Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 5: Trường Xuân Công




Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời. Ánh nắng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, in hằn lên khuôn mặt Hoàng Thiên đang chìm trong những suy tư miên man, bóng đêm mịt mù bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích bên ngoài vách đất.

Hắn trằn trọc trên chiếc giường thô sơ, lòng bồi hồi khôn tả. Viễn cảnh tương lai mờ mịt hiện lên trước mắt, con đường tu tiên gập ghềnh chông gai với vô vàn thử thách đang chờ đón. Hồi ức về những câu chuyện huyền bí, những điều cấm kỵ của thôn trưởng ùa về trong tâm trí, khơi dậy trong Hoàng Thiên khát vọng mãnh liệt được khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài. Hắn khao khát được tu luyện thành tiên, đạt được trường sinh bất tử

và vén màn bí ẩn của luân hồi mà hắn từng trải qua.

Những ý nghĩ miên man cứ lẩn quẩn trong đầu, khiến Hoàng Thiên không tài nào chợp mắt. Bóng đêm tĩnh mịch bao trùm lấy mọi thứ, như muốn nuốt chửng cả ánh sáng hy vọng le lói. Hắn nhắm mắt lại, chìm vào những suy tư miên man, không biết tương lai phía trước sẽ ra sao.

Sáng hôm sau, Hoàng Thiên thức dậy sớm và bắt đầu như mọi ngày. Hắn dành hàng giờ mỗi ngày để luyện tập võ công, sau đó hắn đến đồng ruộng của mình. Nhìn vào những bông lúa vàng ươm, hắn thầm nghĩ: "Tháng sau có lẽ là gặt được rồi."

Tiếp đến, hắn tiến về Hắc Liên Sơn. Hai bên đường, những tán cây cổ thụ rợp bóng mát, tiếng chim hót líu lo,

tiếng suối chảy róc rách tạo nên một bản giao hưởng tuyệt diệu của thiên nhiên. Hoàng Thiên hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành, mát mẻ bao trùm lấy tâm hồn.

Hắn đến một khu rừng tĩnh lặng, nơi có một thác nước hùng vĩ đổ xuống từ vách núi cao. Tiếng nước ầm ầm như bản nhạc hùng tráng vang vọng khắp thung lũng. Hoàng Thiên cởi bỏ y phục, để cho dòng nước mát lạnh xối xuống cơ thể. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận sự sảng khoái len lỏi vào từng tế bào.

Bỗng nhiên, Hoàng Thiên mở choắt mắt. Một tia sáng lóe lên trong tâm trí hắn. Hắn nhớ đến lời thôn trưởng: "Có một số cách để kiểm tra linh căn. Cách đơn giản nhất là sử dụng Linh Thạch." Hắn vội vã đứng dậy, quay trở về làng.

Hoàng Thiên vừa tung người nhảy ra khỏi thác nước thì hắn nhìn thấy trưởng thôn tiến đến.

Thôn trưởng chống quải trượng tiến đến khẽ gật đầu mỉm cười chào hắn.

Hoàng Thiên vội vàng tiến lên đỡ lão, mỉm cười hỏi: “ ta đang tính đi tìm ngài, không ngờ ngài đến đây!”.

“ Ta suy nghĩ một đêm cuối cùng cũng nhớ ra một việc, nên sáng nay ta phải đến tìm ngươi!” Thôn trưởng vui vẻ cười nói.

“ chuyện gì khiến ngài vui mừng như vậy?” Hoàng thiên tò mò hỏi.

Lão đi về phía mộ và chỉ tay vào một trong hai ngôi mộ đôi mắt nhìn chăm chú và nói: “ Mẹ ngươi là người Nam Cung thế gia, trong Đại Nam hoàng triều chỉ có năm gia tộc lớn nhất, mà gia tộc của mẹ ngươi cũng ở trong số đó!” Thôn trưởng tiếp tục nói: “ Nam Cung thế gia chiếm cứ phía nam, có nghĩa từ thôn chúng ta tiến vào đại lục sẽ đến địa bàn của Nam cung thế gia.”

Sở dĩ ta muốn nhắc đến mẹ ngươi là bởi vì Nam Cung thế gia là gia tộc lớn, chắc chắn sẽ có công pháp tu tiên, mà

ngươi dù sao cũng có một nửa huyết mạch Nam Cung gia.” Thôn trưởng cười hắc hắc nhìn Hoàng Thiên nháy nháy mắt như muốn nói “ ngươi khen ta đi, thấy ta thông minh không?” .



Hoàng Thiên nhìn lão biểu cảm như thế không nhịn được phì cười, sau đó hắn vội hỏi: “ Thôn trưởng không phải ngài nói mẹ ta bị trục xuất gia tộc ư?” . “ khụ khụ khụ”. Lão ho vài tiếng lườm lườm hắn không nói gì.

"Thôn trưởng," Hoàng Thiên bỗng nhiên lên tiếng, " ta có thể hỏi ngài một câu hỏi không?"

"Hỏi đi," thôn trưởng nheo mắt nhìn Hoàng Thiên giận rỗi.

" ta muốn biết, làm thế nào để ta có thể kiểm tra xem mình có linh căn hay không?"

Thôn trưởng trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Có một số cách để kiểm tra linh căn. Cách đơn giản nhất là sử dụng

Linh Thạch. Linh Thạch trong tu tiên giới sử dụng để trao đổi mua sắm tài nguyên tu luyện, chỉ cần có linh thạch phàm nhân nắm vào cảm nhận được linh khí có trong đó hay không là biết có linh căn không? Tuy nhiên, Linh Thạch rất khó tìm thấy, ta cũng chưa thấy bao giờ đây là cha ta nói”.

"Có cách nào khác không?" Hoàng Thiên hỏi vội.

"Có," thôn trưởng gật đầu. "Còn có một số phương pháp khác, nhưng đều phức tạp và nguy hiểm hơn. Ví dụ

như, ngươi có thể thử tu luyện một loại công pháp tu tiên. Nếu ngươi có linh căn, ngươi sẽ có thể cảm nhận được năng lượng của linh khí và bắt đầu tu luyện. Tuy nhiên, nếu ngươi không có linh căn, ngươi có thể bị thương hoặc thậm chí tử vong."

Hắn hai tay chà sát vào nhau, khuôn mặt đăm chiêu không giấu được sự hồi hộp lo lắng hỏi tiếp: “ ngài có biết đi đâu mới tìm được công pháp không?”.

Thôn trưởng mặt giật giật thuề thào lẩm bẩm: “ ta biết chết liền”. “ Hả! Ngài vừa nói gì?” Hoàng Thiên run run hỏi.

“ uhm uhm” lão giả vờ hằn hằn hai tiếng như không biết gì lão nói: “ ta cũng muốn biết đi đâu tìm nữa đây!” sau

đó huýt hắn rồi cười lớn.

Hoàng Thiên hắn hít một hơi thật sâu không hiểu chuyện gì sảy ra vừa thấy lão nổi giận rồi lại thấy lão cười, hắn gãi gãi đầu dò hỏi: “ thôn trưởng ngài không sao chứ? Nếu ngài không biết coi như thôi đi!”.

Hắn trong lòng nghĩ nghĩ “ ta đã đến thế giới này, nhân sinh như mộng, đã đến rồi phải cố gắng thôi, khi nào chết rồi thì thôi vậy”.

Thôn trưởng lão khẽ vuốt ve râu mỉm cười nói: “ nãy giờ ta trêu đùa ngươi thôi, cha ta để lại một bản công pháp, chỉ là pháp này cha ta cũng vô tình nhặt được, ông ta liều mạng tu luyện thử cuối cùng thành công bước vào luyện khí kỳ, có điều”. Hoàng Thiên không nhịn được hỏi: “ có điều gì thế, ngài mau nói đi!”.

“ ha ha ha, có điều bản công pháp này có một tầng!” Thôn trưởng lâm vào hồi ức nói.

“Ta có thể bái ngài làm sư ngài có thể truyền công pháp cho ta không?” hắn không kiềm chế được muốn nếm thử.

Thôn trưởng khẻ thở dài nói: “ ta bị phế nữa thân thể, dưới gối không con cũng vì bản công pháp này mà ra, ta sẽ



đưa cho ngươi hy vọng ngươi thành công, trước khi ta đưa cho ngươi, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi đến tìm ta”.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên đã đến nhà thôn trưởng. Lão thôn trưởng đang ngồi trên chiếc chõng tre, nhấp từng ngụm trà nóng. Thấy Hoàng Thiên đến, lão nở nụ cười hiền từ. "ngươi đến có chuyện gì vậy?" - lão hỏi.

Hoàng Thiên cúi đầu cung kính: "Thưa ngài, ta muốn học công pháp tu tiên."

Lão thôn trưởng khẽ gật đầu: "Ta có một bản công pháp tu tiên gọi là Trường Xuân Công. Công pháp này cha ta đã liều mạng mới có được, chí bảo đấy!.” chỉ có điều hai người này lại không hề biết bản công pháp này toàn tu tiên giới đều được phổ cập.

Hoàng Thiên nghe xong, lòng bồi hồi lo lắng. Kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng tu tập công pháp, không biết phải bắt đầu từ đâu. Nghĩ đến việc sắp được bay lượn trên bầu trời, hắn lấy lại tinh thần.

Lão thôn trưởng nhìn Hoàng Thiên một lúc, rồi gật đầu: "Được rồi. Ta sẽ đưa Trường Xuân Công cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể tu luyện thành công."

Hoàng Thiên cúi đầu lạy tạ thôn trưởng. Lão thôn trưởng nghiêm nghị nói:

"Nhớ kỹ dục tốc bất đạt, đừng có như ta đến giờ lão bà còn không có!" - lão thôn trưởng dặn dò. Hoàng Thiên ghi nhớ lời dặn dò của thôn trưởng, cúi đầu lạy tạ một lần nữa rồi cáo biệt.

Hắn trở về nhà, vội vàng lấy ra, trong túi vải có một tập sách tiêu đề ghi Trường Xuân Công, hắn hồi hộp mở ra thì chỉ có một tờ duy nhất. Những dòng chữ trên trang giấy như nhảy múa trước mắt hắn. Hắn tập trung tinh thần bắt đầu nghiên cứu.

“ cũng may, không phải ghi là muốn luyện thần công trước phải tự cung”. Hoàng Thiên cười cười, bắt đầu nghiên cứu nội dung của Trường Xuân công đơn giản, chỉ ghi “ luyện khí kỳ, trước tiên cảm nhận linh khí xung quang, sau đó hấp thu linh khí đưa vào trong cơ thể vận hành theo sơ đồ du tẩu giữa các kinh mạch, đả thông các kinh mạch. Bước này gọi là dẫn khí nhập thể thành công nhập môn Trường Xuân công.

Hoàng Thiên dành cả ngày hôm đó để cảm nhận linh khí xung quanh. Hắn ngồi thiền định, chau mày tự hỏi: "Quái

lạ, chỉ nghe tiếng gió thổi mà cũng cảm nhận được linh khí? Chẳng lẽ ta không có linh căn? Cùng lắm thì chết lần nữa, liều thôi! Ta nhất định sẽ tu luyện thành công!". Hắn thầm nhủ: "Ta sẽ thành tiên! Không thành tiên thì

thành công, không thành công thì thành nhân!"

Đêm đó, hắn tiến về Hắc Liên Sơn. Đến bên thác nước, hắn cởi bỏ y phục và ngồi dưới dòng thác. Nước từ trên cao đổ xuống, xối xả lên người hắn. Hắn nhắm mắt, cảm nhận. Bỗng nhiên, linh quang chợt lóe, hắn cảm nhận được một tia linh khí mỏng manh.

Hắn dựa theo công pháp hấp khẽ hấp thu và đưa linh khí vào trong cơ thể, hắn điều khiển nó theo một chu thiên như công pháp đã miêu tả. Ban đầu, hắn gặp rất nhiều khó khăn, nhiều lần thất bại. Hắn cảm thấy luồng linh khí trong cơ thể đâm vào kinh mạch đau đớn vô cùng, khiến hắn như muốn ngất đi.

Nhưng Hoàng Thiên không hề nản lòng, hắn nghĩ đến đêm đó hắn bị cuồng phong giảo sát, hắn không muốn vận mệnh mình cứ lặp đi lặp lại như thế. Hắn cố gắng kiên trì, nhẫn nại tu luyện. Dần dần, hắn bắt đầu quen với luồng linh khí trong cơ thể, điều khiển nó một cách dễ dàng hơn.

Sau một đêm nỗi lực không ngừng, Hoàng Thiên cuối cùng cũng có thể tu luyện Trường Xuân Công thành công. Hắn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, linh khí lưu thông trong kinh mạch một cách thông suốt.

Hoàng Thiên vui mừng khôn xiết. Hắn biết rằng đây mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường tu tiên.