Chương 29 : Khai Thiên
Một mảnh không gian trắng xóa.
Tại đây mảnh không gian, không có nhật nguyệt, không có mặt trời mọc,mặt trăng lặn, càng không có thời gian khái niệm, vạn năm như một ngày, một ngày như vạn năm, tại đây đã thoát khỏi đại đạo luân hồi, đã thoát khỏi Thiên Địa Huyền Hoàng phạm trù, tại đây, một mảnh tĩnh mịch.
Ngoại trừ, một ánh sáng trắng lơ lửng nơi đây.
“ H, lâu rồi mới thấy ngươi về dạng này “
Một câu nói giống như âm thanh của tự nhiên, ấm áp như một dòng suối nóng nhẹ nhàng vang lên, thanh âm không lớn, nhưng người nghe có thể nghe được rõ ràng “
Ánh sáng trắng giật mình, quay về phía phát ra âm thanh nhìn, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mặc bạch y chậm rãi xuất hiện nơi đây.
Làn váy bao phủ những đường cong của người đẹp làm cho người ta không nhịn được động tâm.
Mái tóc đen nháy mềm mại, gương mặt tinh mỹ trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn hồng thuận phối hợp với đường cong, lộ lên dung nhan một mỹ nhân tuyệt mỹ.
Ánh sáng nhìn nhớ đến cố gái này là ai, mà hắn ta lại không nhớ được.
Mà, có vẻ hắn cũng quên mất chính bản thân mình là ai rồi. Cái này không thể khiến hắn mộng bức, ta là bị mất trí nhớ.
“ Ngươi là ai? còn ta là ai ? “ Ánh sáng ngơ ngác nói.
Cô gái nhìn ánh sáng trắng, bước tới gần, đưa tay vuốt lên ánh sáng.
“ Ngươi đùa cái trò đùa gì ngốc “
Cô gái cười khanh khách, từng tia sáng từ bàn tay cô tiến vào bên trong ánh sáng.
Dần dần, ánh sáng trở thành một người con trai của nhân tộc rồi.
“ Ồ “
Cô gái thốt lên, nhìn hình dạng mới của ánh sáng, mắt nhìn thân hình k·hỏa t·hân của ánh sáng.
“ Ngươi lần này biến hóa nhưng khá tốt đâu, không giống những lần kia xấu xí.
Quyết định, lần sau ngươi giữ hình dáng này cho ta “
Nói rồi, tay cô biến hóa, lập tức lại xuất hiện một bộ dạng giống ánh sáng như đúc.
Đó là một đạo như hồng trần đích tiên thân ảnh, tóc dài đen nhánh vẩy xuống ở sau lưng, mắt như tinh thần sáng tỏ chiếu người, bên trên thân mình khắc có phức tạp trận pháp, bao giờ cũng có năng lượng như thực chất chất lỏng lưu động, để hắn lộ vẻ càng thêm xuất trần.
“ Đây là ta “
Ánh sáng kinh ngạc nói.
“ Hứ, là ta tạo ra cho ngươi, sau này ta sẽ lấy bộ này tạo hình ngươi.
Cũng coi như hợp mắt, cũng ổn với ta với bộ dạng này “
Cô gái nói.
“ Còn nữa, tên Đen kia lại làm loạn rồi, lại phải một lần thanh trừ, thật mệt mỏi đâu “
Giọng nói cô gái hiện rõ vẻ bất mãn.
“ Đen “
Ánh sáng tự hỏi, cái tên này sao lại thấy xa lạ, nhưng đầu hắn lại trở nên có cảm giác thật đau.
“ Đi thôi “
Cô gái nắm tay H, biến mất khỏi mảnh không gian này.
“ Ngươi tên gì? “ Ánh sáng trước khi đi kịp hỏi.
Cô gái trố mắt, khuôn mặt mỉm cười nói :
“ Ngươi vẫn còn đùa được, trong hình dạng này ta lấy tên là Diệp “
“ Diệp “
Ánh sáng lẩm bẩm, tiếng nói của hắn truyền vang trong không gian này.
-----------------------
Kim Xam đại lục.
Một mảnh đại lục rộng lớn, trên này từ xưa đến nay có hai chủng tộc luôn chiến đấu với nhau.
Một bên là Kim Ly tộc, nhưng sinh vật như chồn đuôi dài, đi bằng hai chân, với tốc độ nhanh chóng, sinh sống ở các cây thể giới trên bâu trời.
Một bên khác là Xam Tu, những sinh vật như chuột chũi, no đi bằng 4 chân, những bàn chân của nó với móng vuốt sắc bén cắt đứt mọi thứ, sinh sống ở những tinh thạch không gian ở dưới đất.
Đang ra, những sinh vật này có lãnh thổ của riêng nó, không ai x·âm p·hạm ai.
Thế nhưng mà, một ngày nọ, bọn hắn nhận ra nếu mình ăn được trái tim của chủng tộc bên kia, thì bản thân sẽ mạnh mẽ và sống lâu hơn nhiều lần.
Sau đó, thủ lĩnh bọn hắn gặp nhạu và bàn bạc về việc trao đổi xác những quần tộc đ·ã c·hết.
Việc này chỉ kéo dài yên bình qua mất năm.
Bởi vì sau đó, chỉ có những người thuộc hoàng gia, đững kẻ đứng đầu quần tộc mới được hưởng dụng trái tim và kéo sức mạnh mình lên. Việc này khiến những thành viên trong tộc quần bất mãn.
Những thành viên bất mãn này sau đó đã tự ý ra ngoài săn g·iết tộc bên kia để cho bản thân mình mạnh mẽ hơn.
Có 1 thì có 10, 2 bên quần tộc ngày càng săn g·iết nhau trên quy mô lớn.
Khi c·hiến t·ranh đã bùng nổ vượt tầm kiểm soát, thủ lĩnh 2 bên đã ra quyết định ngăn chặn, bởi vì thế, thủ lĩnh 2 bên c·hết rồi.
C·hết tại trên thủ hạ bọn hắn tin tưởng nhất bên trong.
Chiến tranh nổ ra triền miên, kéo dài qua mấy tháng liền, kẻ c·hết bị kẻ mạnh thôn phệ, chất lượng cuộc chiến diễn ra ngày càng hoành tráng.
Rồi một ngày, Kim Ly tộc ra một kẻ dị biến, hắn ta có thể dùng một thứ hắn gọi là pháp thuật, sau đó hắn sáng tạo ra một thuật pháp điều khiển những tử thi.
Hắn đặt tên là :
“ Thuật điều khiển rối t·hi t·hể “
Thuật pháp này khiến hắn trở nên mạnh một cách nhanh chóng, bởi vì số lượng những con rối của hắn ngày càng nhiều, cung cấp cho hắn ta chiến đấu trên chiến trường ngày càng mạnh mẽ.
Sau một thời gian, hắn trở thành một thế lực thứ 3, một thế lực mà chính đồng tộc của hắn cũng e ngại, vì hắn mạnh vượt quá tầm kiểm soát rồi.
Sự cuồng bạo của hắn ta ngày leo thang, thậm chí cùng chủng tộc mình cũng t·ấn c·ông, hắn thấy chính bản thân mình quá trâu bò rồi, chính mình có thể thống trị địa lục này.
Sau khi đánh cho 2 phe không thể hoàn trả được, bởi vì càng đánh hắn càng mạnh thêm, hắn cảm nhận sự thống trị của mình sắp đến.
Sau đó, hắn c·hết.
C·hết trên tay một tử thi nhỏ bé.
Một phát cắt đầu, trước khi c·hết hắn trừng to con mắt của mình, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn ta không biết vì sao mình bị chính tử thi của mình g·iết, hắn ta không có qua mệnh lệnh nào như vậy a.
Tử thi kia nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của hắn, khuôn mặt tử thi hiện lên một vòng mỉm cười khủng bố :
“ Chủ nhân, người đã mệt mỏi rồi “
Hắn là sai lầm, khi mà quá đắm chìm vào sự hân hoan chiến thắng.
Có lẽ hắn hên sớm nhận ra những tử thi của mình đã dần dần xuất hiện những thay đổi đáng kể từ khi tắm máu ngàn vạn t·hi t·hể chủng tộc hai bên.
Thế nhưng hắn một chút chủ quan, hắn đã phải trả giá.
Tử thi kia nhìn chủ nhân mình chêt không thể c·hết hơn được.
Hắn ta trở mình, trở về phía đoàn quân tử thi.
“ MoHa ” Toàn quân tiếng rống to đáp.
Tử thi kia hắn đặt cho mình cái tên MoHa, bởi vì đây là chữ đầu tiên bọn hắn có thể nói được.
“ Các người, g·iết sạch cho ta “
Tử thi MoHa nói lớn, ra lệnh cho toàn quân.
“ Giết sạch “
Toàn quân hét lớn, dẫn đầu từng hàng tiến đánh 2 chủng tộc đang sức cùng lực tận.
Hai quân chủng tộc chỉ có thể bị càn quét, bị g·iết lại bị g·iết từng màn. Bọn hắn không có gì có thể chống lại Tử thi bộ tộc.
Khi tộc nhân cuối cùng của 2 bộ tộc ngã xuống thời điểm, bộ tộc tử thi hét lên sung sướng chiến thắng.
Sau đó vài năm, tử thi MoHa bây giờ là người lãnh đạo nhận ra sự nhàm chán của hắn trong mấy năm nay.
Thuộc hạ của hắn không thể có ai có thể sánh ngang với hắn, dù chỉ 1/10. Và, bọn thuộc hạ không hề có ý định phải bội, dường như phải bội không có trong từ điển của bọn hắn.
Hắn dành mấy chục năm sau đó bồi dưỡng một nhóm Tử thi mãnh mẽ nhất thế nhưng hắn nhận ra, bọn thuộc hạ kia không bao giờ có thể ra tay với hắn.
Hắn hoài nghi, bản thân mình chính là biến số trong toàn bộ chủng tộc này.
Thậm chí qua lâu vậy rồi, vẫn không sinh ra một kẻ có đầu óc như hắn ta.
Hắn ta nhàn rỗi, chán nản, điên cuồng.
Thời gian thầm thoát trôi, sinh mệnh của hắn ta đến cuối cùng, hắn trở thành một cái xác không hồn.
Chủng tộc của hắn cũng trở thành những cái xác đi lung tung khắp lục địa.
Dần dần, hắn ta đặt ra những câu hỏi không có câu trả lời :
" Tại sao ta lại được sinh ra? sinh ra vì mục đích gì? "
Rồi một ngày, hắn ta đã nằm mơ
Lần đầu tiên trong đời, hắn ta có thể mơ thấy mà không phải một bóng tối vĩnh hằng.
Hắn ta thấy vũ trụ mệnh mông, thấy những hành tinh xinh đẹp, những sinh vật sống vui vẻ, hạnh phúc, không có xung đột, đấu đá.
Những sinh vật hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ngày qua ngày, hắn ta nhìn thấy nhiều hơn, hiểu được nhiều hơn về thế giới khác.
Hắn ta nhìn, học hỏi. Sau đó thời cơ đến với hắn ta, hắn nhìn thấy một ma pháp truyền tống tối cao.
Nhận thấy thời cơ đến, hắn tranh thủ nhớ lại pháp thuật, sau lí giải và sử dụng nó.
400 năm, thời gian tìm hiểu dài đằng đẵng, hắn đã tìm ra cách truyền tống qua các vị diện kia.
Tạo nên cổng truyền tống, hắn và thủ hạ mình qua vị diện kia.
Vị diện kia đối với những vị khách không mời này khá ngạc nhiên, nhưng không xua đuổi, thậm chí còn tiếp đón nồng hậu.
Với những vốn hiểu biết, hắn ta hòa mình rất nhanh đến với thế giới này, hắn còn giúp thế giới này rất nhiều thứ mà hắn biết.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tri thức, sức mạnh của hắn không còn phù hợp với mảnh đât bé nhỏ này nữa.
Hắn muốn bước ra thế giới này, qua một thế giới rộng lớn hơn.
Hắn nói chuyện với tộc trưởng thế giới này, muốn bọn hắn qua thế giới rộng lớn hơn kia với hắn.
Thế nhưng, tộc trưởng căn bản không muốn rời khỏi, hắn buồn rầu a.
Hắn muốn ở cùng những chủng loại này.
Thế rồi hắn ta tạo ra thuật dung hợp.
Hắn dung hợp chủng tộc thế giới này với bản thân mình, tạo thành một thân thể thống nhất.
Hắn mãn nguyện, vậy là hắn có thể ở cùng với những chủng tộc đáng yêu này rồi a.
Sau đó, hắn qua thế giới rộng lớn hơn kia, lặp lại quy trình.
Sống chung - dung hợp - qua thế giới mới.
Hắn dần trở nên một thể hỗn tạp, dần trở nên có cảm xúc không ổn định và những tính cách khác nhau.
Thấm thoát, hắn không biết mình đã qua bao nhiêu thế giới, đã dung hợp bao nhiêu chủng tộc.
Đến một khoảng thời gian, hắn không còn thế giới nào để đi nữa, bởi vì hắn đang ở cấp độ cao nhất hiện tại, không còn vách ngăn nào để hắn xuyên qua.
Hắn lại cô độc, chỉ có một mình.
Cuối cùng, với quyền năng hiện có cùng với tri thức đã học.
Hắn nghĩ sáng tạo thế giới của mình, giống như trong cuốn sách kia.
Hắn muốn làm ra một thế giới mới của riêng hắn.
Hắn muốn
Khai Thiên