Chương 12 : Bùng Nổ
Không gian yên tĩnh, bầu trời hắc ám, không một ngọn gió nào.
Xung quanh chính là một mảnh không gian hỗn độn tồn tại.
Trong mảnh không gian tồn tại tiếng động họa chăng chính là một thanh âm xuyên thấu thiên địa.
Uy áp từ giọng nói như tiếng sấm động một dạng, thiên địa có thể biến sắc theo.
“ Sao ? Ngươi chịu hết nổi ? “
“ Giỏi thì ngươi gIết ta đi “
Một giọng nói khác vừa thở mạnh vừa kèm theo tiếng cười vang lên .
“ Phập ”
“ Chịu đựng tốt, này thì..”
“ haha, yếu, quá yếu, ngươi không thêm chút lực được sao ?..hộc.”
“ Phập !.. “
……
Qua một thời gian t·ra t·ấn, tên trung niên thở dài, hiện vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Bất quá, hắn ta đang thật sự bó tay.
“ Có lẽ tạm thời bỏ qua thôi vậy “ Tên trung niên nói.
Vương Hoàng ngày càng chìm vào cơn mê, mặc dù được truyền linh khí từ tên trung niên, thế nhưng sức sống của hắn cũng có giới hạn, không thể kéo dài được.
“ Ý chí khá kiên cường, nếu không phải kiên kị bản thân ngươi quá bí ẩn ta đã không chế thần hồn của ngươi rồi “
Tên trung niên nghĩ thầm.
“ Ngươi, về sau ta sẽ từ từ cải thiện “
Tên trung niên hừ lạnh, tiếng vọng khắp không gian.
Hắn vung tay lên, những chiếc thương xuyên người Vương Hoàng biến mất, v·ết t·hương cũng dần dần khép lại.
“ AAAaaa..” Một tiếng hét lớn kêu lên.
“ Giọng nói sao có phần quen thuộc “
Trong cơn mê, Vương Hoàng mất đi tỉnh táo của mình.
Nghe tiếng thét lớn, hắn ta nhận ra vẻ quen thuộc, thế nhưng trong thời gian ngắn không thể nhớ ra được, chỉ biết giọng nói đó thật là thân quen.
Giọng nói chính là Khánh Tuyết, cô tỉnh lại sau khi bị ngất.
Sau khi tỉnh, đập vào mắt cô là hình người thân nhím của Vương Hoàng.
Cô rất hoảng sợ, nhớ tới hình ảnh mà cô đâm Vương Hoàng lúc trước.
Cô lại òa khóc, đau đớn ôm đầu.
“ Không, không phải em làm, tha thứ..tha thứ cho em.. “
Tiếng khóc vang vọng, từng tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ Khánh Tuyết, cô trở nên tuyệt vọng, không kiểm soát được hành vi của mình.
Khánh Tuyết bước xuống chạy nhanh ra khỏi phòng y tế, không hề để ý đến bên ngoài đã trở nên hoang tàn.
Bên ngoài bây giờ như một cái chảo rán khổng lồ, sức nóng của nó có thể làm bốc hơi một con ngoài trong tíc tắc.
“ Thật sự ồn ào . “
Tên trung niên hừ lạnh, phát ra một đạo khí ép buộc Khánh Tuyết bay mạnh về phía Vương Hoàng.
“ Rầm “
Hắn ta ra tay tuy không g·iết luôn, nhưng cũng khiến cho cô bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng.
Cô hộc máu, nằm trên mặt sàn cách Vương Hoàng 2m.
“ Tuy hiện giờ ngươi không nghe lời ta, nhưng lúc sau sẽ khác “
Cười mỉm một chút, khuôn mặt tên trung niên hiện ra vẻ đáng sợ.
Hiển nhiên là bị chọc giận vì Vương Hoàng không nghe lời của hắn nói.
“ Mặc dù ngươi đang b·ất t·ỉnh đi, nhưng sẽ vẫn còn cảm nhận được mọi thứ diễn ra bên ngoài “
Tên trung niên nói.
“ Lần này ta bỏ quá, thế nhưng có lần sau, ta sẽ từ từ t·ra t·ấn người thân của ngươi, từ linh hồn đến thể xác “
“Bất quá, lần này cũng nên xong sớm, ta cũng đang không muốn tốn thời gian “
Lời nói tên trung niên Vương Hoàng cảm nhận được, thế nhưng trong cơn mê man không thể suy nghĩ được gì.
“ Người thân của ta..ai..là ai ? là ai.. “
Tên trung niên quét mắt tới bọn người Đỗ Phong, Dương Bìn Lê Lê, khiến bọn người một trận run rẩy, sợ sệt.
Điều trong đầu bọn hắn nghĩ là c·hết chắc, dù sao cũng không còn đường thoát, c·hết nhanh hay chậm cũng giống nhau, thế nên cũng dần tiếp nhận.
Nhìn về phía Đỗ Phong, lại nhìn về phía Khánh Tuyết, hắn biết cô gái này khá là quan trọng đến với Vương Hoàng.
Hắn ta chả muốn đem hết bọn người này về.
Một điều thôi.
“Phiền Phức “
“ Vậy thì, bắt đầu từ ngươi đi “
Tên trung niên vung tay, một đạo gió sắc bén chém tới.
“ Rầm “
“ aaaaaaaaaaaa..” Khánh TUyết đau đớn kêu lên, nắm lấy bàn chân trái của cô.
Đạo gió sắc bén như dao đã lấy mất chân trái của cô.
“ Híc híc..đau quá..”
“Vút “
Lại một đạo gió sắc như dao chém tới, lấy mất cánh tay trái của cô.
Vậy ra, ý định của tên trung niên là phanh thây xẻ bảy Khánh Tuyết.
Thật là ác độc mà, thật sự khiến cho người xem và người đọc phải rùng mình.
Một cô gái đẹp như tranh, lại bị đãi ngô như thế này, thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc.
Khánh Tuyết đau đớn kêu lên, thế nhưng cô kiên cường cắn hàm răng ngọc của mình.
Bây giờ, trải qua đau đớn, cô mới bình tĩnh lại được.
Nhìn về phía Vương Hoàng lúc, cô trở nên đau đớn lạ thường.
“ Anh trai..tiểu miêu muốn c·hết bên cạnh anh ..”
Cô dùng cánh tay phải còn lại của mình cố hết sức lết tới bên cạnh Vương Hoàng.
Từng chút, từng chút một. Cắn đi đau đớn, hai hàng nước mắt chảy ròng, thân hình chảy máu như nước, cô đang dần trở nên xanh xao, mất sức sống.
Trung niên nhìn tình cảnh, cũng không tiếp tục, mặc kệ xem tiếp diễn biến.
Hắn muốn cho Vương Hoàng đau khổ nhất, tất nhiên là người mình thân thiết c·hết trước mặt hắn rồi, vì thế đợi cô lướt gần rồi g·iết luôn.
Vương Hoàng trong cơn mê nghe giọng nói đau đớn của Khánh Tuyết, nội tâm hắn run lên, giẫy dụa.
“ Chuyện gì xảy ra “ Tiềm thức hắn vang lên
“ anh trai,.. anh trai.. “
Thanh âm đó mang theo vẻ mệt mỏi dần tàn lụi, theo tiếng gọi hô hoán, càng lúc càng yếu ớt rì rầm chầm chậm và biến mất không một tiếng động.
Xuôi theo thanh âm đó kêu gọi, Vương Hoàng dường như thấy đau đớn khôn tả, hình như có thứ gì đó rất trọng yếu đang rời bỏ hắn.
“ Giọng nói sao quen thuộc đến vậy ? Làm sao lại đau đớn đến vậy ? Là ai..là ai.. “
“ là ai ? “
“ Đúng rồi, giọng nói này là của Tiểu Miêu, em gái của ta, ta phải luôn bảo vệ, che chở cho em ấy “
“ Ta…phải đứng lên “
…
Từ trong cơn mê man, Vương Hoàng cố sức thức tỉnh.
Mí mắt hắn mấp máy, cố hết sức mở ra.
Đập vào mắt hắn, là khuôn mặt của Khánh TUyết áp sát gần.
Cánh tay cô đang vuốt trên khuôn mặt của Vương Hoàng.
Hai khóe mắt chảy dài những giọt nước mắt.
“ Anh tỉnh rồi “ Khánh Tuyết vuốt nhẹ lên má Vương Hoàng, nhỏ giọng thầm thì.
“ Anh sẽ luôn bảo vệ cho em “
Vương Hoàng nhỏ giọng đáp lại, hắn cố sức lay người nhưng không thể được.
Khánh Tuyết nhìn Vương Hoàng một cách trìu mến, như muốn in sâu khuôn mặt người đàn ông trước mắt này.
“ Sao vậy ? “
Vương Hoàng cảm thấy sự kì lạ ở Khánh Tuyết, nói.
Khánh Tuyết mỉm cười, lắc nhẹ đầu. Cô cúi đầu, đặt đôi môi anh đào của mình lên trán Vương Hoàng.
Một nụ hôn chứa bao cảm xúc của Khánh Tuyết.
Vương Hoàng giật mình, tiếp nhận nụ hôn của cô.
Khuôn mặt hắn chảy giọt những tia nước mắt của Khánh Tuyết.
Tay cô ôm qua cổ Vương Hoàng, như ôm một vật bảo.
Đầu của cô cúi xuống tựa sát vào ngực Vương Hoàng, cảm nhận tiếng nhịp tim của hắn.
Cô nhỏ giọng nói :
” Nếu có kiếp sau, em sẽ tiếp tục làm em gái của anh, được anh bảo vệ, được anh che chở, được anh yêu thương “
“ Nếu có kiếp sau, em muốn chúng ta có một cuộc sống bình thường như bao người khác “
“ Nếu có kiếp sau, em muốn được tận hưởng niềm vui như bao cô gái khác “
“ Nếu có kiếp sau, em muốn được là người bên cạnh anh đi đến anh suốt đời…
Mãi mãi…mãi mãi “
“ Em …yêu … “
Giọng cô nhỏ dần rồi chợt tắt, như ngọn nến vụt tắt khi gió thổi qua.
“ Này..tiểu miêu…sao vậy…sao vậy ? “
Giọng Vương Hoàng run run, tim co thắt lại, hắn ta nhận một thứ quan trọng đối với mình đã tan biến mất.
“ Không…Không…khônggg “
Vương Hoàng gầm thét, như muốn hỏi trời cao sao lại bất công đến như vậy.
Tiếng hét vang vọng khắp mọi nơi, khủng bố khắp thiên địa.
“ Không ngờ hắn còn khí lực nhiều đến như vậy ? “
Tên trung niên ngẩn ra, lầm bẩm với vẻ mặt khó tin nổi.
Hắn ta hiểu rõ thân thể Vương Hoàng đã trở nên phế liệt, nếu hắn ta không truyền cho hắn một tia linh khí duy trì thì chắc chắn Vương Hoàng sẽ không sống sót được.
Vương Hoàng cố sức vùng dậy, hắn ta ôm lấy Khánh Tuyết vào lòng.
Nhìn lại thân thể Khánh Tuyết lúc, cô đã mất đi đôi bàn chân và cánh tay phải của mình.
Thân thể chi chít v·ết t·hương ngổn ngang, máu chảy như nước.
“ Em đã đi rồi sao ? Đừng bỏ lại anh… “
Vương Hoàng cố sức gào thét, giọng nói chất chứa bi thương, đau khổ.
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAA… “
Vương Hoàng sắc mặt trở nên đau đớn, ngửa cổ lên trời thét to.
Khuôn mặt chảy dài những giọt nước mắt hai bên khóe mắt. Hắn ta đứng như vậy như một bức tượng.
“ Nào, ta không có thời gian, đi thôi “
Tên trung niên mở miệng, hắn ta trở nên chán ghét.
Vung tay, một tia sáng búng nhanh về phía Khánh Tuyết, tia sáng bao trùm lấy cô, khiến cho thân thể cô bị phân rã tan biến thành hư vô.
Quay lại ba người Đỗ Phong, Dương Bìn, Lê Lê, hắn ta mỉm cười, đưa ra ba ngón tay chỉ về phía họ, nói :
“ Được ta đích thân g·iết, các người cũng nên mang cảm giác vinh dự .“
Bỗng nhiên hắn trở nên lạnh gáy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, quay lại sau quát lớn :
“ Là ai ? “
Một mảnh không gian yên tĩnh đáp lại câu trả lời của hắn.
Phía sau chỉ là Vương Hoàng vẫn giống như bức tượng đang làm một động tác ôm, tuy nhiên là ôm vào không khí.
“ Chuyên gì ? Ta có cảm giác như là một con Thái Cổ Hung Thú rình rập . “
Hắn ra toát mồ hôi.
Cảm Giác khi nãy quá chân thật, hắn ta không thể nào cảm giác sai được, với lại với một bước ba cường giả như hắn lại không thể nào.
Hắn ta thở dài, liếc nhìn Vương Hoàng, nhận thấy không có gì khác biệt, hắn ra lại quay lại về phía ba người Đỗ Phong.
“ Phanh—“ một tiếng vang thật lớn.
KHoảng khắc này Vương Hoàng khép mắt, thân thể run lẩy bẩy, cả người hắn bùng phát ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng này chói mắt cực điểm.
Một cỗ khí thế không thuộc về cõi đời này, bá đạo, phát ra từ người Vương Hoàng.
Thân hình Vương Hoàng lan tỏa ra từng đạo tựa như thác trời đồng dạng pháp tắc, cái này pháp tắc từng đạo đều là chí cao vô thượng, trấn áp thiên địa đại đạo, nghiền ép chư thiên vạn giới.
Từng đạo pháp tức cuốn lấy Vương Hoàng, được hắn hấp thu vào bản thân.
Màn sáng pháp tắc lan tỏa khắp mảnh thiên địa, soi rọi bao trùm mọi nơi.
Từng luồng khí tức khủng bố phảng phất đánh nát bề mặt các thế giới, lan truyền qua các mảnh không gian rộng lớn chưa từng được biết đến.
Thời khắc này, tên trung niên ngoái đầu nhìn lại, khẽ run lên, không tự chủ lùi ra xa vài bước.