Chương 17 : Kim Thiền Tử
Tuy nhiên, cũng có người tinh mắt nhận ra bên hàng loạt khí tức khủng bố, có một thân ảnh nhỏ nhoi đang đứng một góc.
Thân hình hắn mềm nhũn, dù hình ảnh khá xa, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn ta đang run rẩy, tràn đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, thậm chí gần không thể chống đỡ nổi bản thân mình.
“ Tên đó là ai? Sao lại có mặt ở đó, nhìn khí phát ra thì mới chỉ chứng đạo sơ cấp thôi đi ? “
Có trưởng lão một đại giáo nói.
“ Tên đó cũng có thể liên quan đến liệc này đi, dù sao nhìn thì thấy hắn ta cũng đang bị giam cầm không thể di chuyển “ .
Có người liếc mắt đã nhìn ra sự việc.
“ Dường như thanh niên tràn đầy khí tức khủng bố đang nhìn chằm chằm tên kia, chẳng lẽ tên kia chọc giận gì hắn ? “
“ Cũng có thể, không chừng chính tên kia chọc giận mà khiến người kia bộc phát gồng xích gây ra chuyện này đi “
Có người âm thầm suy đoán.
“ Nếu vậy cũng quá là xui xẻo đi..”
Có người âm thầm thở dài, nhìn thanh niên đang rum lập cập ánh mắt thương cảm
… Tiếng suy đoán mỗi lúc một nhiều hơn
-------------------------------------------
“ Tha cho ta, ta có thể đưa ngươi mọi thứ “
Tên trung niên run sợ, thế nhưng cũng cố gắng phát ra tiếng nói, muốn thương lượng với Vương Hoàng
Vương Hoàng đứng đó, lặng im nhìn tên trung niên.
Xung quanh mọi vật tuy lan tỏa ra từng đạo khí tức Hỗn Độn, Huyền Hoàng, Thiên Địa, Hồng Mông khủng bố, lan tỏa phá hủy đi mọi thứ nó đi qua. Thế nhưng phạm vi xung quanh Vương Hoàng và tên trung niên lại im lặng đến lạ thường, tựa như không gian này chỉ có thể phát ra tiếng nói của hai người.
“ Ta là Thanh Thiên, là Hoang Chủ của Vực thứ 103, nếu ngươi dám g·iết ta, tất có người đến lấy đầu ngươi “ .
Nhận ra Vương Hoàng không có ý định tha cho mình, ánh mắt hoàn toàn chỉ nhìn vào bản thân, hắn ta bắt đầu de dọa, hi vọng khiến Vương Hoàng khiêng dè.
“ Vương Hoàng, ngươi không nên ép người quá đáng ! “.
Tên trung niên nghiêm khắc hô, tuyệt vọng đã có trong mắt hắn, đã nồng đậm đến không có gì hình dung.
Hắn muốn đi phản kháng, thế nhưng cỗ uy áp từ Vương Hoàng đên người hắn khiến hắn tựa như yếu ớt không thể di chuyển mảy may.
Thế nhưng không nhận được sự đáp trả, hắn ta hoảng sợ mở trong thức hải, lấy ra một bạch cốt bằng gang tay, bẻ gãy đi.
Trong miệng lẩm bẩm :”
Sư tôn, nhanh đến ..”
Một nơi bóng tối bao trùm, ở nơi này, không một thứ gì có thể sống nổi.
Đó là nói thế, tuy nhiên, trên không trung một mảnh không gian ở đâu đó nơi này, chín cái bồ đoàn, xếp thành hình tròn, trên đó ngồi chín người.
Mỗi người không thở, không thoát ra khí tức, tựa như đã siêu thoát mảnh trời đất này.
Không lát sau, một chùm tia truyền tới, đánh vào mi tâm một ông lão trong đó.
Ông lão thức tỉnh, âm trầm nói :
“ Lão phu đi một chuyến, cũng không lâu “
“ Cân thận, sắp tới giờ khắc, không để chuyện gì phá hủy được “
Một người khác trong đó mở miệng.
“ Không có gì quan trọng, tên nghiệt đồ của ta gây chuyện không chống đỡ nổi “ .
Lão già lắc đầu thở dài, nói ra.
“ Thế một đạo linh thân là được, việc gì lão già ngươi phải vác xác đi ?”
một người khác chất vấn.
“ Việc của ta, không khiến ngươi quan tâm “
Ông lão trừng mắt, âm trầm đáp.
Lây ra một tấm da thú khắc trận văn kì ảo, ông ta đặt xuống đó một mảnh bạch cốt, tựa như cùng loại với vật kia.
“Oanh “ Một lỗ hổng truyền tống xuất hiện.
“ Vút..” Ông lão lao vào truyền tống, rời khỏi nơi đây.
Trên không trung, trung niên đang chịu áp lực, khiến y run rẩy mạnh, miệng lẩm bẩm :
“
Sư Tôn, người nhanh đến “
Một bóng người xuất hiện trước mặt y, than ảnh dần hiện rõ, y mừng rỡ hét lên :
” Sư Tôn “
“ Là ta, ngươi đúng là nghiệt đồ biết gây chuyện.
Tuy nhiên, ba món Hỗn Độn Thánh Vật quả là một tài phú lớn, đáng thưởng “ .
Ông lão không nhìn tên trung niên mà nhìn về phía ba món đồ vật đang trôi nổi trong Thiên Địa, khuôn mặt hiện lên vẻ tham lam.
Bất quá, lão ta cũng không có xem thường.
Lão lấy ra ba vật, đó là hai cái hộp bạc bằng bàn tay, trên hai cai hộp có một sợi dây kim tuyến bảy sắc bao quanh, nhìn vào chỉ cảm nhận nó giống như đồ vật bình thường, một cái kéo tám màu.
“ Nào, 16 vạn năm, cũng nên để hai ngươi tái xuất Thiên Địa này “
Lão Gìa cười khà khà một cách nguy hiểm.
Chiếc kéo tám màu được lão dùng để cắt đi sợi chỉ trên hai cái hộp bạc.
“ Rắc..rắc..”
Hai cái hộp bạc xuất hiện vết nứt, một lúc một lớn hơn.
“ Choang “
Hai hộp bạc hoàn toàn vỡ nát, phút chốc nó tan biến hoàn toàn.
“Keeng!”
Ẩn hiện tiếng chuông êm nhịu từ trên chín tầng trời vang xuống, ký hiệu xuất hiện dày đặc trên thân chuông, ánh sáng rực rỡ trấn áp xuống, luồng uy h·iếp này cực kỳ đáng sợ.
Một cái chuông lớn, toàn thân rực sáng, như định càn khôn, khó lường vô cùng.
Một luồng khí tức lan tỏa ra, hùng mạnh vô cùng.
Một hạt châu màu máu lớn bằng một tinh cầu xuất hiện phía sau lão già.
Khí tức phát ra vô cùng ác khí, tựa như muốn thôn phệ tất cả.
Hai món bảo vật này, tất nhiên cũng là bảo vật thuộc cấp bậc Hỗn Độn .
--------------------
Ở bên kia các thế giới, những người đang xem diễn biến cuộc chiến này thì đang ngẩn ngơ, trố mắt ra nhìn.
Hiển nhiên mọi người đều sốc nhẹ, không kịp trấn tĩnh tinh thần.
“ Chuyện này, lại xuất hiện hai món Hỗn Độn THánh Vật sao? “
Có người tỉnh táo lại, nhỏ giọng lại hỏi, như muốn xác nhận
“ Cái này, ta nhớ lần cuối ghi chép xuất hiện Hỗn Độn Thánh Vật là từ sáu triệu năm trước đi.
Thế nhưng giờ lần đầu xuất hiện ba cái, giờ lại thêm hai, đây cũng đâu phải củ cái trắng a
“ Có người lắc lắc đầu nói ra, tự nhiên là đang mơ màng.
Hỗn Độn Thánh Vật, từ khi khai Thiên đến nay, trong lịch sử không xuất hiện mấy cái.
Mỗi khi xuất hiện đều dẫn đến phong ba bão táp.
Mỗi khi xuất hiện là máu chảy thành sông, nhuốm đỏ toàn bộ các giới.
Thậm chí, gần 1/3 tổng giới cũng bị phá hủy.
Hiện tại, trừ 3000 thế giới nguyên bản bị phong bế, các giới mới được tạo ra bởi các pháp tắc Thiên Địa và các đồ vật nghịch thiên, người tạo ra gọi là Giới chủ.
Các Giới chủ c·hết đi trong trận tranh chiến cũng khiến các giới lâm vào tình trạng phong bế các giới, khiến người bên trong giới dù đến cảnh giới Toái Không cũng không thể thóat ra được, phải có những người cực kì đặc biệt, có cơ duyên kinh người mới có thể đánh vỡ mặt biên mà thoát ra.
Bên trong một đại giáo lớn trên Đại Thiên Thế Giới, một ngọn núi phong khổng lồ, một cỗ khí tức cường đại được phóng thích, bay lên trời cao, soi sáng các Thiên Địa. Động tĩnh lớn gây sự chú ý tới mọi người ở đây.
“ Là ai đang xuất quan “
Có người nhỏ giọng nói.
“ Khu vực đó, là Thiên Chủ HUyền Quang, Thiên Chủ bế quan ba triệu năm, giờ này thức tỉnh “
Có lão nhân lớn tiếng hô, xung quanh là một nhóm người đang đứng xung quanh.
Mấy người này bộ dạng như rất cung kính lão nhân này.
“ Đại Đế, Thiên Chủ xuất quan là muốn tranh giành Hỗn Độn Thánh Vật ? “
Một bên, có một người nhỏ giọng suy đoán nói với lão nhân.
Lão nhân vẻ mặt âm trầm, như suy đoán điều gi đó.
Thế nhưng, lão chợt hoảng sợ, sắc mặt đại biến, bởi vì trước mặt lão, một lão già râu tóc bạc phơ, thân khoác bộ áo sờn cũ, khuôn mặt lạnh như người gần c·hết xuất hiện.
“ Thiên Chủ “ Lão run sợ, quỳ xuống nói.
“ Thiên Chủ “
Xung quanh mọi cường giả, khi thấy lão nhân kia b·iểu t·ình như vậy, cũng nườm nượm làm theo, không sai một khắc.
Bất quá, lão già kia không để ý bọn họ, trầm trâm nhìn về phía màn chiếu hình ảnh trận chiến kia.
“ Bọn họ ở chỗ nào? Có thể tiến tới “
Lão già lên tiếng, âm trầm mà tĩnh lặng. Như nói mà như không, như phát ra mà như không phát.
Thế nhưng khiến bầu trời chuyển màu, tại thời khắc này, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, ầm ầm tạo nên trên không trung, tựa như thiên ý đang gào thét.
Giọng nói khiến mấy người kia sợ hãi, chỉ một giọng nói mà thôi, lại khiến họ run sợ như vậy, phải biết bọn họ là cường giả có thứ hạng trên mảnh Thiên Không này.
“ Vâng, không thể xác nhận được địa điểm “
Lão nhân được gọi là Đại Đế lên tiếng, nhỏ giọng đáp trả. “
Tuy nhiên có thể dựa vào Khí tức Linh động mà truy tìm, chỉ là cách này có hơi chậm, mà không biết nơi đó có xa hay
không “
Lão hơi chần chừ, cách này có thể tìm ra nơi đấy, thế nhưng có phần chậm.
Lão sợ khi tới nơi thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
“ Được rồi “ Lão già nói.
“ Kim Thiền Tử, lão già ngươi cuối cùng đã xuất hiện, lần này ta không để ngươi thoát “
Lão già lấy từ hư không ra một miếng kim cốt, trên đó phù văn chằng chịt, khí tức nó toát ra chấn động trăm vạn dặm quanh đây.
“ Đây là…Kim Thiên Hoàng cốt “
Đại Đế hít một hơi lạnh, lẩm bẩm lên tiếng.
“ Huyết tế, mở ra thông đạo đến đó cho ta “ Lão già Thiên Chủ hét lớn.
Kim Thiên Hoàng cốt rung lên, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hàng loạt phù văn được bao phủ bằng một nguồn sức mạnh khổng lồ, liên kết lại ngày càng kinh khủng.
“ Choang..”
Một tiếng ầm vang khắp thiên địa.
Một thông đạo được tạo ra từ mảnh cốt, nhỏ bằng một đốt ngón tay
“ Thế là quá đủ .”
Lão Thiên Chủ nghĩ thầm, lao v·út vào trong thông đạo.
-------------------------------
“ Đây là, một trong Cửu Hồn của Hắc Ám, cuối cùng cũng đã chịu ló đầu sao?/ “
Lời nói này quanh quẩn khắp không gian rung chuyển thương khung, khiến hư không xuất hiện nhiều trận phong bạo.
Thời khắc này, những người đang ở trong phạm vi trăm vạn này đã bị kinh tâm động phách, bị hù sắc mặt trắng bệch, nhẹ thì bị chỉ là kinh động đứng lên, nặng thì vẫn lạc mà c·hết.
Mồ hôi ức người kia thẩm thấu toàn không gian, não hải trống rỗng, ngẩn đầu, trợn mắt nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Théo bọn hắn nghĩ, đây là có người đánh tới a.
“ Chuyện gì vừa xảy ra ?”
“ Có địch tập kích sao ? “
Vô số người lao ra ngoài, đứng trên không trung, tựa như muốn tìm ngọn nguồn.
“ Là ta “
Giọng nói từ phía xa truyền đến, thế nhưng mọi người có thể nhận biết điểm xuất phát từ đâu.
“ Là …Thiên Lão sao ? “ Có người phát hiện sớm kêu lên.
“ Thiên Lão tổ xuất quan rồi sao? Cũng đã 13 vạn năm rồi “ Có người nói.
“ Thiên Lão tổ giờ này xuất quan, thế nhưng hình như không có đột phá a. Sao lại thế ?”
Có cường giả trong bóng tối nhận biết, lẩm bẩm nói ra.
Ở trong một khu mật thất, một nhóm người đang thông qua một mặt nước nhìn về sự việc nơi Vương Hoàng đang ở.
Một hư ảnh từ trong không gian xuất hiện.
“ Là..kính chào Thiên Lão “ Một người trong đó kính cẩn nói ra.
Ông lão mới xuất hiện chính là Thiên Lão.
Ông lão da dẻ khô nứt lỏng lẻo, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như lắng đọng từ ngàn vạn năm qua.
Lão nhìn đằng trước, đó là mặt chỗ hồ nước, nhìn thấy chiến trường chỗ Vương Hoàng.
Khi quét qua các bão vật Hỗn Độn, hơi thở lão có nhanh một tí, thế nhưng ánh mắt lão tập trung vào ông lão kia, là sư tôn tên trung niên. Vẻ mặt Thiên Lão có hiện lên quang mang sát khí.
“ Có thể đến ? “ Thiên Lão hỏi.
“ Không thể xác định tọa độ, thế nên..”
Người phía trước nhất nhỏ giọng, từ từ nói ra.
“ ừ, ta biết rồi “ Thiên Lão gật đầu, nói.
Thân ảnh ão hư ảo biến khỏi mật thất này. Xuất hiện trên một đỉnh núi cao chót vót.
“ Hiến tế Phủ Đồ Cốt, mở ra thông đạo cho ta “.