Chương 7 : Phá Vỡ Phong Ấn
Vương Hoàng buông tay Lê Lê, rút ra một cái vòng cổ làm cực kì tinh xảo, tuyệt đẹp.
Mặc dù hình dang chỉ giống như những vòng đeo cổ ngoài thị trường, thế nhưng có thể nói trên trái đất này không ai có thể biết vật liêu làm ra nó.
Trên vòng cổ có đính một viên ngọc lam hình sáu cánh hoa được khắc tinh diệu.
Đeo nó lên cổ Khánh Tuyết, Vương Hoàng ngắm nhìn gương mặt cô rồi tựu đứng dậy.
Khi nhìn lại gương mặt Lê Lê, hắn nhìn thấy một gương mặt ghen tị, hờn dỗi.
Hắn mỉm cười, xoa xoa đầu Lê Lê, lấy ra một vòng cổ thứ 2 cũng giống như cái trước, thế nhưng mặt viên ngọc lam chỉ có năm cánh hoa.
Tự tay đeo lên cổ của Lê Lê.
Hai chuỗi ngọc này nhìn như giống một món đồ trang sức tinh xảo, tuy nhiên để tạo ra nó, nhất là viên ngọc sáu cánh hoa, hắn cũng đã trả một cái giá thảm trọng, gần như mất đi tính mạng của mình.
Lê Lê cứng đờ ra, cho Vương Hoàng đeo nó lên cổ mình, mặt ngại ngùng đỏ chót.
Ném cho hai người Đỗ Phong, Dương Bìn mỗi người một cái vòng, nó dùng để đeo trên tay, cũng rất tinh sảo khác thường.
“ Lần này cũng không biết sống chêt thế nào? Nếu như còn sống, coi như đây là chút quà cho mọi người đi “
Vương Hoàng cười, nói cho nhóm người Lê Lê.
Bọn người Lê Lê không biết Vương Hoàng tựu đang làm gì, đứng trước nguy cơ sống c·hết mà lại tặng cho mỗi người một cái đồ trang sức.
Thế nhưng, họ cũng nhận lấy và nói cám ơn với Vương Hoàng.
“ Cậu có cách thoát ra chỗ này?” Đỗ Phong nhìn hỏi.
Dương Bìn, Lê Lê cũng ánh mắt mong chờ nhìn Vương Hoàng, thế nhưng hắn không trả lời.
-“ Đã 3 năm rồi mới lại dùng đến thứ sức mạnh này “
Vương Hoàng thở dài, nghĩ thầm.
Nhớ lại vào ba năm trước, khi càn quét đánh với một nhóm người bí ẩn, mỗi một người đều có sức mạnh cũng không khác bọn một sừng mấy, cộng thêm với công nghệ hiện đại, chúng đã ép mình dùng tới thứ sức mạnh cấm này.
Mặc dù quét sạch bọn họ rất dễ dàng, thế nhưng mình cũng nằm liệt giường ba tháng, thật sự lúc ấy đúng là sống không bằng c·hết.
-“ Woork!”’
Cửu U tước cũng phát hiện dị thường, nó để ý một mảnh không gian mà ngọn lửa của mình không lan vào được.
Thế nên, nó bộc phát sự phẫn nộ, giờ đây, nó định t·ấn c·ông một lần nữa.
Hắc viêm bao phủ mọi nơi bị hút về phía con Cửu U tước, nó hấp thu tất cả các hắc hỏa tồn tại.
Bởi vì Hắc hỏa không còn che phủ tầm nhìn nữa, mọi người lần đầu tiên chiêm ngưỡi hình dáng đẹp đẽ đến kinh ngạc của con Cửu U tước.
Một quái vật cao cả vạn trượng, hai cánh giang ra liền che lấp đất trời.
Trên thân thể là lông vũ đen tuyền thâm thúy và thần bí. Phần đuôi là những cái lông đuôi rất dài tao nhã xinh đẹp, trên những chiếc lông đó là hắc viêm đang chậm rãi tí tách.
Lân phiến rực lửa bao trùm lấy thân thể, làm cho người cảm nhận không gì có thể phá nổi.
Tuy hình thể Cửu U Tước cực kỳ khổng lồ, nhưng không hề cồng kềnh, ngược lại nhìn vẫn tao nhã tinh tế, thần bí mà lại cực kì xinh đẹp .
Vương Hoàng nhìn lên, lấy ánh mắt hắn cũng không thể nhìn toàn cảnh của con Cửu U tước.
Bất quá lúc này hai mắt Cửu U Tước đang đỏ rực như lửa, đầy vẻ phẫn nộ .
Nó gắt gao nhìn phòng y tế còn nguyên vẹn nơi nhóm người Vương Hoàng ở, hai cánh vỗ mạnh, cuồng phong bạo khởi, hắc viêm ngập tràn hai cánh khổng lồ.
Thân thể nó như hóa thành quang diễm đen đặc, vỗ cánh bay lên, gom hết tạo thành một viên cầu hắc hỏa khổng lồ, mặc dù nhỏ hơn cái lúc trước, thế nhưng cuồng bạo hơn nhiều lần, nhằm phía nhóm người Vương Hoàng lao đến.
Vương Hoàng thấy động tác của con Cửu U, biết rằng nó đây là muốn phá hủy nơi này cho bằng được
Hiện trong tay hắn lúc này là một viên ngọc tròn bạch sắc.
Thở dài, hắn dùng lực, bóp nát viên ngọc vỡ vụn.
Khi hắn bóp nát bạch ngọc thời điểm, một luồng hồng sắc từ trong bạch ngọc thoát ra, chui vào thân thể của hắn.
Người trung niên đang xem những thứ đang diễn ra dưới này, đang há hốc mồm, cực kì kinh ngạc.
Có thể nói đã qua vạn năm nay, hắn chưa bao giờ kinh ngạc thất thố đến vậy.
“ Không..không thể nào là nó được ?
Thế nhưng, lại rất giống thứ ta đã thấy bốn vạn năm về trước, là của Hồng Mông khí tức “
Trung niên trở nên điên cuồng, hơi thở không tự chủ được gấp mạnh, khuôn mặt trở lên phấn khích, trong phút chốc biến mất tại nơi đó.
Phía dưới, tại phòng y tế thời điểm.
Sau khi luồng khí hồng sắc thâm nhập vào thân thể Vương Hoàng, con người hắn trở nên phát sáng, một luồng sáng trắng sáng chói.
Tay, chân, ngực, vùng bụng, trán của hắn hiện lên những trận pháp lúc nha lúc nhúc, tuy nhỏ bé, nhưng lại trăm, nghìn cái cùng hiện ra tại một nơi.
Những thứ này tựu là phong ấn trận.
“ Rắc..Rắc..”
Từng tiếng tách vỡ liên hồi, cánh tay phải, trái của Vương Hoàng hiện lên từng lá bùa đang dần nát vụn, tan rã biến mất trong không khí.
Đôi chân, ngực của Vương Hoàng cũng có hiện tượng tương tự.
Khuôn mặt của Vương Hoàng cũng có từng tiếng “ rắc..rắc ..” liên hồi kêu.
“Bang “
Lớp mặt ngoài của Vương Hoàng tan vỡ, mặc dù không khác mấy khuôn mặt lúc trước, thế nhưng hiện lên vẻ trưởng thành, hấp dẫn hơn.
Đôi mắt của hắn chuyển sang màu lam quang của bầu trời, một màu sắc rực rỡ, trong đôi mắt là ngôi sao hình chín cánh, xung quanh có các họa tiết đẹp, bí ẩn.
Đầu tóc chuyển sang màu trắng, dài hơn chạm ngang vai.
Khi sự tan rã của các lá bùa hoàn thành thời điểm.
“ VÚT “
Một ngọn gió mạnh xảy ra trong căn phòng, khi bọn người Đỗ Phong, Dương Bìn, Lê Lê nhìn lại, Vương Hoàng đã biến mất.
Nhìn lại phía q·uả c·ầu l·ửa phía trên, bây giờ đã chia thành hai nửa, không còn nhắm vào phía nhà Y tế nữa.
Vương Hoàng đang bay về phía con Cửu U tước, thân khoác một bộ bạch bào, mái tóc trăng xõa ra,trên tay cầm một thanh đại hắc kiếm.
Qủa cầu chia làm hai là sản phẩm của thanh đại hắc kiếm này.
Với tốc độ không thể tin nổi với mắt thường, hắn ta tiếp cận con Cửu U tước.
5M, xung quanh Cửu U có một bức tường phòng hộ hắc hỏa mạnh mẽ, thế nhưng hắn ta giơ thanh đại hắc kiếm lên, chém mạnh về phía bức phòng hộ, hét lớn :
“ Hàn Phong Bạo “
Khi thanh đại hắc chạm vào bức tường Hắc hỏa thời điểm, một luồng khí lạnh diễn sinh, thâm nhập vào bức tường hắc hỏa, một v·ụ n·ổ xảy ra.
“ Bùm “
Mặc dù không phá hủy bức phòng hộ triệt để, thế nhưng cũng tạo ra một lỗ hổng nhỏ để cho Vương Hoàng lao vào.
-“ Woork! ”
Con Cửu U hót lên với giọng điệu phẫn nộ, nó vỗ hai cái cánh uy phong, từng đợt hắc hỏa sôi trào như những lưỡi đao lao mạnh về phía người Vương Hoàng.
Vương Hoàng dùng đại hắc kiếm chém từng đợt, từng đợt.
Ngày càng tiến gần về phía đầu con Cửu U tước hơn. Mục tiêu của hắn chính là điều đó.
“ Woork! “
Như nhận thấy sinh vật đang tiến gần tới mình không hề đơn giản, Cửu U tước tiếp tục hót lên một tiếng lớn.
Sử dụng hắc hỏa bao quanh mình, thân hình nó rực lửa, sóng lửa sôi trào.
Một màu hắc hỏa ầm ầm rung chuyển đất trời.
Nó như một vị thần, một con quái vật hủy thiên diệt địa.
Bao quanh bằng đoàn hắc hỏa, nó phóng ra hàng loạt khối trụ lửa lao tới Vương Hoàng.
Thiên địa như bị nung chảy, không khí đến lúc này đã hoàn toàn bị sử dụng hết, thế nhưng, có vẻ ngọn hắc hỏa không hề cần không khí để tạo ra sự cháy.
Qủa là phi khoa học, mà những việc diễn ra tới giờ đã quá phi khoa học rồi, tựu thêm một cũng không sao.
Từng cột hắc hỏa lao ầm ầm về phía Vương Hoàng, được hắn né tránh điêu luyện.
Đôi khi sử dụng thanh đại hắc kiếm để mở đường. Ngày càng tiếp cận Cửu U tước.
Cửu U tước ngày càng phát ra nộ hỏa, căm phẫn nhìn Vương Hoàng đang tiến đên mình. Nó cảm thấy cực kì không thoải mái.
Đôi cánh của nó lần đầu tiên gập lại, hắc hỏa ngày càng mãnh liệt.
Cửu U tước bùng phát tất cả ngọn lửa của mình, tạo thành một bức tường lửa bao bọc xung quanh, lao thẳng xuống người Vương Hoàng.
Nó tới tận bây giờ chỉ sử dụng những ngọn lửa nhỏ để t·ấn c·ông tầm xa Vương Hoàng, nó nghĩ như thế đã đủ.
Thế nhưng lần này đến lần khác đã không thể làm được điều đó.
Nên bây giờ nó đã thực sự nghiêm túc, sử dụng một phần sức mạnh của mình để đối kháng Vương Hoàng.
Vương Hoàng giống như chỉ cần có như vậy, hắn ta nhỏ một giọt máu của mình vào thanh đại hắc kiếm.
Thanh đại hắc kiếm tỏa ra từng đọt khí tức mạnh mẽ, bao quanh thanh kiếm.
Tay trái Vương Hoàng lóe sáng, truyền vào thanh hắc kiếm ánh sáng đó, bao phủ thanh đại hắc kiếm co thêm một lớp ánh sáng trắng mờ nhạt.
Sau đó, như không dự báo trước, hắn dùng lực ném đi cây đại hắc kiếm thẳng về trung tâm q·uả c·ầu l·ửa.
Cửu U tước vô cùng tự tin, nó bỏ qua thanh đại hắc kiếm, tiếp tục lao xuống Vương Hoàng như một q·uả c·ầu l·ửa không thèm né tránh.
Thanh đại hắc kiếm đâm vào q·uả c·ầu l·ửa, một luồng ánh sáng trắng chiếu rọi phạm vi xung quanh đó.
Luồng sáng trắng đi đến đâu, lửa không thể tiếp tục cháy tiếp được, giống như biến mất hoàn toàn.
Hắc hỏa xung quanh biến mất, khiến cho thanh đại hắc kiếm băng băng tiến lên, phương hướng đâm vào đầu Cửu U tước.
Cửu U tước thấy vậy biến sắc, nó vùng đôi cánh né hướng đi của thanh đại hắc kiếm.
Chuyển động của nó vô cùng mau lẹ, thế nhưng thanh đại hắc kiếm vẫn xuyệt qua, tạo thành một v·ết t·hương sâu cho Cửu U tước.
-“Woork! “
-
Nó thét lên một tiếng tức giận, ánh mắt nhìn về phương hướng Vương Hoàng đang lao tới.
Thế nhưng không hề thấy được thân ảnh của Vương Hoàng đang ở nơi nào, nó trở nên hoảng hôt, lao nhanh phía trên.
Cửu U tước vừa mới sinh ra, nó gần như không hề có kinh nghiệm chiến đấu gì.
Thế nên, những thứ gây tổn thương lớn cho nó tựu làm nó sợ hãi, không dám đối mặt.
Vương Hoàng bây giờ đang dùng một lá bùa che giấu khí tức của mình, lao nhanh về phía phương hướng Cửu U tước tiến tới.
Tay phải đang phát lên ánh hào quang đen tối, một lỗ hổng giống như lỗ đen hiện lên trong lòng bàn tay phải.
-“ Mới đó đã tới giới hạn rồi sao, quả thật vẫn còn quá yếu “
Vương Hoàng nhủ thầm, tay trái hắn nắm chặt lại.
Quanh hắn bây giờ be bét v·ết m·áu do các lần t·ấn c·ông của Cửu U tước, mặc dù v·ết t·hương một cách nào đó đang dần hồi phục lại, thế nhưng ngày càng chậm dần hơn.
Hắn bây giờ đang sử dụng vượt quá năng lực mà bản thân mình có thể thừa nhận.
Nhưng hắn không thể bỏ cuộc, bởi vì hắn bây giờ có thứ cần bảo vệ, dù hắn có c·hết đi chăng nữa.
Vương Hoàng vận dụng tất cả sức mạnh còn lại của mình, dồn sức bứt tốc bày nhanh về phía Cửu U tước.
Càng ngày càng gần.
Khi đuổi gần con Cửu U tước thời điểm, hắn ta nhảy lên đầu con Cửu U.
Mặc dù xung quanh là hắc hỏa kinh khủng, thế nhưng thân thể hắn vẫn có thể chịu đựng được, một phần là do viên ngọc băng lam đeo trước ngực.
Viên ngọc này sau khi hắn ra khỏi căn phòng Y tế đã đẹo lên, nhằm giảm thiểu mức hỏa thiêu lớn nhất.
Tay phải hắn giơ lên, nhắm thẳng vào mi tâm con Cửu U tước, hét lớn :
-“ C·hết “