏi hối hận vỗ đùi một cái.

Ôi, là bữa sáng của tiểu ca giết heo!!

Cậu đã đáp ứng với tiểu ca giết heo, về sau mỗi ngày đều làm bữa sáng miễn phí cho y. Hôm nay tới muộn, tiểu ca giết heo phỏng chừng không tìm được quầy của cậu, hiện đã sắp giữa trưa cậu mới nhớ ra việc này.

Yến Bạch Thu trong lòng tức khắc cảm thấy có chút băn khoăn, uể oải chốc lát, trong lòng nghĩ buổi sáng ngày mai vô luận thế nào mình cũng không được quên. Mặc dù không tới nhưng cứ như trước làm một phần riêng cho tiểu ca giết heo, ngày mai toàn bộ mời y, cũng coi như là một phần tâm ý.

Tự thôi miên bản thân, Yến Bạch Thu liền dứt khoát trở về.

Thời điểm cậu về đến nhà, Yến Bạch Sinh còn chưa có về. Liễu Thanh Mai đã chuẩn bị tốt cơm trưa, hai mẹ con ngồi hàn huyên trong chốc lát thì Yến Bạch Sinh cũng trở lại.

Yến Bạch Tuyết liền chạy tới phòng bếp, cầm bát đũa dọn ra, hoan hô nói: "Ăn cơm thôi."

Chỉ đơn giản là một ít rau xanh, một cái lòng lợn, ướp cùng ớt cay, hoa tiêu(*) nấu lên với nhau. Lúc sau lại xắt thêm ít hành, tỏi rồi chiên lên thơm nức, căn chuẩn thời gian đem lòng lợn vớt ra cắt thành từng miếng nhỏ, giảm bớt lửa liền cho vào xào cùng hành tỏi, rải thêm chút ớt bột và muối hạt đơn giản, một mâm lòng lợn xào nóng hổi thơm nồng, màu sắc đẹp, hương vị không tồi được làm xong.

(*) Hoa tiêu là một loại hạt gia vị có nguồn gốc từ Trung Hoa, được sử dụng như một loại gia vị chính trong các món ăn của người Tứ Xuyên, đặc tính cay nóng, còn được gọi là "Tiêu Tứ Xuyên". Hạt hoa tiêu thường được phơi khô và xay thành bột để làm gia vị, phần vỏ ngoài của hạt được dùng để thành trộn bột ngũ vị hương. (Theo Hướng nghiệp Á Âu)

Ban đầu, cả nhà cơ hồ đều khó mà được ăn món ăn mặn thường xuyên. Mấy ngày nay kiếm được ít tiền lời, Yến Bạch Thu cũng đề nghị chỉ cần mỗi ngày ra ngoài buôn bán có tiền mang về thì thức ăn trong nhà cũng phải mua thoải mái hơn.

Cuộc sống này cũng quá là nghèo túng. Một ngày ba bữa đều chỉ có một ít rau dại ăn cho đỡ đói, hơn nữa vẫn là ở cái tình huống ăn không đủ no, mỗi ngày đều như thế, người có cường tráng mấy cũng có thể bị đói tới phát bệnh.

Nội tạng lợn giá cả rẻ hơn một chút so với thịt lợn, mỗi ngày một bữa cũng rất ngon, đồng thời cải thiện một chút sinh hoạt, đối với Yến gia hiện đang xuống dốc đã là một bữa ăn mỹ vị rồi.

Yến Bạch Sinh rửa sạch tay liền đi đến phòng bếp, bởi vì trời mưa, hơi ẩm thực nhiều, người trong nhà trực tiếp bưng chén, hoặc đứng, hoặc ngồi xổm trước cửa mà ăn cơm.

Bụng Yến Bạch Sinh đã sớm đói meo rồi. Một buổi sáng nay ông xem qua tất cả các cửa hàng bán đồ gốm trong trấn, giá cả cũng đã tham khảo, hơn kém nhau không quá nhiều, nhưng cuối cùng ông vẫn tìm được một hai nhà giá cả ưu đãi hơn đôi chút.

Xem thêm mấy nhà quả thật không uổng công:"Cửa hàng bán đồ gốm sứ mà ta tìm được kia còn có mấy loại đĩa nhỏ, Cầu Cầu buổi chiều ngươi cùng ta đi xem, chọn cái loại ngươi vừa ý." Yến Bạch Sinh và cơm vào miệng, gắp một đũa lòng lợn xào, ăn vào cũng chẳng kém vị thịt, mùi vị cay nồng bùng nổ trên đầu lưỡi, ăn với cơm ngon vô cùng.

"Vậy tốt, buổi chiều chúng ta liền đi xem." Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, lại quay đầu nói với Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết đang ăn cơm:"Nương, còn có Tiểu Tuyết, buổi chiều các ngươi cũng vào trấn dạo xem cửa hàng kia, chờ ngày sau khai trương còn cần cả nhà đến phụ giúp."

Liễu Thanh Mai có chút giật mình:"Cầu Cầu, Tiểu Tuyết cũng phải đến cửa hàng hỗ trợ sao? Ta cùng cha ngươi hẳn là được rồi đi?"

Liễu Thanh Mai có chút lo lắng, tuy nữ nhân cũng có thể xuất đầu lộ diện, nhưng làm việc buôn bán này thì nữ nhân chưa xuất giá lại rất ít. Tiểu Tuyết nhà bà trước đây chính là thiên kim tiểu thư, Liễu Thanh Mai ít nhiều cũng có chút không đành lòng.

Yến Bạch Thu lúc này mới hoàn hồn, nơi này không phải hiện đại, cuộc sống cởi mở, phụ nữ có thể tùy ý đi lại. Tuy rằng nữ tử bình thường ở đây cũng sẽ ra vào trong trấn, đi dạo phố, ăn cơm gì đó, nhưng hầu hết những người làm buôn bán tuổi đều đã lớn. Mặc kệ ở triều nào đại, nữ tử trẻ tuổi luôn rất dễ dàng bị chèn ép, khi xảy ra chuyện lại trở thành việc xấu.

"Là ta suy nghĩ không chu toàn, vậy không sao, Tiểu Tuyết ở nhà là được..." Yến Bạch Thu lập tức sửa miệng.

Cửa hàng kia nhỏ cũng chẳng chứa được nhiều người.

Liễu Thanh Mai lúc này mới gật gật đầu, tương đối vừa lòng:"Đây mới phải lẽ, kỳ thật ta cũng không phải sợ Tiểu Tuyết phải làm việc nặng hay gì, đều là người một nhà, hỗ trợ lẫn nhau không có gì sai, chỉ là sợ có người khua môi múa mép, dẫn đến Tiểu Tuyết nhà ta ngày sau không gả được cho lang quân tốt."

Yến Bạch Sinh cũng tán đồng:"Tiểu Tuyết vẫn là ở lại nhà đi, thêu hoa, tết dây, trang trí một chút quần áo, giày vải là được. Trong nhà còn chưa đến mức không nuôi được ngươi, Tiểu Tuyết mà xuất đầu lộ diện, nếu là nghèo như hiện nay thì không sao cả. Nhưng là ca ca ngươi hiện tại sinh ý khá tốt, có lẽ ngày sau còn có thể trở mình lật lại tình thế trong nhà, ở trong trấn lại trở thành kẻ có tiền, ngươi mà hay ra ngoài xuất đầu lộ diện, nhiều người ghen ghét, sau lưng sẽ đâm trộm không ít, vậy nên chú ý là tốt nhất."

Yến Bạch Sinh lòng còn sợ hãi nói, hắn cùng thân thích hai bên nội ngoại đều bất hòa, thời điểm nghèo khó xuống dốc người ta đương nhiên không thèm nhìn đến, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Nhưng một khi phát đạt, các loại nịnh bợ, tìm đến xin xỏ kia, nếu như không đem đối phương hầu hạ cho tốt, trong lòng họ còn thầm oán hận, thậm chí còn đi đâm lén sau lưng.

Cả nhà tưởng rằng việc này đã quyết định được rồi, nhưng khiến Yến Bạch Thu trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, thái độ của Yến Bạch Tuyết hoàn toàn khác, tính cách ngay thẳng, một câu liền bác bỏ hoàn toàn quyết định mà người nhà đưa ra cho nàng.

Yến Bạch Tuyết đang nghe ca ca nói có thể tới cửa hàng hỗ trợ, trong lòng còn vụng trộm nhảy nhót. Điều này làm cho nàng rất cao hứng, cảm thấy bản thân cũng được coi trọng, cùng người trong nhà giống nhau, có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, vì gia đình kiếm thêm một khoản thu nhập.

Trước kia trong nhà có tiền, nàng thường xuyên ở khuê phòng làm chút việc thêu thùa, ngẫu nhiên đi ra ngoài một chuyến thì bên cạnh cũng có một đống người đi theo. Khi đó bởi vì còn lo việc hôn sự, sợ sẽ bị người nói xấu nên rất ít ra ngoài. Mà hiện tại, chuyện hôn sự kia cũng không giải quyết được gì, không cần phải chịu thúc giục. Mỗi ngày ở nhà tết dây, làm chút việc may vá, buồn bực vô cùng cũng không hé răng, vậy nên Yến Bạch Tuyết luôn vô cùng khát vọng có thể được đi ra ngoài.

Vừa nghe mẫu thân cùng cha nói như vậy trong lòng nàng rất khổ sở, cảm giác mất mát không thôi, còn thấy vô cùng hâm mộ ca ca.

Yến Bạch Tuyết cảm thấy chính mình nên tranh thủ một chút, nếu không sau này mỗi ngày phải ở nhà một mình làm những việc nhàm chán như vậy còn không đem bản thân buồn đến chết.

Yến Bạch Tuyết làm nũng, dùng thanh âm mềm mại riêng biệt của thiếu nữ cầu xin nói:"Nương, ngươi cho ta đi cùng đi~ Lại nói, đây là cửa hàng của gia đình mình, có cha nương ở đó còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa ta cũng không sợ người khác nói xấu, nhà ta sa sút đến như bây giờ, những người gọi là thân thích kia cũng không thèm liếc mắt nhìn đến một cái, một đám đều không hé răng, chúng ta căn bản không cần để ý đến tâm tư của những người này."

"Còn có, chúng ta như thế nào, chỉ có chính chúng ta biết. Hơn nữa nếu ngày sau ta thật sự phải ở nhà một mình, đoạn đường nơi này lại hẻo lánh, cha, nương các ngươi thật sự yên tâm để ta một mình như vậy?"

Yến Bạch Tuyết nói xong, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất.

Liễu Thanh Mai sầu não nhăn mày.

"Tiểu Tuyết, chuyện này không được cậy mạnh, ngươi đường đường là một nữ tử......"

Yến Bạch Tuyết bĩu môi, không vui nói:"Nương, ta thật sự không có cậy mạnh, ta chỉ là muốn ra ngoài, xin người cho ta đến cửa hàng cùng đi. Người nhìn xem có tửu lâu ở đầu trấn, chưởng quầy ở đó còn không phải là nữ nhân sao?"

Yến Bạch Sinh thở dài:"Nữ chưởng quầy kia rất lợi hại, nhưng lời đồn đại sau lưng nổi lên bốn phía, miệng người đời rất đáng sợ, ta lo Tiểu Tuyết nghe được sẽ thấy không vui."

Yến Bạch Tuyết lúc này đang một lòng một dạ muốn đi ra ngoài, nàng cảm thấy gặp càng nhiều người thì càng mở mang kiến thức, học được một chút bản lĩnh, đối với tương lai tràn ngập khát khao tốt đẹp, tràn đầy nhiệt huyết cùng bốc đồng, hoàn toàn không để bụng chuyện gì. Nàng chẳng hề để ý nói:"Cha, nàng rất lợi hại a, con vô cùng hâm mộ nàng. Chỉ cần nàng mở miệng, bao nhiêu người đều phải nghe theo lời nàng nói. Con cảm thấy nàng so với rất nhiều nam nhân trong trấn còn lợi hại hơn, con cũng muốn trở thành người giống như Lý lão bản vậy."

Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh hết lời khuyên bảo, xong vẫn không có kết quả, bất quá Yến Bạch Thu cảm thấy muội muội có ý nghĩ như vậy thật sự rất tốt. Tuy rằng trong suy nghĩ của cậu, muội muội chỉ cần ở nhà, không có việc gì thì thêu thùa hoa lá, có người làm ca ca như cậu ở bên ngoài kiếm tiền là được. Nhưng có thể thấy được Yến Bạch Tuyết ở nhà cũng không có vui vẻ gì, hơn nữa tâm còn rất khao khát hướng ra bên ngoài.

"Cha, nương, không sao cả, bên trong cửa hàng chúng ta đều là người một nhà, hơn nữa ta nghĩ muội muội chỉ có việc thu tiền, ghi nhớ sổ sách, rất là đơn giản."

Chuyện này thực ra đơn giản, nhưng lại cũng không đơn giản.

Yến Bạch Tuyết cao hứng hoan hô:"Vẫn là ca ca tốt nhất! Cứ quyết định như vậy đi, dù sao con cũng muốn đi theo mọi người." Lúc sau, nha đầu này còn hoàn toàn không nghe phụ mẫu nói, cao hứng đến điên rồi.

Yến Bạch Thu nhìn ra cha nương lo lắng, bèn giúp hai vị lão nhân gia làm công tác tư tưởng:"Cha, nương, các người cũng đừng nghĩ toàn điều tiêu cực. Muội muội có ý nghĩ như vậy, chúng ta hẳn nên vì nàng cao hứng mới đúng. Tuy rằng là nữ tử, nhưng có thể làm nên sự nghiệp, có thể dựa vào sức mình, tương lai mặc kệ là ở nhà chồng hay gia đạo sa sút, vẫn nên cầu người không bằng tự cầu mình, vả lại lời nói cũng trở nên có trọng lượng hơn, không cần phải nhìn đến ánh mắt người khác, sống tiêu dao tự tại mới là chân lý không phải sao?"

Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh không tiếp tục lên tiếng, nhưng rồi nhìn đến hai hài tử kia cao hứng mong chờ liền đem nghi ngờ cùng lo lắng trong lòng áp xuống.

Ăn xong cơm trưa, cả nhà lần đầu tiên cùng nhau lên trấn trên chuẩn bị một buổi mua sắm lớn.

Mang theo chìa khóa, Yến Bạch Thu đầu tiên là đưa muội muội đi xem cửa hàng. Vị trí của cửa hàng cũng không tệ lắm, một vùng xung quanh bán toàn son phấn, vải vóc, còn có giày, quần áo. Tuy rằng nằm tận sâu bên trong nhưng lượng người qua lại cũng rất nhiều, thời điểm Yến Bạch Tuyết tới, đôi mắt liền thẳng tăm tắp nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo rực rỡ, xinh đẹp đó.