Tiểu Địa Chủ

Chương 19: Bị đánh




Yến Bạch Thu có chút kinh hỉ, dược hệ thống cho quả thực mang lại hiệu quả rất rõ rệt, mấy ngày nay vận động thật sự không có gì đáng ngại.

Nếu có thể tẩm bổ đẹp da, Yến Bạch Thu lập tức liền nghĩ đến Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết trong nhà.

"Hệ thống, hệ thống, dịch chữa trị này có thể cho nương cùng muội muội ta dùng không?" Bất kể là thời đại nào, dung mạo đối với nữ nhân mà nói, đều vô cùng quan trọng, nếu đã là người một nhà, Yến Bạch Thu cũng muốn đem thứ này đưa cho các nàng dùng.

Hệ thống dừng lại một chút, nói: "Có thể, nhưng hệ thống không khuyến khích ngươi đem cho những người khác sử dụng, ký chủ đang ở trong thời gian giảm béo, dịch chữa trị cùng Tẩy Tủy Đan đều là chiếu theo thể trọng và nhu cầu của cơ thể ngươi mà lấy, nếu ngươi đem số định mức của mình lấy ra ngoài, ngươi sau khi giảm béo thành công, sẽ già đi rất nhiều."

Yến Bạch Thu vừa nghe cái này lập tức có chút mất mát.

"Vậy thôi bỏ đi."

"Nhưng mà, nếu kí chủ giảm béo thành công, hệ thống sẽ thưởng cho ngươi các loại phương pháp bảo dưỡng cơ thể, ngươi có thể đem chia sẻ cho người trong nhà nha."

Hệ thống lại tiếp tục nói.

"Thật sự? Thế thì thật tốt quá." Yến Bạch Thu có chút kích động.

Thay ra quần áo dính đầy chất màu đen dơ bẩn, Yến Bạch Thu cũng ngượng ngùng để Liễu Thanh Mai giặt, tự mình xách theo nước giặt sạch sẽ rồi đem phơi lên, thời điểm trở về phòng, người trong nhà đều phát hiện Yến Bạch Thu có vẻ càng thêm trắng nõn.

"Nương, ta cảm thấy ca ca trở nên đẹp hơn." Tuy rằng trước kia cũng mập mạp, vẫn là dạng hình cầu giống nhau, nhưng hiện tại lại có chút khác biệt. Làn da trở nên trắng nõn như véo ra nước, giống như là một viên trân châu lớn trong suốt làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

Yến Bạch Tuyết bị cái so sánh này dọa sợ, nhưng lại lén trộm nhìn thêm một cái, thật sự cảm thấy tuy vẫn là đôi mắt nho nhỏ, khuân mặt toàn thịt, nhưng mà làn da của ca ca thực trắng nõn, thủy nhuận trong sáng nhìn thật rất xinh đẹp.

Liễu Thanh Mai thì vẫn luôn cảm thấy nhi tử lớn lên đẹp, tâm trạng bay lên tận trời.

"Ca ngươi vốn dĩ luôn đẹp."

Yến Bạch Tuyết vẫn là cảm thấy có chút khác biệt nhưng bởi vì mỗi ngày đều ở bên nhau, nên trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không xác định được nơi nào có sự thay đổi.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, đến buổi chiều Yến Bạch Thu lại đi làm một ít vỏ bánh, nghĩ tới sinh ý hôm nay quả thực là rất tốt, cậu tính toán ngày mai lên trấn mua thêm nguyên liệu. Bột mì vẫn còn nhiều, cả ba người cùng nhau làm, sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Sáng sớm ngày thứ hai, cùng với Yến Bạch Sinh xách theo rổ với thùng gỗ, Yến Bạch Thu cầm nồi sắt cùng bếp lò, còn cả một ít đồ ăn chín, dọc theo đường đi Yến Bạch Sinh luôn dặn dò muốn cậu phải kiên nhẫn, chịu đựng một chút cũng không có việc gì, không nên cùng người khác đôi co.

Yến Bạch Thu đều gật đầu đáp ứng, cậu hiểu phụ thân là sợ mình trêu chọc phải phiền phức, hiện tại nhà bọn họ đã không còn chỗ dựa, quả thật là rất dễ dàng bị ức hiếp.

"Được rồi, cha, không có việc gì, ngươi cũng mau trở về đi, nơi này có một mình ta là đủ rồi." Yến Bạch Sinh nhìn nhi tử đang sắp xếp quầy hàng nhỏ, xung quanh đều là các chủ quán lớn tuổi, trong lòng không khỏi lên men.

"Vậy ta đi về trước." Yến Bạch Sinh cũng không nán lại lâu, hắn đáp ứng mấy vị hương thân đi kéo lưới đánh cá. Nhi tử tuy đã bắt đầu kiếm được tiền nuôi gia đình, hắn cũng không thể nhàn rỗi.

Nhìn thân ảnh cồng kềnh của Yến Bạch Sinh rời đi, Yến Bạch Thu nhìn theo trong chốc lát, trong lòng càng thêm quyết tâm muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất kiếm được tiền.

Giống như hôm qua, cậu bắt đầu nhóm lửa bếp lò nhỏ, chiên đậu hũ, tiếp theo cậu bắt tay vào làm lương bì cuốn, việc này hôm qua cậu đã làm đến thuần thục nên hôm nay tốc độ thật mau. Mà hôm nay khách đến sạp nhỏ so với hôm qua còn đông hơn rất nhiều.

Lương bì cuốn cùng đậu hũ cay, ở Thái Hòa Huyện tạm thời là chưa có ai bán, chỉ có một mình nhà Yến Bạch Thu là có, hương vị rất ngon, hình dáng tuy có chút kỳ lạ, nhưng khi ăn có cảm giác rất là mới mẻ.

Quan trọng vẫn là hương vị vô cùng ngon miệng.

Chính vì vậy có không ít người biết đến, trên phố có một anh chàng mập mạp ở đây bày quán, hắn bán chính là đồ ăn vặt mỹ vị ngon không cưỡng lại được, nên từ khi còn rất sớm đã có người đến chờ, vừa thấy cái người mập mạp kia tới, tất cả đều vây lại.

"Tiểu ca sớm a, gỏi lạnh cuốn của nhà ngươi hương vị thật ngon miệng, ta hôm qua đã mua một phần, hôm nay lại tới ủng hộ." Người thực khách kia rống to.

Hắn ban đầu cũng chỉ là tò mò, sau khi nếm thử, ăn không bõ thèm, trong miệng luôn nhớ thương hương vị kia, muốn lại đến đây ăn thêm một cái.

Đáng tiếc thời điểm hắn trở lại tìm, cái người mập mạp đã dọn quán.

Yến Bạch Thu cười tủm tỉm: "Hắc hắc, lương bì cuốn nhà ta khẳng định ăn ngon, bảo đảm ngươi ăn xong tuyệt đối sẽ không hối hận vì bỏ ra số tiền kia." Dù sao cũng đã có người tới mua, lại còn là khách hàng quen, Yến Bạch Thu đối với trù nghệ của chính mình lại càng thêm tin tưởng.

"Tiểu ca, ngươi đừng chỉ lo nói chuyện, làm cho ta hai phần cuốn bỏ thêm nhiều ớt." Một khách quen thúc dục.

"Được rồi, ngươi chờ một lát, ta lập tức làm." Vừa bày quán, đã lập tức có sinh ý, đây chính là dấu hiệu buôn bán phát đạt hơn so với ngày hôm qua.

Yến Bạch Thu động tác rất mau lẹ, trong lòng nghĩ thầm, hôm nay còn có thể sẽ bán được nhiều hơn so hôm qua.

Quả thực sinh ý ngày hôm nay cậu kiếm được so hôm qua tốt hơn rất nhiều, người tới mua lương bì cuốn không chỉ có khách hàng quen hôm qua, mà còn cả khách hàng mới tới, một đám người xếp hàng chờ dài cổ, để ăn thử một phần.

Quầy hàng nho nhỏ được vây bởi không ít người, nhưng Yến Bạch Thu rốt cuộc lại chỉ có một mình, mặc dù đồ ăn chín đều đã được chuẩn bị tốt, vỏ cuốn cũng có sẵn, nhưng do người đến mua người quá nhiều, đã có chút trở tay không kịp.

Vì thế, trên con đường này, vốn dĩ ban đầu rất náo nhiệt, người đến người đi ăn ăn uống uống, bình thường trải rộng khắp cả phố, nhưng hiện tại, cả một đám người đều tụ tập ở giữa phố, ngăn chặn hết cả đường đi.

Toàn bộ đường phố chẳng khác nào một cái ống nước, ở giữa dường như là bị chặn.

"Này, ở phía trước là xảy ra chuyện gì vậy? Thật nhiều người đang vây ở chỗ kia là đang làm gì?"

" Không phải vậy chứ? Cái này ngươi cũng không biết sao? Bọn họ đều xếp hàng để mua đồ ăn, tất cả bọn họ đều vây ở đó, chúng ta sợ là cũng chẳng đến lượt. "

"...... Ngươi đánh ta đi? Ta còn chưa bao giờ biết chỗ này có đồ ăn ngon đấy, ngươi đừng làm ta sợ......" Tuy rằng nói này nói nọ, thế nhưng người kia vẫn tiếp tục đứng chờ dài cổ, rốt cuộc nhìn thấy trong đám người chen ra có một người trên tay cầm chính là lương bì cuốn.

Thật sự ăn ngon như vậy sao?

"Hương vị siêu cấp ngon! So với tửu lâu trong thị trấn làm ra ăn còn ngon hơn, nếu không mua nếm thử, quả thật là đáng tiếc."

"Bởi vì mỗi ngày buổi sáng ta đều tới ủng hộ sinh ý nhà tiểu ca mập, bây giờ mà ăn của nhà khác quả thực chính là như nuốt cám."

"...... Tuy rằng có điểm khoa trương, nhưng thật sự ăn rất ngon nha, nếu không tin lời ta nói ngươi có thể tự mình đi nếm thử."

Ở trên là lời của các thực khách giao lưu với nhau, nói về lương bì cuốn của tiểu mập mạp, à không, bây giờ phải sửa thành tiểu ca. Con người luôn là như vậy, nếu ngươi không có tiếng tăm gì, họ sẽ luôn đi châm chọc các khuyết điểm của ngươi, mà chờ ngươi có bộc lộ được năng lực, họ sẽ đối với ngươi tôn trọng vài phần.

Điều này cũng giống với Yến Bạch Thu hai ngày trước, luôn bị người kêu là mập mạp nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều, đổi xưng hô thành tiểu ca, tuy rằng chỉ là một cái xưng hô, mà Yến Bạch Thu lại cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Sinh ý thực tốt, Yến Bạch Thu vô cùng thuần thục làm nhanh thoăn thoắt, cuốn lại tốt rồi đưa cho khách, đồng thời cũng không quên thu tiền, cậu bên này bận rộn khí thế ngất trời, mà cùng lúc đó trên phố này đám côn đồ, thu tiền bảo kê kia đang nhìn chòng chọc vào cậu.

"Thập tam gia, Thập tam gia, chúng ta rốt cuộc sắp tóm được tên tiểu tử thối kia! Khẳng định lần này có thể đem người bắt sống!" Một tên nam nhân mặt mũi lấm la lấm lét gầy như que củi hưng phấn hô.

Cái tên nam nhân được gọi là Thập tam gia mắt còn buồn ngủ mông lung, lúc này đã hoàn toàn tỉnh.

"Thật sự?" Thập tam gia trên mặt một mảnh hung ác, âm u nói: "Lá gan xem ra cũng không nhỏ đâu, thế mà dám trốn tiền bảo kê của ta, tháng này hắn đã chạy thoát hai lần, hôm nay thì đừng hòng."

Cái tên vừa báo tin xoa tay, cười vô cùng đắc ý:"Hắc! Cái tên mập chết tiệt mỗi ngày đều ở trên phố này bày quán, ta hôm qua đã trông thấy, hôm nay chắc chắn vẫn còn ở đó. Hắn ở chỗ đó đông người, lần này khẳng định chạy không thoát, mấy ngày nay chúng ta lại không đi nhìn chằm chằm hắn, chỉ nhìn từ xa, hắn đã thả lỏng cảnh giác, lúc này liền chờ gia đi thu thập hắn!"

Thập tam gia cười ha ha, khen: "Làm tốt lắm! Đi, đi đập nát cái quán đó cho ta! Lần này phải hảo giáo huấn hắn một trận, đánh hắn kêu cha gọi mẹ quỳ xuống cầu ta, hắn dám có can đảm ở ngay dưới mí mắt ta làm càn, ta phải làm hắn cả đời này không thể bán hàng được nữa!"

Mà người đang đứng giữa quầy hàng, bận rộn đến khí thế ngất trời Yến Bạch Thu với việc này hoàn toàn không hay biết gì cả.

Ở huyện Thái Hòa này, mỗi tháng nha dịch đều sẽ tới thu thuế một lần, mỗi lần tới thì chỉ cần vâng vâng dạ dạ, lại dùng chút đồ ăn đều dễ dàng tống cổ, nói thêm vài lời hay, đám quan sai đó sẽ rời đi. Nhưng trong thị trấn còn có một bọn côn đồ, cũng chính là em vợ của huyện tri phủ, Thập tam gia, mỗi tháng chúng sẽ đến thị trấn hai ba lần, mỗi lần đều sẽ đòi tiền bảo kê nếu không sẽ đập phá quán, đánh lão bản. Đối với loại sự tình này cũng đã từng có người đi báo quan, nhưng đám người này vốn là người một nhà, ai trong lòng cũng đều rõ ràng, đi báo quan người chịu thiệt rõ ràng sẽ là mình có khi còn bị quy vào tội nhiễu loạn công đường bị đánh một trận, dần dà, phàm là người tới đây bày quán, khi nhìn thấy bọn côn đồ này, nếu có thể chạy liền chạy, nếu không chỉ đành mặc cho số phận.

Mà Yến Bạch Thu, chỉ trong vòng một tháng, đã bị đụng phải đến hai lần, không những thế cậu còn vô cùng xui xẻo, do thân hình mập mạp, nên bị Thập tam gia coi thành cái đinh trong mắt, vì thế tất nhiên là muốn coi việc chỉnh cậu làm niềm vui.

Thập tam gia ở huyện Thái Hòa quả thực là người vô cùng nổi danh, gã này thường xuyên ra vào kỹ viện, lại thêm sở thích đùa giỡn con gái nhà lành. Ngày thường nếu không có việc gì làm gã sẽ đi dạo phố, đi tới đâu là gà bay chó sủa đến đó, theo sau còn có mấy tên tiểu lâu la, nguyên bản đều là một đám trộm cắp, chơi bời lêu lổng, nay đi theo mông Thập tam gia làm chó săn, cáo mượn oai hùm.

Cho nên khi Thập tam gia lại gần đây, tất cả mọi người đều theo bản năng né tránh, sau đó mấy lão bản kia đều phát hiện ra, thế mà hắn không đến chỗ của mình, liền thở phào nhẹ nhõm cảm thấy đây đúng là cực kỳ may mắn.

Yến Bạch Thu vẫn đang thu tiền, phía trước quầy hàng đang được không ít người vây quanh, hôm nay cậu đến sớm, bán cũng nhanh, cho nên không mất quá nhiều thời gian, mấy thứ lương bì cuốn cùng đậu hũ cay đã bán được quá nửa. Như thế này thật sự là tốt lắm, chẳng qua bao lâu nữa, cậu thật sự có thể mở được cửa hàng của chính mình, Yến Bạch Thu miên man suy nghĩ, nhưng vẫn nhanh thoăn thoắn gói kỹ thức ăn cho khách nhân, đúng lúc này, người bên ngoài đột nhiên phát sinh dị trạng, cả một đám người vây xung quanh sạp nhỏ như thấy được thứ gì vô cùng đáng sợ, dần dần tản ra, rất nhanh trước sạp của Yến Bạch Thu đã không còn một bóng người.

Trong lòng lộp bộp.

Yến Bạch Thu lập tức cả kinh, thấy được mấy người kia căn bản là chạy như bay, cậu liền có cảm giác chẳng lành, trong lòng sinh ra cảnh giác, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, liền thấy một nam nhân gầy như que củi mặc cẩm y, còn mang theo mấy tên lâu la khuân mặt lấm la lấm lét đang xoa tay hưng phấn, hướng nơi này của cậu đi tới.

Xong rồi!

Yến Bạch Thu lập tức khẩn trương, những người này vừa nhìn đã biết là nhắm vào cậu mà tới, tuy rằng cậu không biết mặt mấy người thu tiền bảo kê, nhưng có mấy lần nhìn thoáng qua từ xa, chính là đám người này.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Khi hoảng hốt khẩn trương, tính cách nhát gan sợ phiền phức của Yến Bạch Thu hoàn toàn bại lộ. Cậu chẳng khác nào tên ngốc, đờ đẫn đứng đó, thấp thỏm lo âu, hai chân run rẩy, rất nhanh đã bắt đầu đứng không vững, càng đừng nói bỏ của chạy lấy người.

Cũng may cậu vẫn còn dư một hai phần tỉnh táo, lập tức nhanh chóng đem tiền tài trên người giấu đi, biết mình trốn không thoát, liền dứt khoát đứng nguyên tại chỗ.

Thấy Thập tam gia đứng trước mặt mình, phía sau là mấy tên tiểu lâu la, cùng hai bên tách ra vây lấy Yến Bạch Thu ở bên trong, nhìn cỤ chân tay run rẩy, miệng khinh thường hừ lạnh.

"Tại sao lại không chạy? Trước nay đều không bắt được ngươi, bản lĩnh không nhỏ đâu, con heo chết tiệt nhà ngươi có biết gia là ai không?"

Thập tam gia cũng không biết từ nơi nào lôi ra một cái quạt xếp, vung lên đánh thẳng vào mặt của Yến Bạch Thu.

Yến Bạch Thu vừa nhìn thấy cái thế trận này, liền biết hôm nay này khẳng định là tiêu rồi, hắn ôm lấy đầu, nhỏ giọng cầu xin: "Xin lỗi Thập tam gia, ta có mắt như mù không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài buông tha cho ta." Nói xong hắn nhanh chóng đem tiền đồng trong túi đưa qua.

"Đây tiền là hiếu kính ngài uống trà, xin ngài lượng thứ ta còn non trẻ có nhiều mạo phạm, thỉnh Thập tam gia đừng đặt ở trong lòng." Phí bảo hộ mỗi lần bao nhiêu, Yến Bạch Thu cũng đã đi hỏi thăm qua, cũng chính là ngoan ngoãn đưa qua mấy chục văn tiền, còn nếu mà chê ít, lại đưa thêm một chút là được, may mắn trong túi Yến Bạch Thu tuy có không nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ mấy chục văn tiền.

Nhưng mà Thập tam gia hôm nay tới lại không phải vì tiền, đặc biệt gã vừa thấy đưa ra toàn là tiền đồng, càng thấy chướng mắt, vung tay lên, đem bàn tay đưa tiền của Yến Bạch Thu đánh bay, đồng tiền leng keng leng keng rơi xuống đầy đất.

Yến Bạch Thu còn đang sửng sốt, thì mu bàn tay lại bị cây quạt đánh xuống, thật đau, cậu miễn cưỡng giữ được vẻ tươi cười, cúi đầu nhận lỗi.

"Thập tam gia, thực xin lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, xin ngài đừng cùng ta chấp nhặt......"

Thập tam gia dữ tợn mà cười lạnh, tiếp tục lấy cây quạt đánh thẳng lên mặt Yến Bạch Thu, Yến Bạch Thu trốn không kịp, bị hắn đánh mấy cái, ôm lấy đầu, trong lòng vừa hận vừa không cam lòng.

"Còn dám trốn?! Ai cho ngươi trốn? Ta đánh ngươi là phúc phần của ngươi, cái con heo mập chết tiệt này, khôn hồn thì giao hết tiền ra đây, nếu làm gia sinh khí, gia đánh gãy hai chân ngươi......"Ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Mà mấy tên tiểu lâu la còn lại, lúc này cũng tiến lên, nhìn thấy trên cái chảo còn đang nóng hầm hập, mấy cái lương bì cuốn chưa bị khách nhân lấy đi, một đám thật tự nhiên quen thuộc lấy ra ăn.

"Này, hương vị cũng không tệ đâu, kiếm lời được chắc chắn không ít tiền? Thập tam gia ta thấy con heo mập này hai ngày nay kiếm được không ít, lục soát một chút, có lẽ vẫn còn tiền đi...." Vừa nói chính là một tên đang ăn bánh vóc dáng gầy đôi mắt tham lam, nhìn Yến Bạch Thu một lượt từ trên xuống dưới.

"Đúng vậy, hắc hắc, nói như vậy chúng ta liền có tiền đi uống hoa tửu." (lầu xanh) Một tên khác dáng vẻ lưu manh phụ họa.

Mà đứng cách đó không, nhóm dân chúng thấy một màn như vậy, chỉ dám bất bình mà không dám lên tiếng, nhỏ giọng nói thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng người đứng lên bảo vệ cậu lại chẳng có một ai.

"Ai, lại là cái đám vô lại này, tiểu ca mập đúng thật là quá xui xẻo, hắn như thế nào mà bị chúng theo dõi. Ta nghe nói tiểu mập mạp này nguyên bản là một địa chủ, đáng tiếc gia đạo sa sút, đành phải đi bán thức ăn, thế mà chỉ mới bán được mấy lần, đã bị đám vô lại này nhìn trúng."

Trong đám người người nhỏ giọng nói thầm, giọng điệu ai oán, than thở.

"Huyện Thái Hòa dám để cho đám người kia lộng hành, lão huyện tri phủ sớm hay muộn cũng phải gặp báo ứng!"

"Ta còn đang định vào mua đồ ăn sáng của tiểu ca, thế mà lại gặp phải việc này, nhưng tiểu mập mạp mỗi lần đều đúng hạn nộp tiền bảo kê không phải là được sao?"

"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, ai mà không biết, cái đám vô lại này mỗi tháng đều lăn lộn như vậy một hai lần, hôm nay bắt được cái này, ngày mai lại đi bắt cái kia, thuần túy chính là đi tìm vui. Một thân thể gầy như que củi, suốt ngày mang theo một đám chân chó, cả ngày khoe khoang, cũng là tiểu mập mạp này xui xẻo, nha, phỏng chừng chính là do quả báo trước kia đi......"

Trong đám người thỉnh thoảng có người nhỏ giọng nghị luận, từ rất xa vọng lại, mà lúc này Yến Bạch Thu đã bị đám người này đánh quỳ rạp trên mặt đất, co thành một đoàn, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đám côn đồ kia chẳng những muốn đánh người, còn muốn cướp đi tiền tài trên người cậu, Yến Bạch Thu đương nhiên không cho, cậu đánh không lại, cũng không muốn bị đánh, nên cường nghạnh chống trả, kết quả sau vài cái đã bị đánh bò trên mặt đất, cuộn tròn thành một đoàn, ôm lấy đầu.

"Đáng chết, con heo mập này! Nhà ngươi dám cắn ta, các ngươi tất cả xông lên đánh chết hắn cho gia!" Thập tam gia oán hận nhìn thoáng qua dấu răng đầm đìa máu trên cổ tay, tiếp đó mấy tên tiểu đệ đối với Yến Bạch Thu lại thêm một trận tàn nhẫn đấm đá, Yến Bạch Thu cả người đau không chịu được, chạy cũng không thoát, chỉ có thể tận lực ôm đầu, tránh bị đánh thành tên ngốc, vừa liều mạng kêu to, hy vọng có thể giảm bớt một ít thống khổ, đông thời hy vọng có thể có một người chính nghĩa có thể tiến lên ra mặt.

Đáng tiếc, trong khoảng thời gian này, không hề có một ai dám tiến lên, Yến Bạch Thu bị đánh cho đầu váng mắt hoa, đầu bị đạp đau, chỗ tiền hắn dấu kỹ trên người cũng đã bị lấy đi rồi, trước khi rời đi, còn bị đám người đó từng tên từng tên phun nước miếng lên đầy đầu.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, nắm đấm đã không còn rơi xuống nữa, Yến Bạch Thu ngẩng đầu liền nhìn thấy xung quanh có mấy người, đang nhỏ giọng an ủi mình: "Tiểu ca không có việc gì rồi, bọn chúng đã đi, ngươi mau đứng lên đi."