"Con dạo này làm sao thế!?"
Chủ tịch Sở ném mạnh đống tài liệu xuống đất, chúng rơi rải rác khắp nơi trên nền gạch.Sở Thiệu Huy im lặng không hé nửa lời. Ông lắc đầu thở dài, đưa lưng về phía anh ta:" Phó chủ tịch đến muộn, chểnh mảng, xem nhẹ công việc. Sở Thiệu Huy, con còn tiếp tục thì làm gương được cho ai?! Ai khiến từ người nghiêm túc, chuyên cần trở thành thế này?"
Sắc thái không biến đổi, giữ nguyên gương mặt lạnh. Anh ta cúi người:" Lần sau con sẽ chú ý hơn."
Song, liền rời đi.
Tâm trạng nặng nề mỏi mệt, Thiệu Huy chăm chú nhìn điện thoại trong tay. Người đầu tiên anh ta nghĩ tới là cô - Vô Linh.
___________
"Tút... tút... Huy tử, sao vậy? Đêm hôm gọi em làm gì?"
Thanh âm nhẹ nhàng truyền qua tai Huy tử, tựa hồ hơi ấm phả bên cạnh, trong một khắc, tâm tư như sóng vỗ dào dạt, mới yêu hai tháng mà lại muốn ở bên người ấy, hít hà hương ngào ngạt khó cưỡng từ mái tóc người ấy, khao khát người ấy hơn ai hết:" Anh tới đón em."
"Bây giờ sao?"
Tông âm có cao hơn đôi chút.
"Anh nhớ em."
________
Dựa trước mũi xe, chà hai tay vào nhau. Đã gần cuối đông sao còn giá rét nhường này. Vô Linh vừa tới nơi đã thở hổn hển như chạy rất nhanh xuống. Thân vẫn bận đồ ngủ khủng long đáng yêu, khoác ngoài chiếc áo phao mỏng. Đúng thật phong phanh hết mực! Cô chạy tới trước mặt anh ta, nở nụ cười đặc trưng:" Anh gọi đúng lúc em đang ngủ, nói tới ngay nên em vội mặc áo chạy xuống, hơi kì cục nhỉ?"
Quàng khăn của mình lên vai Vô Linh, giọng như có chút mật ngọt:" Không sao, chúng ta đi uống rượu vang."
Vô Linh tròn mắt, lắc đầu, giọng điệu cầu khẩn:" Không! Em mà vào đó lỗ cũng không còn để chui cho bớt xấu hổ! Em có một nơi thú vị hơn nhiều!"
Sở Thiệu Huy nhíu mi tâm:" Quán ăn lề đường này có gì khiến em thích thú chứ?"
Bà chủ quán lừ mắt, cô mau mải bịt miệng lắm lời của anh ta:" Đừng nói nữa, em còn muốn ngon miệng."
Chủ quán bưng ra màn thầu cùng rượu. Anh ta nhăn nhó, vẻ thắc mắc, trỏ:" Đây là gì?"
Cũng đúng, đại thiếu gia như anh ta, biết thế nào được!:" Đây là màn thầu nhân thịt, thường thì người ta sẽ nhậu với dồi heo nhưng em lại thích nhậu với màn thầu, nếu anh không thích, em sẽ gọi dồi heo cho anh!"
Nghe xong, Huy tử tái mặt mày, còn thứ kinh dị như thế trên đời sao? Đành xua tay:" Ăn màn thầu, anh không cần dồi heo."
Màn thầu ngon hơn so với những gì anh ta nghĩ. Chỗ dân dã thế này đâu quá tệ, hay đơn giản vì có cô ở đây, mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn trong mắt anh ta. Ở bên Vô Linh, Sở Thiệu Huy mới được làm chính mình, thỏa thích cười đùa vui vẻ mặc thế giới bộn bề mà anh ta đang khổ cực gánh sau lưng.
Thấm rượu, cô chìm sau vào giấc ngủ, gục ngay tại trận. Sở Thiệu Huy ngắm nghía một hồi, nhìn kĩ cũng khá xinh đẹp. Hàng mi cong vút tựa cánh bướm, đôi mắt sâu hun hút nhắm nghiền, môi đỏ như dâu tây cám dỗ anh ta chiếm lấy. Ngũ quan hài hòa, nhuốm vệt hồng bởi men rượu.
Chà, cũng đã khuya, nên đưa Vô Linh về thì hơn. Đặt 50 tệ xuống bàn, lẳng lặng đưa cô đi. Vô Linh nhoài trên vai, anh ta...muốn hôn cô, khao khát lên đỉnh điểm. Đặt lên môi cô cái hôn nồng nàn, anh ta thưởng thức "quả dâu tây" mềm mỏng. Nuối tiếc buông rời, nơi này không thích hợp.
"Em... là người duy nhất anh không thể đùa cợt."
Cửa kí túc đã đóng, gần sáng tới nơi, có vẻ đêm nay anh ta không thể chợp mắt.
"Lại thêm một "người yêu" của anh?"
Cô gái yêu kiều khoanh tay cười khỉnh.
"Cô gái ấy... không phải đối tượng cô nên động tới."
Cô ta tiến về phía trước, mặt đối mặt nói chuyện với Huy tử:" Cô nữ sinh chẳng có gì đặc biệt đó, không ngờ lọt mắt xanh của anh. Anh nghiêm túc với cô ta?"
"Phải, Miện Niên, tôi đã cảnh cáo từ trước, biết điều sẽ tốt cho cô."
Sở Thiệu Huy chẳng uy ái nên cũng không níu lại thêm. Mặc Miện Niên đứng đó, cô ta chỉ đơn giản là người anh ta từng chơi đùa, không muốn day dưa qua lại với cô ta thêm nữa.
____________
Nay là tròn ba tháng kể từ lần đầu hẹn hò. Vô Linh cẩn thận nâng niu hộp bánh kem cứ ngỡ nâng ngọc quý. Hôm nay rất thú vị! Tới nơi, cô thư ký nhìn thấy cô, khẽ ngạc nhiên. Cô không chần chừ mà bước vào, thư ký Trương vội ngăn cản, Vô Linh chỉ cười nhẹ:" Không cần, tôi muốn gây bất ngờ với anh ấy."
Đẩy cửa, chân hờ hững định bước vào.
"Em đừng nói nữa! Vô Linh, cô ta chỉ là tạm bợ, không tới lượt em phải nhúng tay!"
Bịch!
Hộp bánh kem rơi xuống chân Vô Linh nát bét. Đôi chân hờ hững kia rụt lại, chưa bao giờ cô kinh tởm căn phòng này đến vậy. Tưởng rằng khiến anh ta thay đổi, khiến anh ta thực sự yêu thương mình. Đúng thật "Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời". Người như anh ta... vốn dĩ chẳng thể kéo lại phía mình. Nếp áo bị siết tay của cô vò nát.
Đáy mắt như lắng đọng nước, không đủ sức nén nó vào trong nữa, cô vốn không mạnh mẽ như Chu Nhã Đan. Nó cứ tuôn, cứ tuôn không sao ngớt được, một chuỗi đau buồn dài đằng đẵng như luân hồi. Sao... thất tình luôn tới với cô khắc hạnh phúc nhất? Lẳng lặng quay đầu, nơi này không còn có chỗ cho Vô Linh - cô nữa:" Hóa ra, anh vốn chỉ coi tôi là người qua đường."
Anh ta... quay đi không nhìn sắc thái của cô. Không khí lạnh nhạt này.. đáng ra nên kéo cô lại chứ?
Tối hôm ấy, cô không ngủ được, dù cũng chẳng thể khóc cho nổi. Đêm dài đằng đẵng, chỉ ngẩn ngơ nhìn trăng trên cao. Gói tương tư đưa qua khung cửa, liệu ánh trăng kia... có hiểu lòng ta?
Hóa ra, dù trong lòng ta đang đau buồn rười rượi nhưng mây thanh trên trời vẫn cứ trôi đều, hoa vẫn đua nhau khoe sắc dưới ánh mai buổi sớm. Người người tấp nập qua lại, họ vẫn cười đùa vui vẻ. Chưa một lần cô thử sống chậm lại nhìn xung quanh như hiện tại, cũng bởi.. đâu có thời gian cho việc này. Cô luôn mải miết cho việc làm việc, yêu đương, học hành,..
Cái nỗi buồn ấy cũng chẳng thể níu lại trên thân thể cô được lâu đâu, ít nhất là cô nghĩ vậy. Nhưng hiện tại nó lại bám riết lấy, cô ghét nó.
Nguôi ngoai chưa bao lâu, Sở Thiệu Huy - anh ta lại thêm lần nữa xuất hiện một cách hoàn hảo. Trời xuân, cảnh vật cứ hiu hiu như bài ca buồn man mát. Gió nhẹ nhàng vỗ về tấm váy bay mềm mại. Cô và anh ta đối diện nhau, cách nhau vài tấc mà sao như xa muôn trùng. Vô Linh cứ chậm rãi khoan thai tiến. Sở Thiệu Huy tựa hồ gốc cổ thụ, sừng sững chôn chân nơi ấy, mắt đưa theo từng bước chân cô.
Khi chỉ còn cách vài bước chân, Vô Linh dừng lại. Sự im lặng, lạnh lùng đó nuối chửng Sở Thiệu Huy. Lúc ấy, vốn đã đuổi theo cô, nhưng lại bất lực khi nhìn thấy cô khóc. Anh ta nghĩ mình thật tồi tệ. Không dám mạnh bạo với cô, Vô Linh chỉ tợ cánh hoa, mỏng manh lắm! Chỉ chạm nhẹ cũng khiến cánh hoa rách mất. Anh ta chỉ dám kéo lấy cánh tay cô, thì thào như ngỏ lời với gió:" Em hiểu lầm rồi."
"Cánh hoa nhỏ" rung rinh, gạt tay Huy tử:" Tôi không thể tha thứ."
Vô Linh lướt qua Sở Thiệu Huy, trái tim bị nhát dao mang danh "cuộc tình" đâm cho nhói liên hồi. Sở Thiệu Huy xoay vai cô về phía mình, bao trọn cô vào lồng ngực rắn:" Không sao, lần này, anh sẽ theo đuổi em."
_______________
Anh ta thật biết giữ lời, kiên trì sáng nào cũng cùng một bó hoa rực rỡ đứng trước kí túc, thu hút bao ánh nhìn trầm trồ từ các nữ sinh. Vô Linh bước ra, họ tựa khói sương mờ nhạt, anh ta lập tức đi theo cô tới tận cổng trường.
Không quản ngày mưa bao giông, ngày nắng chói chang cũng đứng đó kèm thêm những bó hoa khác nhau. Kể từ lúc ấy cũng đã tròn một tháng đằng đẵng.
"Đã 1 tháng rồi, em có thể nghe anh giải thích?"
"Được, chỉ hai phút thôi."
Sở Thiệu Huy hối lỗi:" Em, thực sự không như những gì em nghĩ. Cô gái hôm ấy là em gái ruột của anh - Sở Mạn. Không muốn nó động tay chân tới em nên anh mới buộc miệng nói câu đó. Anh vốn muốn yêu em lâu dài, yêu em thật lòng. Anh sai rồi."
Vô Linh cười trừ, câu nói này thật khiến người ta nực cười:" Hm, làm sao có thể biết được anh đã nói câu nói này với bao cô gái ngoài kia? Mong anh lần sau đừng tới tìm tôi nữa."
Gió tức giận thổi bay những cánh hoa, nó trơ trụi hẳn, chẳng còn tuyệt sắc như trước. Cảm xúc của cô bị gió nghe thấy sao? Anh ta làm sai rồi.
Dạo đây chẳng thấy người đàn ông chỉnh tề trước cửa kí túc nữ nữa. Không ít nữ sinh tiếc nuối, cô cũng thấy mình ngu ngốc một phần. Anh ta cũng chẳng làm lỗi lầm quá sai trái để mình phải giận hờn lâu như thế này. Từng bước, từng bước lê chân trên con đường đỏ rực rộng trải đầy hoa lá. Một chiếc xe đen ngang nhiên chặn trước. Cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị kéo lên xe. Cô gái hôm trước nắm chặt tay Vô Linh, vẻ van xin vô độ:" là do tôi, tôi đã cố tình khiến anh trai để hằn giọng với chị, đã lâu lắm anh ta chưa thật lòng yêu một ai như vậy nên tôi mới trêu chọc. Chị hãy tha cho anh ấy, anh ấy đã 3 ngày nhốt mình trong phòng, tuyệt thực không ăn uống gì cả. E rằng không cầm cự được lâu. Chị là liều thuốc tốt nhất!"
Nghe được lời này, cô không khỏi xót trong lòng, còn gì để giận dỗi nữa chứ? Quá đủ rồi. Vô Linh lập tức đồng ý, lần này sẽ không để mất Thiệu Huy nữa!
Quản gia mở cửa phòng Sở Thiệu Huy bằng chìa phụ, anh ta e xơ xác, hao gầy, gương mặt như thiếu ngủ. Thần thái phong lãnh thuở mới quen đâu rồi?
Anh ta lờ mờ nhìn thấy Vô Linh, chớp chớp mắt xem có phải ảo ảnh không? Khi đã thực sự chắc chắn, anh ta mơn trớn gương mặt bi thương ấy, hơi thở không ổn định nóng bỏng phả vào tai cô tê dại:" Anh nhớ em."
Vô Linh mắt nhào đi, không còn lý do để không tha thứ cho anh nữa:" Em xin lỗi, em xin lỗi.."
__________
(Huhu T^T chương này dài quáaa!)