Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 50: Chân Tướng Thiên Mệnh




Hoàng Thiên từ động thiên đi ra, trên người hắn lúc này mỗi cái nhấc chân dơ tay đều có đạo vận quanh người, chỉ là Hoàng Thiên cảm giác lực áp bách càng mạnh.

Hoàng Thiên sử dụng "Luân Hồi Na Di", chỉ thấy ánh sáng lóe lên, hắn đã biến mất trong thiên địa. Bây giờ hắn đang lơ lửng trên không trung, nhìn khắp hòn đảo này, sau đó trở về triệu tập tất cả mọi người, ai ở biên cảnh đều phải trở vê.

Thiên Khái năm thứ báy mươi.

Càn Nguyên Thành, trong đại điện, đứng rất nhiều người. Hoàng Thiên nhìn lướt qua và nói:

"Hôm nay ta triệu tập mọi người để thông báo một việc quan trọng. Tháng sau, ta sẽ tấn công Đại Nam. Ta sẽ mang theo Nhất đại quân sư, Nhị đại hộ pháp, Tứ đại thiên vương, Lục đại đô đốc, Ngũ đại quân đoàn, Cửu đại nguyên soái, Thập đại tướng quân. Tất cả sẽ cùng ta đối đầu với Đại Nam, tướng đối tướng, vương đối vương."

Mang lên năm mươi vạn đại quân để áp trận.

"Đánh xong trận này, ta sẽ tiết lộ một bí mật. Ai chết thì thôi, cố gắng mà sống sót."

Mọi người phá lên cười.

Thiên Khải năm thứ bảy mươi, cuộc chiến quyết định ai sẽ là chúa tể của hòn đảo này.

Một tháng sau.

Biên giới Trung Vực và Nam Vực.

Trong doanh trướng, Hoàng đế Ngô Thiên Tường đang hội tụ các tướng lĩnh.

Ngô Thiên Tường truyền lệnh:

"Ngày mai, canh tư ăn cơm, sáng sớm binh mã tập hợp, chuẩn bị quyết chiến."

"Sai người đưa chiến thư đi."

Hôm sau, hai bên dàn trận ở trước biên giới.

"tùng tùng tùng".



Trống trận vang lên, Ngô Thiên Tường cưỡi một con đại yêu Hổ đi ra. Bên trái là Đại tướng quân Quân Tiếu Thiên, bên phải là tám vị cung phụng đường. Hai tướng tiên phong Phiêu ky. đại tướng quân và Xa Kỵ. đại tướng quân đứng áp hai góc trận.

Quân thám mã ra trước trận gọi to lên rằng:

"Mời chủ tướng Hoàng Thiên ra trước trận nói chuyện!

Càn Nguyên quân, Thiên Quân, Vạn Mã chia làm tả hữu đi ra, kìm ngựa đứng hai góc trận. Nhất đại quân sư và Tứ đại Thiên vương đi sau Hoàng Thiên.

Một đội năm trăm Hoàng Thiên quân đứng dàn thành hai hàng. Hoàng Thiên đầu đội kim quan, ngoài phủ giáp đường nghê, thắt đai hổ phù, mình mặc chiến bào đỏ, ngoài khoác áo giáp đỏ liên hoàn, tay cầm Hoàng Thiên họa kích, cưỡi Trâu mà ra.

Hoàng Thiên nhìn sang quân trận Đại Nam, thấy trước trận tám vị Nguyên Anh Cảnh bao vây lấy một người, trên đại kỳ đề tên Đại Nam Ngô Nam Đế. Một người ở giữa, tóc dài tung bay, mặt mặc long bào, biết là Ngô Thiên Tường. Hoàng Thiên hét lớn:

"Càn Nguyên Quan Hoàng Thiên ở đây."

Ngô Thiên Tường thúc Hổ đi ra. Hoàng Thiên chắp tay chào. Ngô Thiên Tường cũng nghiêng mình đáp lễ

Ngô Thiên Tường nghiêm nghị quát:

"Lâu nay nghe đại danh của ngươi, nay được gặp mặt, thật là may lăm! Ngươi đã là người tu tiên, đáng lẽ nên biết mệnh trời, hiểu việc đời, cớ sao lại tạo phản?"

Hoàng Thiên phì cười đáp:

"Ta phụng Thiên mệnh đến giết ngươi, sao gọi là tạo phản?"

Ngô Thiên Tường lắc đầu nói tiếp:

"Thiên mệnh mỗi lúc một khác, thượng thiên thay đổi mà về người có đức, đó là lẽ tự nhiên. Từ đời Ngô Thiên Hạ trở đi, giặc hải tặc nối loạn, thiên hạ long lở. Đến đời Ngô Thiên Yến, Ngô Thiên Bảo nối nghịch. Đông Phương Hàn tiếm hiệu ở Đông Vực, Nam Cung Long xưng hùng ở Nam Vực, Bắc Minh Quân chiếm giữ ở Bắc Vực, Tây Môn Hoàng Vũ kễnh cộm ở Tây Vực, Ngọc Thiên Kiếm nổi loạn Trung Vực."

"Sơn phỉ dấy lên như ong, gian hùng bay ra như cắt. Xã tắc nguy như chồng quả trứng, sinh dân khổ như dốc ngược đầu. May có ta, Hoàng Đế Ngô Nam Đế, quét sạch sáu phương, cuốn hết tám hướng, muôn dân dốc lòng, bốn phương ngóng đức."

"Đó không phải là lấy quyền thế vũ lực đàn áp, mà là Thiên mệnh sở quy! Ta, Ngô Nam Đế, nối giữ nghiệp lớn, ngồi trong nước, cai trị muôn phương, há chẳng phải là lòng thiên mệnh?"

"Nay ngươi ỷ mình là Nguyên Anh cảnh, dấy binh tạo phản, hoành hành một phương, cướp của đốt giết, tự ví mình là Thiên Tôn, sao lại muốn nghịch lẽ trời, trái tình người mà làm ra việc như thế?"



"Há chẳng nghe có câu rằng: Thuận thiên thì thịnh, nghịch thiên thì nguy!"

"Nay Đại Nam ta, tu sĩ năm vạn, giáp binh trăm vạn, tướng tá nghìn viên. Cái thứ đom đóm lập lòe trong đám cỏ hôi, địch nổi sao được vầng trăng vằng vặc giữa trời?"

"Ngươi nên quay về, đem pháp bảo tiên đan, phù lục, linh dược, mỹ nữ đến hàng, không đến nỗi mất mạng đâu mà sợ, để cho nước được yên, dân được vui, thế chẳng hay lắm sao?"

Hoàng Thiên nghe xong, cười ầm lên nói rằng:

"Ta tưởng ngươi là một vị Hoàng đế Đại Nam, có lời cao luận gì chăng? Ai ngờ ăn nói ngu dốt hơn lão trâu nhà ta!"

"Ta có một lời này, ba quân tướng sĩ hay im lặng mà nghe: Khi xưa về đời Ngô Thiên Hạ, Đại Nam suy đốn, nước loạn, mất mùa, bốn phương xao xuyến. Sau Ngô Thiên Yến, Ngô Thiên Bảo, tàn ngược kẻ sinh dân."

"Chốn quan trường, thằng ngu làm quan, nơi đại điện giống như chợ trời."

"Những kẻ lòng lang dạ chó, nhung nhúc đầy triều."

"Những phường gối tớ mặt mo, nghênh ngang quyền chính. Vì thế xã tắc đổ nát, sinh dân lầm than."

"Ta biết ngươi vốn người lòng lang dạ sói, trước giấu dốt, bồi dưỡng thế lực. Đáng lẽ phải phò vua giúp nước, yên

Đại Nam dựng lại họ Ngô mới phải, không ngờ ngươi lại giết huynh, thí cha. Tội nhiều, ác nặng, trời tất không dung."

"Người trong thiên hạ, ai cũng muốn xé xác ngươi ra. Nay may lòng trời chưa nỡ tuyệt Đại Nam, Thượng Thiên đã chết, Hoàng Thiên đương lập. Ta nay phụng mệnh, cất quân đánh giặc."

"Ngươi là đứa lang sói, thì chỉ nên giả ngu sống qua ngày, cầu lấy cơm áo cho đủ là xong, sao dám ra đây đòi ta đầu hàng, nói năng càn rỡ, đổ tại thiên mệnh làm vậy?"

"Quân thất phu chó má, thằng tặc đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm kia!" Hoàng Thiên cười lớn, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt. "Ngươi sắp chết đến nơi, còn mặt mũi nào trông thấy năm vị Đại Nam tiên hiền nữa? Thằng tặc chết đi, ta chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như ngươi. Có ngon thì cứ tới đây, đấu tay đôi với ta, cùng ta quyết trận sống chết, ai thắng sẽ là chủ Nam Thiên này. Ngươi có dám ra không? Không dám thì tìm miếng đậu phụ mà đập đầu tự sát đi. Theo ta thấy, ngươi nên cắn lưỡi mà chết đi, đỡ phải làm dơ bẩn miếng đậu phụ!"

Ngô Thiên Tường nghe xong, tức giận đến mức tay run rẩy, chỉ tay vào Hoàng Thiên, miệng ứ ứ không thốt nên lời. Mặt hắn ta đỏ bừng, đôi mắt tràn đầy lửa giận. "Ngươi... ngươi... ngươi..." Mỗi lời nói như một ngọn lửa thiêu đốt lòng tự trọng của hắn. Không kiềm chế nổi sự phẫn nộ, Ngô Thiên Tường phun ra một ngụm máu tươi, khí uất đầy ruột, hắn kêu hú hét lên một tiếng đau đớn, rồi ngã khỏi lưng đại yêu Hổ, lăn xuống đất mà chết tươi.

Trận chiến đột ngột dừng lại, không khí trở nên căng thẳng. Cả hai bên đều nhìn cảnh tượng trước mắt với sự kinh ngạc và hoảng sợ. Hoàng Thiên đứng vững vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thi thể Ngô Thiên Tường, giọng nói vang lên như tiếng sấm:

"Thắng bại đã phân! Nam Thiên này từ nay thuộc về ta, Hoàng Thiên. Ai không phục, bước ra đây"