Đại phu nói đây là tâm bệnh, không có thuốc chữa.
Trái tim của Các chủ cũng trống rỗng theo.
Hắn vốn cho cảm giác tội lỗi mà hắn tích tụ mấy ngày qua đều có thể hoàn toàn bù đắp được sau khi Tiểu Đàn tỉnh lại——
Hắn sẽ nói vài lời mềm mỏng mà cậu thích nghe trước đây để dỗ dành cậu, sau đó sẽ đút cho Tiểu Đàn những món điểm tâm mà cậu đã thèm từ rất lâu rồi.
Hắn nghĩ, có lẽ Tiểu Đàn sẽ khóc, sẽ trách hắn, nhưng cuối cùng cũng sẽ lộ ra vẻ mặt được cưng mà bối rối như trước, sau đấy sẽ sung sướng thưởng thức mỗi một loại điểm tâm mà hắn đã thưởng cho...
Hẳn là như thế, hẳn phải là như thế... Nỗi áy náy và đau lòng của hắn sẽ trôi theo những thứ đồ ăn mà Tiểu Đàn nuốt xuống, thế là hắn sẽ có thể yên tâm thoải mái.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đều không đúng.
Lời của hắn nói Tiểu Đàn sẽ chẳng còn đáp lại nữa. Mặc cho hắn nói nhiều hay ít thì Tiểu Đàn cũng chỉ nhìn hắn lom lom như một đứa trẻ, rồi lại lặp lại đôi ba câu ngắt quãng mà hắn nói với mình.
Sơn hào hải vị mà hắn đã chuẩn bị dường như Tiểu Đàn cũng chẳng thể nuốt nổi. Dù hắn có sai người thay đổi món ăn liên tục, hay có ân cần dỗ dành thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Đàn cũng chỉ có thể nuốt trôi được một chén cháo gạo kê bình thường, còn là loại gạo kê dùng để cho chim ăn được nấu thành cháo.
Mọi chuyện không nên như thế này.
Các chủ cảm thấy trong mình có một ngọn lửa giận không giải tỏa được, tích tụ lại ở trong tim này.
Cho đến khi bưng lên một chén cháo gà xé bí đỏ lên lần nữa, tay trái của hắn cầm chén, tay phải phủ lên bụng Tiểu Đàn.
Mặt hắn trầm xuống hỏi cậu: "Có biết đây là gì không?"
Ánh mắt của Tiểu Đàn cuối cùng cũng có tiêu điểm, cả người co rụt về sau một cách rõ ràng.
"Có còn muốn nó không? Muốn thì ăn cháo vào."
"Không thì nó cũng đừng mong được sống."
Lần này hình như Tiểu Đàn nghe hiểu được ý của hắn, bờ môi cậu run bần bật, rồi cuối cùng cũng như hắn mong muốn, cậu nuốt hết muỗng này đến muỗng khác, húp cũng được non nửa chén cháo.
Các chủ nhìn Tiểu Đàn đã nằm xuống ngủ rồi mới bưng chén ra cửa.
Ấy thế nhưng chỉ vừa mới đóng cửa lại thì lập tức nghe được tiếng nôn mửa hết sức dữ dội trong phòng. Hắn cuống quýt đi vòng về, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Đàn đang nằm bên mép giường nôn ra hết tất cả những thứ vừa mới ăn, trong thứ vừa nôn còn dính theo cả tơ máu.
Tiêu Đàn sợ hãi bò dậy nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng, cậu nghẹn ngào kêu lên: "Sống, muốn, muốn..." Vừa nói vừa đưa tay giật chén cháo còn dư lại phân nửa kia trong tay hắn.
Ta sẽ ăn hết mà... Đừng giết nó...
Giây phút đó mắt của Các chủ cũng đỏ lên.
Hắn gạt phắt nửa chén cháo xuống đất, sau đó ôm chặt Tiểu Đàn vào lòng.
"Xin lỗi..."
"Không ăn nữa, em không muốn ăn thì không ăn nữa..."
Thôi vậy.
Những áy náy kia, cho dù vĩnh viễn không thể trút bỏ cũng coi như là báo ứng của hắn.
...
Sau ngày đó Các chủ bắt đầu thử nhiều cách khác nhau để hầm dược liệu và các nguyên liệu quý thành nước canh dùng để nấu thành cháo kê.
Cũng may cuối cùng Tiểu Đàn cũng ăn được chút ít trong số đó.
Các chủ cầm chén cháo trong tay đút còn vài muỗng cuối thì nhận ra tốc độ nuốt của Tiểu Đàn chậm lại rõ ràng, thế là hắn dừng lại hỏi: "Không muốn ăn nữa sao?"
Tiểu Đàn sợ sệt nhìn hắn, rồi lại vô thức gập đầu gối hòng che bụng mình lại.
"Không muốn ăn thì không ăn, không sao cả."
Hắn trông thấy hình như Tiểu Đàn nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Hắn bèn bỏ chén xuống, kế đó vươn tay sờ mặt Tiểu Đàn.
Đầu Tiểu Đàn thuận theo ngoan ngoãn ngả về phía cái tay đang chìa ra kia, nhưng hai mắt cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng soi sáng, cả người cậu trông ấm áp đến thế, hệt như một con thú nhỏ đã được thuần hóa.
Các chủ nhìn theo hướng tầm mắt của Tiểu Đàn.
"Nơi đó là Phi Vũ lâu, là tòa nhà cao nhất trong các ta, ở tầng trên cùng có nuôi rất nhiều chim bồ câu đưa tin, do ở cao nên chúng nó cũng có thể bay xa hơn chút."
"Phong cảnh trên mái nhà kia rất đẹp, chờ sức khỏe của em tốt lên ta sẽ dẫn em đến đó ngắm trăng."
Hắn nhìn Tiểu Đàn vừa nghe thấy những lời này thì hai mắt như lại có ánh sáng lần nữa. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tiểu Đàn tỉnh dậy hắn mới nhìn thấy được biểu cảm sống động như vậy.
Trong lòng Các chủ hết sức vui mừng, thầm nghĩ lời hứa hôm nay của mình nhất định sẽ thực hiện.
Chỉ là Tiểu Đàn thậm chí còn nóng vội hơn cả hắn.
Sáng sớm hôm sau, Các chủ từ trong sân luyện võ trở về phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng vốn đang say ngủ của Tiểu Đàn đâu. Đột nhiên ở ngoài cửa có đệ tử nào đó hoảng sợ hét lên nói Tiểu Đàn biến mất ở gần Phi Vũ lâu.
Các chủ vội vàng chạy ra ngoài, vừa lúc trông thấy một bóng người áo trắng đang trèo qua lan can trên tầng cao nhất của Phi Vũ lâu.
Bóng dáng trắng mỏng manh ấy dường như đang cẩn thận quan sát dáng vẻ sải cánh bay cao của từng con chim bồ câu đưa thư trên đó.
Cuối cùng, cậu cũng đi theo chúng, giống như loài chim kia –
Thả người nhảy xuống từ mái nhà của tầng cao nhất.
- Hết chương 3 -