Tiểu Ca Nhi Có Chút Ngọt Ngào

Chương 10




Edit: ĐẬU

Tống Tuyết Xuyên theo dọc đường núi đi về nhà, tâm tình hắn hiện giờ rất tốt. Tốt đến mức muốn hát vang một khúc, tiếc là ngũ âm không đầy đủ.

Nghĩ thầm ban nãy bị ngã, tuy rằng trên người còn đau, mặt cũng bị cắt mấy bết thương nhỏ. Nhưng cũng vì vậy mà trong hoa có phúc, cho hắn phát hiện mấy mảng kim ngân hoang dại.

Bất quá nơi đó đến giờ vẫn không có ai phát hiện hẳn là do vị trí quá bí ẩn, nếu không phải hắn trượt chân ngã xuống thì cũng không phát hiện được.

Nhưng hiện tại chỗ đó đã bị Tống Tuyết Xuyên phát hiện ra thì hắn sẽ không khách khí đem nơi đó thuộc về mình, dù sao cũng là nơi vô chủ.

Nhưng hắn cũng muốn hái cho xong đống kim ngân đó, nói sao nơi đó cũng vô chủ, vạn nhất người khác cũng bị ngã rồi rơi xuống đó, phát hiện nơi đó là một khố bảo địa thì sao. Nếu không nhận biết cây kim ngân thì không nói, nếu nhận biết thì cũng sẽ bị ngắt hết, đến lúc đó hắn sẽ đau lòng khóc chết nha.

Toàn thân Tống Tuyết Xuyên đều đau nhức, phải đi thật cẩn thận, động tác chỉ cần mạnh một chút liền đụng chạm đến miệng vết thương, lúc về tới nhà mặt trời cũng đã lên cao, đã đến giờ làm cơm trưa.

Vừa bước vào cổng, Tống Xuân Vũ đã thấy một thân Tống Tuyết Xuyên tơi tả, trên mặt còn bị thương. Vội vàng chạy lại hỏi: "Ca, ngươi bị ngã sao? Ta đã nói để ta đi cùng ngươi rồi mà!"

"Ha ha, Xuân Vũ! Ca bị ngã cũng rất đáng giá, để ta kể ngươi nghe... Hôm nay..." Tống Tuyết Xuyên blah blah kể chuyện hôm nay mình phát hiện cây kim ngân như thế nào, mảng kim ngân đó có bao nhiêu lớn đều từ từ nói cho Tống Xuân Vũ.

"Thật tốt quá, lần sau ta cũng muốn cùng ca đi hái cây kim ngân! Nếu hái hết thì có phải sẽ bán được rất là nhiều tiền không?" Tống Xuân Vũ nghe xong cao hứng cực kỳ.

"Hái hết mảng lớn đó xong mới biết được, hẳn là có thể bán được không ít tiền." Chủ yếu là Tống Tuyết Xuyên không biết giá thảo dược của thế giới này.

Nhưng vô luận thế nào mảng lớn kim ngân đó hẳn có thể bán được 2 lượng bạc đi.

Đó chính là 2000 văn tiền đó. Đối với kẻ trên người không có một văn tiền như Tống Tuyết Xuyên mà nói, không khác gì trên trời rớt xuống cái bánh có nhân, một giây liền biến thân thành phú hào.

Phải biết rằng cổ đại bạc thiếu khuyết, bạc có giá trị rất cao, 1 lượng bạc tương đương với 1000 văn tiền.

Hơn nữa cổ đại trình độ tiêu phí rất thấp, 1 cân thịt heo chỉ cần mười mấy văn tiền, một mẫu ruộng tốt chỉ cần 7 đến 8 lượng bạc. Một gia đình một năm cũng tiêu không đến 2 lượng bạc.

Ở cổ đại nhà ai có mấy lượng hay mấy chục lượng bạc đều là phú hộ, có trăm lượng bạc chính là đại gia, chính là có thể mua được mười mấy mẫu ruộng tốt. Rất nhiều người cả đời còn chưa thấy được bạc là cái gì đâu.

Giá gạo ở cổ đại mỗi thạch ước chừng 500 văn đến 600 văn. Mà một thạch ở cổ đại tương đương với 120 cân ở hiện đại.

(*1 thạch ở thời Tống là khoảng 71,616 kg. 1 thạch = 4 quân, 1 quân = 15 kg. Cho nên tương đương với 120 cân = 60 kg. Còn hơn 71 kg là tính theo thời Tống nhé.)

Hơn nữa lương thực ở cổ đại sản lượng thấp, một mẫu đất đại khái cho ra 200 cân gạo. Vậy tính ra cứ một mẫu đấy thì một năm thu hoạch cũng được tầm 1 lượng bạc, cái này là đối với ruộng có thu hoạch tốt. Một mẫu ruộng trung đẳng cũng thu được 180 cân, chỉ là đất ruộng khô cằn nhà Tống Tuyết Xuyên không trồng được lương thực, chỉ có thể trồng chút hoa màu.

Khi thu hạt giống rồi nộp thuế cũng không thừa bao nhiêu tiền. Đừng nói đến việc lưu lại cho nhà mình ăn, căn bản không có mấy nhà có thể trữ được lương thực mà bán, điều kiện kém rồi đến mùa nạn đói thì sẽ cạn lương thực giống như nhà Tống Tuyết Xuyên hiện giờ.

Hiện tại một lúc có thể thu được mấy lượng bạc trắng Tống Tuyết Xuyên không cao hứng mới lạ.

"Xuân Vũ, đi sang nhà Lý đồ tể mua một cân thịt về, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn mừng một chút, ngày mai phải dậy sớm lên núi hái cây kim ngân." Tống Tuyết Xuyên lấy ra 15 văn tiền đưa cho Tống Xuân Vũ.

"Thật tốt quá!" Vừa nghe đến có thể ăn thịt. Tống Xuân Vũ nhanh nhẹn cầm tiền chạy đi mua thịt.

Lúc này có phương pháp kiếm tiền rồi cho nên mới như vậy, trước kia 20 văn tiền thôi mà Tống Tuyết Xuyên có thể tiêu tới một tháng, đến cả 1 xu cũng luyến tiếc bỏ ra, dù sao cũng không thể không có 1 xu nào trong túi. Lúc này lấy ra là đã tiêu mất hơn phân nửa gia tài của hắn, nhưng Tống Tuyết Xuyên không hề đau lòng.

Tống Tuyết Xuyên không phải là người không biết hưởng thụ sinh hoạt, kiếp trước tuy hắn nghèo, nhưng hắn thà tốn thêm nhiều tiền chứ không muốn thuê chung nhà với người khác, vì hắn muốn có một không gian riêng cho mình.

Hơn nữa hắn đem mọi việc đều xử lý gọn gàng, còn luyện được một tay trù nghệ, nếu không có việc gì thì sẽ ở nhà làm đồ ăn ngon.

Đồng nghiệp ghé nhà hắn dùng cơm, nhìn không gian hắn ở đều không thể tưởng tượng được đây là nơi ở của một tên độc thân. Còn tưởng rằng là bạn gái hắn dọn dẹp, có trời mới biết đờ trước đến cả tay con gái Tống Tuyết Xuyên còn chưa nắm qua.

Chỉ là cái loại hưởng thụ kia chỉ nằm ở mức điều kiện cho phép, giờ nhà bọn nhà nghèo đến không một xu dính túi, cơm ăn không đủ no, làm sao mà hưởng thụ? Có tiền thì ai mà đi thích tiêu xài?

Đương nhiên cũng có người có tiền nhưng lại keo kiệt bủn xỉn không xài, lạc thú lớn nhất của bọn họ chính là tích góp tiền bạc, nhưng dù sao những người như vậy rất ít.

Tống Tuyết Xuyên ra vườn rau hái chút đồ ăn, chuẩn bị giữa trưa làm một vài món ăn ngon khoản đãi bản thân, thời gian này mỗi ngày góp lưng buộc bụng không dám ăn no, thật lo lắng ngày nào đó đói đến đau dạ dày, về sau có ăn ngon thì cũng ăn không được.

Đợi khi Tống Tuyết Xuyên đem cơm nấu gần chín thì Tống Xuân Vũ mới mua thịt heo về.

Tống Tuyết Xuyên đem thịt cùng đồ ăn rửa sạch, phân phó Tống Xuân Vũ đi nhóm bếp. Chờ nồi nóng mới đem thịt bỏ vào nồi ngao cho ra mỡ, chờ nước mỡ ra không sai biệt lắm mới đóng bình cất đi rồi mới làm đồ ăn khác.

Không phải Tống Tuyết Xuyên không thích ăn thịt mỡ, mà là thân thể này quá yếu, một chút nước luộc này nọ thôi cũng đủ bệnh quật ngã hắn. Tống Tuyết Xuyên cảm thấy thịt kho tàu kiếp trước, hiện tại hắn có thể ăn ba chén.

Nhưng nhà bọn họ sớm đã không còn mỡ, mấy ngày nay đều dùng nước để nấu đồ ăn, cái hương vị kia thật không thể miêu tả nỗi, hắn hiện tại chỉ cần thấy rau xanh luộc thì mặt cũng muốn xanh theo. Cho nên nước mỡ này phải giữ lại để xào rau đó.

Chờ đồ ăn vừa xào xong thì cơm cũng chín, Tống Tuyết Xuyên và Tống Xuân Vũ thoả mãn ăn một bữa no nê.

(Truyện chỉ đăng tại wattpad của ĐườngĐườngTeam)

Sau khi ăn xong hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Tống Tuyết Xuyên bắt đầu xử lý cây kim ngân đã hái về.

Cây kim ngân chủ yếu có hai loại phương pháp xử lý.

Loại một là thông qua phương pháp phơi nắng rồi thu lại. Loại này chủ yếu dùng để pha trà, có công hiệu thanh nhiệt giải độc, thuộc về loại đồ uống bảo vệ sức khoẻ già trẻ đều uống được, kiếp trước tiệm thuốc nào cũng sẽ bán loại này. Nhưng cây kim ngân tính hàn không thể uống nhiều, cũng không nên uống trong thời gian dài, tốt nhất là uống chung với các loại trà hoa khác.

Loại hai là đem cây kim ngân bỏ vào nồi dùng lửa sao thành màu vàng, loại này chủ yếu nhuận tràng giải độc, lưu thông khí huyết. Sao dược như vậy chủ yếu chỉ có tiệm trung dược mới dùng.

Tống Tuyết Xuyên quyết định đem thuốc sao lên đem bán cho tiệm thuốc, sau này mới phơi làm trà.

Tống Tuyết Xuyên đem một ít cây kim ngân bỏ vào nồi, bây giờ chỉ là luyện tập trước, tuy rằng đã biết cách làm, nhưng dù sao cũng chưa từng làm qua, phải làm thử mới biết độ lửa như nào mới tốt.

Tống Xuân Vũ ngồi bên dưới nhóm lửa, Tống Tuyết Xuyên không ngừng xào cây kim ngân, chậm rãi đem cây kim ngân bao phủ một tầng hơi nước, màu sắc cũng từ màu vàng kim biến thành màu vàng sẫm. Lúc này có thể ra khỏi nồi.

Trừ bỏ nồi đầu tiên Tống Tuyết Xuyên vì không có kinh nghiệm xem độ lửa nên sao không tốt lắm. Nhưng mấy nồi sau hai huynh đệ phối hợp càng ăn ý, dần dần nắm giữ bí quyết sao cây kim ngân.

Cuối cùng hai người phối hợp đem cây kim ngân buổi sáng hái về sao thành dược, sau đó đổ ra cái nia tre đem ra phơi khô.

Ngày hôm sau trời chưa sáng hai người đã rời giường, ăn bữa sáng đơn giản sau đó cõng sọt lên núi. Suy xét đến sự an toàn, cả hai đều mang theo dao chẻ củi.

Hai người chậm rãi đi dọc theo đường núi ngày hôm qua Tống Tuyết Xuyên ngã xuống, sau lại theo triền núi leo xuống.

Leo tới cuối dốc liền thấy một mảng lớn cây kim ngân bị tia nắng ban mai phủ lên một tầng kim quang, quả nhiên giống như hoàng kim lấp lánh ánh kim quang.

Hai người không nhiều lời buông sọt bắt đầu làm việc. Dù sao cây kim ngân làm thành dược cũng có giá trị cao, thời gian tương đối gấp gáp.

Giữa trưa hai người cũng không về nhà ăn cơm, Tống Tuyết Xuyên ăn bánh ban sáng đã làm, rồi lại tiếp tục hái cây kim ngân.

Khi trời sắp tối hai người mới trở về, sọt mỗi người đều đầy ắp cây kim ngân.

Buổi tối cả hai lại ăn ý mà sao dược.

Mấy ngày sau cũng tiếp tục quá trình như vậy, ban ngày vào núi hái thuốc, buổi tối lại sao dược, vội vàng bốn năm ngày mới đem cây kim ngân trên núi hái về toàn bộ, đều sao thành dược.

Nhìn mấy nia kim ngân đều sao tốt, trong lòng Tống Tuyết Xuyên tràn đầy thoả mãn.