Trong một khu rừng nhỏ có một thanh niên đang nằm trên đất, ánh mắt mơ hồ. Hắn là Huỳnh Thanh Phong, 22 tuổi. Trong lúc đang nhặt củi để đốt lửa trại với bạn bè thì bị rắn cắn, hắn dùng hết sức còn lại để đưa tay lên trời, hắn muốn chạm vào bầu trời, muốn được ngắm đủ loại kỳ quan, muốn xây một căn nhà nhỏ bao quanh bởi đủ loại hoa cỏ, muốn được nằm dài trên bãi cỏ mà ngắm sao trời hắn vẫn chưa muốn ra đi nhưng đáng tiếc. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự tiếc nuối nhưng rồi cũng dần liệm đi. Trong căn nhà bỏ hoang ở trên một ngọn núi có một tên ăn mày đang nằm thoi thóp, hắn vốn là một thư sinh đang trên đường ứng thí lại gặp thổ phỉ chặn cướp nên lưu lạc làm ăn mày. Bên ngoài nhà hoang trời đang đổ mưa to, sấm chớp liên hồi khiến cho tên ăn mày run lên bần bật, hắn co rút thân thể gầy gò của mình lại mà chịu trận, không lâu sau hắn q. U. A đ. Ờ. I. Khi hắn vừa c. H. Ế. T thì trên trời một cột sáng màu xanh lam xé mây, xuyên qua mái nhà mà chiếu vào tên ăn mày làm cho hắn lần nữa mở mắt nhưng trong cơ thể hắn linh hồn ấy chính là Thanh Phong. Vừa mở mắt ra hắn kinh ngạc nhìn quanh < Mình chưa c. H
Ế. T ư? > hắn thầm nghĩ < Không đúng nếu không có c. H. Ế. T thì phải nằm trong viện chứ> Hắn lần nữa nhìn xung quanh rồi lại nhìn vào cơ thể hắn < Ta.. ta trọng sinh rồi? > Nghĩ đến đây hắn cực kỳ vui sướng nhưng tiếng bụng réo lại kéo hắn về hiện thực. Hắn hai tay ôm bụng, sắc mặt khó coi, lúc này hắn mới phát giác cơ thể mình đói meo sau đó hắn mệt mỏi nằm lăn ra đất
Vừa lúc hắn đang suy nghĩ mình có hay không lại phải trọng sinh lần nữa thì một còn thỏ ướt sũng từ bên ngoài bò vào trước mặt hắn. Hắn vung tay tóm được con thỏ sau đó ngấu nghiến ăn. Kể cũng may con thỏ đang bị thương để hắn dễ dàng bắt lấy. Hắn chợt dừng ăn, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm < Trên đời làm gì có chuyện ăn may như vậy> nghĩ vậy hắn vội vơ lấy thanh gỗ nằm trên đất sau đó nhìn chầm chầm vào hướng con thỏ tiến đến. Chờ một hồi lâu hắn mới buôn lỏng cảnh giác < Cũng phải a ta tới trọng sinh còn có thể vậy chuyện này sao lại không thể? > Đoán vậy nên hắn yên tâm, vừa ngồi xuống toan ăn tiếp thì trong ánh sáng chập chờn của sấm chớp một hình bóng xuất hiện và lao về phía hắn. Hắn kinh hãy giơ thanh gỗ lên chặn lại công kích nhưng vẫn bị chấn văng ra mấy mét. Hắn lồm cồm ngồi dậy, lấy tay lau đi vết m. Á. U trên miệng. Vừa lau hắn vừa nhìn chòng chọc vào thứ vừa tấn công hắn, đó là một con hổ già, nó thân hình gầy gò không khác gì hắn nhưng lại dài khoảng 3 mét, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt hõm sâu. Hắn và con hổ đang lẫn nhau đánh giá đối thủ của mình thì con hổ ra tay trước một bước. Nó nhảy lên cao sau đó bổ nhào về phía hắn, sẵn trong tay thanh gỗ hắn lắc mình một cái rồi đánh tới phía yết hầu. Con hổ trúng chiêu ngã lăn xuống đất, nó cấp tốc ngồi dậy rồi dùng hai chân sau đẩy tới nhằm vồ vào tay hắn nhưng bị thanh gỗ chặn được. Nó cắn chặt thanh gỗ đẩy cả thanh gỗ và hắn vào sát tường. Trong lúc nguy cấp hắn lấy ngón tay chọc vào mắt hổ, con hổ đau đớn há cái to mồm gầm lên, hắn nhân lúc ấy đâm thẳng thanh gỗ vào miệng hổ, hạ gục nó. Ngay sau đó hắn ngã lên mình hổ liệm đi.