Chương 5 : Vương Hoàng Cùng Khánh Tuyết
“ Hoàng, hoàng.. “
“ Anh..anh sao lại ở đây, không thể nào..”
Khánh Tuyết khuôn mặt thoáng chốc biến đổi, thật sự không biết diễn tả tâm trạng này như thế nào.
Kinh ngạc, kinh hỉ, lại chuyển sang tức giận rồi lại trở nên điên cường buồn bã.
Tâm trạng chấn động, thời gian xoay dòng, cô đang nhớ đến quá khứ, nhớ đến khoảng thời gian lúc trước, nhớ đến người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, nhớ tới quãng thời gian mình hạnh phúc nhất.
Mi mắt của nàng chỉ muốn bật khóc, muốn lao vào người trước mặt, người đã cho mình biết thế nào là tình yêu thương, thế nhưng lại không thể cử động được.
Tất cả tâm trạng của Khánh Tuyết diễn ra thật sự không giấu nổi ánh mắt của Vương Hoàng.
Hắn bây giờ trong nội tâm cũng rất chấn động cũng rất rồi bời, không biết làm thế nào cho phải.
Thời gian như ngừng lại.
-------------------------------------------
( Mùa đông 14 năm trước )
“ Bà ra đây xem, có một cô bé ngất trước nhà chúng ta “
“ Cái gì ?”
“ Mau mau chuẩn bị nước nóng, cô bé lạnh quá, gọi cả bác sĩ nữa “
Trên tay một người đàn ông trung hậu, một cô bé tầm 4,5 tuổi mặt mày tái nhợt ngất đi, trên quần áo có một lớp bụi tuyết lớn chưa tan. Cô bé mặc áo quần màu xanh lam, không có giày, trên tóc đen óng kèm một cây trâm xảo, một miếng ngọc bội đeo ở cổ được khắc một ngôn ngữ của nước nào đó.
“ Chị gái kia ngủ hả mẹ “
Một cô bé đáng yêu một bên nhí nhảnh hỏi, cô bé là Vương Ngọc Hà, là con thứ hai trong gia đình, năm nay 2 tuổi.
“ Ukm, con yên tĩnh đi, anh trai con đâu “
“ Anh ngủ mới dậy đang xuống đó mẹ “
Cô bé cười hì hì trả lời.
Lúc ấy từ trên tầng lầu ngái ngủ lảo đảo bước chân xuống, một cậu nhóc mơ màng từ trong giấc ngủ, khuôn mặt đầy nước dãi.
Đấy là Vương Hoàng.
Một quãng thời gian sau khi cô bé ấy tình đậy, cô bé bây giờ đã mất đi trí nhớ, đến cái tên của mình cũng tựu quên mất.
Đã đi trình báo công an để tìm người thân cho cô bé, cũng như nhờ bác sĩ tâm lí chữa bệnh mất trí nhớ cho cô.
Thế nhưng, qua 1 tháng thời gian, không có tin tức gia đình cũng như thân thế cô bé.
Còn bệnh mất trí vẫn như cũ không nhớ được cái gì.
Cô bé tạm thời ở với gia đình Vương Hoàng, được gia đình chăm sóc cẩn thận.
Qua thời gian, mọi người nhận ra cô bé rất thông minh, học một biết mười, có thể nói là thiên tài khó gặp.
Gần như những thứ cô gặp sẽ nhớ rất lâu.
Tuy vậy, cô bé vẫn rất trầm tính, gần như không có mở lòng với gia đình Vương Hoàng.
Gia đình cũng cố giúp cô bé vui vẻ lại, cũng coi cô bé là một thành viên trong gia đình.
Cùng trạc tuổi Vương Hoàng, thế nên hai người là đôi bạn rất thân, như hai anh em ruột.
“ Khánh Tuyết, anh mua bóng bay cho em này “
Vương Hoàng cầm bóng bay trong tay đưa cho Khánh Tuyết.
Vương Khánh Tuyết là cái tên gia đình Vương Hoàng đặt cho cô, bởi vì đã qua 2 tháng không tìm được thân thế cho cô bé, cũng như trí nhớ không có.
Thế nhưng vẫn cần một cái tên để tiện xưng hô.
Khánh Tuyết cầm trong tay bóng bay, ngước nhìn quả bóng tròn lơ lửng giữa trời, khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.
“ Nào, ít nhất cũng vui lên chút chứ, thiệt là..”
Vương Hoàng hậm hực vì không làm Khánh Tuyết tươi cười lên chút nào, thế là càng quyết tâm làm Khánh Tuyết vui lên bằng được.
“ Xem này Khánh Tuyết, hay không? “
“ Xem này, có vui không..”
“ Xem này.. “
…..
Thử mọi loại cách cũng không làm Khánh Tuyết biểu cảm được một chút, Vương Hoàng gần như chịu thua.
Hắn quay lại định vào nhà thì lại vấp phải cục đá ngáng chân, làm ngã một cú đau điếng.
“ Cục đá c·hết tiệt “
Hắn ta bực mình định đá bay cục đá, thế nhưng hắn tựu mới 5 tuổi, mà cục đá to bằng nủa cục gạch.
Sau khi đá, hắn nhận ra mình chơi dại rồi, thế nhưng cũng đã muộn .
“ Bốp..”
“ A, đau, ta đ·ánh c·hết ngươi cục đá c·hết tiệt “ Vương Hoàng ôm chân, thổi thổi bàn chân thối.
Bàn chân giờ đỏ chót, co v·ết m·áu bầm lên. Hắn cố nén cơn đau, chỉ đành chửi lớn cho bớt cơn đau
“ A, đến cục đá cũng chơi ta “
“ Ha..ha ha ha..” Một bên Khánh Tuyết nhìn thấy một màn như vậy, không nhìn được che miệng cười lớn.
Tiếng cười trong trẻo, như thấm vào lòng người, dễ thương lại có mị lực.
Tiếng cười không dứt, như được khai thông sau 2 tháng buồn bã.
Nhìn một màn như vậy, Vương Hoàng cũng không biết nên khóc hay cười.
Khi nhìn Khánh Tuyết cười, nụ cười hồn nhiên và xinh đẹp.
Vương Hoàng tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ nụ cười của người con gái này mãi mãi.
Vài tháng sau, Khánh Tuyết bắt đầu mở lòng với tất cả mọi người, dần dần đã như một thành viên trong gia đình.
Mẹ của Vương Hoàng còn nhận cô ấy làm con nuôi, làm một số thủ tục cần thiết để cô ấy sinh hoạt như người khác.
Khánh Tuyết cũng bắt đầu đi học cùng với Vương Hoàng.
3 năm sau thời gian đấy.
Khánh Tuyết lớn lên ngày càng xinh đẹp, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt rất lớn, nụ cười tự tin có thể làm rung động tâm hồn bất cứ ai.
Bây giờ cô bé đang ngồi nói chuyện với anh trai Vương Hoàng, khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
Cô bé hơi nghịch ngợm một tí, lại rất thích chơi với những con mèo, thế nên Vương Hoàng đặt cho cái biệt danh Tiểu Miêu.
Cô lắng nghe Vương Hoàng kể chuyện, chăm chú từng li từng tí.
Đôi khi lại xen vào một hai câu, đôi khí hai người cùng nói, cùng nhau cười, khuôn mặt cô hiện lên vẻ hạnh phúc.
“ Tiểu miêu, anh có quà cho em này “ Vương Hoàng lôi ra một bọc kẹo, dúi vào tay Khánh Tuyết.
“ ƯM, cám ơn anh “ Khánh Tuyết vui mừng nói, hai bàn tay xe ra gói kẹo, mời Vương Hoàng ăn chún, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở đầu tròn vo, hồng nhuận phơn phớt có sáng bóng, mười phần đáng yêu.
Đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc mà Khánh Tuyết có được.
Bỗng nhiên, hai tay Khánh Tuyết run run, bọc kẹo từ trên bàn tay rơi xuống.
“ Em sao thế? “ Vương Hoàng tiến gần tới quan tâm hỏi.
Tựu một khoảnh khắc đó, tay phải của Khánh Tuyết rút ra một vật sáng bóng, đâm mạnh vào tim Vương Hoàng.
Một khoảnh khắc đó, cắm sâu vào tâm trí của cả hai người.
Hai người tựa như dại ra, cả người Vương Hoàng run rẩy ngã xuống, giọng nói không hề phát ra được một câu nói nào, tựa như bị đóng băng lại một tập, khuôn mặt ngẩn lên cười mỉm nhìn Khánh Tuyết. Thế nhưng trong đầu của hắn đang liên tục gào thét, điên loạn với câu hỏi
” Tại sao vậy? “
Cây châm đâm vào tim Vương Hoàng, sâu chừng 5cm, đủ để g·iết một người.
Không thể cứu được.
Khánh Tuyết cánh tay run run, khuôn mặt bây giờ còn đang trong cơn hoảng loạn.
Cô run rẩy rút mạnh châm ngọc ra, máu từ trên ngực Vương Hoàng tuôn xối xả.
Lúc sau, cô ôm đầu khóc lớn thành tiếng, chiếc châm ngọc từ tay Khánh Tuyết rơi xuống, bây giờ nó đã dính đầy v·ết m·áu của Vương Hoàng.
“ Không Không…aaaaaaaa”
Khánh Tuyết nước mắt lã chả đỡ về phía Vương Hoàng, lấy tay chèn lấy ngực hắn để máu bớt chảy ra. Khuôn mặt nức nở gào to kêu cứu.
Thế nhưng bây giờ xung quanh không có ai ở nhà cả.
Tiếng khóc, tiếng hét trong vô vọng tràn ngập khắp không gian xung quanh.
Cô khóc, cô cũng muốn đâm mình để đi theo Vương Hoàng, khi đưa châm ngọc lên cổ thời điểm lại bị một bàn tay ngăn lại.
Vương hoàng thấy sự hoảng loạn của Khánh Tuyết, hắn ta có chút không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng khi thấy Khánh Tuyết định t·ự v·ẫn, hắn ta cố lấy lại một chút sức lực, bắt lấy cánh tay cô.
Vương Hoàng mỉm cười, tay ngón trỏ chỉ vào trán Khánh Tuyết, cố hết sức thì thào
“ Sống cho tốt “.
Nói xong hắn bỏ mình.
Khánh Tuyết gào to, ôm Vương Hoàng thật chặt.
Thế nhưng một khoảnh khắc sau đó, ánh sáng hào quang bao quanh cô.
Ánh sáng tỏa lên, cuốn cô vào trong vòng sáng, thân hình cô từ từ nhạt dần và biến mất.
Khoảng hai tiếng sau, Vương Hoàng tỉnh lại, tựa như không có gì xảy ra, v·ết t·hương trên ngực cũng đã lành lại.
Sau khi tỉnh lại, hắn như trở thành con người khác, âm trầm, lạnh lùng, nghiêm nghị hơn, trong ánh mắt mang một chút ưu thương nhàn nhạt.
Mới 9 tuổi, thế nhưng lại có bộ dạng không phù hợp với bản thân hắn.
Hắn ta bắt đầu lau đi v·ết m·áu trên sàn và xung quanh, quần áo cũng vứt bỏ hết thảy.
Phi tang hết thẩy mọi chuyện đã xảy ra, hắn ta nhặt lên cây trâm ngọc lúc trước đã đâm vào tim hắn, lau đi v·ết m·áu trên đó.
“ Sau này gặp, hi vọng em vẫn bình an “
Vương Hoàng nhìn cây trâm ngọc, lại nhớ đến Khánh Tuyết, khuôn mặt đau buồn nhớ thương vô hạn.
Hắn biết Khánh Tuyết làm vậy tựu có lí do không thể chống lại, bởi vì khi nhìn vào khuôn mặt đau khổ của em ấy sau khi mình b·ị đ·âm, hắn tựu đã xác định được rồi.
Mắt em ấy lúc đấy đã đổi thành màu trắng lãnh lẽo, không có lí trí.
Thế nhưng là ai điều khiển, vậy coi như là một bí ẩn.
“ Cũng nhờ vậy, lần này lại tiến thêm một bước về lai lịch bản thân mình.
Ừm, tựu như 6 năm nay cứ tưởng mình có vấn đề về thần kinh, thật may là không phải “
Vương Hoàng cười khổ, không biết đây có phải là may mắn trong xui xẻo không đây.
Một khoảng thời gian sau, gia đình Vương Hoàng trở về và biết Khánh Tuyết đã m·ất t·ích, họ báo cho công an, phụ trách tìm trẻ lạc, tất cả những thông tin truyền thông có thể tìm được.
Tất cả mọi việc chỉ có Vương Hoàng là biết được, thế nhưng hắn không hề nói ra.
Qua từng tháng, tìm kiếm Khánh Tuyết đã trở nên vô vọng, Vương Hoàng cũng trở nên âm trầm hơn, thế nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài.
Ngoài mặt vẫn giống như bình thường, bởi vì bây giờ hắn vẫn còn cha mẹ, vẫn còn một đứa em gái nhí nhảnh luôn luôn yêu thương người anh này.
Hắn bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ chín tuổi như bao đứa trẻ khác.
Tuy vậy, không thể nói những chuyển biến đáng kinh ngạc trên thân thể hắn.
Bên ngoài như vẫn bình thường, thế nhưng bên trong, một khoảng không gian rộng lớn thần bí đang dần diễn sinh.
Hắn bắt đầu cảm nhận được một tia ba động ảnh hưởng đến tâm trí hắn, mối liên kết giữa hắn và khoảng không gian ấy ngày càng chặt chẽ.
Mỗi lần như vậy là mỗi lần đau đơn, thế nhưng sau khi mỗi lần tiếp xúc với khoảng không gian ấy, hắn cảm nhận được một luồng tri thức được truyền vào tâm trí mình, thế nhưng đấy là ngôn ngữ cổ xưa, hắn hiện không thể hiểu được.
Chỉ là tâm hồn hắn ngày ngày luôn được rèn luyện qua một dòng nước chảy ra từ trong không gian, cứ như vậy, một sự chuyển biến đáng kinh ngạc diễn ra qua từng năm tháng.
Sau đó, mùa hè, 4 tháng thời gian sau khi Khánh Tuyết đi mất, hắn tựu đã gặp phải Huyền Đế, chính là con rồng màu bạc.
---------------------------------------------
Hồi tưởng lại.
Vương Hoàng bừng tỉnh trong dòng thời gian quá khứ, nội tâm run lên, thế nhưng vẫn có thể kìm nén xuống được.
Hắn mỉm cười, khuôn mặt nhu hòa yêu thương, xen lẫn với nó là nỗi nhớ thương xâu sắc nhìn Khánh Tuyết, nói :
“ Em mấy năm qua vẫn khỏe chứ ? “