Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 32




Hai bên dãi núi rừng cây chập chùng, Lam y thiếu niên tay áo lau đi lấm tấm mồ hôi trên trán, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Chủ tử, người xem bên kia có cái đình chúng ta qua đó nghỉ một lát!"

Nhân một thân hắc nhàn nhạt nhìn thiếu niên gật đầu:"Ừm".

Thiếu niên rót li nước xuống cẩn thận đặt xuống bàn cho hắc y:"Chủ tử, cũng đến gần biên doanh đi?"

Người nhè nhẹ nâng li trà.

"Chủ tử, Oanh nhi vẫn có điểm không hiểu?! Biên giới Tây Nam quanh năm đều tranh chiến với ngoại tộc, chúng ta đi cũng ba ngày, vùng này không những yên bình, dân chúng cũng một thân ấm no nhàn nhã, thật không giống những vùng biên giới trước kia chúng ta qua!". Lam y thiếu niên nhìn qua vị kia chọn mi:"Phải nói biên doanh Tây Nam mỗi năm đều cầu chi quan ngân nhiều nhất!"

Tiếng cười vọng nhẹ ra sau mạn sa:"Như vậy không phải tốt lắm sao?"

"Không phải như vậy chủ tử, Oanh nhi là muốn nói quan ngân thu nhiều như vậy là như thế nào dùng!". Lam y thiếu niên hai hàng chân mày đều nhếu cả lại, chú ý thấy nước đã cạn cẩn thận rót thêm trà vào ly của hắc y nhân.

 Vị kia vẫn chỉ cười nhàn nhạt đáp.


Lam y thiếu niên thở dài, vùng này thật đúng kỳ lạ.

Điều kiện Nam quốc chính là từng người dân đều hiểu rõ nguyên do các nước láng giềng muốn đến xâm chiếm. Chính điểm quanh năm chiến tranh, bốn mặt biên giới Nam quốc đều rất loạn, phiến, giặc ngoại xâm, cướp, người ma lẫn lộn.

Theo tuần tự bình thường, đường gần biên giới thế này nhất điểm khất cái,  nhị điểm thôi dân, tam điểm bần bính, tứ điểm: cướp!

Cướp biên giới cũng có nhiều loại: cướp bóc, cướp người, cướp giết! Bọn họ đi nhiều ngày như vậy tứ điểm tuần tự còn chưa có gặp qua. Nơi này nói cách biên giới Tây Nam không tới mười dặm đúng thật khó tin.

"Cứu mạng!"

Lam y thiếu niên ngay tức nhíu hai hàng chân mày không phải linh như vậy chứ!

Tiếng kêu thất thanh từ xa vang vọng tới càng lúc càng dồn dập. Lam y thiếu niên xoay đầu nhìn theo tiếng kêu vọng đến, đối với vị chủ tử gật đầu một cái mới nhúng chân rời đi.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Một nữ nhân mặt mũi lem luốc la thét thất thanh trên vũng nước bùn nhìn bảy tám hán tử mặt hùm vai gấu tay cầm đao lớn hướng tới quát tháo: "Xú nữ nhân, coi ngươi còn chạy đi đâu!"

Nữ nhân bộ dạng hoảng hốt bất lực ngồi trên vũng nước liên tục lùi người lại, trên tay nắm được vật gì đều ném tới. Quả một màn cướp bóc kinh điển a!

Lam y thiếu niên nheo mắt, ngứa thật.

Thấy hùng tướng nam nhân để một đao chém xuống nữ nhân, thiếu niên dễ dàng bay tới đạp một cước vào ngực hùng nhân khiến y bay ra xa mấy trượng. Đồng bọn thấy vậy đều hoảng loạn đặt trên người hùng nhân đỡ đến, tức giận hét lớn:"Là ai!!!"

"To gan!"

"Ban ngày ban mặt, ngươi đến cướp một nữ nhân, còn coi dương pháp ra gì?!". Lam y thiếu niên thẳng tấp đáp xuống, đứng trước mặt nữ nhân ngồi trên đất đối xuống một câu, vị nữ nhân kia đều hoảng sợ đến giật lùi nhanh chóng lui về sau một góc, giọng vỡ òa thút thít hướng Lam y thiếu niên cầu tình:"Thiếu hiệp, xin cứu mạng."


Hùng nhân sau cú đá đau đớn giận dữ vùng người trở dậy, hất tay hừ một cái nhìn nữ tử khinh thường, hướng Lam y thiếu niên nặng giọng:"Việc không liên quan tới ngươi, chớ dự can vào, không đừng trách ta nặng tay!"

Lam y thiếu niên vẻ mặt khinh khỉnh đáp lại. Một đám cướp cỏ, ra vẻ đạo mạo cái gì!

"Tiểu tử, ngươi một câu cướp, hai câu cướp, ngươi con mắt nào thấy bọn ta cướp!"

"A, là do ta nhìn nhầm các người mang đao trượng nơi này muốn hỏi thăm cô nương yếu đuối?". Thiếu niên nheo mắt vẻ mặt nghi ngờ tự hỏi, sau đó nhướng mày ánh mắt sắc bén nhìn xuống:"Nếu vậy cô nương đây không việc gì là rảnh rỗi lớn tiếng hô cứu mạng?!"

"Ô hợp!". Lam y thiếu niên phi một cái, vẻ mặt khinh bỉ.

Đám nam nhân liền giận dữ, chỉ vào mặt thiếu niên ruồng xả. Lam y thiếu niên không một lời bay đến quyền cước hạ đám nam nhân bò lăn bò càng.  Dự tính yếu thế, người kia bộ dạng thư sinh lại không nói chuyện nghĩa lý tuần tự. Đám hùng nhân cắn răng tức giận bỏ đi, không quên đánh cái nhìn sát ý sang nữ nhân.

"Xú nữ nhân hảo, coi như ngươi may mắn, tốt nhất đừng để ta lại nhìn, còn đến nhất định để ngươi cốt xác cẩu thực!". Hùng y nam tử sát khí đằng đặc giận dữ lớn tiếng, sau đó nhìn Lam y thiếu niên tay chân lại muốn động tới liền nhát gan quay đầu bỏ chạy.

Thấy thiếu niên ý định đuổi theo, nhân một thân hắc bước đến nhẹ hô một tiếng ngăn cản:"Oanh nhi, không cần đuổi theo, đến xem cô nương kia thế nào."

"Được, chủ tử!"

Thiếu niên bước đến nhìn vẻ mặt cắt không còn giọt máu nữ nhân quan tâm thăm hỏi, lấy một mảnh vải lau đi bùn đất trên mặt nàng, chính là vụng về càng lau càng bẩn, gương mặt nữ nhân kết cục tô thành một màu đen, thiếu niên ngượng ngùng đỡ nữ nhân rời khỏi vũng nước.


Lam y thiếu niên có điểm giật mình, vị cô nương này đứng đối diện mình đều muốn che hết mặt trời, nói nàng nữ nhân yếu đuối còn không bằng so nàng cùng bọn hùng nhân lúc nãy có điểm hơn. Y phục nàng vận lại vô cùng kỳ quái nhìn không ra nam y nữ y, màu sắc hỗn tạp cứ như là vội vận nhầm hai bộ quần áo làm một, không đoán ra là người phương nào. Chỉ khi đỡ lấy tay nàng ta, cảm nhận được cơ thể nàng run lên bần bật, thiếu niên một chút ác cảm kia mới biến mất.

"Cô nương không sao chứ?"

"Thiếu hiệp, đa tạ ơn cứu mạng!". Nữ nhân nhận thức liền gập người hành lễ, thiếu niên ngăn cản đỡ dậy.

"Cô nương, bọn người kia vì sao đuổi theo ngươi?"

Chỉ thấy vị cô nương vẻ mặt còn đang hoảng loạn.

"Oanh nhi, để nàng nghỉ ngơi đổi y phục, việc để về sau nói". Vị kia đạm mạc nhắc nhỡ.

Cả ba theo bản đồ đi một đoạn đến cái hồ bên rặng núi. Vị nữ nhân này thân mình cao to cũng không có y phục phù hợp đành để nàng một mình đến ao nhỏ trong rừng trúc sơ tẩy cơ thể cùng y phục, hẹn ở đình bên hồ ít lâu sau gặp lại.

Vị Lam y thiếu niên gọi Liệt Oanh, tính tình có điểm tranh, nhưng đối vị hắc y luôn cung kính như bưng. Hai người ngồi trong đình chờ đợi dùng một ít nước trà.