Tiêu Dao Mộng

Chương 8




Trên đường trở về làng, Thanh Phong cùng ba ông cháu họ Khang trò chuyện rất vui vẻ, "Phong ca, Phong ca anh từ phương xa đi đâu mà lại đi ngang đây vậy?" Khang Minh hỏi.

Thanh Phong nghe vậy liền mỉm cười, lấy tay xoa đầu Khang Minh sau đó chỉ về chân trời đáp "Ta đi khắp thiên hạ", nghe vậy Khang Minh hai mắt tỏa sáng, hắn chạy lên đầu hàng và xoay người lại nói "Oa, vậy chẳng phải là đi chơi khắp nơi sao? Em cũng muốn đi, em cũng muốn đi", "Đại ca anh muốn đi một mình hay sao, phải tính cả em nữa" Khang Mẫn nhìn anh trai rồi nói.

Nghe em nói vậy Khang Minh liền bảo "Ai bảo ta đi một mình chứ, ta là muốn đi với Phong ca nha".

"Hai đứa đừng náo nữa, cậu Phong cũng không phải con nít như hai con mà đi chơi, chắc hẳn cậu ấy có việc của mình" Khang Song lên tiếng.

Khang Minh, Khang Mẫn không nói gì, chỉ bĩu môi nhìn ông mình và Thanh Phong, bị nhìn vậy Thanh Phong mặt ngoài đành cười trừ nhưng trong lòng lại nói ' Quả thật ta như vậy không khác đi chơi là bao'.

"Xì, không đi với Phong ca thì không đi, sau này con lớn con đi một m.." Chưa nói dứt câu bỗng Khang Minh đụng phải ai đó, hắn quay người lại nhìn sau đó hô lên "A, là cha, cha đang đi đâu vậy?" Vừa nói Khang Minh vừa nhìn vào tráng hán trước mặt, người này thân hình vạm vỡ, đầu xõa tóc dài, phủ kín hơn nữa khuôn mặt, trên người hắn chỉ mặc một bộ quần áo vải thô, hơn nữa còn có vài chỗ đã rách.

Lúc này hắn nhìn về phía thiếu niên trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong chốc lát hắn liền mỉm cười, nụ cười của hắn ngày càng tươi nhưng cũng mang theo vài phần kinh dị.

Trái ngược lại vơi nụ cười ngày càng tươi của tên kia thì nụ cười trên môi Thanh Phong đã tắt tự bao giờ.



Vừa rồi khi Khang Minh đụng vào tên kia đã khiến Thanh Phong vô cùng bất ngờ, tuy tu vi của hắn không cao nhưng có người lại gần như vậy hắn cũng không cảm nhận được vậy chỉ có thể là tu vi của đối phương cao hơn hắn.

Nhưng đây là thế giới tu tiên nên Thanh Phong hắn chỉ bất ngờ chứ không lấy làm lạ.

Bỗng nhiên lúc này hắn nhận được thông báo của hệ thống "Hệ thống cảm nhận được có sát ý nhằm vào ký chủ, khởi động chức năng phòng thủ ban đầu (vĩnh viễn).

Từ giờ ký chủ có thể nhận được thông tin từ những kẻ có sát ý nhằm vào ký chủ".

"Thông tin: Tên: Túc Diệp Thanh, chủng tộc: Yêu (rắn lục), tu vi: Tụ linh viên mãn, trạng thái: Đang ngụy trang thành Khang An".

"Tụ linh viên mãn nhằm vào ta? Ta dùng hết vận may thật rồi à?".

Trong lúc Thanh Phong vẫn đang suy nghĩ, Khang Song bỗng nhiên lên tiếng "Tiểu tử ngươi giờ này sao lại ở đây, như có việc gì thì lo về sớm, hôm nay nhà chúng ta có khách" nói với tên kia vừa xong, Khang Song quay lại nói với Thanh Phong "Giới thiệu với cậu tên này, hắn là con trai trưởng của ta, tên là Khang An.." Khang Song vẫn chưa nói dứt câu thì Khang An lên tiếng đánh gãy "Cha à, muốn đưa người về nhà ta thì phải vô làng, mà vô làng thì phải được trưởng làng cho phép chứ".

"Cái thằng này lo gì nhiều như vậy, ta chỉ cần đi hỏi trưởng làng một tiếng là được thôi mà" Khang Song lớn tiếng.

Khang An lúc này đưa tay lên trán xóa xoa ra chiều nghĩ ngợi rồi nói "Thật đáng tiếc nhưng mà bây giờ trong làng không có ai cả", "Vậy họ đi đâu rồi cha?" Khang Mẫn hỏi.

Khang An nhìn con sau đó ôm bụng cười lên khanh khách đầy quái dị, ' Không ổn' Thanh Phong trong lòng vàng lên hai chữ sau đó hắn lập tức vận linh lực vào chân, cùng lúc này Khang An bỗng ngẩn đầu dậy, đồng tử hắn đỏ rực "Bởi vì họ đều trong bụng ta, hahaha" vừa nói hắn vừa đưa hai tay về phía trước nhằm bắt lấy Khang Minh và Khang Mẫn, đồng thời lúc này nguyên bản đang đứng nhìn Thanh Phong bỗng chốc biến mất.

Thanh Phong dùng tốc độ cực nhanh lao đến bắt lấy Khang Minh cùng Khang Mẫn sau đó liền lùi về sau giữ khoảng cách.

"Có chuyện gì vậy? Còn tiểu tử, con nói cái gì vậy hả?" Khang Song kinh ngạc lên tiếng hỏi, "Ông Khang, tên kia không phải là con ông đâu" nói đoạn Thanh Phong liền ném hai anh em Khang Minh, Khang Mẫn về phía Khang Song rồi nói tiếp "Mau chạy đi, để cháu câu giờ".



Tuy không hiểu gì nhưng Khang Song vẫn ôm lấy cháu mình sau đó chạy thục mạng vì những chuyển động khi nãy thực sự vượt qua hiểu biết của ông, ông biết rằng nếu ở lại chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhìn thấy ba ông cháu họ Khang chạy đi trước mắt mình nhưng Khang An hay nói đúng hơn là Túc Diệp Thanh vẫn không có ý định đuổi theo mà chỉ đứng nhìn Thanh Phong.

Ánh mắt Túc Diệp Thanh đầy tham lam nhìn chằm chằm Thanh Phong một lúc sau đó mở miệng "Hừ, tiểu tử, xem thường ngươi rồi.

Không ngờ tên yếu kém như ngươi lại có linh khí nếu không ban nãy đừng hòng cứu hai tên nhóc kia" vừa dứt lời Túc Diệp Thanh đã nhanh chóng áp sát Thanh Phong, tay trái Diệp Thanh tung về phía trước kéo theo từng tia điện quang hướng về mặt Thanh Phong.

Thấy vậy Thanh Phong hắn liền xoạt chân, hạ trọng tâm né được đòn đánh, thuận tiện bồi thêm một chưởng vào ngực Diệp Thanh.

Chưởng của Thanh Phong sau khi chạm vào người Diệp Thanh đã bị lúng sâu vào không rút ra được.

"HAHA tiểu tử chết đi" Diệp Thanh như không cảm nhận được nỗi đau mà cười lên sau đó vung hai tay về phía Thanh Phong, hai tay của hắn tỏa ra rừng dòng lôi điện trông rất đáng sợ.

'Không tốt, liều thôi' Thanh Phong thầm nghĩ.

Theo suy nghĩ của hắn một con tiểu kim long được hình thành ở bả vai và quấn theo tay trượt vào trong cơ thể Diệp Thanh sau đó nổ tung làm khói bụi mù mịt.

Từ trong đám khói Thanh Phong nhảy ra, hắn vận Đạp Vân Hài bay lên không trung xoay mình rồi lại từng thêm đầu kim long thứ hai vào đám khói.

Một tiếng nổ chấn động vang lên, nương theo đó là một thân ảnh nhanh thoăn thoắt bay ra, rơi vào ngọn cây đối diện Thanh Phong, thân ảnh đó là một con thanh xà, hai mắt toé điện người đầy vết trầy xướt.

'Ta đoán không sai mà, chắc chắn sau khi lớp ngụy trang bị hủy nó sẽ trốn trong đám khói chờ thời phục kích ta, nếu không có hệ thống cho ta thông tin thì có khi ta nghĩ tên kia là chân thân mà bị nó phục kích rồi nhưng may mà nhờ vậy nó mới không cảnh giác mà ăn trọn một đòn vừa nãy'.



Sau khi đáp đất, Thanh Phong nhìn về phía Thanh xà rồi chế giễu "Ta còn nghĩ chân thân của ngươi là gì, hóa ra là một con giun cơ đấy" nói rồi Thanh Phong hắn vận linh lực vào chân, dồn hết tốc lực mà chạy, đùa chứ cho tiền hắn cũng không dám ở lại, hắn vừa nãy đánh ra đầu thứ hai kim long là sử dụng mười phần sức mạnh vậy mà con rắn kia chỉ bị trầy xước, vậy hỏi hắn còn đánh thế nào đây? Vậy cho nên có ngu mới không chạy.

Bên này Túc Diệp Thanh khuôn mặt méo mó vì tức giận ' Tiểu tử chết tiệt, không chỉ làm con mồi của ta chạy mất, đánh nát túi da mới của ta, xỉ nhục ta, còn dám làm trầy xước gương mặt của ta, đã vậy còn vọng tưởng chạy thoát' càng nghĩ khuôn mặt của Túc Diệp Thanh càng thêm khó coi, mắt rắn bắt đầu biến thành màu lam của lôi điện và từ từ lôi điện từ hai mắt lan rộng bao phủ cả cơ thể ' Thần thông: Lôi thiểm'.

Vụt một cái chớp mắt Diệp Thanh đã biến đâu mất chỉ để lại từng tia điện nhấp nháy trên đường đi.

Đằng xa Thanh Phong đang chạy thục mạng bỗng cảm nhận được gì đó, hắn liếc mắt sang thì thấy một đầu thanh xà đang nhìn mình chằm chằm.

Diệp Thanh nghiến răng từng chữ "Tiểu tử ngươi.

Nên.

Chết.

Rồi".