Nhà Vương viên ngoại cũng coi như là một gia đình giàu có, thanh danh trong trấn cũng coi như không tồi, lần này đưa tiền thưởng ước chừng mười lượng vàng, đem một tiểu tham tiền Yến Bạch Thu vui đến bất nhạc diệc hồ.
Cho nên thời điểm Vương viên ngoại lấy ra tiền thưởng, Yến Bạch Thu cũng không có khách khí, vui mừng tiếp nhận, đồng thời cũng vui vẻ nghe đối phương khen ngợi. Nói tiệc mừng thọ lần này thành công, hy vọng ngày sau trong nhà có hỷ sự, có thể mời được Yến Bạch Thu tới, khiến Yến Bạch Thu vui mừng không thôi, vội vàng đáp ứng.
Kỳ thật ở huyện Thái Hòa này, mỗi nhà muốn làm hỷ sự đều tìm đến đầu bếp khách đi3m hoặc tửu lầu, đó cũng phải chuyện gì to tát, việc đó quá thường thấy. Hơn nữa ở thị trấn nơi cư trú, những nhà có điều kiện sẽ không mời thân thích đến hỗ trợ, Yến Bạch Thu ở trong lòng đánh bàn tính vang dội, quả nhiên không bao lâu, sau tiệc rượu ở phủ Vương viên ngoại, có thể nói đã thành công đắp nặn chiêu bài của Cửu Cung Cách.
Trong tiệc rượu, hương vị đồ ăn như thế nào mọi người đều rất rõ ràng, nhưng thứ khiens mọi người lại dụng tậm đến lạ là chiếc bánh kem Yến Bạch Thu làm cho lão gia tử, cái này đã làm chủ đề cho mọi người bàn tán một thời gian, có không ít người chạy tới Cửu Cung Cách dò hỏi.
Đây chính là đem chiêu bài của Cửu Cung Cách bạo lên, nếu mọi người đều nói tốt vậy đó hẳn không phải là giả.
Hơn nữa Yến Bạch Thu cũng nhân cơ hội quảng cáo bánh kem bơ, nói đây là thứ chuyên dùng cho tiệc mừng thọ, nếu thích có thể đến tửu lâu đặt hàng, còn về giá, đồ ngọt có chút cao. Bất quá mỗi người một năm chỉ có một lần sinh nhật, không ít người cũng vui vẻ xa xỉ một lần.
Bánh kem mang đến lợi nhuận rất lớn, đồng thời ngoạn ý này cũng chỉ có Cửu Cung Cách mới có, hơn nữa Yến Bạch Thu làm công tác bảo mật rất tốt, mỗi lần làm bánh kem đều cùng sư phó ở trong một phòng riêng độc lập để làm, như vậy dù người có tâm muốn học lỏm cũng không học được.
Lợi nhuận từ bánh kem một lần nữa kéo sinh ý của Cửu Cung Cách tăng lên một bậc, cùng với Túy tiên hiển hách ở huyện Thái Hòa không phân cao thấp, khách quan mà nói, người tới Cửu Cung Cách ngày càng nhiều, tổng thể tính toán, lợi nhuận mỗi ngày tuyệt đối không kém so với Tùy tiên lâu.
Mà người đến thỉnh Yến Bạch Thu đi làm tiệc mừng cũng không ít, bởi vì quá mức thường xuyên, Yến Bạch Thu cũng đã định ra chi mình phí dụng của bản thân, vì rốt cuộc mỗi khi hắn tới nhà nhân gia làm tiệc, họ đều yêu cầu Yến Bạch Thu tự tay làm mà không phải là các sư phó.
Như vậy giá cả tất nhiên sẽ phải cao lên, có người lùi bước nhưng cũng có người đồng ý, bất quá mỗi lần sư phó của Cửu Cung Cách đi làm, phản hồi cũng không tệ lắm.
Vì thế số lần Yến Bạch Thu đi cùng liền ít đi, rốt cuộc cũng nhàn rỗi, hôm nay Yến Bạch Thu liền đem chuyện Tư Trấn Khấu mua đất tặng cho hắn nói với cha mẹ, nào biết đâu việc này vừa nói ra, cha mẹ lại phản ứng lớn như vậy.
"Cha, nương, đây là Tư đại ca cho ta.... " Yến Bạch Thu móc ra khế đất.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh đều khiếp sợ, hoang mang rối loạn tiếp nhận, vừa thấy là trăm mẫu ruộng đất, trong lúc nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm.
"Cầu Cầu, ngươi ngốc a, ngươi như thế nào thiếu tâm nhãn như vậy, hiện tại ngươi đã có tửu lầu, bạc có thể kiếm ra, như thế nào còn muốn cầm đồ của Trấn Khấu!? Ngươi như vậy khiến ta tức chết mà!" Liễu Thanh Mai giống như là thấy trời sập, bi thương khóc giống lên.
Yến Bạch Sinh cũng than ngắn thở dài.
Yến Bạch Thu có chút không rõ đây là đang xảy ra chuyện gì.
"Nương, đây là một phen tâm ý của Tư đại ca, y khăng khăng phải cho ta, y nói y đi rồi cái gì cũng không có, chỉ hy vọng ta có thể có cuộc sống thoải mái.... "Yến Bạch Thu đáng thương vô cùng giải thích, kỳ thật khi hắn cầm khế đất, cũng cảm thấy nóng phỏng tay, chỉ là khi ấy không biết vì sao, đầu óc như say xe, mơ mơ màng màng liền cầm.
Còn đặc biệt thuận tay.. (ꏿ﹏ꏿ;)
Liễu Thanh Mai lau nước mắt, khóc tới đôi mắt đều đỏ, vẻ mặt mộng bức trừng mắt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Yến Bạch Thu, tức muốn chết cũng có.
"Cầu Cầu ngốc a, ngươi sao lại thành thật như vậy, ngươi cầm đồ vật của Trấn Khấu, lại là đồ quý như vậy, còn không phải là một gậy đã định, ngươi là người của y sao?" Liễu Thanh Mai nhìn Yến Bạch Thu một bộ không biết cố gắng, tức đến tạc mao.
"Làm sao vậy nương, chuyện của ta và y các ngươi đều biết.... "
"Biết thì có biết a! Chính là không phải bây giờ y còn ra chiến trường sao? Ngươi bây giờ cầm một đống lớn đồ vật của Tư Trấn Khấu, chẳng nhẽ không biết xấu hổ mà đi tái giá? Ngươi có thể che giấu lương tâm đi tìm người khác sao?" Liễu Thanh Mai chọc chọc cái trán Yến Bạch Thu, đem cái trán trắng trắng chọc tới đỏ bừng.
Yến Bạch Thu nửa ngày không hé răng, rầu rĩ nhìn chân, nửa ngày mới nhỏ giọng nói:"Chính là, ngày đó, nương, ngươi hẳn đã biết a, ta cảm thấy Tư đại ca đối với ta khá tốt, ta có khả năng cả đời này cũng không tìm thấy sẽ có người khác đối tốt với ta như vậy.... " Hơn nữa, hắn còn cảm thấy Tư đại ca sẽ không cứ như vậy chết trên chiến trường, hắn đều đã đưa đan dược cứu mạng cho Tư đại ca a.
Yến Bạch Thu biết hiện tại có cùng Liễu Thanh Mai đang tức giận nói chuyện cũng không câu thông được, chỉ có thể dùng nghĩ khí uyển chuyển nhỏ giọng giải thích:"Nương, ngươi phải có sự tin tưởng đối với Tư đại ca a, y khẳng định sẽ có thể trở về, nhi tử ngươi thật vất vả mới tìm được người không tồi, sao có thể thành quả phu."
Hơn nữa việc này cũng đã định rồi, không thể thay đổi, tâm ý ta cũng đã quyết, ngươi không cần nghĩ nhiều, đây cũng là ý tốt của Tư đại ca."
"Hơn nữa đây là toàn bộ gia sản của Tư đại ca, nương ngươi xem, y đi còn lưu lại đường lui cho ta, rất thương nhớ ta, có thể thấy được y đối với ta rất tốt."
Liễu Thanh Mai thở phì phò, trợn trắng mắt, đó là bởi vì Tư Trấn Khấu không có đường lui.
Kỳ thật Liễu Thanh Mai vẫn rất để ý Tư Trấn Khấu, liền theo như lời Yến Bạch Thu, thật vất vả mới thấy có người đối tốt với Cầu Cầu như vậy, cũng thật tình thích Cầu Cầu, Liễu Thanh Mai tự nhiên nhìn ở trong mắt, cũng đối với Tư Trấn Khấu cực kỳ vừa lòng.
Nhưng mặc dù có vừa lòng, gặp phải chuyện như vậy, tấm lòng của một người mẹ, dù nàng cảm thấy Tư Trấn Khấu rất tốt, nhưng là ở trên lập trường có thể ở cạnh Yến Bạch Thu. Tâm tư của nàng đều đặt ở trên người Yến Bạch Thu a.
Yến Bạch Thu còn nhỏ, tuổi không lớn, lần này Tư Trấn Khấu vừa đi, nàng nhìn mà thấy trong lòng bồn chồn, tuy rằng nàng không hiểu đấu đá trong triều đình, nhưng ở huyện Thái Hòa xuất hiện vào trường hợp cũng khiến trong lòng nàng có vài suy đoán.
Tư Trấn Khấu đã nói với cả nhà nàng chuyện nhà y, hơn nữa chuyện lần này....
Hoàng đế có bao nhiêu cố kỵ Tư gia, thậm chí đến nỗi muốn thanh lý môn hộ, chỉ sợ lần này có đi mà không có về. Nàng tận lực không muốn suy nghĩ về vấn đề này, nào biết đâu nào sẽ có chuyện về sau.
Số khế đất lớn kia, số đất cũng không ít, nếu như lời Tư Trấn Khấu nói thì cũng không có gì, hai người ở bên nhau ai cầm cũng như vậy, nhưng nếu không phải, ngày sau Cầu Cầu nhà nàng nhìn trúng ai, lại cầm đồ vật của Tư Trấn Khấu, vậy lương tâm làm sao yên?
Việc này rốt cuộc là Tư Trấn Khấu tiện nghi, dù nàng có mồm miệng sắc bén, cũng không thể vô duyên vô cớ chiếm của, trong lòng cũng không dễ chịu.
Cầu Cầu ngốc nhà nàng, đã tự tay đem đường lui ngày sau chặt đứt.
"Nương, không có việc gì, Tư đại ca cát nhân chỉ có thiên tướng, hơn nữa ta cũng đã tìm tiên sinh đoán mệnh, nói tướng mạo Tư đại ca rất tốt, là người trường thọ, ngươi đừng quá lo lắng." Yến Bạch Thu trấn an hai vị lão nhân.
Yến Bạch Sinh chỉ thở dài.
Một lúc sau Liễu Thanh Mai hồi phục tâm trạng, ngồi ở noi đó, biệt nữu không đi nhìn Yến Bạch Thu, cả người tỏ ra ta đang tức giận.
"Còn có cha mẹ, các ngươi cũng thấy được, hiện tại Cửu Cung Cách sinh ý ngày càng tốt, hai người các ngươi tuổi tác cũng đã cao, sinh ý tửu lầu nên giao cho người khác trông, các ngươi nên hảo hảo nghỉ ngơi... "" Yến Bạch Thu kiến nghị, việc này hắn đã sớm nghĩ tới, ngay khi hắn bán lẩu cay đã có suy nghĩ này.
Chờ có tiền, sẽ không để cho cha mẹ chịu khổ, ở nhà thoải mái dễ chịu, khi không có việc gì làm có thể ra đồng dạo quanh.
Liễu Thanh Mai hừ hừ, lạnh lùng trừng mắt, nhìn Yến Bạch Thu cực kỳ tức giận.
"Cầu Cầu, lời này của ngươi là có ý gì? Ta cùng cha ngươi thân thể vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào không thể ở lại trong tửu lầu làm việc?" Nàng vừa rồi còn sinh khí, bây giờ khi nói chuyện còn mang theo một cỗ giận dỗi.
Yến Bạch Thu có chút bất đắc dĩ, chạy tới nắm bóp bả vai Liễu Thanh Mai, nhỏ giọng làm nũng:"Nương, còn không phải ta sợ ngươi và cha vất vả sao, hơn nữa trong nhà đã có tiền, hai người các ngươi cũng nên hưởng phúc."
Liễu Thanh Mai được đấm bóp rất là thoải mái, trong miệng hừ hừ, híp mắt, thoạt nhìn cực kỳ hưởng thụ.
Yến Bạch Sinh ở một bên bị xem nhẹ đáng thương vô cùng, đôi mắt nhì nhi tử đang nịnh nọt, còn đấm bóp vai, hâm mộ đến rớt cả tròng mắt.
Sự khác biệt này có phải hay không quá rõ ràng, rõ ràng vừa rồi ta cũng có ý kiến phản đối a, như thế nào không thấy ngươi trưng cầu ý kiến của ta a?
Tốt xấu gì ta cũng là gia chủ của cái nhà này a. (
Ngài là gia chủ nhưng nóc nhà quyền lực hơn 🤣🤣) "Hơn nữa, nương, ta chuẩn bị chút tiền, lại thuê thêm một chút ruộng tốt, cha cùng nương có thể trở thành địa chủ, ngày sau có thể cho thuê, mà ta lại một lần nữa trở thành nhi tử của tiểu địa chủ. Cha mẹ, các ngươi thấy chủ ý này như thế nào?"