Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 40: Quyết Chiến Linh Sơn




Linh Sơn Thành, nơi Mạnh Trường Sinh tiềm tu, là một trong những nơi hiểm trở nhất Bắc Vực. Núi non trùng điệp, sương mù giăng kín, linh khí dồi dào khiến cho nơi đây trở thành một nơi tu luyện tuyệt hảo. Dưới ánh hoàng hôn, đỉnh Linh Sơn phủ một màu đỏ rực, báo hiệu một cuộc chiến kinh thiên động địa sắp diễn ra.

Trên đỉnh Linh Sơn, Mạnh Trường Sinh đứng sừng sững như một tòa núi đá cổ xưa. Hắn mặc chiến bào màu đen, ánh mắt sắc bén như chim ưng, tỏa ra uy áp kinh người.

Trước mặt hắn là Bắc Minh Vũ, lão tổ của Bắc Minh gia, người từng làm mưa làm gió khắp Bắc Vực. Khí tức lão phóng ra là Nguyên Anh hậu kì, khí tức mạnh mẽ lan tỏa khắp không gian, khiến cho mọi sinh vật xung quanh phải run sợ.

Bắc Minh Vũ, với tóc bạc phơ và ánh mắt sâu thằm, nhìn Mạnh Trường Sinh với sự thách thức. Lão vận chiến bào màu trắng, đôi mắt chứa hận ý, sát khí phun trào. Lão biết rõ, trận chiến này không chỉ quyết định số phận của

Bắc Minh gia, mà còn ảnh hưởng đến cục diện toàn bộ Bắc Vực.

Dưới ánh hoàng hôn chói chang, Linh Sơn như một con quái vật đỏ rực, hừng hực khí thế chiến đấu. Gió rít gào thét, cuốn theo những mảnh băng vụn và lá cây khô. Mạnh Trường Sinh và Bắc Minh Vũ, hai bóng đen đối lập, đứng sừng sững trên đỉnh núi, ánh mắt giao nhau như hai tia chớp.

"Hôm nay, một trong hai chúng ta sẽ ngã xuống!" Mạnh Trường Sinh quát, giọng nói lạnh lùng như băng.

Bắc Minh Vũ cười khẩy, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. "Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, Mạnh Trường Sinh!

Không cần lời báo trước, cả hai lao vào nhau. Mạnh Trường Sinh tế ra pháp bảo "Bất Tử Ấn", một pháp ấn bay lên xoay tròn "vù vù" mang theo sức mạnh hủy diệt, xuyên thủng không gian nện xuống.

Bắc Minh Vũ không hề né tránh, lão giơ tay lên, một dòng xoáy nước hiện lên dày đặc bao phủ toàn thân, cản lại pháp ấn của Mạnh Trường Sinh.

"Ngươi quá chậm rồi!" Mạnh Trường Sinh cười lạnh, trong lúc lão tổ đỡ pháp ấn, thì hắn thi triển bí kỹ. "Trường Sinh đệ nhất biến!" cơ bắp trên cơ thể Mạnh Trường Sinh căng lên, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, và một luồng khí đen bao quanh cơ thể hắn. tu vi hắn tăng lên từ trung kỳ lên đến hậu kỳ.

Cuộc chiến tiếp diễn không ai nhường ai. Mạnh Trường Sinh dùng thần thông "Thiên Thủ Như Lai", chỉ thấy từ trên trời một ngàn bàn tay khổng lồ từ trên không chụp xuống, còn Bắc Minh Vũ sử dụng "Bắc Minh Xích Thủy", tạo ra những cột nước khổng lồ tấn công đối thủ, thủ chưởng va chạm với cột nước khiến cho tòa Linh Sơn xung quanh bị méo mó, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, từng đợt sóng linh lực va chạm khiến cho không gian như muốn vỡ tung.



Mỗi đòn đánh của họ đều mang theo sức mạnh hủy diệt, khiến cho đỉnh Linh Sơn rung chuyển dữ dội. Cây cối xung quanh bị quật ngã, đá tảng nứt vỡ, từng mảnh vỡ bay tứ tung trong không gian. Mạnh Trường Sinh và Bắc Minh Vũ đều đã đạt đến cực hạn của mình, cả hai đều biết rằng trận chiến này chỉ có một kẻ sống sót.

"Mạnh Trường Sinh, ta sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi nơi này!" Bắc Minh Vũ gầm lên, lão tung ra chiêu cuối cùng "Bắc Minh Thôn Thiên", một cơn lốc linh lực khổng lồ, hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh.

Mạnh Trường Sinh và Bắc Minh Vũ đối diện nhau, ánh mắt giao nhau như hai tia chớp. Gió hú gào, cuốn theo những mảnh băng vụn và lá cây khô. Bầu trời tối sầm lại, những tia chớp loang loáng chiếu sáng cả một vùng trời.

Mạnh Trường Sinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Hắn mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu như lửa. "Hôm nay, Bắc Minh gia chỉ còn là dĩ vãng!" Hắn quất, rồi tung ra chiêu thức "Hắc Long Bá Thiên". Một con hắc long khổng lồ, vảy sáng bóng, uy mãnh gầm thét, lao thẳng về phía Bắc Minh Vũ.

Bắc Minh Vũ không hề nao núng, lão giơ tay lên, tức thì một dòng nước dày bao phủ toàn thân, cản lại con rồng đen. Nhưng con rồng quá mạnh, nó xuyên qua màn nước, đâm thẳng vào người Bắc Minh Vũ. Bắc Minh Vũ bị hất văng ra xa, đâm sầm vào một vách đá.

Bắc Minh Vũ ho ra một ngụm máu tươi, nhưng lão vẫn đứng dậy. Ánh mắt lão tràn đầy sự căm hận.

"Mạnh Trường Sinh, ngươi sẽ phải trả giá!" Lão gầm lên, rồi tung ra chiêu thức "Thủy Tiễn Vô Ngân". Hàng ngàn mũi thủy tiễn sắc nhọn bắn ra từ cơ thể lão, bao phủ lấy Mạnh Trường Sinh. Mạnh Trường Sinh nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị một số mũi thủy tiễn đâm trúng.

Lúc này Mạnh Trường Sinh thi triển bí kỹ, " Tử Vong Chi Nhận" trên đỉnh đầu hắn lập tức pháp lực ngưng tụ thành một thanh liêm câu, lướt nhanh qua Bắc Minh Vũ. Nơi nào nó đi qua đều bao phủ bởi khí tức tử vong và chết chóc.

Khi ánh sáng tan đi, cả Mạnh Trường Sinh và Bắc Minh Vũ đều bị thương nặng, nhưng Mạnh Trường Sinh vẫn đứng vững, còn Bắc Minh Vũ thì gục ngã. Lão tổ Bắc Minh gia thở hổn hển, ánh mắt chứa đựng sự không cam lòng, trước khi tắt thở, lão thốt lên: "Mạnh Trường Sinh, ngươi... không thể giết... ta..."

Mạnh Trường Sinh nhìn xuống thân thể bất động của Bắc Minh Vũ, đôi mắt lạnh lùng như băng. Hắn biết rằng, từ giây phút này, Bắc Vực đã thuộc về hắn. Về phần Bích Du Cung cũng chỉ còn là quá khứ.

Nhưng cuộc chiến này chỉ là khởi đầu, những cuộc chiến còn khốc liệt hơn đang chờ đợi phía trước. Mạnh Trường Sinh quay người, bước đi trong ánh hoàng hôn.