Chương 14 : Kẻ Yếu Lo lắng, Cường Gỉa Vui Cười
Đây không phải là một ngọn núi, đây là một đầu dãy núi to lớn, toàn bộ dãy núi tựa như một con rồng cửu đầu đồng dạng chiếm cứ trên đại địa.
Ở trong dãy núi này, dãy núi chập chùng, có từng đàn chim lao thẳng vào mây xanh, xa xa tuyết trắng triền miên, có hang sâu to lớn, tựa như có thể dung hợp một cái thế giới đồng dạng, sâu không thấy đáy…
Nơi đây rất vắng bóng người, phía sau nguyên nhân, chính là nơi đây đang ẩn cư một nhân vật khủng bố, đã làm rung chuyển đất trời bởi các truyền thuyết vang vọng khắp nơi.
Bây giờ, nhân vật đó đang nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt hờ hững.
Phía sau, xuất hiện một nam tử vừa bước ra từ hư không, vẻ mặt nghiêm trọng thốt ra :
“ Thánh sư, người có biết chuyện gì đang xảy ra ? “
“ Khó mà nói, có lẽ so với bào tàng còn thêm đáng giá “
Người được gọi là Thánh Sư nhàn nhạt nở nụ cười, chầm chậm nói ra :
“ Tựa như những thứ mà ta đã đoạt được cùng nó so sánh, tất cả đều không đáng nhắc đến .
Nghe được lời nói như vậy, nam tử cũng không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, đối với hắn tới nói, những bào vật của vị Thánh Sư kia, đều là vô giới chí bảo, mỗi một vật bỏ ra đều có thể phá nát cả một thế giới đồng dạng, vật như vậy, thế nhưng không đáng giá được nhắc tới, như vậy chuyện xảy ra đây là chuyện gì ?
“ Như vậy, chuyện gì xảy ra / ?”
“ Nên là chuyện tốt “ Thánh Sư tùy ý vừa cười vừa nói
“ Ta cũng nên bước sang thế giới bên kia, tim kiếm niềm vui mới rồi “
Thánh Sư nói vậy để nam tử cũng không khỏi một đôi mắt trợn trừng lên, hít một hơi lãnh khí, cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, nói ra :
“Thánh Sư, ngài không thể buông xuôi tuế nguyệt được, thế giới này vẫn cần sự chấp chưởng của ngài . “
Hắn ta biết Thánh Sư qua vạn năm nay luôn sống trên đỉnh cao, vì thế đối với thế giới này chán chường tột độ, muốn buông xuôi tuế nguyệt của mình .
Nếu như mà nói, đứng trên đỉnh cao là một loại ước vọng mà các cường giả mơ ước đến, thì khi đã đạt đến đỉnh cao thực sự, cô độc của một người khó mà nói hêt được.
Thánh Sư nhìn nam tử vẻ mặt hoảng hốt, không khỏi liếc mắt một cái, mỉm cười nói ra :
“ Ngươi hiểu sai, ta nói sang thế giới bên kia, tức là một thế giới hoàn toàn cách biệt với thế giới này. “
Thánh Sư nhìn về phía xa xăm, nói tiếp :
” Một thế giới thú vị hơn “
Nam tử kinh động, vẻ mặt khó mà tin tưởng được, hít một hơi lãnh khí, nói ra :
” Thánh Sư nói là còn thế giới tồn tại nữa sao ? Thế nhưng ngàn vạn năm qua sao không hề nghe nói đến ? “
“ Không nghe đến không có nghĩa là không có”
Thánh Sư vẻ mặt nghiêm túc nói ra
“ Giống như một con ếch ngồi đáy giếng, luôn tưởng rằng nơi không gian mình sống là to lớn nhất, coi trời chỉ bằng vung, mà không nghĩ rằng xung quanh cái giếng bao là rộng lớn như thế nào “
Nam tử nghe Thánh Sư nói, không dám xen vào, chăm chú lắng nghe.
“ Ta hiện tại cũng như vậy, cứ tưởng chừng mình đã đứng trên đỉnh cao đại đạo, thế nên dần dà trở nên chủ quan, không cẩn thận giống như trước nữa. “
Thánh Sư lắc đầu, nói :
“ Nếu không có việc hôm nay, có lẽ ta cũng sẽ sớm phong bế bản thân mình, để qua vài kỉ nguyên xem có gì thú vị hơn hay không “
“ Thế nhưng mà, mặt biên hiện tại đã bị chấn vỡ, sớm hay muộn thì cũng có cách phá vỡ hoàn toàn.
Ta sẽ tìm cách để đến một thế giới mới “
“ Thế giới mà ta hoàn toàn chưa hề biết qua “
Thánh Sư nói, không khỏi mỉm cười
:” Ta cảm giác thế giới đó mới là nơi thuộc về ta, mọi thứ tới lúc này chỉ là sự khỏi đầu “
-------------------------------------------------------------
“ Đỡ một quyền “
"Oanh" một tiếng vang thật lớn xuyên thấu thiên địa.
Nhật nguyệt tinh hà vỡ nát, vạn đạo hủy diệt, dưới một quyền, toàn bộ ngọn núi cao chót vót như những đầu cư long đều ảm xuống dưới.
"Phanh ——" một tiếng vang thật lớn, thiên địa chấn động.
Những ngọn núi khổng lồ vỡ tan tành như phấn vụn.
“ Lại đỡ tiếp “
“ Ùynh “ Lần này, thiên địa như lâm vào tình trạng hủy diệt, khí tức hỗn độn phun trào khắp nơi, không gian thời gian bị xáo trộn. Một nguồn sức mạnh hủy diệt khó có thể tin tưởng được .
“ Đại ca, tha cho đệ đi “
Một giọng nói đau khổ vang lên .
Xuất hiện là một thanh niên tuấn tú, đầu tóc đỏ rực đến ngang hông.
Thân hình cường tráng dũng mãnh, đôi mắt xuyên thấu đại đạo, như muốn nuốt chửng thế gian.
“ Cố chịu đựng, ta đây là đang huấn luyện cho ngươi “
Ở bên kia, cách vạn dặm, một thân ảnh hiện ra.
Là một thanh niên bình thường, mặc bộ áo bào hắc kim, chỉ duy nhất là khuôn mặt hắn từng tia đại đạo vờn quanh, như không muốn có ai có thể nhìn qua khuôn mặt hắn.
“ Đại ca, ngươi cũng quá đề cao đệ rồi.
Cái thư sức mạnh thú vật của ngươi sao đệ có thể kham nổi chứ “
Thanh Niên đầu tóc đỏ kêu lên, vẻ mặt khẩn khoản.
“ Hứ, ngươi không phải là một đầu Khổng Tước sao, nếu nói là thú vật thì chính ngươi chứ không phải ta “
Tên thanh niên đối diện nói.
“ Chuyện này..”
Tóc đỏ muốn phản bác lại, thế nhưng lời nói còn chưa phát ra.
Lại phát hiện tiên thanh niên đối diện quay đầu
nhìn về một phương hướng khác.
Vẻ mặt khác thường, thậm chí có phần nghiêm trọng.
“ Đại ca đang sử dụng Thiên Đế Nhãn, có chuyện gì mà đại ca lại sử dụng đến nó ? “
Tên tóc đỏ động dung, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn nhìn về phương hướng đó nhìn lại, không phát hiện ra điều gì bất thường, định tiến lên dò hỏi.
“ Ha ha ha “
Thanh niên đối diện cười vang khắp thiên địa, tiếng cười của hắn làm trào ra khí tức hỗn độn điên cuồng làm nứt vỡ không gian.
Phía đối diện, tóc đỏ thấy vậy thì không ngần ngại chạy ba chân bốn cẳng, cố gắng tránh khỏi phạm vi của dòng khí tức hỗn độn phun trào, thậm chí hóa thần một con Khổng Tước khổng lồ tuyệt đẹp mà phóng đi.
Chớp mắt đã ra ngoài ngàn vạn dặm.
“ Mịa, chuyện gì mà đại ca lại không kiểm soát được sức mạnh thú vật của bản thân thế này ? “
Tên tóc đỏ như muốn khóc.
Hắn ta đi với vị đại ca này trăm vạn năm tháng, thế nhưng việc vị đại ca này thất thường thế này quả là lần đầu tiên thấy được.
Vị đại ca vẻ mặt mỉm cười, nhìn về phía chân trời xa xăm, nói :
“ Thì ra, ta vẫn chỉ ở trong một cái ao bé nhỏ mà thôi “
Ánh mắt hắn lóe tinh quang, chớp mắt, hắn phóng tới một khoảng không gian rộng lớn, không gian này không có gì khác biệt, hắn ta lẩm bẩm :
“ Chỗ này..”
“ Bang____ “
Một tiếng vang lớn, nắm đấm của tên đại ca đấm nát cả hư không.
Xuất hiện chỗ hắn ta vung quyền là một lỗ hổng không gian bị chấn vỡ, thế nhưng nó bị ngăn cách bởi vô số thiên địa đại đạo, không cho ai bước qua thế giới kia.
Bang bang bang!
Vô số đạo màu vàng nắm đấm hung hăng vào hư không kia, muốn xé rách nhưng là trước sau không cách nào thâm nhập, không ngừng b·ị b·ắn ra ra.
Ánh mắt hắn hung quang cường thịnh, bàn tay duỗi ra, nhất thời hóa thành kim quang óng ánh, một con như hoàng kim tạo nên giống như kim trảo xé rách không gian, theo sát phía sau quay về vết nứt chộp tới.
“ Oanh “
Tiếng vang khiến Thiên địa chấn động, mảnh không gian trăm vạn dặm xung quanh bị hóa bụi hoàn toàn.
Thế nhưng, hắn ta vẫn phải phí công vô ích, bởi vì lỗ hổng còn chưa có mở ra.
Một phen công kích không có kết quả, hắn ta cũng là lập tức đình chỉ vô dụng thế tiến công, Tròng mắt màu vàng óng bên trong lập loè kim quang, toàn tức hắn chậm rãi xuất hiện lên to lớn màu vàng lông cánh, cái kia lông cánh bên trên, linh vũ như màu vàng sắt thép, kiên cố được đủ để xé rách hư không.
Từng tia một không cách nào hình dung sắc bén khí tản mát ra, đủ để làm cho người khác một cảm giác muốn quỳ lạy, như gặp được vị thần tối thượng của thế giới này.
Hắn ta chậm chậm khép tay tạo thành hình chữ thập, đôi cánh sải rộng 5 mét, đẹp đẽ vô cùng.
“ Thần thông nguyên bản, Linh Vũ Thiên Địa “
--------------------------------------------------------
“ Oành “
Một v·ụ n·ổ lớn vang lên, chấn động khắp mảnh không gian bao la này.
Mảnh không gian này u tối thấy lạ, dường như không thuộc về một thế giới này.
Nó bao trùm ngàn vạn dặm không hề thấy điểm dừng.
“ – Ta cuối cùng cũng thoát ra ngoài “
Hắn ta tóc dài rối tung, ngay cả nồng đậm sợi tóc màu đen đều phát sinh hừng hực quang thải, dường như đúc bằng vàng ròng, hắn ở huy động thanh kiếm, mãnh lực chém một cái, bổ ra vạn cổ trời cao .
Mảnh không gian u tối này b·ị c·hém đôi, chấn vỡ một thứ gì đó, khiến cho mảnh thế giới này dần trở nên ổn định tươi sáng hơn.
Hắn ta mỉm cười, nói :
” Ở việc ngươi nhốt ta gần ngàn năm, thế nhưng ta chỉ bổ ngươi một đao mà tiêu biến thì ngươi quả là quá tốt cho ngươi “
Phía hắn ta bổ ra xuất hiện một thân xác của một cây cổ thụ, thân hình to lớn vạn dặm, thân cây sinh cơ hỗn độn tràn ngập thế nhưng bị một nhát chém trên trung tâm cây, chỗ đó có một viên hồng ngọc, là bản thể chính của cây hỗn độn này.
Nếu việc này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây bàng hoàng khắp nơi, cây hỗn độn thai nghén do trời đất sinh ra, trưởng thành sẽ sinh ra một thế giới mạnh mẽ vô cùng, khó có thể gây ra tổn thương gì cho nó.
Thậm chí, có người nói cây hỗn độn sinh ra cùng thời với thiên địa, là tạo hóa thiên địa, thế nhưng bây giờ lại bị một nhát chém của người kia chém đứt sinh cơ.
Chuyện này nếu kể ra khó có thể tin được.
Hắn ta lại nhìn về phía xa chân trời, ảnh mắt trở nên phức tạp :
” Người kia, đã giúp ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình, nếu có duyên sẽ báo đáp “
Hắn ta tự nói với bản thân mình.
“ Không gian giờ đã bị chấn nát, sớm muộn gì ta cũng tiến vào đó, đứng l·ên đ·ỉnh cao như ta từng làm với giới này “
“ Bất quá, hiện giờ cũng nên về thăm lại cố nhân đã, hi vọng mọi người vẫn không gặp điều gì bất trắc “.
Hắn ta tập trung tinh thần, muốn tìm ra phương hướng đi cho mình.
Trừng lớn đôi mắt, hắn ta chuẩn bị phá không tìm về nơi cố nhân, thế nhưng, trước khi đi, tiếng lầm bẩm của hắn vang vọng khắp mảnh thiên địa này :
“ Ta sẽ đến, và sẽ đứng trên mọi cường giả, bởi vì ta chính là Hoang Thiên Đế “