Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 26




Ánh dương sớm mai lách qua những khe cửa sổ hờ hững. Làn sương mỏng vui đùa giữa bầu không khí trong trẻo, đại thụ trước nhà khẳng khiu, trơ trịu mặc cơn gió vô tình xô đẩy. Tia nắng yếu ớt hơn cả trong ngày chớm đông.

Chu Nhã Đan vấn vương rời khỏi vòng tay ấm áp của người chồng. Trời se se lạnh, gió hiu hiu thổi luồn vào tấm áo sơ mi thùng thình. Chu Nhã Đan kéo mép áo, cô cần đi thay đồ gấp.

Cởi từng khuy áo, cánh tay lớn nào siết lấy eo cô, Vu Địch mơ màng cụp mi, đặt cằm lên vai cô:" Vợ, anh giúp vợ thay đồ."

Còn có thể đùa cợt sao? Cô sắp lạnh chết đây này! Tiểu Đan xoay người, đẩy Vu Địch ra khỏi cửa nhà, đóng cửa. Anh ngơ ngác đứng ngoài hành lang lạnh lẽo, sao cô nỡ đuổi người chồng đáng thương thân trần, trên người độc mang chiếc quần ngủ khỏi nhà chứ?

"Anh ở nguyên đó, em thay đồ xong anh mới được vào, đừng hòng giở trò!"

Tiếng vợ yêu vang từ trong căn hộ, cô quả quyết không cho phép.

Chu Nhã Đan thở hắt ra, bỗng có tiếng lạch cạch ngoài cửa, chưa đầy năm giây, Vu Địch đã đứng sừng sững trước mặt, tay lắc lư chìa khóa phụ.

"Có vẻ em đã vô tình quên mất vợ chồng mình mỗi người đều có một chiếc."

Anh nhào tới bế ngang cô lên, cô úp mặt vào bờ ngực rắn chắc, vạm vỡ. Miệng không ngừng kêu anh bỏ xuống. Người chồng mặc cô vợ la ó ầm ĩ, thả Vu phu nhân nhoài trên đệm ấm. Vu Địch nằm bên vợ, ôm chặt:" Còn sớm, cứ ngủ một lúc nữa đi. Đêm qua anh biết em rất mệt."

Gò má ửng hồng, Chu Nhã Đan đã cố tình không nhắc lại, thế mà anh! Cơn buồn ngủ ập đến, mi mắt không đỡ nổi mà nặng nề cụp xuống. Cơ thể cô tựa hồ cuốn theo êm đềm của chăn gối, của vòng tay người ấy, thay vì chế ngự chúng, cô lại nghêng hợp, chìm sâu vào sự mê man mà giấc ngủ mang lại.

Tạp âm lộn xộn từ xe cộ, tiếng bước chân người đi lại trong khu chung cư khiến cô bừng tỉnh, nhận ra chẳng còn sớm nữa. Chu Nhã Đan cuống cuồng nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo sộc sệch, cô vẫn còn mơ màng chưa tỉnh mộng. Sáng nay lại phải nhịn bữa sáng.

Vu Địch thong thả mặc chiếc áo len xám mỏng, dựa người bên tường mang sắc nắng:" Anh đưa em đi."

Có chút bực dọc, cô liên tục đôn thúc anh tăng ga. Vu Địch lại in vẻ hồ hởi trên gương mặt, tiếp tục chầm chậm. Khi đã thực sự chọc tức vợ yêu, anh mới chậm rãi thốt lời:" Tiểu Đan, em thật đãng trí. Anh cho em biết, em còn những ba mươi phút nữa. Em yêu, em quên hết lịch hẹn rồi sao?"

Chu Nhã Đan cốc đầu mình một cái, chứng bệnh "nói trước quên sau" mà cô mắc phải thật khó chữa trị! Dạ dày không gắng xuể cơn đói cồn cào, "than" lên "òn ọt".

Ông chồng đảm đang hôm nay biếng nhác tới mức đùa ghẹo cô để mình không phải vào bếp. Anh cũng hoàn thành ý nguyện, hai người kéo nhau tới quán bánh nướng Tây An cách ấy không bao xa.

"Ở nơi Thượng Hải xa xôi này cũng có bán bánh nướng Tây An sao?"

Anh cầm chiếc bánh nướng nhìn trái phải, trong lòng tự hỏi: Liệu có giống hương vị ở Tây An không?

Cô như đọc được những lời này, nhét bánh vào miệng anh:" Tất nhiên là giống. Bác chủ quán là người Tây An, anh không cần lo về mùi vị."

Vỏ bánh mỏng bao trọn lấy nhân thịt đầy ú. Gừng tươi, hành tây cùng sa tế hòa cùng thịt lợn chín tạo nên một mĩ thực vào hàng cực phẩm. Mùi thơm ngây ngất thêm phần ngon miệng. Cắn một miếng, bánh mềm như sắp tan trong miệng, cái lạnh mùa đông kèm với chiếc bánh Tây An cay tê đầu lưỡi còn gì tuyệt hơn!

Bữa sáng đủ lấp đầy dạ dày nhỏ, Chu Nhã Đan vui vẻ lắc lư theo bản nhạc yêu thích. Vu Địch không ngừng cười, nói:" Em thích nó tới vậy sao?"

Cô đổ người, tựa vai anh:" Không hẳn, chỉ do sáng nay được ăn món quê hương~"

Anh chỉ lắc đầu, tiếp tục chặng đường tới công ty Vu Thuận.

___________

Anh dừng xe ngay cửa chính công ty, chưa kịp bước chân khỏi xe, cô đã nhảy tót xuống. Đứng trước cửa yêu cầu mở cửa kính.

"Ba mươi tệ của anh! Cảm ơn!"

Chu Nhã Đan trưng ra bộ mặt đáng thương, cầm ba mươi tệ dúi vào tay anh. Đáp lại vẻ khó hiểu, đôi mắt cô như thay lời muốn nói: Anh chịu khó nhé!

Haha, hóa ra cô biến một vị thiếu gia lừng lẫy như anh thành tên lái taxi quèn. Không muốn bại lộ thân phận, Chu Nhã Đan cũng thừa độ thông tuệ.

Thiếu gia họ Vu đáp trả cô bằng khẩu hình miệng:" Em đợi đấy." Rồi lập tức phóng xe khuất khỏi tầm nhìn.

Tất cả thực tập sinh như cô tập trung ở đại sảnh, người nào người ấy tươm tất gọn gàng, ai cũng mang theo một nụ cười rạng rỡ. Chu Nhã Đan đeo thẻ nhân viên được phát từ trước.

Cô cùng mọi người theo chân thư ký trưởng phòng thăm quan công ty danh tiếng này. Các khu vực, ban ngành, chức vụ đều được nói rõ, Vu Minh và Vu Địch là hai cái tên được ca ngợi nhiều nhất, Chu Nhã Đan cảm thấy vẻ vang chút ít, bản thân còn hơn những người khác một phần.

Hiện tại, cô chỉ là một thực tập sinh trong một bộ phận bé nhỏ bên công ty mà Vu Thuận thu mua. Dẫu vậy, tài liệu của nàng tài vụ quèn như cô cũng đủ chất thành núi. Luôn miệng nhắc nhở bản thân phải cố phấn đấu, nhưng cứ tình trạng tối mắt tối mũi thế này... cũng thật khó để thực hiện.